05. Viên mãn (HOÀN)
Giờ cao điểm buổi tối đường cực kỳ đông, vận khí lại còn kém cỏi, đi qua ngã tư đều là đèn đỏ.
Nhưng là, Tiêu Chiến lại cảm thấy nội tâm bình tĩnh lạ thường, còn có một cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên tay lái, tiết tấu hoà theo một ca khúc mới phát hành gần đây của Vương Nhất Bác.
Trước đó không lâu, anh đi đến thăm Thượng Kỳ.
Muốn tra được cậu ta ở đâu cũng không khó, chỉ là những năm này Tiêu Chiến vẫn luôn không muốn hỏi tới mà thôi.
Anh muốn bước qua thất bại của bản thân, cũng sợ phải trực diện nghe thấy những lời oán hận.
Nhưng Tiêu Chiến rất mâu thuẫn, vẫn vững tin mình không có làm sai, càng không phải là người đặt tình cảm lên trên công việc.
Anh chỉ muốn đem trang sách này nhanh chóng lật qua, cũng không bao giờ muốn đi đọc lại. Bởi vì cho dù có làm gì thì cũng không thể quay ngược thời gian, vậy hà tất phải so đo xem ai đúng ai sai.
Tiêu Chiến tuyệt đối không thừa nhận, đây chính là một hình thức trốn tránh vấn đề.
Cuối cùng, cơ hội để anh và Thượng Kỳ hoà giải với nhau vẫn là đến từ Vương Nhất Bác.
Nói trắng ra thì, thiếu niên kia đã đem một vị thần vô tâm vô tình, không phạm sai lầm kéo xuống thần đàn, sau đó bởi vì giằng co mâu thuẫn ở trong tình cảm của chính mình mà hình thành nên nhân tính.
Thật ra ngày hôm đó, Tiêu Chiến rất muốn đuổi theo Vương Nhất Bác.
Anh muốn xin lỗi, muốn trấn an cậu đừng lo lắng đừng sợ hãi, muốn giải thích mình cũng không phải kẻ lãnh khốc vô tình như vậy, muốn hứa hẹn sẽ đối xử tốt với cậu nhiều hơn.
Là Thượng Kỳ giúp Tiêu Chiến khẳng định suy nghĩ của bản thân.
"Em còn đang nghĩ, nếu Tiêu tổng chịu đến gặp em, vậy chứng tỏ cậu ấy rất đặc biệt. Bởi vì Vương Nhất Bác cho nên anh mới đến đối diện với quá khứ."
Tiêu Chiến hỏi "Nhất Bác biết hết mọi chuyện sao?"
"Em kể ra hết rồi, là tự cậu ấy muốn biết, còn chủ động hỏi em rất nhiều." Thượng Kỳ đáp "Em nhìn ra được, anh đối với người này...cũng không bình thường."
"Ừ, đứa trẻ này rất thích khóc."
"A?" Thượng Kỳ hơi kinh ngạc "Hoàn toàn nhìn không ra."
Tiêu Chiến cười cười "Có để ý chuyện anh tìm đến cậu mà lại hỏi về Nhất Bác không?"
"Không đâu, hẳn cậu ấy cũng nói cho anh biết rồi, em bây giờ sống rất tốt."
"Có nói."
Sau lần đó, Thượng Kỳ giống như được hồi sinh, trong lòng cũng không còn khúc mắc đối với Tiêu Chiến, hiện tại đã bắt đầu cuộc sống mới, bên cạnh còn có một người bạn đời rất dịu dàng.
Cho dù trong quá khứ đã từng bị tổn thương, nhưng Thượng Kỳ vẫn như cũ - rất cảm kích người trước mặt.
Tiêu Chiến đã từng vì cậu mà xây thang trời, để cậu có cơ hội chạm vào ngôi sao rạng rỡ nhất.
"Hoàn toàn nhìn không ra Vương Nhất Bác là người như vậy, anh có nói dối không thế?" Thượng Kỳ trêu ghẹo "Tiêu tổng đây là muốn xung phong bôi đen nghệ sĩ nhà mình?"
Tiêu Chiến nhịn không được mà lắc đầu cười "Nhất Bác chính là như vậy, cho dù có nói ra ngoài cũng không ai tin."
"Lần sau nếu có cơ hội, em thật sự muốn nhìn thử một chút."
Tiêu Chiến nhớ tới bộ dáng khóc chít chít ngu ngốc muốn chết của chó con nhà mình, liền cười nói "Bị cậu thấy được, không khéo lại khóc cả ngày."
