CHƯƠNG 3.
STARBUCKS RESERVE Ở TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI COEX là một đại dương người vào buổi trưa thứ Tư. Âm thanh của máy xay cà phê, tiếng cười nói rời rạc và tiếng nhạc nhẹ hòa trộn vào nhau tạo thành một bức tường âm thanh hoàn hảo. Không ai có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của người khác, không ai có thể thực hiện bất cứ điều gì quá đáng mà không bị hàng chục cặp mắt chứng kiến.
Đó chính xác là lý do Kai đã nhắn tin đổi địa điểm từ quán cà phê Eden kín đáo mà anh ta đã đề nghị, sang đây.
Bốn mươi lăm phút trước giờ hẹn, Kai đã ngồi ở vị trí mà cậu đã lựa chọn kỹ lưỡng. Góc phía trong, lưng tựa vào bức tường gỗ sẫm màu, tầm mắt có thể quét qua toàn bộ không gian và đặc biệt là cả hai lối vào. Nếu SooBin muốn tiếp cận cậu, anh ta sẽ không thể làm vậy mà không bị phát hiện từ xa.
Cậu đặt chiếc túi đeo chéo lên đùi chứ không treo lên thành ghế như thói quen. Bên trong có laptop, ví, và một lọ xịt hạt tiêu — món đồ mà TaeHyun đã nhét vào tay cậu một năm trước với lời dặn "Chỉ để phòng thân". Kai chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cân nhắc sử dụng nó, nhưng hôm nay, cậu lại cảm thấy an tâm khi biết có nó ở đây bên mình.
Tách Americano trước mặt gần như nguyên vẹn, chỉ thiếu một ngụm nhỏ. Dạ dày Kai đang thắt lại như một chiếc khăn vải bị vặn kiệt, không còn chỗ cho caffeine hay bất cứ thứ gì khác. Cậu tự hỏi liệu mình có đang phản ứng thái quá không. Liệu SooBin có thực sự nguy hiểm như cậu tưởng tượng?
Nhưng rồi, ký ức về cái cách Wang từng tiếp cận cậu như một người cố vấn tốt bụng nhắc nhở Kai rằng những kẻ nguy hiểm nhất thường không mang theo biển cảnh báo.
Kai lướt ngón tay liên tục trên mặt bàn gỗ, tạo ra những vòng tròn vô hình. Một thói quen khi lo lắng mà cậu đã cố gắng bỏ nhưng không thành công.
'Mày có thật sự cần gặp SooBin không?' Cậu tự hỏi. 'Liệu đây có phải quyết định tỉnh táo nhất không, hay mày chỉ đang nhất thời tuyệt vọng?'
Mắt cậu liên tục quét qua từng khuôn mặt trong quán. Một cụ già với quyển sách dày, ba cô gái trẻ chụp ảnh với ly cà phê nghệ thuật, một cặp đôi đang thì thầm trò chuyện, những nhân viên văn phòng với cà vạt lỏng lẻo và ánh mắt mệt mỏi. Tất cả quá bình thường, quá vô hại. Không ai biết rằng trong góc này, một người đàn ông trẻ đang đặt cược tương lai của mình vào cuộc gặp với một người lạ mặt đầy quyền lực.
Kai xem xét lại kế hoạch của mình lần thứ ba mươi. Lối thoát: cửa chính rộng rãi, cửa phụ gần khu vực nhà vệ sinh, lối thoát khẩn cấp phía sau quầy bar. Lý do rời đi: một cuộc gọi giả từ TaeHyun về "tình huống khẩn cấp tại lab" (đã dàn xếp trước), hoặc đơn giản là cậu sẽ giả vờ không khỏe và rời đi. Thời gian gặp: không quá ba mươi phút, kéo dài hơn sẽ cho đối phương quá nhiều cơ hội chiếm thế thượng phong trong cuộc trò chuyện.
Và quan trọng nhất: chiếc USB nhỏ được cất trong túi bên trong áo khoác, chứa bản sao dữ liệu nghiên cứu mà cậu đã giấu dưới một tấm ván lỏng ở góc căn hộ. Ngay cả khi BeomGyu tin rằng không còn bản sao nào tồn tại, Kai vẫn luôn có phương án dự phòng — một thói quen cậu học được từ chính Wang: "Đừng bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào một hệ thống lưu trữ, Kai. Luôn có kẻ thù tiềm ẩn trong chính những người đồng minh."
Hơi thở của Kai khẽ nghẹn lại khi nhận ra một cách tréo ngoe: cậu đang sử dụng chính những bài học từ Wang để bảo vệ mình khỏi... Wang.
Ba phút nữa là đến giờ hẹn.
Hai phút.
Một phút...
Và rồi Kai nhìn thấy anh ta.
Choi SooBin không bước vào. Anh chỉ hiện diện ở đó. Và không phải theo cách cố tình gây chú ý. Ngược lại, SooBin di chuyển với một sự tiết chế đặc biệt, nhưng có gì đó trong cái cách anh cầm mình, giống như một loại uy quyền tự nhiên, một sự tĩnh lặng có chủ đích, khiến những người xung quanh vô thức nhường đường.
