Ngoại truyện
💥Không liên quan cốt truyện chính nên không đọc cũng được nha💥
-------------------------------
Bạch mẫu đơn —— Một chiếc bánh ngọt nhỏ
Đêm Trung thu, trăng sáng như nước, trên đường nhộn nhịp người qua lại, tiếng huyên náo vang khắp nơi. Lúc đó chính là thời kỳ đầu dân quốc, mà hoa tươi nhân gian không vì loạn thế mà cự tuyệt nở ra, mùa thu đúng thời điểm hoa mộc đang đến, hoa đoàn gấm vây, Tiêu Tán đến nhà hát thường đến để nghe kịch.
Tiêu đại soái là "Thổ hoàng đế" của tứ cửu thành này, nghe nói trên chiến trường giết người không chớp mắt, trong hỗn chiến, đạp tanh phong huyết vũ kiếm mới chiếm được địa bàn. Bốn chín thành này hiện giờ dưới sự thống trị của hắn, cũng tạm thời tránh chiến loạn, bình an một phương thiên địa.
"Đại soái, ngài tới rồi ạ?"
Tiêu Tán vừa ngồi vững, liền có người đến hiến ân cần. Hắn giương mắt nhìn lại, đây là trấn thủ sứ ban đầu của tứ cửu thành, khi Tiêu Tán mang theo binh tiến vào thành, gã trước tiên "vứt bỏ ám đầu minh". Tiêu Tán chỉ nâng mí mắt lên nhìn gã một cái, trong mũi hừ một cái, xem như đáp lại. Sau đó nhấc lấy chén trà trên bàn, khẽ nhấp một ngụm. Là một quân nhân, khinh thường nhất người thị nhị chủ, nhưng gã cũng coi như con rắn trong thành. Có một số chuyện vẫn cần gã hiệp trợ, cho nên Tiêu Tán cũng lưu gã lại.
"Đại soái, hôm nay là tết, tiểu nhân cũng không có thứ gì tốt hiếu kính ngài." Trấn thủ sứ thấy Tiêu Tán tốt xấu gì cũng đáp ứng mình một chút, tiến lên một bước, đến gần bàn hắn ngồi, khom lưng cười cười bắt đầu thuận buồm xuôi gió: "Nhưng tiểu nhân biết ngài thích nghe kịch, cố ý để cho trụ đài của gánh hát này đến cùng ngài uống rượu." Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt ám chỉ trần trụi kia tràn ngập hèn mọn.
Tiêu Tán vừa nghe "trụ đài", thiếu chút nữa sặc một ngụm nước trà, kinh ngạc lại giương mắt nhìn trấn thủ sứ một cái.
Trấn thủ sứ vừa thấy Tiêu đại soái đầy hứng thú, cái đuôi càng thêm ra sức vẫy: "Đại soái, bạch mẫu đơn này rất cao quý, nghe nói chưa bao giờ tiếp khách, hôm nay là tiểu nhân tốn cửu ngưu nhị hổ mới cho hắn ra ngoài bồi rượu."
Mấy thân vệ phía sau Tiêu Tán, vẻ mặt xem kịch nhìn trấn thủ sứ, một người trong đó đã yên lặng đặt tay lên máy.
Tiêu Tán ho khan một cách không tự nhiên, sau đó đặt chén trà xuống: "Phải không?" Hãy gọi cậu ta đến. ”
Bạch mẫu đơn này là nghệ danh của trụ đài trong rạp hát, tên thật của cậu là gì rất ít người biết, chỉ biết cậu sinh ra trong Lê Viên thế gia, tổ phụ cùng phụ thân đều là danh sừng nhi. Khi cậu tám tuổi, cậu đã giành được sự hoan nghênh của khán giả. Trong một thời gian, mọi người gọi cậu ta là "tám tuổi đỏ". Sau này dần dần lớn lên, bởi vì tướng mạo xuất chúng khí chất phi phàm của cậu, rõ ràng là hát võ sinh, lại được các quan thưởng nghệ danh "Bạch Mẫu Đơn".
