Chương 14: Đấu!
Thế lực của Tiêu Chiến quả thực thần thông quảng đại, không tới một canh giờ, liền xác định Vương Nhất vẫn còn ở thành phố X. Đến gần buổi chiều, thủ hạ của Tiêu Chiến đã kiểm tra hết một lượt những người mà Vương Nhất tiếp xúc trong hai ngày nay, may là ngoại trừ Quách Thừa ra thì Vương Nhất không hé lộ bất kỳ thông tin nào về mình với bất kỳ ai, cộng thêm có thế lực của Lạc Tần Thiên quấy nhiễu khiến cho Tiêu Chiến ngay lập tức không cách nào nhanh chóng xác định được vị trí lẩn trốn hiện tại của cậu.
Có điều, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Vương Nhất Bác vẫn ngoan ngoãn ở yên bên trong du thuyền, mặc dù vẫn có thể tự do ra vào bên trong, nhưng cậu một bước cũng không muốn bước ra khỏi gian phòng, có thể là do kiếp trước số lần chạy trốn thất bại quá nhiều, dẫn đến ở trong tiềm thức, chính mình mãi mãi cũng không thể trốn thoát khỏi bàn tay Tiêu Chiến. Việc có thể từ bên trong lao tù của tên ác ma kia chạy trốn thành công giống như một giấc mộng vậy, hạnh phúc được một hồi liền tan vỡ, sau khi tỉnh lại vẫn là địa ngục cùng ác mộng kéo dài.
Lạc Tần Thiên khởi tử hoàn sinh, đã cho cậu dũng khí để đối diện với cuộc sống thậm chí là đối mặt với Tiêu Chiến rất lớn, Lạc Tần Thiên vẫn là hậu thuẫn vững chắc nhất của cậu, khi tâm linh cậu phòng ngự yếu kém nhất, sẽ ở sau lưng, nhẹ nhàng an ủi cậu.
Vương Nhất Bác không ham muốn gì nhiều cả, Tiêu Chiến lần thứ hai đã tàn phá khiến cho cậu mất đi nghị lực cùng ý chí theo đuổi giấc mơ của bản thân, lúc này, cậu chỉ muốn được cùng người mình yêu thương nhất, bình an, hạnh phúc đi tới cuối cùng.
Nhưng thậm chí đến cả một cuộc sống như vậy, đối với Vương Nhất Bác mà nói, cũng là một loại xa xỉ.
Lạc Tần Thiên sau khi đưa cậu lên du thuyền liền hẹn Tiêu Chiến ở một trà lâu cư cổ điển gặp mặt, vì chuyện làm ăn.
Lựa chọn một địa điểm nhàn dật nhã trí như vậy, Lạc Tần Thiên chỉ là vì để cho bản thân có thể điều chỉnh được tâm tình đến mức ôn hòa nhất, bởi khi đối mặt với Tiêu Chiến, anh rất khó để không phát cáu.
Trong chuyện làm ăn, Lạc gia cùng Tiêu Chiến trên sân hợp tác rất chặt chẽ, đột nhiên phân vỡ, đối với cả hai bên đều vô cùng bất lợi, Lạc Tần Thiên tự nhiên biết rõ lợi hại trong mối quan hệ này, vậy nên khi nói đến chuyện làm ăn, anh cũng đem hết toàn lực công tư phân minh.
Tiêu Chiến cũng chẳng mong muốn gặp mặt Lạc Tần Thiên, hiện tại tràn ngập ở trong đầu hắn tất cả đều là Vương Nhất đột nhiên biến mất. Hắn nhất định phải tìm cho ra bằng được cậu ta, bắt cậu ta phải trả giá thật đắt vì dám dối trá với hắn, hắn sẽ không lấy mạng của cậu ta, thứ hắn muốn, là người cậu ta.
Nước trà xanh đặt trước mặt hai người không ai đụng đến, sát ý đối lập va chạm, Tiêu Chiến cùng Lạc Tần Thiên đều xem nhau như là kẻ thù, bên trong ngôn ngữ trò chuyện tự nhiên không có cái gì là chân tình thực lòng có thể nói ra, sau khi ra hiệu bảo từng người bảo tiêu bên cạnh rời đi, hai người ngay cả những lời khách sáo cơ bản cũng đều không nói.