Dáng người cao ráo của anh khoác một chiếc măng tô dài có màu xám than, cắt may vừa vặn hoàn hảo trên đôi vai rộng, ôm lấy cơ thể rắn chắc nhưng không khoa trương sức mạnh. Một chiếc cổ áo màu trắng tinh khiết ló ra từ bên trong, tương phản với làn da ngăm nhẹ và mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng. Không có phụ kiện thừa thãi, không có màu sắc chói lọi, không có thứ gì hòng thu hút sự chú ý — chỉ có sự tự tin tuyệt đối trong từng chuyển động.
Tiêu cự trong ánh mắt của anh — đôi mắt sắc lẹm mà Kai vẫn nhớ từ đêm mưa ấy — quét qua không gian chỉ trong một giây, và giống như được dẫn dắt bởi một loại radar vô hình, anh tìm thấy Kai ngay lập tức. Một cái gật đầu nhẹ, mà cậu gần như không thể nhận ra, rồi anh tiến về phía quầy order, ra hiệu cho người phục vụ rằng mình sẽ gọi món sau khi đến bàn.
Kai cảm thấy nhịp tim đang tăng vọt, bàn tay vô thức siết chặt lấy chiếc túi. Làm thế nào mà SooBin tìm thấy cậu nhanh chưa đến một giây? Không gian rộng lớn, đông đúc, và cậu đã chọn vị trí khuất nhất có thể. Có một giọng nói nhỏ thì thầm trong đầu Kai: 'Anh ta hiểu rõ mày. Biết mày sẽ chọn chỗ ngồi như thế nào. Có lẽ biết cả cách mày suy nghĩ.'
Và vãi chưởng, Kai đã cố kìm nén cảm giác bất an đó, nhắc nhở bản thân rằng họ đang ở nơi công cộng. Không có gì phải sợ. Không phải ở đây, không phải lúc này.
Nhưng khi SooBin tiến đến gần, mỗi bước chân dường như làm rung chuyển không gian giữa họ, điều đó để lại một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng Kai. Không phải nỗi sợ bình thường, mà là thứ gì đó phức tạp hơn — một chút cảnh giác pha trộn với tò mò không thể kiểm soát và... một chút gì đó gần giống như sự nhận biết. Giống như một phần rất gốc rễ trong cậu đang thì thầm: 'Cẩn thận. Anh ta không giống những người khác.'
"Em đến sớm," SooBin nói khi ngồi xuống đối diện với Kai. Giọng nói trầm và đều, không biểu lộ sự ngạc nhiên hay khó chịu.
"Tôi thích quan sát môi trường trước," Kai đáp, cố giữ giọng bình tĩnh dù có thể cảm nhận được nhịp mạch đập dồn dập ở cổ mình. "Và anh đúng giờ đến từng giây."
SooBin cởi áo khoác với động tác chậm rãi, có kiểm soát, và treo nó lên thành ghế. Bên dưới là một chiếc sơ mi trắng đơn giản, không có logo, không có họa tiết — chất liệu vải mịn màng làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon gọn. Cổ tay trái của anh đeo một chiếc đồng hồ cổ điển với dây da đen và mặt số trắng, không kim giây — loại đồng hồ được thiết kế cho kiểu người không quan tâm đến từng giây trôi qua mà chỉ cần biết mình đang ở đâu trong dòng thời gian rộng lớn hơn.
"Em muốn dùng thêm gì không?" SooBin hỏi, ánh mắt chuyển từ tách cà phê hầu như chưa động đến của Kai.
"Không, cảm ơn."
SooBin gật đầu nhẹ, một cách tự nhiên, không ép buộc, và gọi một ly espresso đơn khi người phục vụ đến bàn. Không đường, không sữa, không thêm bất cứ thứ gì khác.
Người phục vụ rời đi, để lại một khoảng im lặng giữa họ. Không phải loại im lặng ngượng ngùng khi hai người không biết phải nói gì, mà là loại im lặng có chủ ý, nó giống hơn với không khí trước cơn giông. Kai hiểu rõ trò chơi này: ai phá vỡ sự im lặng trước, người đó thừa nhận sự thiếu kiên nhẫn, và trong các cuộc đàm phán, thiếu kiên nhẫn là một nhược điểm.
Wang đã từng dạy cậu điều đó.
Nhưng trái với mọi dự đoán của Kai, SooBin là người lên tiếng trước.
"Em sợ tôi," anh nói, không phải câu hỏi mà đơn thuần là một nhận định. Giọng điệu không phán xét, không mang tính buộc tội, chỉ đơn giản là anh đã quan sát, và rồi đưa ra nhận xét.
Kai cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Chẳng ai nói trắng ra như vậy. Chẳng ai chạm vào vấn đề trực tiếp đến vậy. Vậy nên sự thẳng thắn này làm cậu mất thăng bằng.
"Tôi không biết anh," Kai đáp, lựa chọn lời nói cẩn thận nhất, không phủ nhận trực tiếp nhưng cũng không thừa nhận điều anh vừa nói. "Và những người tôi không biết có xu hướng không đáng tin cậy."
"Một phản ứng hợp lý," SooBin gật đầu nhẹ, vẻ thấu hiểu hiện lên rõ ràng trong đáy mắt. Không có bất cứ thứ gì giống với sự thương hại, đây là cái gật đầu công nhận của anh. "Dữ liệu nghiên cứu của em gặp vấn đề?"
