Chương 9: Khó coi
Edit: petichoir
-
Tạ Viễn mặc quần áo cho Hứa Cảnh Niệm: "Sao lại khóc? Tôi làm đau à?"
Nghe Tạ Viễn hỏi mà mũi cậu chua xót, nằm liệt trên người đối phương, dụi mặt vào bả vai anh, lắc đầu kiên cường đáp: "Tớ mới không khóc đâu."
"Còn bảo không? Tôi nghe được cả giọng mũi đây này."
Tạ Viễn để cậu ngồi lên cái bàn bên cạnh, anh cao hơn cậu không ít, cậu ngồi trên đó cũng khó nhìn thẳng mặt anh.
"Mắt đỏ hết cả rồi." Tạ Viễn xoa nhẹ khóe mắt cậu, đưa giọt nước dính trên ngón trỏ vào trong miệng, "Mặn, cậu đang khó chịu."
Giọng anh thật nhẹ nhàng, cùng bộ dáng lạnh nhạt lúc nãy hoàn toàn không giống nhau, hốc mắt Hứa Cảnh Niệm lần nữa đong đầy nước.
"Không khó chịu, tớ rất sướng, tớ là đồ dâm đãng mà."
Cậu cúi thấp đầu, bàn tay lung tung xoa hai mắt, tự giận mình nói. Trong lúc ngẩn ngơ, tiếng cười trầm thấp của Tạ Viễn lọt vào tai cậu, quả thật khó chịu muốn chết.
Anh đang cười nhạo cậu, anh chịch cậu chán chê, còn đùa cợt trêu chọc cậu là đồ dâm đãng.
Nhưng giây tiếp theo Hứa Cảnh Niệm đã được dỗ dành, cậu nghe anh nói: "Đồ dâm đãng sẽ không khóc, Tiểu Niệm mới khóc."
Hứa Cảnh Niệm ngây người, hít hít cái mũi không có chút nước mũi nào. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh gọi mình như thế, sững sờ nâng đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh.
Vẫn là Tạ Viễn cô đơn lãnh đạm mà cậu biết, nhưng trong mắt anh chẳng còn tia lạnh lùng khi nãy nữa. Qua đôi mắt ấy cậu thấy được hình ảnh chính mình, chắc hẳn bây giờ trông cậu rất khó coi. Là con trai không được khóc, khóc rồi sẽ rất yếu đuối, rất xấu xí.
Hứa Cảnh Niệm cho rằng bản thân hiện tại rất xấu, thế là toàn bộ trọng lượng cơ thể đổ ập lên người Tạ Viễn, cho anh nặng chết luôn.
Hứa Cảnh Niệm phẫn uất, bất bình nghĩ.
Khuôn mặt cậu chôn tại bả vai Tạ Viễn, không để anh thấy bộ dáng chật vật của mình: "Cậu với tớ như này, được tính là quan hệ gì thế?"
Hứa Cảnh Niệm vừa mở miệng thì phát ra giọng mũi rất rõ ràng.
Tạ Viễn đứng vững, ôm chặt cậu trong ngực: "Cậu nghĩ là gì?"
Anh không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại.
Hứa Cảnh Niệm hơi nản lòng, giọng mũi vẫn còn nặng: "Vậy tớ muốn tụi mình là quan hệ gì cũng đều được hả?"
Hừ, cậu chính là muốn quan hệ yêu đương đấy!
Tạ Viễn trầm mặc.
Hứa Cảnh Niệm và anh là loại quan hệ gì? Cậu thà dùng gậy thủ dâm tự an ủi cũng không muốn đến tìm anh. Tạ Viễn mím môi, tay nắm chặt đồ vật vừa tịch thu được, hoặc có thể nói là anh đoạt lấy hiện đang nằm gọn trong túi, đôi mắt mờ mịt rủ xuống. Lần đầu của cậu cũng là anh nửa phần cưỡng ép.
Cậu rõ ràng không muốn làm chuyện đó với anh.
Chỉ là, Tạ Viễn nhìn cái gáy ngoan ngoãn của Hứa Cảnh Niệm.
Lúc này cậu đã nguyện ý nằm trong vòng tay anh.
Anh thả lỏng lực nắm, một lúc sau mới khàn khàn mở miệng: "Không được."
Bọn họ chỉ có thể là quan hệ mãi mãi bên nhau, cho nên anh không cho phép Hứa Cảnh Niệm nói ra mối quan hệ khác. Anh không thích xác suất 99%, cái anh muốn là 100% tuyệt đối. Nếu không được, anh có thể chờ. Chờ không nổi thì anh sẽ nhốt cậu lại, để đôi mắt xinh đẹp kia chỉ chứa đựng hình bóng anh.
Tạ Viễn ỷ vào Hứa Cảnh Niệm không nhìn thấy mình, trong mắt không chút che giấu dục vọng chiếm hữu.
