Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

ii. một bí mật không thể nói ra

Còn nhớ năm trước khi vừa đoạt giải trong cuộc thi nhiếp ảnh và được in trên đầu trang nhất của mặt báo nổi tiếng, thay vì những lời ca ngợi hoặc sự ngưỡng mộ sùng bái của đám hậu bối cùng khoa, thứ duy nhất Ái Phương để tâm đến chỉ là việc họ nhận định rằng những phong cảnh nàng chụp là cái-đẹp-kỳ-diệu-nhất. Ngoài mặt, tuy thuận tình với lời nhận xét có cánh này và cũng phải nhất mực tỏ ra khiêm tốn khi nhận được phỏng vấn, trong lòng Ái Phương vẫn bức bối muốn chết.

Rõ ràng họ còn chưa thấy một thứ thậm chí còn đẹp hơn những tán cây mà nàng xem là tâm điểm.

Rõ ràng họ chưa thấy, và sẽ chẳng bao giờ thấy. Nghĩ thế nên không cả giận được, nhưng Ái Phương chẳng vui vẻ gì cho cam.

Ngày hôm đó nàng không thấy Lan Hương đến chúc mừng, dù cả hai đã trao đổi qua lại được một thời gian. Và điều Ái Phương muốn có được mà không thể, nàng sẽ cảm thấy bí bách vô cùng. Mặc cho việc cố ý đồng ý một loạt những lời mời đến những buổi trò chuyện chia sẻ trên trang chính của trường đại học, Ái Phương không tìm thấy bất cứ biểu hiện nào của việc người nàng mong muốn xuất hiện sẽ đến và dù ít nhất, phải cho nàng thấy được nét cười mà chiếc Fuji bất ly thân của nàng chưa bao giờ bắt trọn được.

Cái gì càng mỏng manh, mờ nhạt, Ái Phương lại càng muốn dấn thân theo đuổi. Điều này khả dĩ lý giải nguyên cớ vì sao nàng thường xuyên rơi vào trạng thái chẳng còn thiết tha cái gì nữa, tựu chung cũng là bởi cố công lừa mình dối người. Nàng đánh tiếng cho một buổi hẹn dù trước đó đã tự dặn lòng người ta chẳng để ý thì kệ quách đi, nhưng chỉ thấy Lan Hương nhắn lại một tin đồng ý, nàng đã quên sạch những nỗi buồn làm mình ủ đột nãy giờ.

Một điều mà trước nay Lan Hương chưa từng thay đổi, và em chỉ dùng nó để đối xử với mỗi mình Ái Phương: sự im lặng.

Có lẽ thách thức lớn nhất của nàng là đào bới từ trong sự im lặng đó một ý tứ nhất định có thể gieo cho nàng chút hy vọng có thể đi cạnh em lâu thêm chút nữa. Thay vì nói rằng, nàng thích Lan Hương sau lần đầu bắt gặp, Ái Phương lại nói nàng vô cùng tò mò về bóng lưng và nụ cười của em. Dẫu cho không tin vào tình yêu được khơi nguồn từ cái nhìn đầu tiên, thì những lần sau, lần sau nữa, bằng cách nào đó, nỗi vương vấn cũng sẽ tìm cách len lỏi vào trong trí óc. Để rồi ở cơn cực hạn của sự bất mãn vì khủng hoảng ý tưởng, Ái Phương chỉ biết nói rằng nàng đang khao khát những gì mình vĩnh viễn không bao giờ có.

Vậy đó, và Ái Phương thực sự thức trắng đêm hôm ấy. Nàng sửa soạn mọi thứ từ rất sớm và ra khỏi nhà lúc trời chỉ vừa chớm hừng đông, định bụng mua sẵn đồ ăn sáng cho Lan Hương.

Ái Phương không biết bắt đầu từ đâu, dù cả hai đã rong ruổi khắp trên các ngõ phố quen thuộc và khí trời se lạnh hẵng còn nghe hơi mát từ những cơn gió thốc run rẩy thịt da. Sự im lặng của Lan Hương khiến nàng thấy rạo rực, em bước đi phía trước, rúc mình trong chiếc áo khoác len dài màu xám lông chuột và mặc váy ngắn trên đầu gối, chậm rãi từng bước một như dấn thân vào mặt trời.

Cả hai đi qua những cửa hiệu chưa sáng đèn, đi qua những con hẻm tối hù và chật hẹp, ngang những chiếc máy bán nước hôm nào cũng thấy nhưng chưa từng nán lại xem nó đang lặng yên đứng đợi chờ cái gì. Ái Phương không đuổi theo. Nàng cảm thấy mọi thứ đã rất gần mình và nhịp tim tăng nhanh đến kỳ lạ.

Vẫn chẳng thể bấm máy.

