Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

𝒄𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝟒

lee sanghyeok ngồi trong căn phòng tĩnh lặng, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu xuống chiếc ghế sofa, nơi anh đã ngồi bao lần để hồi tưởng về những ngày tháng bên choi hyeonjoon. cả căn phòng như đóng băng trong im lặng, không có tiếng cười, không có tiếng bước chân, chỉ còn lại âm thanh của những suy nghĩ lẩn khuất trong đầu anh. sau khi cậu rời đi, seoul trở thành một thành phố xa lạ, chẳng còn là nơi anh từng gọi là "nhà", nơi mà anh và cậu đã xây dựng những giấc mơ nhỏ bé cho riêng mình.

lee sanghyeok nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn đường mờ ảo, những con phố vắng vẻ, tất cả như đang phản chiếu lại cái không khí lạnh lẽo trong lòng anh. chấn thương, sự nghiệp tụt dốc, tất cả dường như là những vết thương không bao giờ lành. anh đã từng là một tuyển thủ tài năng, luôn đứng ở đỉnh cao, được nhiều người ngưỡng mộ. nhưng giờ đây, sau những tháng ngày vật lộn với nỗi đau thể xác và thất vọng, anh cảm thấy mình đã trở thành một người xa lạ với chính bản thân. những buổi tập, những trận đấu mà anh từng yêu thích giờ chỉ còn lại nỗi sợ hãi và sự cô đơn.

khi cậu rời đi, anh biết đó là điều không thể tránh khỏi. anh đã đẩy cậu ra xa từ lâu rồi. những cuộc tranh cãi vô lý, những lời nói lạc lõng, những lần im lặng đến đáng sợ, tất cả những thứ đó dần dần bào mòn tình yêu giữa họ. choi hyeonjoon đã cố gắng, đã kiên nhẫn, nhưng lee sanghyeok lại chẳng thể nào tìm lại được chính mình. cậu yêu anh một cách chân thành, nhưng anh lại quá ích kỷ, bị ám ảnh bởi sự sụp đổ của bản thân. anh không muốn cậu phải chịu đựng thêm nữa, không muốn kéo cậu xuống vực sâu của nỗi đau mà anh đang phải đối mặt.

và rồi, ngày ấy cũng đến – ngày choi hyeonjoon rời đi, không một lời oán trách, chỉ nhẹ nhàng như thể muốn tránh làm tổn thương anh thêm lần nữa. "đừng chờ anh nữa." lee sanghyeok đã nói với choi hyeonjoon vậy đấy, dù trong lòng anh biết mình sẽ chẳng thể nào quên được cậu. nhưng sự thực là, anh chẳng có quyền yêu cầu choi hyeonjoon phải chờ đợi. anh đã phá hủy tất cả, đã làm cho tình yêu này trở nên không thể cứu vãn.

khoảng thời gian sau đó tựa như địa ngục. lee sanghyeok cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. chỉ là anh không thể khóc, không thể thể hiện nỗi đau đớn đó ra ngoài. anh sợ rằng nếu khóc, anh sẽ mất hết sức mạnh để tiếp tục, mất hết niềm kiêu hãnh của một người đàn ông đã từng đứng trên đỉnh cao. mỗi sáng, anh thức dậy với cảm giác trống rỗng. những ngày trôi qua như một chuỗi ngày vô nghĩa. anh nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong kính cửa sổ, nhưng chẳng thể nhận ra mình là ai nữa. chàng trai từng mơ ước về chiến thắng, về ánh đèn sân khấu, giờ chỉ còn lại một bóng hình mờ nhạt, lặng lẽ và đơn độc.

thỉnh thoảng, lee sanghyeok lại nghĩ về những khoảnh khắc bên choi hyeonjoon. những buổi tối đi dạo trên những con phố nhỏ, những buổi sáng cùng nhau uống cà phê, cười đùa về những điều không đâu. anh nhớ tiếng cười của cậu, ánh mắt ấy đầy hy vọng và yêu thương. nhưng giờ tất cả đã trở thành ký ức. những ký ức đau đớn nhưng đẹp đẽ, những ký ức mà anh không thể xóa nhòa, nhưng cũng chẳng thể giữ lại.