Sự chuyển hướng đột ngột khiến Kai thoáng ngạc nhiên. Không có sự dẫn dắt khéo léo, cũng không có những câu hỏi thăm dò. Chỉ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cốt lõi, giống như SooBin biết chính xác sự lo lắng lớn nhất của Kai lúc này là gì.
Những lời đề nghị giúp đỡ.
Có mấy khi là lời thật lòng?
Và điều này thuộc một trong số những thứ nằm trong danh sách đáng báo động của cậu. Một người, không quen biết, hoặc có, nếu như không phải huyết thống ruột thịt với bạn (những cá thể duy nhất thật sự mong cho mọi điều tốt lành đến với bạn), việc ai đó nắm bắt được quá nhiều thông tin của bạn, hoặc quan tâm một cách quá mức, can thiệp sâu, trong bất kỳ tình huống nào. Kai có thể đảm bảo với bạn khả năng rất cao (~99%) là vì lợi ích của họ.
Rằng được cứu đôi khi đi kèm với một cái giá cắt cổ từ người đề xuất cứu bạn.
"Anh biết điều này từ đâu?" Kai hỏi, giọng thấp xuống, ánh mắt cảnh giác quét qua những người xung quanh.
"Tôi có nguồn tin riêng," SooBin đáp đơn giản khi người phục vụ đặt ly espresso nhỏ xuống trước mặt anh. "Và đây không phải lần đầu Wang sử dụng chiêu trò này. Đây là hình thức kiểm soát yêu thích của ông ta — lấy đi công cụ của đối phương, biến họ thành kẻ bất lực."
Kai nhìn xung quanh một lần nữa, kiểm tra xem có ai đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ không. Quán cà phê vẫn ồn ào, mọi người vẫn quá bận rộn với thế giới riêng của họ, không ai quan tâm đến hai người đàn ông đang thì thầm trong góc khuất.
"Tài liệu nghiên cứu của tôi bị xóa khỏi máy chủ của trường," cuối cùng Kai cũng nói, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm. "Thiết bị phân tích bị hỏng sau một đêm, không có dấu hiệu can thiệp bên ngoài. USB dự phòng biến mất từ ngăn kéo có khóa của tôi."
SooBin không tỏ ra ngạc nhiên. Anh chỉ nhấp một ngụm espresso nhỏ, đôi mắt không rời Kai. "Và giờ em cần trình bày trước hội đồng mà không có dữ liệu hỗ trợ, khiến MetaloClear trông như một ý tưởng thiếu cơ sở, và em trông như một sinh viên không chuẩn bị kỹ."
Cách SooBin nói — không phải câu hỏi mà là sự khẳng định — khiến Kai rùng mình. Anh ta mô tả chính xác kế hoạch của Wang, như thể đã nhìn thấy nó được viết ra từng chữ.
"Em có bản sao nào khác không?" SooBin hỏi, đặt ly espresso xuống.
Kai do dự, ngón tay vô thức chạm vào túi áo nơi chiếc USB đang nằm. "Điều đó quan trọng với anh à?"
"Rất quan trọng. Nếu em không có bản sao, tôi có thể giúp em," SooBin nói, ánh mắt tập trung hoàn toàn vào Kai, tạo ra cảm giác như thể cả thế giới xung quanh đã biến mất. "Tôi có thể cung cấp cho em mọi thứ em cần."
"Bằng cách nào?" Kai hỏi, mắt nheo lại, sự nghi ngờ dâng lên mạnh mẽ hơn. "Làm sao anh có thể có dữ liệu của tôi? Trừ khi..."
Cậu ngừng lại, nhưng ý nghĩa được truyền tải rõ ràng. 'Trừ khi anh là người đã lấy nó.'
Đó là một cáo buộc trực tiếp, một thách thức nguy hiểm. Kai đã nửa mong đợi một phản ứng tiêu cực — có lẽ là sự tức giận, hoặc ít nhất là sự khó chịu. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho việc SooBin phản ứng như Wang đã từng — với sự giận dữ lạnh lùng hoặc những lời đe dọa ngầm.
Nhưng thay vào đó, điều kỳ lạ nhất xảy ra. Ánh mắt của SooBin không đanh lại mà trở nên mềm hơn. Vẻ mặt anh thay đổi, không phải trở thành vẻ giận dữ. Thứ gì đó giống như thấu hiểu, phải không? Bởi có một chút dư âm của nỗi buồn thoáng qua trong đôi mắt anh, quá nhanh đến nỗi Kai tự hỏi liệu có phải mình đang tưởng tượng ra không.
"Tôi hiểu tại sao em nghĩ vậy," SooBin nói, giọng trầm hơn, nhưng không có chút giận dữ nào. "Thật sự. Nếu ở vị trí của em, tôi cũng sẽ đặt ra cùng câu hỏi đó."
Sự chân thành trong câu nói khiến Kai chùn bước. Đây không phải phản ứng mà cậu mong đợi. Không phải kiểu phản ứng mà cậu đã quen từ những người đàn ông quyền lực khác.
