Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🌸Chương 3: Thức tỉnh

  "Nghiêm Mục, lão sư gọi cậu đến văn phòng!"

  Nghiêm Mục vừa cầm lên balo liền dừng một chút: "Là nguyện vọng học lên có vấn đề sao?" Nghĩ như vậy hắn liền để Tỉnh Xuyên chờ tại phòng học.

 "Nghiêm Mục, thân thể có tốt không?" Chủ nhiệm lớp đã đến tuổi trung niên là lần đầu tiên như vậy hỏi thăm một chút.

  "A..... Thân thể vô cùng tốt, nhận được chăm sóc." Nghiêm Mục nhìn chủ nhiệm nói, liền chú ý tới giáo y đứng bên cạnh: "Lão sư, là nguyện vọng học lên của em có vấn đề sao? Vẫn là....."

  "A, nguyện vọng học lên của em không có vấn đề, lấy thành tích hiện tại hảo hảo cố gắng một chút nguyện vọng thứ nhất đảm bảo không có vấn đề." Chủ nhiệm đánh gãy ngờ vực vô căn cứ của Nghiêm Mục: "Ân...." Người đàn ông trung niên thân mặc một màu trắng - giáo y nhìn hắn.

  Nghiêm Mục nhíu mày, không lẽ thân thể của hắn có vấn đề?

  "Khụ, là như vậy!" Giáo y thanh thanh cổ họng: "Căn cứ vào báo cáo sức khỏe tháng trước, Nghiêm Mục, tính ABO của em đã thức tỉnh."

  Cái gì nha, thì ra là chuyện này, nhìn sắc mặt bọn họ còn tưởng đâu rằng mắc bệnh nan y, Nghiêm Mục nhún nhún vai: "Quả nhiên là Beta đi."

  Hai người kia nhìn nhau một chút, cuối cùng vị giáo y thở dài một hơi: "Là Omega, Nghiêm Mục."

  Những lời nói này đối với Nghiêm Mục không thể nghi ngờ chính là một quả bom lớn: "Làm sao có khả năng như vậy?!" Rõ ràng..... "Em đối với mùi xung quanh hoàn toàn không có phản ứng!"

  "Mùi của em hiện tại xác thực giống với Beta, ban đầu chúng ta cũng rất khiếp sợ, bất quá thân thể của em sau khi kiểm tra số liệu lặp lại đã xác nhận qua..." Giáo y bất đắc dĩ mà trầm trọng tuyên bố: "Xác thực là Omega."

  ⤽❦⤼

  "Này này, Mục Mục, lão sư kêu cậu  có chuyện gì? Là nguyện vọng học lên có vấn đề sao?" Tỉnh Xuyên vừa nhìn thấy Nghiêm Mục trở về phòng học liền lập tức dính người. Hắn muốn cùng Nghiêm Mục học chung đại học, không muốn xảy ra vấn đề gì, Tỉnh Xuyên vô cùng khẩn trương.

  "A...... Không phải, nguyện vọng học lên không có vấn đề...... " Nghiêm Mục không yên lòng trả lời.

  Tỉnh Xuyên nhếch miệng cười, rất tự nhiên nâng lên hai tay ôm lấy Nghiêm Mục, đầu cúi xuống rút vào trên cổ Nghiêm Mục, chuẩn bị tiến hành thói quen hàng ngày, hôn hôn cắn cắn.

  "!" Rõ ràng ngay khi Tỉnh Xuyên dán đôi môi mềm lên làn da trần trụi, cả người Nghiêm Mục liền cứng ngắt, đồng thời một mảng nhỏ trên da nổi lên da gà, Nghiêm Mục phản ứng thật lớn, nghiêng người đẩy Tỉnh Xuyên ra.

  Tỉnh Xuyên hơi hơi trợn tròn hai mắt nhìn về phía Nghiêm Mục đang kinh hoảng thất thố "......... Mục Mục?"

  "......" Nghiêm Mục mím môi nói: "Về sau.... Không cần lại làm như vậy.... " Làm Beta Nghiêm Mục có thể dung túng Tỉnh Xuyên làm cái loại hành vi dấu hiệu như này, bởi vì tính Alpha dù mỗi ngày có cố gắng như thế nào dấu hiệu Beta, mùi của Alpha cũng đều không thể lưu lại lâu dài trên người Beta, nhưng là Omega, Nghiêm Mục không thể, cho dù bây giờ chưa hoàn toàn trở thành Omega, "Tên ngu ngốc này bài xích Omega như vậy.... ", hắn không thể hủy hoại Tỉnh Xuyên.

  Nghiêm Mục lặng lẽ nghiên đầu nhìn về phía Tỉnh Xuyên đang đầy mặt ủy khuất, đi sau lưng mình. Hiện tại nghĩ lại, gần đây Tỉnh Xuyên càng ngày càng dính người, không lẽ trong tiềm thức nhận thấy được hắn là Omega, suy đoán này lập tức bị Nghiêm Mục phủ định, không đúng, con người này bình thường nhìn thấy Omega liền sẽ tránh đi, nếu hắn biết mình là Omega lập tức sẽ rời khỏi mình, tóm lại Tỉnh Xuyên hẳn là rất ghét Omega.