lee sanghyeok tự hỏi liệu choi hyeonjoon có hạnh phúc hơn khi rời xa anh? liệu có bao giờ cậu nhớ anh, dù chỉ một chút khi hòa mình vào cuộc sống mới ở paris? anh không dám hỏi, không dám tìm kiếm câu trả lời. vì anh biết, nếu cậu đã chọn ra đi, thì đó là vì cậu đã không còn thấy hy vọng ở anh. và nếu cậu đã tìm thấy con đường khác, anh cũng không có quyền ngăn cản.

anh muốn gọi cho cậu, muốn nói một lời xin lỗi, muốn nói rằng anh vẫn còn yêu, nhưng lại sợ những lời nói ấy sẽ chỉ làm cho mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn. anh chỉ có thể giữ im lặng, để cho thời gian chữa lành mọi vết thương, dù biết rằng có những vết thương sẽ không bao giờ lành.

lee sanghyeok nhìn vào chiếc điện thoại, lướt qua những tin nhắn cũ. một phần trong anh muốn nhắn tin cho cậu, nhưng rồi lại dừng lại. có lẽ cách tốt nhất để choi hyeonjoon quên anh là để anh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu. anh đã từng yêu cậu, nhưng đôi khi yêu một người cũng có nghĩa là để người đó ra đi, để họ tìm thấy hạnh phúc, dù đó có thể là một hạnh phúc không có anh trong đó.

anh không còn cảm thấy sự vui vẻ trong bất cứ điều gì, và dần dần, những cơn khát rượu xuất hiện như một cách để trốn chạy khỏi nỗi đau đớn trong lòng. ban đầu, chỉ là một ly, một ly rượu để dễ ngủ, để tạm quên đi tất cả những gì đã mất. nhưng chẳng mấy chốc, ly rượu ấy trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu, như một cách để anh khỏa lấp những khoảng trống trong lòng, những khoảnh khắc trống rỗng khi anh một mình đối diện với chính mình.

lee sanghyeok không muốn đối diện với sự thật. anh không muốn thừa nhận rằng sự nghiệp của mình đã tụt dốc, rằng anh đã không còn là người anh từng là – mạnh mẽ, kiên cường và đầy khát vọng. và anh càng không muốn thừa nhận rằng việc chia tay với choi hyeonjoon đã phá vỡ mọi thứ trong anh. mỗi ly rượu là một cách để làm tê liệt cảm giác, để không phải đối mặt với sự cô đơn và nỗi đau. mỗi lần rượu lên men trong cơ thể là mỗi lần anh cảm thấy mình có thể quên đi mọi thứ, có thể xóa sạch những ký ức về cậu, về những ngày tháng đã qua.

đầu tiên, chỉ là vài ly vào buổi tối. rồi đến những đêm dài không ngủ, anh chỉ còn tìm thấy sự bình yên trong những vết cồn cháy bỏng trên cổ họng, trong làn hơi men vương vất quanh căn phòng. anh không muốn ai biết, không muốn ai thấy anh yếu đuối. lee sanghyeok đã từng là người dẫn đầu, là người mà mọi người xung quanh ngưỡng mộ, nhưng giờ đây, anh là người đang trốn chạy khỏi chính mình, khỏi những cảm giác mà anh không thể đối diện.

rượu là thứ duy nhất có thể làm anh cảm thấy nhẹ nhõm trong khoảnh khắc. một ly, rồi lại thêm một ly. mỗi lần nhìn vào gương, anh không còn nhận ra hình ảnh mình nữa. mắt anh đỏ, làn da nhợt nhạt, và những quầng thâm dưới mắt chứng tỏ anh đã sống như một cái bóng, chẳng còn sức sống. anh cứ tiếp tục, như thể rượu là phương tiện duy nhất giúp anh quên đi cái cảm giác tồi tệ này. nhưng càng uống, anh càng chìm sâu vào một vũng lầy không lối thoát, và nỗi đau càng trở nên tê liệt, nhưng không bao giờ biến mất.