"Phương." Lan Hương gọi, nhưng em không quay đầu lại nhìn, dường như muốn dắt theo cả nàng đi mãi đi mãi cho đến rã rời. "Sao bà lại theo đuổi nhiếp ảnh vậy?"

Câu hỏi của em đến bất ngờ, và Ái Phương hạ máy. Lòng nàng không mấy tiếc nuối.

"Vì tôi yêu những thứ tĩnh lặng." Càng không thể nói vì em luôn là một hiện diện tĩnh lặng, đến mức Ái Phương nghĩ rằng mình đã cố học cách yêu nó thay vì chối bỏ. Lan Hương vẫn đang bước đi. "Và... tôi muốn giữ lại những thứ có lẽ sẽ trôi đi không quay về."

Lan Hương dừng bước. Lần này, em ngoảnh mặt lại. Mặt trời lấp ló bên khóe mắt, gò má em đỏ lên vì cái lạnh ban mai: "Bà đang cảm thấy như thế nào?"

Ái Phương sững người và nàng không thể cố định điểm nhìn của mình ở bất cứ nơi nào. Có quá nhiều nơi để nhìn và đồng thời, gần như cũng chẳng có gì để chú tâm. Nàng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lan Hương, và nàng biết em đẹp như thế nào vì mỗi một bóng lưng đã đủ khiến nàng thấy thổn thức. Bằng tất cả tình yêu và sự khắt khe đối với chính mình trên con đường theo đuổi nhiếp ảnh, nàng cho rằng mình đang rung cảm với nguồn cảm hứng duy nhất có khả năng sẽ sống dậy thứ gì đó đang ngủ yên trong mình. Sự dối lòng khiến nàng khốn đốn, dù bất cứ ai cũng thừa biết cách quan tâm đặc biệt của nàng chỉ dành cho một người. Ái Phương khó tính và khó chiều, bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu, nếu không vì thu hút ánh nhìn duy nhất khiến nàng muốn chết giấc trong nó mãi mãi, nàng sẽ chẳng đời nào đồng ý hằng hà dự án, sự kiện thừa mứa luôn mon men tìm cách làm mất thì giờ của mình.

Nhưng Lan Hương vẫn không nói gì. Dù qua tin nhắn và cách em nhỏ nhẹ, rõ ràng phải có thứ gì đó đang được dung dưỡng một cách âm thầm, chứ không đơn giản là sự đáp lễ phũ phàng. Và khi nghĩ đến nó, Ái Phương ngờ vực đến lạ.

"Hốt hoảng." Nàng đáp lời. "Tôi sợ mình sẽ bỏ lỡ nhiều thứ. Đó là nguyên do thực sự mà tôi luôn cảm thấy ngột ngạt mỗi khi cầm máy lên."

Lan Hương gật đầu, và em lại im lặng. Ái Phương bức bối điên lên được, trong nàng dấy lên cơn run rẩy không biết vì sao. Cuối cùng thì việc tìm kiếm vẫn khiến nàng mệt mỏi, dù ai đó đã từng nói những cuộc hành trình luôn để lại điều tốt đẹp. Tiếc là nàng không đợi nổi. Nàng chỉ thấy bóng dáng Lan Hương cứ dần xa, và nàng nghĩ ngợi mãi về những khúc mắc không thể gỡ bỏ.

"Lan Hương."

Có cái gì đó thôi thúc nàng phải nói ra, phải trần tình, thổ lộ, hoặc là lộn ngược quả tim đầy những tơ vò khó hiểu ra ngoài để người kia hay biết. Và Ái Phương phải nói làm sao, tâm trí hay quả tim đang hỗn loạn trong những nhịp đập đều tuyệt nhiên không nói cho nàng nghe.

"Chúng ta..." Nan giải hơn nàng nghĩ. Ái Phương âm thầm cảm thán trong lòng, chẳng biết từ khi nào mình nhát đến thế. "Không, à, vào đây chút đi."

"Ừm." Tiếng đáp lời nhỏ nhẹ, và may mắn rằng nàng đã nghe thấy nó thay vì sự im lặng em vẫn luôn đặc-biệt-dành cho nàng.

Thú thực thì Ái Phương vừa thấy thổn thức nhưng cũng ngột ngạt đồng thời. Cửa hàng tiện lợi là nơi duy nhất họ có thể ghé vào sau khoảng nửa tiếng chỉ đi bộ và chuyện gẫu, Phan Lê Ái Phương ngồi xoá cả thảy mấy tấm ảnh nàng chụp bình minh và có chút bực dọc vì chẳng tìm được điểm nào đáng để lưu lại. Mùi chả cá khiến bụng nàng cồn cào, trực tiếp tố giác hành động ban nãy chỉ lon ton chăm chăm mua hàng mớ bánh ngọt ăn sáng cho Lan Hương trong khi bụng mình lại rỗng tuếch vì bận tâm đến mấy chuyện tự bản thân suy diễn, Lan Hương cuối cùng cũng bật cười. Em cất bước lại quầy, lựa chọn vài thứ cùng hai cốc cà phê rồi tính tiền, có lúc lại ngoảnh nhìn Ái Phương. Thì lúc này, nàng không cảm thấy sự im lặng ấy đáng ghét chút nào.