"Tôi không phải kẻ thù của em, Kai," SooBin tiếp tục. Anh nói rằng, anh biết về nghiên cứu của cậu vì Giáo sư Yoon đã chia sẻ những thông tin cơ bản trong một hội thảo kín hồi tháng Năm. Từ đó, anh đã theo dõi công trình của Kai thông qua các kênh chính thống. Và Viện của anh có quyền truy cập vào nhiều cơ sở dữ liệu nghiên cứu nằm ngoài tầm kiểm soát của của một số người.
Kai nghiêng người về phía trước, ánh mắt vẫn đầy hoài nghi. "Vậy anh biết gì về enzyme thứ ba? Anh đã nhắn tin về nó với những thông tin rất cụ thể."
"Tôi biết nó hoạt động bằng cách liên kết với ion kim loại nặng trong thuốc hóa trị, không phải phân hủy chúng như các enzyme thông thường, mà là ngăn chúng gắn kết với các tế bào khỏe mạnh," anh đáp, không cần do dự hay tìm kiếm từ ngữ. Giống như anh đã nghiên cứu vấn đề này, chắc chắn như từng lời anh nói. "Tôi biết em đã thử nghiệm ba biến thể, và biến thể C cho kết quả tốt nhất, với khả năng ức chế cao hơn 37% so với mẫu ban đầu. Tôi cũng biết em đã điều chỉnh trình tự axit amin ở vị trí 156 và 238, tạo ra một trung tâm hoạt động mới."
Và Kai cảm thấy hơi thở mình như bị mắc kẹt bên trong lồng phổi. Vì đây là những thông tin chi tiết mà chỉ có người đích thân thực hiện nghiên cứu mới có thể biết. Không có trong bất kỳ báo cáo công khai nào, không có trong bất kỳ bài thuyết trình nào tại các hội thảo. Chỉ có trong dữ liệu nghiên cứu thô — mà giờ đây đã biến mất khỏi máy chủ trường.
"Làm sao anh biết những điều đó?" Kai hỏi, giọng gần như thì thầm, một phần trong cậu sợ câu trả lời.
"Như tôi đã nói, tôi có nguồn tin," SooBin đáp, nhẹ nhàng đặt ly espresso xuống. Anh dừng lại một chút, như cân nhắc điều gì đó, rồi tiếp tục với một giọng sâu lắng hơn: "Nhưng quan trọng hơn là: tôi có thể giúp em, Kai. Viện của chúng tôi có thể cung cấp nguồn lực, thiết bị, và sự bảo vệ cho MetaloClear. Không phải nắm quyền sở hữu, mà chúng tôi muốn hợp tác thực sự."
"Vì sao?" Kai gặng hỏi, vẫn bám vào sự nghi ngờ như một lá chắn. "Vì sao anh lại quan tâm đến nghiên cứu của tôi đến vậy? Có hàng trăm dự án tiềm năng khác, của những nhà nghiên cứu kỳ cựu hơn, có danh tiếng hơn tôi nhiều."
Một cái gì đó thay đổi trong ánh mắt SooBin. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, bức tường chuyên nghiệp dường như hạ xuống, và Kai thoáng thấy điều gì cá nhân hơn ẩn sau đó.
"Bởi vì MetaloClear là thứ thực sự cần thiết," SooBin đáp, và lần đầu tiên, Kai nghe thấy một chút cảm xúc thực sự trong giọng nói của anh. "Không phải một công cụ để xuất bản bài báo hay leo thang trong giới học thuật. Nó có thể cứu sống người, giảm bớt đau đớn thực sự."
Anh dừng lại, và trong khoảnh khắc ấy, Kai nhìn thấy một vết thương cũ ẩn sâu trong đôi mắt SooBin. "Tôi đã mất một người—" Anh dừng lại giữa chừng, đoán rằng anh vừa nhận ra mình vừa nói quá nhiều. Anh hít một hơi nhẹ, gần như không thể nhận thấy, và điều chỉnh: "Viện ưu tiên các nghiên cứu có tác động thực tế, không phải chỉ có giá trị lý thuyết."
Có chút gì đó bộc lộ và mong manh trong khoảnh khắc ấy khiến Kai chùn bước. Một phần trong cậu muốn tin vào điều đó, muốn tin rằng SooBin thực sự quan tâm đến giá trị của MetaloClear. Nhưng rồi, giống như một cơn gió lạnh ùa vào, ký ức về Wang tràn về — cách gã ta cũng từng nói những lời giống hệt vào cái ngày cậu mới bắt đầu.
"Em có tiềm năng thực sự, Kai. Nghiên cứu của em có thể thay đổi cuộc sống con người. Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau."
Và rồi, một cách không thể kiểm soát, ký ức đau đớn khác lại hiện về. Tối muộn trong phòng làm việc của Wang, khi cậu đang hoàn thành báo cáo đầu tiên về MetaloClear. Bàn tay Wang đặt lên vai cậu, rồi trượt xuống dần, quá thấp để có thể gọi là vô tình. Ánh mắt đó, hơi thở nóng hổi gần tai cậu, và cảm giác ghê tởm, bất lực khi Kai không dám đẩy tay ông ta ra vì sợ mất tất cả.