những cuộc gọi từ đồng đội, những tin nhắn từ người bạn cũ, anh không thèm trả lời. anh không muốn ai biết anh đang thả mình vào con đường tự hủy hoại này. anh không muốn người khác thấy anh yếu đuối, không muốn ai nhận ra rằng anh đang mất dần đi tất cả. mỗi lần nhớ về cậu, anh lại uống thêm một ly, tự hỏi liệu cậu có đang nghĩ về anh, liệu cậu có thấy anh đang gục ngã, hay liệu cậu đã thực sự quên anh rồi?

có những ngày lee sanghyeok tỉnh dậy trong sự choáng váng, đầu óc váng vất, tay chân mệt mỏi, và những ký ức đêm qua như những mảnh vỡ không thể ghép lại. anh nhìn vào căn phòng trống vắng, nơi chỉ còn lại cái bóng của chính mình. cảm giác trống rỗng như một vực thẳm, không bao giờ có đáy, không bao giờ có lối thoát. rượu có thể tạm thời làm dịu nỗi đau, nhưng nó cũng là thứ khiến anh đánh mất chính mình, khiến anh trở thành một người anh không thể nhận ra.

một buổi tối, khi lee sanghyeok uống say, anh lảo đảo bước về phía cửa sổ. bên ngoài, những ánh đèn đêm lấp lánh, nhưng tất cả trong mắt anh đều trở nên mờ nhạt. anh nhìn vào bóng hình của mình trong cửa sổ, và một cảm giác trống rỗng ập đến. không còn là lee sanghyeok của trước kia – một người đầy hy vọng và đam mê. giờ đây, anh chỉ còn là một con người bị mất phương hướng, ngồi trong căn phòng tối tăm, tự hủy hoại chính mình từng ngày.

anh không biết mình sẽ tiếp tục như thế này đến bao giờ. cả quá khứ và tương lai đều mờ mịt, như một câu hỏi không có lời đáp. nhưng một điều chắc chắn là, mỗi đêm anh lại uống thêm một ly, tự hứa với bản thân rằng đó sẽ là lần cuối. nhưng lần sau, ly rượu vẫn đầy, và lee sanghyeok vẫn lặp lại vòng xoáy ấy, với những suy nghĩ vô tận về cậu, về sự nghiệp đã mất, và về chính mình – người mà anh không còn nhận ra nữa.

những ngày dài luyện tập không ngừng nghỉ, không một phút giây nào cho phép anh dừng lại. lee sanghyeok đã từng là một tuyển thủ với khát vọng, đam mê và tất cả sự nỗ lực dành cho giấc mơ của mình. nhưng giờ đây, những thứ ấy dường như đã trở thành gánh nặng. mỗi lần bước lên sân, mỗi lần đối diện với trận đấu, anh cảm nhận được sự mệt mỏi và cô đơn bủa vây. cái cảm giác không thể nào chạm tới đỉnh cao nữa, cái cảm giác sự nghiệp đang tụt dốc làm cho anh cảm thấy mình càng xa rời mục tiêu, càng không thể thoát khỏi nỗi đau mất mát trong lòng.

luyện tập ngày đêm đã trở thành thói quen không thể thiếu, nhưng anh lại dùng rượu như một cách để làm tê liệt cảm xúc, để lẩn tránh khỏi những suy nghĩ tăm tối ấy. mỗi ly rượu, mỗi cơn say, anh cảm nhận được sự nhẹ nhõm, tạm thời quên đi cảm giác thua cuộc, quên đi cái nhìn của những người xung quanh khi thấy anh không còn là chính mình. anh uống để quên đi cậu, quên đi những kỷ niệm đã mất, và quên đi cả sự nghiệp mà anh đã từng hết lòng theo đuổi.

