𝙲𝚑𝚊𝚙 10
| 🏓 CÂU LẠC BỘ THỂ THAO TẦNG TRỆT |
Yoo Jeongyeon và Park Jihyo bất lực đứng nhìn thi thể hình nhân mô phỏng đang treo cổ lơ lửng trên chiếc cột bóng rổ.
- Treo gì mà cao vậy rồi sao tụi mình lấy xuống?
- Họ cũng chuẩn bị chu đáo ghê nhỉ? Xem này lại còn có cả giấy tờ tùy thân.
Yoo Jeongyeon xem qua ví của nạn nhân, rồi cẩn thận ghi chép lại một số manh mối mà cô cảm thấy nó có thể giúp ích được mình.
- Này Yoo Jeongyeon!
- Sao đấy? Không biết phá án nên định nhờ tôi giải quyết vụ này giùm chứ gì!
- Về Im Nayeon, cô có biết cô ta là ai không?
- Tại sao cô lại hỏi như vậy? Nhưng cô ta là ai?
- À...không có gì.
Jihyo nhíu mài, Yoo Jeongyeon là Cảnh sát, nhưng cô ấy lại không biết Im Nayeon là ai cả, chuyện này dường như có điều gì đó không ổn thì phải.
"Kỳ lạ! Im Nayeon? Hình như mình có nhìn thấy cái tên này trên bảng thông tin học viên thì phải! Nhưng Park Jihyo hỏi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ thân phận của Im Nayeon không bình thường hay sao?"
| 🎺 PHÒNG NHẠC CỤ TẦNG 01 |
- Ủa rồi xác chết đâu?
Hirai nhìn quanh phòng nhạc cụ, một căn phòng khá gọn gàng với những chiếc nhạc cụ, nhưng từ lúc bước vào đến giờ cô và Dahyun không thấy vụ án mà mình cần giải ở đâu hết.
- Hay chúng ta phải tìm xác chết trước nhỉ?
Hirai mở nắp chiếc đàn piano, mở cửa vài chiếc tủ đựng nhạc cụ ra nhưng chẳng thấy thi thể hay bất cứ điều gì liên quan đến nhiệm vụ đâu cả.
- Dahyun ah! Hay là.....
Nhưng rồi cô để ý thấy từ lúc bước vào phòng đến giờ, Dahyun cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đàn piano, hay em ấy nghi ngờ nhiệm vụ nằm trong chiếc đàn ấy?
Dahyun bước lại gần, em nhớ đến lúc em còn nhỏ, em đã được Bố Mẹ cho học đàn, có một cô bạn luôn chờ đến lúc em đàn sẽ đi đến và đứng bên cửa sổ, lắng nghe trọn vẹn bài nhạc của em.
Cô bé ấy luôn ở đó, bên ngoài hiên cửa sổ, dù trời nắng hay mưa rào, vẫn luôn ở đấy và lắng nghe tiếng nhạc du dương từ chiếc đàn piano.
Em ngồi xuống, vuốt ngón tay dọc những phím đàn, đã từ rất lâu, kể từ khi em đăng ký vào Học viện Cảnh sát, em đã không còn chơi nữa.
🎼🎶🎵🎶🎵🎶🎵🎶🎹
Những nốt nhạc dần vang lên, một bài nhạc em vẫn thường hay chơi, nó khiến kỷ niệm thuở nhỏ ùa về, bất giác em nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác bình yên khi những ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống những phím đàn.
Bài nhạc ấy vang vọng cả khu trường học, từng nốt nhạc len lõi qua mọi ngóc ngách, bao trùm cả một không gian rộng lớn, làm xua tan đi sự u ám vốn có, thay vào đó là một khoảng thời gian thật yên bình.
Tất cả các học viên đều bất ngờ, nhưng rồi lại tận hưởng, bài nhạc khiến họ phút chốc quên đi sự mệt mỏi và sợ hãi.
"Bản nhạc này......"
Một cô gái đứng chết lặng, kỷ niệm thưở bé bất chợt ùa về, không thể nhầm lẫn được, cô gái ấy, chính là cô bé trong ký ức mà cô vẫn luôn tìm kiếm.
Hirai Momo nhìn em với một ánh mắt thật kỳ lạ, cô bị cuốn hút bởi tiếng đàn, bởi sự yên bình mà em đang mang lại, nhưng rồi bất chợt tất cả đều phải quay trở về đối diện với thực tại, khi mà tiếng chuông inh ỏi vang lên lấn át đi cả tiếng đàn của Dahyun.
*renggggggggggggg*
- Có chuyện gì vậy nhỉ?