Nhưng chuyện suy diễn và tự nhốt mình trong âu lo trăn trở thì luôn luôn, chết thật, nàng không tự thoát ra được. Ai nhìn cũng nghĩ cả hai người thân thiết vô cùng, ban đầu Ái Phương cũng cho là như thế, nhưng bây giờ nàng không chắc. Dù không trông mong từ Lan Hương bất kỳ sự cảm khái nào, nhưng việc tất cả mọi người đều hỏi nàng về những điều liên quan đến em, hoặc thường xuyên cậy nhờ Lan Hương gửi đến Ái Phương những lời mời mà họ ngại nàng sẽ từ chối, những chuyện nhỏ nhặt ấy đều khiến nàng hy vọng. Ngồi bên một góc khuất của cửa hàng, nàng lặng nhìn qua lớp cửa kính mờ, thấy bình minh đã lên, nhạt nhòa từ phía sau những mái nhà. Lan Hương quay về chỗ ngồi cùng nàng với đầy thức ăn và cốc cà phê nóng hổi, giục nàng ăn mau lẹ bằng không em sẽ không đi cùng nữa.

Nghe như trẻ con. Trẻ con đấy.

Nhưng mà Ái Phương thấy trẻ con cũng không tệ lắm, nàng cười ngờ nghệch một mình, tự dưng nhẹ lòng đi khi vị đắng của cà phê nóng hổi đã trôi tuột xuống cổ họng. Chiếc Fuji đặt bên góc bàn, tạm thời không có tâm trạng muốn động đến. Nàng chợt nghĩ có lẽ đôi mắt mình còn lưu giữ được nhiều hơn, dù không có cách nào coi lại được ngoại trừ việc đào tìm trong ký ức và giáp mặt với quá khứ qua những giấc mơ hay những lời trần thuật. Nhưng thế cũng tốt, vì nàng không phải bận tâm đến việc xoá đi.

Lan Hương chống cằm, em nói khẽ: "Bà luôn hời hợt trong chuyện ăn uống thế này à?"

"Không hẳn đâu." Nàng đáp lời khi vẫn đang nhai miếng bánh mì to oành trong miệng. "Đôi khi, nhưng tôi quen rồi."

"Vớ vẩn." Em bĩu môi, bất chợt đưa tay lên chạm khẽ bên gò má Ái Phương, đầu ngón tay miết nhẹ nơi bọng mắt. "Và bà cũng không ngủ đủ giấc."

"Cái đó thì chỉ hôm nay thôi."

"Đừng uống cà phê nữa." Nàng vừa uống thêm hớp nữa đã bị Lan Hương lấy lại. "Bà nghỉ ngơi chút đi, ngủ một lúc cũng được."

Và em chạy sang ngồi kế nàng, tìm tư thế thoải mái nhất rồi ép buộc Ái Phương phải tựa vào vai.

"Một lúc thôi."

Tiếng nói em nhỏ dần. Còn Ái Phương lặng lẽ mỉm cười, thấy mình lim dim dù trong lòng đang chộn rộn không thể tả. Một chút thôi. Nàng mong rằng sự im lặng này sẽ mang lại điều gì đó tốt đẹp.
_

Lan Hương ngồi yên một lúc cho đến khi nghe tiếng thở của Ái Phương đã đều đều bên cạnh mình, xung quanh em không một tiếng động, phải đến vài phút sau mới có vài vị khách hối hả vào rồi lại ra. Tiếng chuông chào khách vang lên rồi lại nín bặt. Và Lan Hương cũng nghĩ mình đang nín thở, lặng nhìn đôi bàn tay của Ái Phương đang đặt trên đùi, khép hờ vào nhau. Em thở hắt ra một hơi, cầm chiếc điện thoại và tay kia khẽ khàng nắm lấy một tay của Ái Phương.

Một bức hình vội vã, nhưng phải bỏ kha khá thời gian. Vì Ái Phương của em nói rằng nàng ưa những sự tĩnh lặng quanh đời, em chỉ tự hỏi sẽ thế nào nếu em cũng làm một sự tĩnh lặng có thể khiến đôi mắt nàng nhớ mãi không quên.

Chỉnh đơn sắc, và để bức ảnh làm nền màn hình khoá điện thoại. Bùi Lan Hương sẽ đợi chờ cho đến khi Phan Lê Ái Phương nhận ra tất cả.

*
End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com