nhưng có một điều anh không thể kiểm soát, đó là cơ thể của mình. sự mệt mỏi dồn nén, những chấn thương chưa kịp lành, cộng với việc uống quá nhiều rượu đã khiến anh không còn chịu nổi. một buổi chiều, sau một buổi luyện tập căng thẳng, khi lee sanghyeok lảo đảo bước ra khỏi phòng, cơ thể anh như mất đi sự điều khiển. những hình ảnh xung quanh bắt đầu mờ dần, đôi chân anh quỵ xuống, và trước khi kịp nhận ra điều gì, lee sanghyeok gục ngã xuống đất, để lại tất cả trong sự im lặng của một buổi chiều đông lạnh lẽo.

khi tỉnh lại, anh nhận ra mình không còn ở trong căn phòng quen thuộc. lee sanghyeok mở mắt, cảm nhận sự lạnh lẽo của không khí, và nhìn quanh – mọi thứ đều lạ lẫm. những ánh đèn bệnh viện nhấp nháy trong mắt anh, cảm giác đau nhói khắp cơ thể khiến anh nhận ra mình đang ở trong một căn phòng bệnh. một cảm giác lo lắng lướt qua, và khi nhìn xuống cánh tay mình, anh thấy những vết kim tiêm và băng bó.

"anh tỉnh rồi à?" giọng nói của bác sĩ vang lên, nhưng lee sanghyeok chỉ cảm thấy mọi thứ như một làn sóng mơ hồ. đầu óc anh choáng váng, vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. "anh đã bị ngất vì quá kiệt sức. cộng thêm rượu và chấn thương cũ, cơ thể anh không thể chịu nổi nữa."

lee sanghyeok im lặng, không đáp. những lời bác sĩ nói như những nhát dao đâm thẳng vào lòng anh. anh không thể tin được rằng mình đã đến mức này. một tuyển thủ, một người mà trước kia không bao giờ bỏ cuộc, giờ lại nằm đây, trong một bệnh viện, với cơ thể kiệt quệ vì chính sự tự hủy hoại mà anh đã tạo ra.

những ký ức ùa về, về những đêm say, về những buổi tập không ngừng nghỉ, về sự thất bại trong chính sự nghiệp của mình. nhưng trong tất cả những điều đó, điều khiến anh đau đớn nhất, vẫn là choi hyeonjoon. anh nhớ cậu, nhớ cái cách cậu nhìn anh, cái cách cậu cố gắng ở lại trong suốt những tháng ngày anh xa rời chính mình. anh đã đẩy cậu đi xa như thế, để rồi giờ đây phải gánh chịu tất cả.

"choi hyeonjoon sẽ không còn đợi mình nữa," anh nghĩ thầm, đau đớn như thể trái tim mình bị xé nát. anh tự hỏi liệu có bao giờ cậu còn nhớ đến anh, liệu có còn một chút hy vọng nào trong mắt cậu dành cho anh không. nhưng giờ, anh chỉ còn lại sự trống rỗng, những suy nghĩ về sự mất mát, và cảm giác mình đã làm hỏng tất cả.

bác sĩ tiếp tục trò chuyện, nhưng lee sanghyeok không thể tập trung. anh chỉ cảm thấy một cơn sóng cuộn lên trong lòng, là sự tuyệt vọng, là sự tỉnh táo muộn màng của một người đã quá mệt mỏi với cuộc sống.

-

một năm – đó là quãng thời gian dài đủ để lee sanghyeok hồi phục, không chỉ về thể chất mà cả về tinh thần. sau khi gục ngã trong bệnh viện, anh đã tìm được một cách để đứng dậy, không phải vì sự nghiệp, không phải vì những kỳ vọng từ người khác, mà vì chính bản thân mình. những ngày tháng nghỉ ngơi, nhìn lại tất cả những gì đã qua, anh dần nhận ra rằng, để sống, để tiếp tục đam mê, anh phải đối diện với sự thật, đối diện với những sai lầm và học cách tha thứ cho chính mình.