Hứa Cảnh Niệm vừa mới cao hứng chưa được bao lâu đã tan biến hết: "Không phải cậu nói như thế sao, Tạ Viễn là đồ nói dối." Thanh âm tràn ngập uất ức, cậu nhịn không được muốn cắn vai anh, nhưng vẫn là không nỡ, chỉ đành gặm một chút, lưu lại nước miếng hình dấu răng trên đó, làm bằng chứng chứng tỏ cậu đang không vui.
Tạ Viễn bị loạt hành động giống động vật nhỏ của cậu làm cho vui vẻ, khóe miệng cong lên.
Ngưa ngứa, bả vai bị cắn hệt như có một bé mèo cào qua, mèo nhỏ rất tức giận, muốn thoát khỏi vòng ôm ấp của anh. Nhưng Hứa Cảnh Niệm không thể: "Tớ muốn về lớp." Cậu nhướng mi nói.
"Đi rửa sạch trước đã."
"Không cần cậu rửa." Cậu là búp bê tình dục, không xứng được đối đãi dịu dàng.
Nhưng Tạ Viễn rất dịu dàng với búp bê tình dục của mình, cuối cùng cậu vẫn phải theo anh đi tẩy rửa.
Bướm nhỏ bị chịch tàn nhẫn, hôm qua cộng thêm hôm nay, bên trong đã sưng đỏ không ít, vừa chạm vào là thấy đau.
Cho nên động tác Tạ Viễn rất nhẹ nhàng, chất lỏng từ từ chảy ra. Cảm giác được lấp đầy không còn, Hứa Cảnh Niệm có hơi buồn bã và mất mát, đó là tinh dịch của Tạ Viễn, bị lấy đi hết rồi.
Rửa sạch sẽ xong lỗ nhỏ vô cùng thoải mái, môi âm hộ sưng tấy cũng được bôi thuốc.
Hứa Cảnh Niệm nhìn Tạ Viễn ngồi xổm trên nền đất, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Tạ Viễn dịu dàng như thế mà lại coi cậu là búp bê tình dục. Ý thức được điều này, tâm trạng cậu như chơi tàu lượn siêu tốc, nháy mắt trượt xuống đáy, cả người cảm thấy hụt hẫng. Tạ Viễn nhíu mày, làm bộ muốn cởi quần cậu: "Đau lắm à?"
Cậu lui người né tránh, tự mình kéo cửa đi ra ngoài, bỏ Tạ Viễn lại phía sau.
Hứa Cảnh Niệm quay về lớp học lập tức tra Baidu: "Khách hàng liệu có yêu búp bê tình dục của mình không?"
Cậu là giấu Tạ Viễn tìm hiểu thứ này, cả người cuộn tròn, lén la lén lút, anh ngồi bên cạnh nhịn không được nhắc nhở: "Sắp vào tiết rồi."
Hứa Cảnh Niệm đang trong tình cảnh vừa căng thẳng vừa kích thích, hoàn toàn không bị tác động bởi âm thanh bên ngoài. Lúc Tạ Viễn kéo tay mới giật mình làm rơi điện thoại lên đùi.
"Tạ Viễn?"
"Ừ." Anh bực bội đáp một tiếng, "Xem cái gì mà chăm chú vậy?"
Anh nhìn thoáng qua chiếc điện thoại bị Hứa Cảnh Niệm che kín, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt rất khó coi.
"Đưa điện thoại cho tôi."
Anh duỗi tay.
Cậu lắc đầu, gắt gao nắm chặt điện thoại, cả người từ từ lùi về phía sau.
Nhưng cậu vốn đang chột dạ, thời điểm di chuyển lỡ làm rớt điện thoại xuống đất, tiếng động thanh thúy vang lên, bạn nữ ngồi đằng trước quay đầu hỏi: "Rơi cái gì thế?"
"Không..." Hứa Cảnh Niệm chưa nói xong, bạn nữ đã cong lưng cúi xuống.
Cậu vội vàng muốn dùng chân giẫm lên điện thoại, nhưng chưa kịp làm gì thì một tiếng "Đệt" đã được thốt ra.
Bạn nữ ngẩng đầu, sắc mặt đỏ bừng: "Nhóc con, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha!"
Hứa Cảnh Niệm bị nói mặt cũng nóng hổi, cậu cúi đầu nhìn qua màn hình điện thoại vẫn đang phát sáng.
Trên đó không có chữ, chỉ hiện ảnh chụp một búp bê tình dục, tình cờ thế nào lại là đàn ông, bên dưới mặc mỗi quần lót tam giác, bao lấy một khối nổi lên rõ ràng.
Cay mắt quá, cậu không dám xem lần thứ hai đâu.
Nhưng mà,
Hứa Cảnh Niệm chậm rãi ngẩng đầu, mặt Tạ Viễn đã sớm đen lại từ lúc nào.
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com