Chương 22
Chương 22
Lúc ăn cơm tối Tiêu Chiến mới lại thấy Vương Nhất Bác, chỉ là bàn hai người họ ngồi cách tương đối xa, Tiêu Chiến cũng không muốn trước mắt bao người tìm hắn. Y vốn là muốn cơm nước xong xuôi về chỗ ở với Vương Nhất Bác, nhưng lại bị mấy người bạn cố ý đến tìm y ôn chuyện giữ lại. Đợi đến lúc y vất vả từ chối xong thì trong phòng ăn đã chẳng còn mấy người.
Tiêu Chiến bước dưới ráng chiều đi về hướng nhà khách, vừa rẽ vào thì bị người gọi lại.
"Đội trưởng."
Vương Nhất Bác đang cầm quyển sổ tay đứng ở góc bên kia, thấy y tới thì vội vàng thẳng người gọi y một tiếng. Tiêu Chiến không chút phòng bị, lúc hắn gọi bị dọa cho hết hồn, Vương Nhất Bác cũng vì chi tiết nhỏ ngoài ý muốn này mà ngẩn người, nhưng nhìn thấy Tiêu Chiến vỗ vỗ ngực như không có chuyện gì, hắn lại nhịn không được cười một cái.
Tiêu Chiến cũng bị hắn làm cho tức đến bật cười, hỏi hắn: "Đợi tôi?"
Vương Nhất Bác siết chặt sổ ghi chép trong tay, khẽ gật đầu một cái, sau đó có chút lo lắng không yên mà quan sát phản ứng của Tiêu Chiến.
Nhỡ đâu, nhỡ đâu Tiêu Chiến không định về nhà khách, mà còn có việc gì khác cần hoàn thành thì sao...
"Vậy đi thôi." Tiêu Chiến thấy một mảng áo trên vai hắn bị cọ bẩn, rất tự nhiên đưa tay phủi phủi giúp hắn, "Trong tay đang cầm sổ ghi chép hả?"
Vương Nhất Bác đè xuống vui vẻ trong lòng đuổi kịp bước chân Tiêu Chiến, khẽ 'Ừm' một tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh và tự chủ như lúc trước.
"Rất chịu khó nhỉ." Tiêu Chiến vươn tay cướp sổ ghi chép của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng gõ đầu hắn, "Nhớ kỹ lời buổi sáng tôi nói không?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu.
"Vậy từ——" Tiêu Chiến mở một trang, tùy tiện chọn một bài, "Bắt đầu từ 'Những ý tưởng chính của chiến tranh thông tin trong thời đại mới'."
Hai người sóng vai đi về hướng nhà khách, Vương Nhất Bác khẽ kể lại nội dung ban ngày đọc được, Tiêu Chiến vừa nghe vừa vô ý thức gật đầu, ánh hoàng hôn đỏ rực cuối thu hiện lên dịu dàng, kéo dài cái bóng của bọn họ.
"Đúng rồi." Đi được một lúc Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Quân bộ nói, ngày cuối cùng thi đấu, lãnh đạo sẽ đến xem. Tiểu binh vương," Y vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, nửa nghiêm túc nửa trêu đùa, "Cậu phải kiếm chút mặt mũi cho trung đội 1 của chúng ta đấy."
Vương Nhất Bác nghe vậy thì ngẩng đầu, mắt sáng rực lên: "Vậy sao? Đấu cái gì? Nếu tôi đứng thứ nhất, anh——" Vương Nhất Bác định hỏi "Anh sẽ vui vẻ không", nhưng lời này đến bên miệng lại cảm thấy không ổn lắm, nghe như hắn hoàn toàn vì Tiêu Chiến mới tham gia thi đấu.
Vương Nhất Bác dừng một chút, sửa lời nói: "Tôi, tôi sẽ có ích lợi gì?"
Tiêu Chiến cười với hắn, như đã sớm biết hắn sẽ không nói ra miệng, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói: "Lợi ích thì không có, nhưng là đội trưởng của cậu, tôi sẽ cực kỳ cực kỳ vui."
Dường như nhận được khích lệ từ lời hứa của Tiêu Chiến, mấy ngày học tập kế tiếp Vương Nhất Bác đều rất nghiêm túc, thời gian rảnh cũng sẽ rèn luyện thể lực một chút. Chỉ là trong quân bộ bọn họ không có quyền dùng súng, Vương Nhất Bác có chút lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến buổi thi đấu.
"Đừng quá khẩn trương." Buổi tối ngày thứ tư, lúc Tiêu Chiến tắm rửa xong đi ra thấy hắn ngồi trên giường ngẩn người, đi đến sờ đầu hắn, "Ngày kia phải thi đấu rồi, mai cậu chú ý tập luyện đúng mực, được chứ?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu, ngồi trên giường ngửa đầu nhìn y, đột nhiên hỏi: "Đội trưởng, nếu ngày kia thành tích bắn bia của tôi rất nát thì phải làm sao?"
Tiêu Chiến bật cười: "Cậu lo lắng chuyện này hả?" Y ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, "Còn nhớ đợt khảo hạch thứ hai, bài huấn luyện buộc các cậu phải bắn bia di động trong thời tiết sương mù dày đặc không?"
Vương Nhất Bác sững sờ, chớp mắt đã qua ba tháng, cuộc sống gần đây của hắn ngày càng phong phú, nếu Tiêu Chiến không nhắc đến, hắn thật sự đã thoáng quên mất khoảng thời gian được cho là gian khổ kia. Lúc đó, Tiêu Chiến còn đối với hắn...