Bạch mẫu đơn này chỉ mới 20 tuổi, vừa trưởng thành, xinh đẹp hơn trăng tròn trên trời, quả thật là tuyệt sắc giữa ánh trăng và màu tuyết.
Lúc này "tuyệt sắc" đi tới trước bàn Tiêu Tán, khom lưng thi lễ: "Tiêu đại soái." Nói xong một đôi mắt phượng hơi liếc qua chỗ Tiêu Tán đang ngồi ngay ngắn.
Tiêu Tán thấy ánh mắt cậu đảo qua, cuống quít đứng lên, thân vệ phía sau càng thêm thẳng tắp.
"Nghe nói ngài để ta bồi rượu, không bồi thì sẽ gây khó dễ ta sao?" Tiêu Tán đứng lên, đồng thời Bạch Mẫu Đơn tự mình ngồi xuống.
“Đồ hỗn trướng, có quy củ hay không!” Trấn thủ sứ vừa nhìn thấy con hát này không biết lễ tiết, sợ Tiêu đại soái tức giận, đến lúc đó mình không phải uổng công nịnh nọt vỗ đùi ngựa sao?
Tiêu Tán tát một cái, một tiếng vang giòn tan kia làm lòng người run rẩy, lực đạo này phải đánh mất mấy cái răng đi? Rất nhiều sư huynh đệ gấp đến độ ở phía sau màn đài vụng trộm nhìn xung quanh, sợ bạch mẫu đơn có cái gì bất trắc. Chủ gánh hát ngồi ở hậu trường uống trà, nói với họ: "Xem cái gì mà xem? Quay lại! ”
Một đứa trẻ còn nhỏ chạy đến bên cạnh chủ gánh: "Chủ gánh, Tiêu đại soái tát xuống làm nửa mặt gã sưng lên, sư huynh ta đi bồi rượu thật không có việc gì sao?" Vừa nói liền khóc lên.
Dân gian chia con người thành ba giáo và chín dòng, ba giáo: Phật giáo, Đạo giáo, Nho giáo. Cửu lưu phân ra thượng trung hạ tam đẳng, con hát là địa vị thấp nhất trong cửu lưu, thấy "nữ chi" đều phải gọi là tỷ tỷ, đủ thấy được địa vị nghệ sĩ con hát rất thấp. Thậm chí trong lòng một số người, nam hát kịch tương đương với "Thỏ gia", sứ giả trấn thủ này nói là để cho bạch mẫu đơn đi bồi rượu, trong đó ý không cần nói cũng biết.
Không giống với nỗi buồn trên mặt một đám sư huynh đệ, chủ gánh hát vẫn vững vàng ngồi thưởng trà: "Yên tâm đi, rượu này chỉ có sư huynh ngươi mới có thể bồi xuống."
Một người lớn tuổi khác phẫn nộ bất bình mở miệng: "Chủ gánh, chúng ta mặc dù là con hát, nhưng trong gánh hát chúng ta đều tự mình dựa vào bản lĩnh kiếm cơm, tuyệt đối không có những chuyện dơ bẩn kia, vì sao để cho sư đệ ta đi bồi rượu?"
Chủ gánh đặt chén trà xuống: "Ôi chao, các ngươi đừng bận tâm!"
Lúc này những người xem kịch đến sớm dưới đài đều rụt rè không tiếng động nép vào trong góc, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, sợ rước họa vào thân.
Trấn thủ sứ bị Tiêu Tán tát một cái, mắt mạo kim tinh, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng quỳ xuống: "Đại, đại soái... Y không hiểu quy củ, đại soái đừng tức giận. ”
Bạch Mẫu Đơn cười lạnh một chút, bưng chén trà Tiêu Tán uống qua, động tác tao nhã uống một ngụm trà: "Tiêu đại soái thật có nhã hứng, trung thu không ở nhà ăn tết, đến gánh hát tìm vui sao?"