"Tôi đã trải qua điều này rồi," Kai nói, giọng lạnh đi, bức tường phòng thủ dựng lên cao hơn. "Một người quyền lực tỏ ra quan tâm đến nghiên cứu của tôi. Rồi yêu cầu thứ gì đó đổi lại." Cậu nhìn thẳng vào mắt SooBin, một sự táo bạo mà chính cậu cũng ngạc nhiên. "Tôi không còn như trước nữa, Choi SooBin. Anh đang muốn gì từ tôi? Thực sự?"
Trong khoảnh khắc ấy, không khí lẫn dòng thời gian giữa hai người họ đông cứng. Kai chỉ cảm thấy tiếng đập vang vọng bên trong đáy tim mình, khi cậu chờ đợi phản ứng từ đối phương. Phần nhỏ bé, ngây ngô còn sót lại trong cậu vẫn mong đợi anh sẽ phản bác, kiểu như nổi giận, sẽ phản ứng hệt như cái cách Wang đã từng — và chứng minh cho cậu thấy rằng tất cả đàn ông quyền lực đều giống nhau.
Nhưng SooBin không làm vậy. Anh nhìn thẳng vào mắt Kai bằng cái ánh nhìn có chứa rất nhiều điều mà cậu không thể diễn tả thành lời, trong đó có cả sự đau đớn kỳ lạ.
"Tôi muốn em có cơ hội mà tôi đã không có," anh nói, giọng trầm xuống, gần như nhỏ, nhưng vẫn rõ ràng như tiếng chuông đồng vang vọng trong không khí tĩnh lặng.
Trước khi Kai kịp hỏi ý nghĩa của câu nói đó, SooBin đã mở chiếc cặp da đen bên cạnh và lấy ra một thiết bị nhỏ. Không phải chiếc USB thông thường mà là một ổ cứng di động cao cấp, nhỏ gọn, có lớp vỏ bảo vệ kim loại màu bạc.
"Đây là bản sao dữ liệu nghiên cứu của em trong sáu tháng qua," SooBin nói, đặt thiết bị xuống bàn và đẩy về phía Kai với một chuyển động nhẹ nhàng, có kiểm soát. "Bao gồm tất cả dữ liệu về enzyme thứ ba mà Wang đã xóa. Cả phần phân tích sơ bộ về biến thể D mà em vừa bắt đầu trước khi bị xáo trộn."
Biến thể D.
Chuyện gì đang xảy ra nữa vậy? Thế quái nào?
Kai cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Người đàn ông này biết cả điều đó. Phần nghiên cứu mà cậu thậm chí không bao giờ ghi lại trong bất kỳ báo cáo nào, chỉ mới xuất hiện trong những ghi chú viết tay trong cuốn sổ cá nhân của mình.
Kai nhìn chiếc ổ cứng giống như đó là một sinh vật nguy hiểm. Mỗi giây trôi qua, hình ảnh của SooBin trở nên phức tạp hơn, khó hiểu hơn. Không phải kẻ thù rõ ràng, nhưng cũng không phải đồng minh đơn thuần.
"Tôi không yêu cầu em tin tưởng tôi ngay bây giờ," SooBin nói, giọng nhẹ nhàng hơn lúc bắt đầu cuộc gặp. "Tôi chỉ đề nghị em kiểm tra dữ liệu này và tự đưa ra quyết định. Tất cả đã được mã hóa và được bảo vệ theo chuẩn quân sự. Không ai có thể truy cập nếu không có mật khẩu."
Anh đẩy một mảnh giấy nhỏ gập cẩn thận về phía Kai. "Đây là mật khẩu. Và em chỉ cần nhập một lần."
Kai vẫn không với tay ra nhận. "Và nếu tôi nhận nó, anh sẽ mong đợi điều gì từ tôi?"
"Không có điều kiện đi kèm," SooBin đáp, và lần đầu tiên, Kai nhìn thấy một thoáng mệt mỏi hiện lên trong ánh mắt anh — không phải sự mệt mỏi do thiếu ngủ, mà là loại khác, loại mệt mỏi của một người đã chiến đấu quá lâu với một thế giới không luôn luôn công bằng.
"Tôi hiểu cảm giác của em, Kai," SooBin tiếp tục, giọng trầm xuống đến mức gần như thì thầm. "Tôi hiểu cảm giác không biết ai đáng tin. Nhưng tôi không phải Wang."
Có điều gì trong cách SooBin nói cái tên đó, rất giống một nốt cay đắng của nhát cắt rất sâu, một vết thương đã cũ vẫn để lại những tàn tích chưa lành. Khiến Kai dừng lại. Cậu nghĩ về những gì TaeHyun đã kể, về cách Wang đã hủy hoại sự nghiệp của SooBin, về hai năm anh phải chiến đấu để được minh oan.
"Anh chưa bao giờ nghĩ đến trả đũa?" Kai hỏi đột ngột, câu hỏi thoát ra trước khi cậu kịp suy nghĩ. "Anh có quyền lực, có ảnh hưởng. Anh có thể khiến họ trả giá."
SooBin im lặng một lúc. Đây không phải là câu hỏi anh mong đợi, và lần đầu tiên, Kai thấy một thoáng ngạc nhiên trong đôi mắt luôn điềm tĩnh ấy. Anh không vội trả lời, giống như đang cân nhắc liệu có nên chia sẻ điều gì quá cá nhân với Kai hay không.