- Này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiếng chuông bất chợt tắt hẳn, để lại một không gian yên ắng đáng sợ, tiếng chuông như khiến tất cả thức tỉnh, như kéo tất cả quay trở về với một khoảng không gian đầy u ám và chết chóc.
Hirai cảm thấy thật kỳ lạ khi căn phòng nhạc cụ này chẳng có một tí manh mối hay điều gì liên quan đến một vụ án như trong nội dung nhiệm vụ đã nhắc đến.
"Chắc chắn phải có gì đó chứ!"
Hirai cố quan sát thật bao quát một lần nữa, cô lục tìm mọi ngóc ngách, từng món nhạc cụ, từng quyển tập nhạc, nhưng không hề có một điều gì cho rằng đó là manh mối cả.
"Thật ra....chuyện này là như thế nào?"
| 🚾 PHÒNG VỆ SINH TẦNG 05 |
Nayeon và Mina sắp xếp lại những mật mã, chứng cứ mà họ lục tung cả phòng vệ sinh lên và tìm được.
- Để xem, nạn nhân Lee A là một học sinh cấp 3, cô là học sinh giỏi nhất lớp, có bạn thân là Shin B, giáo viên chủ nhiệm Han C đã khó chịu với cô bé về việc không muốn cô bé tham gia vào câu lạc bộ........
Nayeon nhìn Mina, em ấy đang rất quyết tâm phá án, không có vẻ gì là một người đã biết trước đáp án cả.
- Sao thế? Mặt em dính gì à?
- Ơ...không...chỉ là.....
Nayeon giả vờ nhìn vào những manh mối đã tìm được, nhưng rồi nàng phát hiện một điều gì đó khả nghi.
- Mina..
- Sao thế Nayeon?
- Em có nghĩ người giết nạn nhân là cô bạn thân Shin B không?
Mina nhìn vào tay Nayeon đang chỉ đến một mảnh giấy manh mối, nếu quả thật như thế thì nhiệm vụ này thật dễ dàng, tại sao họ lại cho thời gian đến tận 3 ngày cơ chứ?
- Nayeon, em nghĩ đó là đáp án chính xác, nhưng....
- Nhưng tại sao họ lại cho chúng ta 3 ngày để giải chúng?
- Em nghĩ mọi chuyện không đơn giản như thế, chắc chắn họ sẽ mang đến cho chúng ta một thử thách nào đó khác....
| 🧪 PHÒNG HÓA HỌC TẦNG 04 |
- Tzuyu...
- Sao thế? Không ngủ được à?
- Chúng ta không đi tìm manh mối để phá án sao?
Tzuyu quay lại, nhìn Sana đang ngồi dậy và đưa lại chiếc áo khoác của em khi nãy đắp lên người nàng.
- Chẳng phải khi vừa bước vào, chúng ta đã nhìn thấy đáp án rồi sao?
- Sao cơ?
Sana mở to mắt, Tzuyu đã biết câu trả lời rồi ư? Cho nên đó là lý do mà em ấy từ lúc mới vào đến giờ lại bình thản đến như vậy.
- Đáp án xuất hiện trước khi chúng ta bật đèn lên đấy, Sana.
Tzuyu đứng dậy, em đi thẳng lại chổ công tắt đèn và ấn vào nó khiến tất cả đèn trong phòng hóa học đều tắt, những lọ dung dịch, ống nghiệm trên bàn dần phát sáng trong bóng đêm.
Sana đi lại gần chổ Tzuyu đứng, nàng nhìn mãi nhưng không hiểu đáp án mà Tzuyu nói đến là gì.
Tzuyu hiểu ý, em nắm tay Sana, kéo nàng đi lại chổ bức tường đối diện chổ thi thể nạn nhân mô phỏng nằm.
Sana hết sức ngạc nhiên, nhìn ở vị trí này, dung dịch trong những chiếc lọ hợp lại với nhau tạo nên tên của hung thủ.
Tzuyu bật đèn lại sau khi đã chủ cho Sana biết về đáp án, nhưng lại thấy Sana đứng yên ở đó nhìn em một cách kỳ lạ.
- Tzuyu...
- .....
- Tại sao em lại biết những dung dịch phát sáng ấy sẽ tạo nên tên của hung thủ, trong khi lúc mới vào đây, từ hướng đứng của chúng ta không hề thấy được nó hợp lại có thể thành chữ cái?
Tzuyu chỉ vào thi thể nạn nhân mô phỏng, bàn tay của nạn nhân chỉ tay về hướng bức tường khi nãy Tzuyu và Sana đứng như ám chỉ họ đi đến đó sẽ nhìn thấy được đáp án.
Nhưng Sana vẫn cảm thấy kỳ lạ, thật sự do Tzuyu quan sát nhạy bén ư? Hay thực chất do em ấy đã biết trước đáp án rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com