Hai năm lâu dài trôi qua Tiêu Chiến phát hiện Lạc Tần Thiên quả thực đã thay đổi rất nhiều, tối hôm qua, hắn còn cảm thấy tên đàn ông này tính tình vẫn kích động nóng nảy xốc nổi như hai năm trước vậy, mà giờ khắc này, là một thương nhân, hắn ta đã có thể ở bên trong cuộc đàm phán chuyện làm ăn giả dối khéo léo đưa đẩy, đúng lúc giáng trả đối thủ
Thật ra khi Lạc Xuyên phái Lạc Tần Thiên đại diện Lạc giađến đây đàm phán chuyện làm ăn, Tiêu Chiến đã có dự liệu, Lạc Tần Thiên đối với hắn tuyệt đối sẽ xuống tay ác độc giáng trả báo thù, ràng buộc của Lạc gia đối với Lạc Tần Thiên càng nhỏ, Lạc Tần Thiên lại càng dám tùy tiện hành động. Tiêu Chiến biết rất rõ Lạc Tần Thiên một tên đàn ông như thế nào, để đạt được mục đích nào đấy, hoặc để bảo vệ thứ gì đấy, hắn ta hoàn toàn có thể đánh cược toàn bộ mọi thứ kể cả tính mạng, cùng đối thủ một trận ác chiến người sống kẻ chết.
Loại nam nhân như vậy, dám liều mình tử chiến đến cùng, hoặc là chiến thắng, hoặc là mang theo tất cả mọi thứ xung quanh đồng thời cùng hủy diệt.
Tiêu Chiến cũng chẳng đem Lạc Tần Thiên để ở trong mắt, hay nói cụ thể hơn, xưa nay hắn chẳng để bất kỳ ai vào mắt cả, bất luận Lạc Tần Thiên có thay đổi nhiều cỡ nào, so với hỗn thế lão đạo nham hiểm giảo quyệt như Tiêu Chiến vẫn còn cách xa một đoạn.
Kỳ thực, so với phương diện đàm phán làm ăn, Tiêu Chiến càng thấy tò mò hơn một vấn đề, đó là tại sao Lạc Tần Thiên không hỏi hắn chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác nữa. Đương nhiên, hắn cũng đoán được có thể là tên Vương Nhất bỏ trốn kia tối hôm qua đã kể hết tất cả cho Lạc Tần Thiên biết, và hẳn là hiện tại Lạc Tần Thiên đã biết, mấy tháng trước Vương Nhất Bác đã nhảy vực chết rồi.
Thế nhưng, tại sao trông Lạc Tần Thiên vẫn trấn tĩnh như thế, chẳng phải hắn ta trở lại thành phố X để đoạt lại Vương Nhất Bác từ mình sao? Với tính cách của Lạc Tần Thiên, khi biết Vương Nhất Bác đã tự sát, lẽ ra nên sớm mang thái độ quyết một trận tử chiến cùng mình ngọc đá cùng vỡ mới phải chứ?
Đối với chuyện của hai năm trước, Lạc Tần Thiên vẫn còn canh cánh trong lòng, thế nên sau khi nói xong hết những gì cần nói, cuộc đàm phán kết thúc, Lạc Tần Thiên chủ động đem đề tài chuyển đến Vương Nhất Bác, vẻ mặt rất tự nhiên, không có bất kỳ sắc thái giận dữ giương cung bạt kiếm nào cả, rất bình tĩnh mở miệng nói “Nếu như thời gian trở lại hai năm trước, cho dù có phải từ trên phi cơ nhảy xuống, tôi cũng sẽ đem Tiểu Bác mang đi.”
“Thật sao? Vậy cậu nên vui mừng vì đã không nhảy xuống, ít ra, bây giờ cậu vẫn còn sống.” Tiêu Chiến nói nhẹ như mây gió, trên gương mặt lạnh lùng lướt qua một tia âm hàn, nếu như hai năm trước, Lạc Xuyên không thuận lợi đưa Lạc Tần Thiên đi, hắn thật sẽ động thủ lấy mạng Lạc Tần Thiên, hơn nữa sẽ ra tay ở trước mặt Vương Nhất Bác.
“Đúng là nên vui mừng, bởi vì còn sống, tôi mới có thể trở lại nơi này, lấy lại những thứ vốn nên thuộc về tôi, thậm chí, còn thêm lợi tức.” Lạc Tần Thiên nói, mỗi một chữ đều có thâm ý khác, lợi tức mà anh nói đến tự nhiên chính là chỉ mạng của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chỉ cười âm hiểm một tiếng, thân thể tùy tiện ngưỡng ở trên ghế dựa, bắt chéo chân, giống như kẻ thống trị quyền lực xem thường tất cả “Thành phố X có thứ nên thuộc về cậu sao?”
Lạc Tần Thiên cười nhạt một tiếng “Sau đêm nay sẽ không có nữa.”