khi quay lại làm tuyển thủ, lee sanghyeok đã không còn là người đầy tham vọng như trước. anh hiểu rằng, không phải lúc nào cũng có thể đứng trên đỉnh cao. nhưng điều quan trọng là anh vẫn có thể sống trọn vẹn với đam mê, với những trận đấu, và nếu có thể, tìm lại được những mối quan hệ đã mất – trong đó có choi hyeonjoon. mặc dù đã không còn hi vọng về một tình yêu trở lại, nhưng anh luôn biết rằng, nếu một ngày nào đó, anh gặp lại cậu, anh sẽ không để cảm xúc chỉ còn là những dấu vết mờ nhạt trong quá khứ nữa.

và paris, là nơi anh bước vào cuộc sống mới, là nơi mà anh tìm thấy sự tự do, là nơi đầu tiên anh quay trở lại sau một thời gian dài vắng bóng. giải đấu giao lưu redbull, một sự kiện mà anh từng tham gia rất nhiều lần – kể cả với cậu, nay lại trở thành cột mốc quan trọng đánh dấu sự trở lại của anh.

ngày đầu tiên ở paris, lee sanghyeok đi dạo một mình giữa dòng người tấp nập, giữa những ánh đèn vàng ấm áp của thành phố. anh không có kế hoạch cụ thể, chỉ là đi bộ để giải tỏa những căng thẳng trong lòng. paris không phải là thành phố xa lạ, nhưng giờ đây, mọi thứ có phần khác biệt. những con phố nhộn nhịp, những tiếng cười nói, tất cả đều khiến anh cảm thấy có phần lạc lõng.

khi bước qua một con phố nhỏ, anh dừng lại trước một tiệm bánh nhỏ. tiệm bánh không quá nổi bật, nhưng cái gì đó trong không gian ấm áp ấy khiến anh cảm thấy như có một sức hút lạ kỳ. một cảm giác nhẹ nhàng, như thể một sợi dây vô hình kéo anh vào trong. linh tính mách bảo lee sanghyeok rằng đây chính là nơi anh cần dừng lại, dù chỉ một chút, để nghỉ ngơi, để thở.

anh bước vào, mùi bánh ngọt phảng phất trong không khí, là mùi thơm quen thuộc của những món ăn mà anh từng cùng cậu thưởng thức. cảm giác ấy khiến anh khẽ mỉm cười, nhưng rồi nụ cười đó cũng tan biến ngay lập tức, khi đôi mắt anh nhìn thấy người đứng sau quầy bánh.

là choi hyeonjoon.

cả hai nhìn nhau trong giây lát, như thể thời gian bỗng dừng lại, không còn bất kỳ âm thanh hay sự xô bồ của paris xung quanh. mọi thứ như lắng lại, chỉ còn lại cậu và anh, hai người từng rất thân thuộc với nhau, giờ lại đứng đối diện, như những người xa lạ.

choi hyeonjoon ngạc nhiên, nhưng rồi ngay lập tức, sự ngượng ngùng bao trùm lên khuôn mặt cậu. cậu khẽ mỉm cười, rồi cúi đầu, như thể không biết phải nói gì, làm gì. anh chỉ đứng đó, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, không biết nên vui hay buồn khi gặp lại cậu trong hoàn cảnh này. anh chỉ biết lặng lẽ nhìn, như thể muốn tìm lại một phần nào đó của quá khứ mà anh đã cố gắng chôn vùi.

đứng lặng một lúc, cảm nhận được trái tim đập mạnh trong lồng ngực, nhưng rồi anh lên tiếng trước, như thể lời chào ấy sẽ giúp anh phá vỡ bức tường vô hình giữa họ, giúp anh kéo họ lại gần nhau một chút nữa.