"Tôi nhớ lúc đó, Quý Quân đã dạy cậu vài thứ có giá trị." Tiêu Chiến lên tiếng cắt đứt mạch hồi tưởng của hắn, "Còn nhớ cậu ta nói gì không?"
Vương Nhất Bác ngẩn người, nhớ tới khi đó sáng sớm tầm nhìn hạn hẹp, thanh âm của quý Quân xuyên qua tầng tầng lớp lớp tiếng súng truyền vào tai hắn: "Chú ý."
Tiêu Chiến vỗ vỗ lồng ngực của hắn, thanh âm so với quý Quân hét khản cả giọng không biết dịu dàng gấp bao nhiêu lần: "Phải tin tưởng bản thân."*
*Từ chú ý (用心-yòngxīn) và phải tin tưởng bản thân(要相信自己-yào xiāngxìn zìjǐ), chữ 要(yào) và 用(yòng), 信(xìn) và 心(xīn) phát âm có chút tương tự, thêm điều kiện thời tiêt nên chắc dd mới nghe nhầm.
Nói xong, y ném một câu nhẹ như không "Đi tắm đi, đêm nay ngủ sớm một chút", sau đó đứng dậy trở về giường của mình. Vương Nhất Bác ngây ngẩn sờ lên lồng ngực mình, trái tim thanh niên đang đập rất mãnh liệt, từng cái từng cái, vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng, tốc độ dường như có xu hướng nhanh dần.
Vương Nhất Bác có chút bối rối nhảy xuống giường, cầm quần áo để thay rồi vọt vào phòng tắm, lúc đóng cửa lực tay hơi lớn, vang lên một tiếng 'ầm'.
Tiêu Chiến cười lắc đầu.
Tại sao tim lại đập nhanh như vậy chứ.
Vương Nhất Bác đứng dưới vòi hoa sen, hắn tận lực chỉnh độ nóng của nước xuống thấp, nhưng vẫn không cách nào làm giảm bớt cảm giác khô nóng đang dâng lên từ đáy lòng. Hắn lại sờ lên lồng ngực mình, cảm nhận trái tim đang đập của bản thân, lại nhớ đến cảm giác Tiêu Chiến đặt tay trên ngực hắn.
Hắn đóng vòi hoa sen, bóp một ít sữa tắm lên tay, hương thơm tươi mát này giống như đúc mùi hương trên người Tiêu Chiến, hắn cũng vừa bị mùi hương này bao quanh. Vương Nhất Bác tạo bọt rồi chà lên thân thể, lại nhịn không được dùng sức hít một hơi, kết quả còn bị nước làm sặc, chật vật ho hai tiếng.
Vương Nhất Bác quay đầu, thấy gương trên tường bị hơi nước phủ kín phản chiếu bóng dáng mơ hồ của bản thân. Da hắn thiên trắng, tựa như phơi nắng như thế nào cũng không thể đen, tuy bình thường mặc quân trang trông hơi gầy gò, nhưng thật ra mỗi khối cơ bắp đều rất xinh đẹp.
Vương Nhất Bác nhịn không được thò tay lau hơi nước trên gương, lại càng đẹp và rõ nét hơn một chút. Hắn thưởng thức thân hình của mình một lúc, đang đắc ý thì đột nhiên nghĩ đến, vừa nãy Tiêu Chiến cũng tắm rửa trong phòng này.
Tiêu Chiến cũng sẽ...soi gương lúc đang tắm ư?
Lại nói tiếp, dáng người Tiêu Chiến chắc hẳn cũng vô cùng hoàn mỹ, thường ngày y mặc trang phục ngụy trang để huấn luyện, chân dài vai rộng, thắt lưng luôn thắt chặt, càng lộ ra tỉ lệ cơ thể cực cân đối của y.
Vương Nhất Bác nghĩ được một lúc mới chợt phản ứng bản thân rốt cuộc đang làm gì, hắn mở vòi hoa sen, qua loa rửa sạch bọt trên người, rồi lại vốc nước lạnh lên mặt.
Hắn chưa bao giờ biết, bản thân chỉ tắm rửa, cũng có thể nghĩ ngợi lung tung nhiều như vậy.
Lúc Vương Nhất Bác đi ra khỏi phòng tắm, Tiêu Chiến đã tắt đèn trên trần nhà, đang tựa ở đầu giường đọc sách.
Vương Nhất Bác trở lại giường của mình nằm xuống. bởi vì mấy suy nghĩ khi nãy trong phòng tắm, hắn không dám nói chuyện với Tiêu Chiến, như sợ Tiêu Chiến sẽ nhìn ra gì đó.
Tiêu Chiến cũng có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác đang quay lưng về phía y, không biết thằng nhóc này lại rối rắm chuyện gì.
Nhưng mà...
Tiêu Chiến đưa tay tắt đèn đầu giường, cảm thấy không có gì đáng kể, dù sao tính khí Vương Nhất Bác chẳng khác gì đứa trẻ con, sáng mai tỉnh dậy sẽ quên hết ngay.
Y kẹp thẻ sách rồi đặt sách ở trên tủ đầu giường, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, Nhất Bác."
Vương Nhất Bác quay lưng về phía y, kéo chăn che mình kín không một kẽ hở, dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Ngủ ngon, đội trưởng."
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com