Ánh mắt Tiêu Chiến lộ ra nghi vấn, trong đầu nhanh chóng lướt qua cảnh tượng tối hôm qua hai người Vương Nhất cùng Lạc Tần Thiên rời đi ra ngoài, hắn suýt chút nữa đã quên, Vương Nhất với Lạc Tần Thiên đã ở cùng với nhau suốt mấy tiếng đồng hồ, có lẽ lúc đó, cậu ta đã nói cho Lạc Tần Thiên biết bí mật kinh thiên động địa gì đấy. Chẳng hạn như, Vương Nhất Bác vẫn còn sống, càng hoặc là, cậu ta hiện tại đang ở nơi nào.
Càng có thể, đêm nay Lạc Tần Thiên sẽ mang Vương Nhất Bác rời đi…
Suy nghĩ đột nhiên ập tới khiến sắc mặt hắn trong nháy mắt biến đổi, vẻ mặt vốn trầm ổn bình tĩnh trong nháy mắt bao phủ một luồng sát khí, không có bất kỳ động thái nào, nhưng đã có thể khiến người ta cảm thấy trên người hắn toát ra hàn khí lạnh lẽo cực điểm.
Kỳ thực ở trong tiềm thức của Lạc Tần Thiên, anh rất muốn nói cho Tiêu Chiến biết Vương Nhất chính là Vương Nhất Bác, đây là khiêu khích, càng là muốn cho Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác yêu anh đến mức nào, mặc dù em ấy đã lên giường với hắn, cùng hắn dây dưa gần hai năm, nhưng giờ khắc này, em ấy lại trở về bên cạnh mình.
Khoe khoang như vậy sẽ làm cho Lạc Tần Thiên từ đáy lòng cảm thấy, chính mình chiến thắng Tiêu Chiến.
Chỉ là lý tính nhắc nhở Lạc Tần Thiên, trước khi rời đi khỏi bên trong phạm vi thế lực của Tiêu Chiến, tuyệt đối không thể để cho hắn biết được thân phận thật sự của Vương Nhất Bác. Nếu như Tiêu Chiến bất chấp, cho dù có lấy thế lực của Lạc gia ở thành phố X cũng không có cách nào ngăn cản được hắn.
“Tôi thấy tò mò, tại sao cậu đã biết Vương Nhất Bác tự sát mà vẫn còn có thể cười vui thích như vậy?” Nói lời này, Tiêu Chiến hơi híp mắt lại, không bỏ qua bất kỳ sắc thái nào trên gương mặt Lạc Tần Thiên.
“Di tình biệt luyến (tương tự Xa mặt cách lòng), cần lý do sao?” Lạc Tần Thiên nhếch miệng, vẫn thản nhiên cười.
Nghi hoặc trong Tiêu Chiến lúc này lại càng lớn, Lạc Tần Thiên vừa mới tới thành phố X liền chạy tới tìm hắn giọng điệu căm phẫn đòi giao Vương Nhất Bác ra, nhưng giờ khắc này lại….
Tiêu Chiến đến cùng vẫn là gừng cay, biểu hiện dư thừa trên mặt trong thoáng chốc liền biến mất, có thâm ý khác bắt đầu thăm dò “Có vẻ như Vương Nhất đã nói cho cậu biết không ít chuyện.”
Đề tài chuyển đổi đến Vương Nhất, sắc mặt Lạc Tần Thiên quả nhiên bị sửng sốt một chút, mặc dù nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn bị Tiêu Chiến bắt giữ lại nơi đáy mắt.
“Tri âm gặp lại, dĩ nhiên nói không ít.” Lạc Tần Thiên đơn giản ứng phó nói.
Tiêu Chiến ác ý cười gằn, không nhanh không chậm nói “Ngay cả chuyện cậu ta lên giường với tôi cũng nói với cậu rồi à?”
Ánh mắt Lạc Tần Thiên đột ngột lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nhàn khí vững chắc bình thản vừa nãy trong nháy mắt biến mất, anh căm ghét hắn, bởi vì hắn ta có thể đem chuyện lên giường với Vương Nhất ra khoe khoang, mặc dù hắn ta không biết đó chính là Vương Nhất Bác.
Đạt được kết quả bản thân mong muốn, Tiêu Chiến tiếp tục nói “Xem ra người khiến cậu di tình biệt luyến là Vương Nhất, thật nể phục đấy, chỉ mới biết có một buổi tối thôi, cũng đã thế được vị trí của Vương Nhất Bác trong lòng cậu.” Tiêu Chiến rất muốn thêm vào một câu, hóa ra tình yêu của ngươi đối với Vương Nhất Bác cũng chỉ đến thế.