"Và điều đó sẽ mang lại gì?" Sau một hồi thở dài, SooBin cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt chuyển từ Kai ra ngoài cửa sổ, nơi những con người vội vã đang di chuyển trong trung tâm thương mại. "Thêm vài năm nữa bị kéo vào vòng xoáy của hận thù và trả đũa? Để Wang tiếp tục định nghĩa cuộc đời tôi, chỉ với một vai trò khác?"
Anh quay lại nhìn cậu, và lần này, một sự mềm mại ngự trị trong ánh mắt. "Không, Kai. Tôi đã dành quá nhiều năm cho Wang rồi. Ông ta đã lấy đi hai năm thanh xuân của tôi. Tôi không cho ông ta thêm một phút nào nữa của cuộc đời tôi."
Kai cân nhắc những lời đó. Chúng không giống như thứ cậu mong đợi từ một người đàn ông như SooBin — một người có đủ quyền lực để tìm kiếm công lý, hoặc thậm chí là... trả thù. Thay vào đó, đó là sự buông bỏ — không phải từ yếu đuối mà từ một loại sức mạnh khác mà Kai chưa từng nghĩ đến.
"Anh thực sự không mong đợi gì từ tôi?" Kai hỏi, vẫn không thể hoàn toàn tin vào lòng vị tha. "Không có điều kiện nào?"
"Tôi không nói vậy," SooBin đáp, với một sự trung thực khiến Kai bất ngờ. "Tất nhiên tôi hy vọng em sẽ cân nhắc hợp tác với Viện. Nhưng đó phải là quyết định của em, dựa trên giá trị thực tế chúng tôi có thể mang lại, không phải vì em cảm thấy mắc nợ hay bị ép buộc."
Anh ngừng lại một lúc, ánh mắt trở nên xa xăm. "Tôi đã học được rằng những thứ có được qua ép buộc không bao giờ có giá trị thực sự. Và tôi tôn trọng em đủ nhiều để làm vậy."
Tôn trọng. Một từ đơn giản. Kai không thể nhớ lần cuối cùng ai đó trong vị trí quyền lực nói rằng họ tôn trọng cậu. Không phải ca ngợi tài năng của cậu, không phải khen ngợi sự thông minh của cậu, mà là thực sự xem cậu giống như một con người, một đồng nghiệp bình đẳng. Một con người với tất cả quyền được lên tiếng và lựa chọn.
Kai nhìn chiếc ổ cứng một lần nữa. Nếu nó thực sự chứa những gì SooBin nói, nó có thể cứu vãn buổi thuyết trình của cậu trước hội đồng. Cứu vãn MetaloClear. Và tương lai của cậu.
Nhưng nếu đó là một cái bẫy khác thì sao?
"Tôi không tin anh," Kai cuối cùng cũng lên tiếng, cố gắng giữ giọng kiên định. "Nhưng tôi sẽ xem xét dữ liệu này."
Cậu với tay lấy chiếc ổ cứng và mảnh giấy có mật khẩu, cất chúng vào túi áo khoác bên trong. Đối với người không biết, đó chỉ là một giao dịch nghiệp vụ thông thường. Nhưng đối với Kai, đây là bước đi mạo hiểm nhất cậu đã thực hiện kể từ khi bắt đầu làm việc với Wang.
"Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu," SooBin gật đầu, một cái gật đầu nhẹ tràn đầy sự tôn trọng. "Và nếu em quyết định không muốn liên quan gì đến tôi sau khi kiểm tra nó, tôi sẽ tôn trọng điều đó."
Kai nhấp một ngụm cà phê, chỉ để có gì đó làm trong khoảng im lặng đột ngột. Cà phê đã lạnh, vị đắng khó chịu lan trên lưỡi. Giống như tình hình hiện tại — lạnh lẽo, đắng ngắt, và không dễ nuốt trôi.
"Buổi họp hội đồng của em là khi nào?" SooBin hỏi, phá vỡ im lặng.
"Rất gần thôi."
"Không còn nhiều thời gian."
"Không."
Một cái gật đầu nhẹ, một sự thấu hiểu không cần nhiều lời. SooBin rút từ túi áo trong ra một tấm danh thiếp khác, khác hẳn với tấm danh thiếp công việc chính thức mà anh đã đưa cho Kai trước đây. Tấm này đơn giản đến bất ngờ: chỉ có tên "Choi SooBin" được in bằng mực đen trên nền giấy trắng ngà, và một số điện thoại. Không có chức danh, không có logo công ty, không có thông tin liên lạc khác.
"Đây là số điện thoại trực tiếp của tôi. Không phải số công việc, không qua trợ lý," không được ghi âm. "Nếu em quyết định muốn nói chuyện thêm sau khi xem dữ liệu, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Ngày hay đêm."
Kai cầm tấm danh thiếp, cảm nhận được chất giấy dày, chất lượng cao dưới đầu ngón tay. Một tấm danh thiếp cá nhân, không phải loại anh sẽ đưa cho đối tác kinh doanh hay đồng nghiệp thông thường.
"Còn một điều nữa," SooBin nói, khi Kai vừa định đứng dậy. "Hãy cẩn thận, Kai. Wang không dễ dàng từ bỏ thứ ông ta coi là của mình."