"lâu rồi không gặp." lee sanghyeok nói, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng vẫn có chút run rẩy, như thể trong khoảnh khắc này, mọi thứ trong quá khứ bỗng chốc ùa về, tất cả những cảm xúc tưởng chừng đã quên đi lại bùng lên. anh không biết mình đang chào cậu vì lý do gì - vì sự gặp lại hay vì tất cả những gì đã qua, nhưng lúc này, anh chỉ muốn thốt ra lời chào ấy, dù chỉ một lần nữa.

choi hyeonjoon không nói gì, nhưng sau một thoáng im lặng, cậu khẽ mỉm cười và trả lời, giọng đều đều, như một lời mời chào khách quen.

"quý khách muốn thử loại bánh nào?"

"loại nào cũng được." lee sanghyeok trả lời, giọng anh nhẹ tênh, nhưng sâu thẳm trong đó là sự cảm kích, sự trân trọng dành cho cậu, cho những ngày tháng đã qua.

"vậy em sẽ chọn cho anh." choi hyeonjoon mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng chọn một chiếc bánh mới vừa ra lò và đưa cho anh.

lee sanghyeok nhận lấy chiếc bánh từ tay cậu, hơi ấm của nó lan tỏa qua đầu ngón tay, nhưng trong lòng anh, thứ đang bùng cháy không chỉ là hơi nóng của chiếc bánh mà còn là một quyết tâm mạnh mẽ vừa thức tỉnh. suốt thời gian qua, anh đã tự dày vò bản thân, đã trốn chạy, đã chìm trong rượu và sự hối hận. nhưng ngay lúc này, khi đứng trước choi hyeonjoon, khi nhìn thấy cậu đã có một cuộc sống mới, đã tìm được bình yên trong chính con đường của mình, anh hiểu rằng mình không thể cứ mãi giậm chân tại chỗ.

anh muốn đứng dậy. không chỉ để lấy lại những gì đã mất, mà còn để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình - một người xứng đáng để bước bên cạnh cậu một lần nữa.

anh nhìn cậu thật lâu, đôi mắt cậu không còn chất chứa những mong đợi hay đau buồn như trước. cậu đã buông bỏ quá khứ, đã bước tiếp mà không chờ đợi anh như trước kia nữa. nhưng điều đó không có nghĩa là anh không còn cơ hội, không có nghĩa là anh không thể một lần nữa bước vào thế giới của cậu, không còn là gánh nặng, mà là một người có thể sánh vai với cậu.

hào quang mà anh đã đánh mất, anh sẽ lấy lại. danh tiếng, sự nghiệp, niềm kiêu hãnh - tất cả sẽ không còn chỉ là để chứng minh bản thân với thế giới, mà còn để anh có thể một lần nữa đứng trước choi hyeonjoon mà không còn gì phải hối tiếc.

lee sanghyeok khẽ mỉm cười, một nụ cười mà đã lâu lắm rồi anh chưa từng có - không phải là nụ cười gượng gạo đầy mỏi mệt, mà là một nụ cười của người sẵn sàng bước về phía trước. lee sanghyeok nhìn choi hyeonjoon thật lâu, ánh mắt sâu thẳm như muốn khắc ghi hình bóng cậu một lần nữa.

"anh sẽ quay lại," lee sanghyeok nói, giọng anh trầm nhưng đầy kiên định.

choi hyeonjoon hơi sững lại, ánh mắt dao động trong giây lát. nhưng rồi, cậu chỉ cười nhạt, không hỏi thêm gì, chỉ đơn giản gật đầu, như thể không thực sự tin tưởng, hoặc có lẽ... chỉ là không muốn kỳ vọng quá nhiều.

nhưng lee sanghyeok biết, lần này anh sẽ không khiến choi hyeonjoon thất vọng nữa.

anh cầm chặt chiếc bánh trong tay, như một dấu hiệu của sự khởi đầu. rồi anh quay lưng bước ra khỏi tiệm bánh nhỏ, bước chân vững chãi hơn bao giờ hết.

paris vẫn rực rỡ trong ánh đèn đường, và tương lai của anh - lần này, sẽ không còn bị bóng tối che phủ nữa.

16/03/2025 - 15:19

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com