Lạc Tần Thiên điều chỉnh lại tâm trạng bình thản, ung dung mở miệng nói “Tôi may mắn hơn anh, tìm được một Tiểu Bác thứ hai, còn anh… ngay cả thi thể của em ấy cũng không thể tìm được.”
Tiêu Chiến đột nhiên cười lớn một tiếng, trầm giọng nói “Xem ra khẩu vị của chúng ta rất giống nhau, thứ cậu yêu thích, nhất định tôi sẽ đoạt lấy, thế nên…. cậu nên giấu cậu ta thật kỹ đi.”
Tiêu Chiến đại khái đã xác định được, Vương Nhất rời khỏi thành phố X xác thực đã mượn đến quan hệ giao thiệp của Lạc Tần Thiên giúp đỡ, hay nói cách khác, hiện tại Vương Nhất đã nương nhờ vào Lạc Tần Thiên.
Thật phẫn nộ! Thật không cam lòng! Một thằng đàn ông mới quen biết được có một đêm cũng có thể dễ dàng đi vào lòng cậu ta như vậy!
Lạc Tần Thiên không nghĩ tới tình huống Tiêu Chiến không biết được thân phận thực sự của Vương Nhất nhưng vẫn còn có thể động tình với cậu, vốn dĩ cứ tưởng Tiêu Chiến vì tức giận Tiểu Bác lừa gạt hắn mà muốn đến bắt cậu, thế nhưng hiển nhiên không có đơn giản như vậy. Mối quan hệ của Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến có nhiều gút mắc mập mờ trong cõi u minh không minh bạch rõ ràng khiến cho Lạc Tần Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mặc dù anh không muốn nhưng không thể không thừa nhận, trong thời gian 2 năm qua Vương Nhất Bác nghĩ anh đã chết, anh hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc.
Câu nói cuối cùng của Tiêu Chiến rất nhẹ nhàng, giống như đang cố ý ám chỉ cho Lạc Tần Thiên, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Vương Nhất thuận lợi rời khỏi thành phố X.
Sau khi Tiêu Chiến rời khỏi trà cư thì đem toàn bộ nhân lực đang tìm kiếm Vương Nhất tập trung vào theo dõi điều tra Lạc Tần Thiên. Nhưng Lạc Tần Thiên kiêu căng khiêu khích hắn, cũng không phải chỉ đơn giản là động thái khi kích động.
Vương Nhất hiện tại ẩn trốn kỹ tới mức thủ hạ của Tiêu Chiến căn bản không tìm được, mặc dù có bất ngờ đi lục soát cảng, nhưng du thuyền của Tào Tuấn Tường không phải ai muốn lên liền có thể lên, hơn nữa, cho dù Tào Tuấn Tường có cho phép lên thuyền đi chăng nữa, cả một du thuyền to lớn xa hoa như vậy, muốn giấu một người không để bị phát hiện là chuyện dễ như ăn cháo.
Huống hồ gì, Tào Tuấn Tường là một nam nhân nghĩa khí, nếu y đã đồng ý sẽ bảo vệ Vương Nhất, cho dù có phải đắc tội với Tiêu Chiến cũng sẽ không thất tín.
Lạc Tần Thiên rời khỏi quán trà, khóe miệng nhếch lên một vệt cười âm mưu được thực hiện…
Tiêu Chiến nếu như không tìm được Vương Nhất, vậy anh sẽ thuận lợi mang cậu rời đi, nếu như có tìm được, Tào Tuấn Tường tất sẽ có xung đột với Tiêu Chiến, lấy tài lực của Tào Tuấn Tường cũng có thể tạo ra ảnh hưởng bất lợi cho hắn. Ngao cò tranh nhau, anh chỉ cần đóng vai ngư ông đắc lợi.
…………………….
Vương Nhất Bác thư thái ngủ ngon một giấc, khi tỉnh lại, cảm thấy có chút đói bụng, sau khi mặc quần áo lại tử tế, cậu quyết định đến phòng ăn trên thuyền kiếm cái gì đó để ăn.
Lúc này trên du thuyền chỉ có vài phú hào danh lưu, buổi tối sẽ có một bữa thịnh yến hào nhoáng, đến thời điểm danh nhân sẽ lần lượt xuất hiện, thừa dịp giờ khắc này không có nhiều người, cậu quyết định lấy chút thức ăn đem về phòng ăn.
Không thể không nói, du thuyền quả thực rất lớn, cấu tạo hành lang cùng các gian phòng giống như một mê cùng, cậu có hỏi thăm mấy nhân viên đứng trên hành lang đường về phòng, nhưng đi đông đi tây một hồi, cuối cùng là lạc đường
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com