"Tôi biết rõ điều đó hơn ai hết," Kai đáp, và lần đầu tiên, cậu nghe giọng mình mềm đi một chút.
Khi cậu đứng dậy, anh vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề có dấu hiệu sẽ đi theo. Không giống Wang, người mà trong trường hợp này sẽ khăng khăng đưa Kai về, kiểm soát mọi bước đi. Sự khác biệt nhỏ nhưng quan trọng đó không thoát khỏi sự chú ý của cậu.
"Cảm ơn vì đã gặp tôi hôm nay," SooBin nói, ánh mắt ấy xoáy thẳng vào Kai. "Tôi biết điều này không dễ dàng với em."
Kai gật đầu nhẹ, không biết phải đáp lại thế nào. Cậu không muốn tỏ ra thân thiện quá mức, nhưng cũng không thể hoàn toàn lạnh lùng trước sự thẳng thắn đó của anh.
Rời khỏi quán cà phê, Kai không thể không nhìn lại. SooBin vẫn ngồi đó, nhìn ra cửa sổ với ánh mắt xa xăm, giống như đang nhìn vào quá khứ. Trong khoảnh khắc đó, dưới ánh sáng tự nhiên rọi qua cửa kính, anh trông ít đáng sợ hơn, ít bí ẩn hơn, và có lẽ — chỉ có lẽ thôi — anh trông cô đơn hơn những gì cậu đã tưởng tượng.
Chiếc ổ cứng trong túi áo khoác cậu dường như nặng hơn với mỗi bước đi. Cứ giống như cậu đang mang theo không chỉ dữ liệu, mà còn là một quyết định có thể xoay chuyển toàn bộ hướng đi của cuộc đời mình.
•
Quay trở lại căn hộ, Kai không thể ngồi yên. Cậu hết đi tới, rồi lại bước lùi trong không gian nhỏ bé, dù đã cởi áo khoác ném phăng lên ghế nhưng Kai vẫn giữ yên chiếc ổ cứng trong tay. Cậu nhìn nó chăm chú, giống như có thể nhìn xuyên qua lớp kim loại để thấy được những bí mật bên trong.
Có một phần trong cậu — cái phần luôn cảnh giác và sợ hãi đó — thì thầm rằng đây có thể là một cái bẫy tinh vi. Chẳng hạn như một loại virus sẽ tấn công vào máy tính của cậu, đánh cắp tất cả dữ liệu còn lại. Hoặc tệ hơn, có thể là dữ liệu giả, được thiết kế để đánh lừa cậu trình bày trước hội đồng với những thông tin sai lệch, khiến cậu trông như một kẻ ngốc và trọn vẹn kết thúc sự nghiệp học thuật của mình. Chấm hết.
Nhưng một phần khác — phần mà Kai không muốn thừa nhận là vẫn còn tồn tại — nhẹ nhàng mong muốn cậu tin tưởng. Nó cứ mãi thì thầm rằng có tí gì đó khác biệt trong cách SooBin nói chuyện, tỉ như cái cách anh nhìn cậu không như một vật sở hữu hay một công cụ, mà như một đồng nghiệp.
"Tôi muốn em có cơ hội mà tôi đã không có."
Câu nói ấy vẫn vang vọng trong tâm trí Kai. Nó ẩn chứa điều gì? Một nỗi đau cá nhân? Một lời hứa? Hay chỉ là một chiêu trò cao tay hơn?
Ai mà biết được?
Sau gần một giờ đấu tranh nội tâm, Kai cuối cùng cũng quyết định đối mặt với nó. Cậu mang laptop đến bàn làm việc, chạy qua một loạt chương trình quét virus, rồi cẩn thận cắm ổ cứng vào.
Một cửa sổ yêu cầu mật khẩu hiện lên. Kai lấy mảnh giấy SooBin đưa, mở ra và nhập dãy ký tự phức tạp. Không phải mật khẩu đơn giản mà là một chuỗi ký tự 24 chữ số, chữ cái và ký hiệu — loại mã hóa mà các tổ chức an ninh sử dụng.
Màn hình chuyển sang màu xanh nhạt, và một thư mục xuất hiện. Kai nín thở khi nhấp vào. Và rồi, cậu thấy chúng. Tất cả các file dữ liệu của cậu, được sắp xếp gọn gàng theo ngày và loại thí nghiệm. Mỗi thí nghiệm, mỗi phép đo, mỗi ghi chú. Thậm chí cả những ghi chú riêng mà cậu đã viết tay rồi quét vào máy tính.
"Không thể nào," Kai thì thầm, lướt qua các file. "Làm sao anh ta..."
Cậu mở các file gần đây nhất — dữ liệu về enzyme thứ ba, những gì đã bị xóa khỏi máy chủ trường. Mọi thứ đều ở đó. Những con số, biểu đồ và phân tích. Nhưng không chỉ thế, còn có những phần phân tích bổ sung mà Kai chưa bao giờ thực hiện — các mô phỏng 3D về cấu trúc enzyme, dự đoán về hiệu quả lâm sàng, thậm chí cả một kế hoạch sơ bộ cho các thử nghiệm tiền lâm sàng — cho pha sau, tương lai của dự án.