  "Lão sư, em có thể........ sử dụng thuốc ức chế không?" Khi chuẩn bị rời đi văn phòng, Nghiêm Mục chăm chú hỏi hai vị thầy giáo.

  "..... Có thể, nhưng thầy không khuyến khích em làm như vậy." Giáo y cau mày nói.

  "Chỉ cần dùng một liều, liên tục cho đến khi em tốt nghiệp...... có được không?"

  Ít nhất là hiện tại, ít nhất là trước khi tốt nghiệp, hắn hi vọng có thể ở bên cạnh Tỉnh Xuyên.

⤽❦⤼

  Áp suất quanh thân người Tỉnh Xuyên cơ hồ muốn xuống âm độ.

  "Này này, tiểu Nhiên Nhiên, cậu làm sao vậy?" Kiều Hạ Dương một tay chống lên bàn dựa lên người Từ Nhiên đang đọc truyện tranh nói.

  "Đây không phải rất rõ ràng là dục cầu bất mãn sao?" Từ Nhiên đọc truyện tranh mí mắt cũng không nhấc lên nói: "Tỉnh Xuyên bị Nghiêm Mục ra lệnh không được ôm ôm ấp ấp nữa, đàn ông nha, chỉ có thể nhìn không thể ăn, cậu hiểu chưa."

  "À...... Thế à, nguyên bản đang ăn đồ ngon lại bị mất đi, chính là loại cảm giác đau đớn này đi." Kiều Hạ Dương tỏ vẻ lý giải.

  Hai người dường như là nghĩ ngay đến cái gì, đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười.

  "Ai nha ai nha~ Tiểu Tùng a~ (Kiều Hạ Dương), Mục Mục nhà chúng ta đâu rồi? Hôm nay làm sao không dẫn theo con cún lớn đi tản bộ a~!" Từ Nhiên một bên dùng giọng điệu nhẹ bẫng hỏi, một bên khoa trương đem tay đặt lên trán làm ra bộ dáng đang tìm kiếm xung quanh.

  "A, vừa rồi hình như tớ thấy Mục Mục bị một em lớp dưới dễ thương gọi ra ngoài rồi á~." Kiều Hạ Dương xoa xoa lòng bàn tay, cố ý kéo dài âm cuối.

  "....." Nguyên bản đang nằm trên bàn, Tỉnh Xuyên tức giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hai tên vui vẻ khi thấy người gặp họa, trừng một hồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, hốc mắt chậm rãi đỏ lên "Hừ!"

  "Các cậu đang làm cái gì? Đều tập hợp ở đây." Khi Nghiêm Mục trở lại nhìn thấy chính là Kiều Hạ Dương cùng Từ Nhiên hi hi ha ha vây quanh Tỉnh Xuyên.

  "Hì hì, Mục Mục a~ tớ biết nha~ trên tay cậu là cái kia đi!" Từ Nhiên thân thân mật mật một tay ôm lấy Nghiêm Mục, một tay chỉ tới cái phong thư hồng nhạt Nghiêm Mục đang cầm.

  Nghiêm Mục trên mặt nóng lên, dùng khuỷu tay đẩy Từ Nhiên ra: "Cái kia là cái gì! Các cậu mau lên lớp...."

  "Oành" Tỉnh Xuyên đập hai tay xuống bàn đứng dậy, ghế ngồi bị tác động mạnh trực tiếp ngã trên đất, tiếng vang lớn hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

  "Tớ..... Cảm thấy không khỏe, đến phòng y tế ngủ một giấc." Tỉnh Xuyên rầu rĩ nói một câu, liền đi ra ngoài phòng học.

  "Tỉnh Xuyên!" Tiếng kêu của Nghiêm Mục khiến Tỉnh Xuyên dừng lại "Tan học tớ có việc, cậu cứ về trước đi, không cần chờ tớ."

  "......" Tỉnh Xuyên không nói gì, quay đầu liếc mắt nhìn Nghiêm Mục, hốc mắt tựa như đỏ lên một chút, đôi môi mỏng nhạt màu hơi nhếch lên, thoạt nhìn giống như cún con bị chủ nhân vứt bỏ.

  Từ Nhiên cùng Kiều Hạ Dương nhìn Tỉnh Xuyên cúi đầu trầm mặc đi ra khỏi phòng học, lại nhìn về phía Nghiêm Mục như không có việc gì trở về chỗ ngồi, hai người liếc mắt nhau, sờ sờ cái mũi.

  Nghiêm Mục ngồi xuống, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

  Như vậy là tốt rồi, hắn không thể để Tỉnh Xuyên biết mình là Omega, nói như vậy, ngay cả tư cách đứng bên cạnh Tỉnh Xuyên hắn cũng không có.

~~~~~~~~~~~~~~

Truyện này tui ko có bản raw nên ko copy paste được, phải viết chữ trên điện thoại nên rất là làm biếng, dẫn tới truyện ra hơi lâu, mong mọi người thông cảm 🤧🤧🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com