Tiêu Chiến thừa nhận, trong ba năm đó anh đã sớm xem Thượng Kỳ như em trai, lúc ấy sự tình phát sinh, anh vừa bị đả kích vừa thất vọng, phần nhiều chính là áy náy, cảm thấy khó đối mặt nhất thật ra lại là chính bản thân mình.
.
Kẹt xe nửa giờ, Tiêu Chiến không vội, người vội ngược lại là Vương Nhất Bác.
"Chiến ca, em lại lên hotsearch..."
Một tiếng Chiến ca này khiến cho Tiêu Chiến ngẩn ngơ, vẫn là có chút không quen.
Ngày đó ở trong bệnh viện, anh hỏi Vương Nhất Bác muốn để cho anh chữa lành tim cậu, hay là khiến nó nát thêm một chút.
Vương Nhất Bác nói "Chọn thích anh."
Không chọn gì cả, chỉ chọn thích anh.
Tiêu Chiến im lặng mấy giây, lại hỏi "Cậu cũng biết chuyện của Thượng Kỳ, không sợ sao?"
Vương Nhất Bác giơ tay ngón tay, xếp thành một hình chữ X "Tình nguyện vì Tiêu tổng tan nát cõi lòng."
Tiêu Chiến nhìn thật sâu vào mắt cậu "Có sợ hay không?"
"...Có chút chút."
"Hửm?"
"Có hơi...nhiều chút!"
Trong cái nhìn chăm chú của Tiêu Chiến, nụ cười trên gương mặt Vương Nhất Bác cũng dần tắt, hai tay buông thõng đưa về phía sau, âm thầm nắm chặt góc áo.
"Tỏ vẻ cái gì?" Tiêu Chiến cúi đầu nhéo nhéo mặt cậu "Muốn gì liền trực tiếp nói ra, không thể học người ta thông minh lên một chút sao? Thích tôi thì chọn cái đầu tiên."
Vương Nhất Bác chậm rãi hỏi "Cái đầu tiên...có thể chọn không?"
"Trong mắt em tôi là người không nói đạo lý như vậy?"
"Vậy chọn...cái đầu tiên đi."
Vương Nhất Bác nói xong liền vui vẻ nhắm mắt lại.
"......Em đang chờ tôi hôn em à?"
"Gì chứ?" Cậu lại bắt đầu thấy ấm ức "Anh bật đèn xanh bảo em chọn cái thứ nhất, không phải là ám chỉ chuyện này hay sao?"
"......" Tiêu Chiến phục rồi "Em nói cái gì cũng đúng."
Hôn thì hôn thôi.
.
"Chiến ca, em lên hotsearch đó..." Vương Nhất Bác đáng thương lặp lại lần nữa.
"Chiến ca là cái quỷ gì?" Tiêu Chiến học theo dáng vẻ lầm bầm càu nhàu thường ngày của cậu "Hừ, ai cho gọi như thế?"
"Đến lúc này rồi anh còn bật chế độ quân chủ chuyên chế với em sao" Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe thật uỷ khuất "Hơn nữa quan hệ đều như vậy rồi, chẳng lẽ gọi ca ca cũng không được?"
"Được, được hết."
"Trên hotsearch nói bánh croissant em nướng nhìn giống ốc mượn hồn" Vương Nhất Bác rất là tuyệt vọng "Quá đáng!"
Gần đây Vương Nhất Bác tham gia một chương trình ẩm thực, cậu đảm nhiệm vai trò làm các món bánh theo phong các Tây Âu.
"À cái đó, là anh mua đấy."
Tiêu Chiến nói tiếp "Như vậy không tốt sao? Phải rào trước đón sau, bây giờ thê thảm một chút sau này cá lội ngược dòng mới càng xuất sắc, thuận tiện còn có thể lấy được hảo cảm của người qua đường."
"......" Vương Nhất Bác câm nín "Nhưng hình tượng của em là ngầu."
"Xin lỗi nha" Tiêu Chiến nói, giọng điệu không có chút thành ý nào "Gần đây ngày nào cũng ở cùng một chỗ, quên mất hình tượng dùng để kiếm cơm của em là gì, hình ảnh trẻ con ba tuổi để lại ấn tượng trong đầu anh quá sâu sắc."
"......"
"Anh, có thể làm việc đàng hoàng, nghiêm túc đối đãi với sự nghiệp của em một chút được không?"
"Được rồi" Tiêu Chiến thở dài "Vậy em có muốn anh thuê hai mươi cân thuỷ quân để lại bình luận 'ha ha ha' ở dưới bài đăng hay không?"
"(╥﹏╥)"
"Đừng khóc, anh đang đến đón em đây, đêm nay muốn ăn cái gì?"
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com