Kai so sánh với bản sao lưu của riêng mình, cái mà cậu đã giấu trong USB cất trong hộp sách cũ. Dữ liệu gốc giống hệt nhau. Từng byte. Nhưng những phân tích bổ sung này — chúng không phải từ cậu. Chúng phải được thực hiện bởi ai đó có hiểu biết về chuyên môn, và cả MetaloClear.
Những câu hỏi xoáy trong tâm trí Kai. Ai đã cung cấp dữ liệu gốc cho SooBin? Và ai đã thực hiện những phân tích này?
Yoon? Quá nhút nhát, quá sợ Wang.
BeomGyu? Không có đủ kiến thức chuyên môn.
TaeHyun? Không còn làm việc trong trường, và không có quyền truy cập vào dữ liệu mới.
Một file đặc biệt thu hút sự chú ý của Kai. Nó không được đặt tên theo quy tắc cậu thường dùng, cái tên đơn giản là "For_Kai.pdf".
Với trái tim đập nhanh, cậu nhấp chuột và mở nó.
》Kai,
》
》Tôi biết em không có lý do gì để tin tôi. Tôi biết thế giới đã dạy em rằng tin tưởng là mạo hiểm, và với những người như Wang, đó là một bài học đúng đắn.
》
》Nhưng tôi muốn em biết: MetaloClear là một đột phá. Những phân tích bổ sung trong thư mục này được thực hiện bởi nhóm nghiên cứu tại Viện chúng tôi, dựa trên dữ liệu em đã công bố công khai. Chúng tôi không can thiệp vào dữ liệu gốc của em.
》
》Nếu em muốn biết làm thế nào tôi có được bản sao đầy đủ nghiên cứu của em — tất cả những gì tôi có thể nói lúc này là: không phải tất cả mọi người trong môi trường của em đều trung thành với Wang. Có những người, giống như em, đã nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta.
》
》Wang đã cố gắng xóa bỏ sự nghiệp của tôi một thập kỷ trước, và ông ta suýt thành công. Tôi không muốn điều đó xảy ra với em. Nhưng cuối cùng, quyết định là ở em.
》
》Nếu em muốn biết thêm, hãy gọi cho tôi. Nếu không, hãy sử dụng dữ liệu này để hoàn thành nghiên cứu của em. Không có điều kiện đi kèm.
》
》— S.
Kai đọc lại bức thư hai lần, rồi ba lần, tim đập từng hồi mạnh mẽ trong lồng ngực. Cậu mong đợi kiểu thông điệp này. Không phải kiểu gì đó trong số mấy thứ giống như là: lời đe dọa ngầm, điều kiện ràng buộc, và cũng không phải những lời mời gọi đường mật.
Chỉ là sự thật không có bất kỳ điều gì che lấp, và sự tôn trọng — mà Kai nghĩ rằng đến mức có thể khiến cho cậu khó chịu — đối với quyền tự quyết của cậu. Vì nó chưa bao giờ xảy ra trong chính cái thế giới mà cậu đang sống, cái thế giới tàn khốc của những người trưởng thành.
Kai ngả người vào ghế, đầu óc quay cuồng. Dù bằng cách nào, SooBin đã giữ lời hứa. Anh ta đã cung cấp cho Kai chính xác những gì cậu cần để cứu vãn buổi thuyết trình trước hội đồng. Không chỉ thế, anh ta còn cung cấp phân tích sâu hơn, mở rộng hơn những gì cậu có thể tự làm.
Và bây giờ, Kai phải đối mặt với một quyết định: liệu mình có nên tin Choi SooBin? Liệu có nên chấp nhận lời đề nghị hợp tác?
Cậu lấy tấm danh thiếp với số điện thoại cá nhân của SooBin, đặt cạnh màn hình máy tính. Những ngón tay cậu lần theo đường viền của tấm thiệp, cảm nhận độ sắc của các góc, độ mịn của bề mặt. Một quyết định lớn hơn nhiều so với việc gọi hay không gọi một cuộc điện thoại.
"Choi SooBin," Kai thì thầm vào không khí tĩnh lặng của căn hộ. "Anh thực sự là ai?"
Cậu đứng dậy, bước đến cửa sổ. Bên ngoài, Seoul đang chìm dần vào màn đêm, những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn như những chòm sao nhân tạo. Vô số cuộc sống đang diễn ra, vô số quyết định đang được đưa ra. Nhưng đối với Kai, vào khoảnh khắc này, chỉ có một quyết định quan trọng.
Cậu có thể làm gì đây? Đặt niềm tin vào người đàn ông đã cứu cậu trong đêm mưa? Hay tiếp tục chiến đấu một mình với Wang?
Câu trả lời không đến dễ dàng. Nhưng khi Kai nhìn lại dữ liệu nghiên cứu của mình hiển thị trên màn hình — thành quả của hai năm làm việc không ngừng nghỉ — cậu biết mình không thể để Wang phá hủy tất cả. Không phải khi cậu vẫn còn có con đường khác.
Cậu cầm lấy điện thoại, nhìn tấm danh thiếp một lần nữa. Kai chưa gọi ngay. Chưa phải lúc.
Nhưng lần đầu tiên kể từ khi Wang bắt đầu thao túng cậu, Kai cảm thấy một điều mà cậu nghĩ mình đã vĩnh viễn mất đi.
Thứ gì đó giống như là hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com