Tiêu Tán đối diện với bạch mẫu đơn, rõ ràng không còn "kiêu ngạo" vừa rồi, khóe miệng hơi lúng túng nhếch lên cười: "Không phải..."
Người xem ở một bên đều thay bạch mẫu đơn này đổ mồ hôi, ngươi nói ngươi đến bồi rượu liền hảo hảo bồi, một bộ thế gia công tử cao quý làm cái gì, cẩn thận Tiêu đại soái tức giận xử lí ngươi. Đại trượng phu có thể khuất phục được mà, tội gì chọc Diêm Vương sống này.
"Rầm" một tiếng, làm cho trấn thủ sứ lại giật mình một cái, hắn ngẩng đầu nhìn thấy bạch mẫu đơn đem chén trà ném lên bàn chỗ Tiêu Tán ngồi, nước trà văng không ít lên quân phục của Tiêu đại soái. Ông nghĩ: Chết rồi, tất cả mọi người đều phải chết! Tại sao ta lại không có mắt như vậy, tìm một nhị lăng tử không sợ chết như vậy? Ngươi muốn chết đừng mang theo ta a!
Mọi người cho rằng Tiêu đại soái muốn nổi trận lôi đình, đáng tiếc cũng không có, ngay cả thân vệ của hắn cũng không có giống như thường ngày giơ súng lên chấn chỉnh người không biết tốt xấu này.
Tiêu Tán khom lưng xuống, cười bồi: "Thật không phải, ta tới chờ phu quân ta về nhà ăn tết."
Bạch Mẫu Đơn nhìn hắn một cái: "Ngươi như vậy cũng có phu quân?"
"Đó là đương nhiên", Tiêu Tán tươi cười mang theo khoe khoang: "Là mộ tổ tiên của ta bốc khói xanh mê hoặc mắt phu quân ta, y nhất thời bị che mắt mới có thể coi trọng ta."
Bạch Mẫu Đơn bị hắn chọc cười: "Ta còn tưởng rằng đại soái tối nay là đến gánh hát của chúng ta đập sân khấu tìm vui vẻ."
"Không dám..." Tiêu Tán lại tiến lại gần một bước.
"Được rồi." Bạch Mẫu Đơn thấy hắn nhiều lần tới gần, đứng lên lui về phía sau một bước: "Xem kịch thì xem kỹ, hát hay thì thưởng cho chúng tôi nhiều một chút, để chúng tôi vui vẻ đón tết." Nói xong xoay người trở về hậu trường.
"Chủ gánh, sư huynh ta thật không có việc gì, đã trở lại! Quay lại rồi! " Mọi người vui vẻ báo cáo với chủ gánh.
Chủ gánh đặt xuống chén trà: "Tất cả đã sẵn sàng chưa? Tôi ra sân trong chốc đây. " Gã nghĩ thầm: Bạch mẫu đơn này tự nhiên không có việc gì, đây chính là tiểu tổ tông do Tiêu Diêm Vương bảo kê. Đừng nhìn hắn ban ngày ở tứ cửu thành này diễu võ dương oai, buổi tối trở về chỉ không biết có phải nửa đêm quỳ chà xát quần áo đâu, các ngươi quan tâm cái gì.
Trăng tròn nặng nề, dưới cửa sổ đóng chặt hoa nở khắp chốn, nghe kỹ trong phòng có tiếng hai người bàn tán:
"Như thế nào, là muốn học người khác đi mua vui sao?"
"Không dám, không dám, một chút cũng không dám, ta sai rồi."
"Tiêu đại soái trên vạn người, thật đúng là thu nhiều người vào phòng hầu hạ ngài nha."
"Không không không không, ta hầu hạ em là được rồi."
———————————
Một ngoại truyện nhỏ thể hiện rõ sự thê nô chứ không có gì cả 🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com