Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70: Giờ Phán Quyết


Nhân Mã ngã phịch xuống đất, tuy đau đớn, nhưng anh chợt cảm thấy thứ cảm giác nóng như thiêu đốt bao trùm khắp cơ thể đang dần dịu đi. Không khí dần mát lên, anh có thể thở được.

Không còn những nỗ lực khó khăn để hấp thu từng ngụm khí, mà có thể lấp đầy phổi bằng những dòng khí mát lành. Hô hấp dần ổn định trở lại, Nhân Mã chợt cảm thấy toàn thân mình nhẹ hẫng, không còn đau đớn, không còn cái nóng như thiêu như đốt trong vài giây trước, anh tự hỏi không biết bản thân mình hiện vẫn còn sống hay không, hay đây chính là cảm giác của con người sau khi bước qua phía bên kia thế giới?

"Nhân Mã!! Nhân Mã!!!!"

Trong tiềm thức chợt văng vẳng lên một tiếng gọi mơ hồ, như một cơn gió thoáng qua trong tâm trí, Nhân Mã không thể xác định được ai là chủ nhân của giọng nói ấy. Không biết bằng cách nào, hay chính tiếng gọi ấy đã giúp anh lấy lại được ý thức, Nhân Mã lại cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Anh nhăn mặt. Mẹ kiếp! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Vẫn chưa đủ sức để đứng dậy, anh chỉ có thể ngước đầu lên để quan sát xung quanh. Bao quát tầm nhìn lúc này gần như là một màu đỏ thẫm, hệt như viễn cảnh dưới tận cùng của địa ngục, những tiếng cười hoang dại, biển lửa hoà cùng với máu.

Nhưng ngay phút giây đó, đập vào mắt Nhân Mã chính là hình ảnh mà cả đời này anh cũng không tài nào quên được

Kì tích đã xuất hiện.

- Song Tử!!?

Một bóng lưng quen thuộc đứng chặn trước tầm nhìn Nhân Mã, tại khoảnh khắc đó, chính Nhân Mã cũng không còn tin vào mắt mình nữa, mái tóc ấy, bóng lưng ấy, thực sự chính là Song Tử. Cậu bạn đang đứng chắn ngay phía trước, một tay ôm chặt lấy vết thương, tay còn lại đưa ra điều khiển cho dòng khí lưu đang cuộn lại mạnh mẽ phía trước, tạo thành một màn chắn hình cầu bao bọc lấy không gian xung quanh, bảo vệ cho cả hai khỏi màn lửa cuồng bạo.

Tại sao Song Tử lại ở đây? Không phải cậu bạn vẫn còn đang bất tỉnh và được nhóm nữ canh chừng ở phía bên kia bức tường sao? Làm thế nào...?

- Bất... ngờ lắm hả? - Song Tử nghiến răng, vừa cười vừa hỏi.

Không được, Song Tử! Bây giờ không phải là lúc để đùa đâu!

"Mau đứng lên!", đó là ý nghĩ duy nhất của Nhân Mã lúc này, năng lượng vẫn chưa cạn hẳn, trước khi lớp lá chắn của Song Tử bị ngọn lửa của Bạch Dương phá vỡ, anh phải mau dùng tốc độ sẵn có của mình để đưa cả hai ra khỏi đây, nếu không sẽ chết mất!

Lúc Nhân Mã còn chưa kịp chống tay gượng dậy, một cơn đau điếng người từ chân bất ngờ lan truyền khắp cơ thể, anh thét lên một tiếng trước cặp mắt trợn tròn của Song Tử:

- Nhân Mã!!!!!

Nhân Mã ngay khi nghe tiếng gọi của Song Tử liền lập tức quay đầu, nhanh như cắt ôm lấy chân. Tâm trí anh bắt đầu trở nên hoảng loạn. Không! Không thể! Không phải vào lúc này!

Cơn đau ở chân thấm nhuần đến tận xương tủy, Nhân Mã thở dốc, tựa như cảm thấy từng mảnh xương của mình đang dần vỡ vụn ra. Cơn đau khiến đầu óc anh choáng váng, anh cố gắng lờ nó đi và nhấc chân đứng dậy một lần nữa. Nhưng cơn đau lại một lần nữa nhói lên, lần này còn tệ hơn lần trước. Đôi chân anh dường như trở nên tê dại, Nhân Mã có cảm giác chúng như không còn thuộc về mình nữa.

Vua Rối không phải là một kẻ kiên nhẫn, hắn bắt đầu ra lệnh cho Bạch Dương tăng cường uy lực cho luồng hỏa lực, ngọn lửa bên ngoài bất ngờ bùng lên, tấm lá chắn bị chấn động mạnh, gián tiếp đẩy người Song Tử lùi lại mấy bước. Cậu bạn nghiến răng, tăng cường vận lực cho tấm lá chắn hoạt động trở lại.

Không ổn!

- Song Tử, tớ không sao hết! Mau rời khỏi đây. Nguy hiểm lắm! - Nhân Mã hét lên.

- Anh em sống chết có nhau, đừng có nói nhảm nữa.

Song Tử mặc kệ lời van nài của Nhân Mã, anh tiếp tục khống chế dòng khí lưu phía trước cuộn lại theo hình khối cầu xoáy, cuốn đi những vệt lửa nóng bỏng ấy di chuyển sang một bên. Nhiệt độ không khí xung quanh bắt đầu tăng cao khiến cả người Song Tử đầm đìa mồ hôi. Anh nghiến răng, thở hắt.

Mẹ kiếp!

Song Tử chửi thầm! Tấm khiên gió đang dần thu hẹp diện tích, anh đã gần kiệt sức rồi, vậy mà người anh đang phải đối đầu lúc này lại chính là Bạch Dương, khắc tinh lớn nhất của anh. Ngọn lửa kinh khủng ấy sẽ nhanh chóng rút cạn số Oxi ở khu vực này và sẽ sớm khiến cho lớp lá chắn suy yếu. Dù cho Song Tử có còn đủ năng lượng để duy trì lớp bảo hộ ấy, thì cả anh và Nhân Mã sớm muộn gì cũng sẽ phải bỏ mạng vì thiếu Oxi mất thôi.

- Đáng tiếc thật! Có vẻ vận may đã mỉm cười với ta rồi, Khí Thuật Sư trẻ tuổi ạ!

Vua Rối đứng bên ngoài vô cùng thích thú, vô cùng thỏa mãn. Chiêu thức vừa rồi của Nhân Mã vốn dĩ hắn đã không cách nào né tránh được, nhưng rất may là hắn đã kịp ra lệnh cho Cự Giải chặn lại đòn đánh chết người ấy. Bây giờ thì không chỉ có thể loại trừ Nhân Mã, hắn còn bắt được cả Song Tử. Quả là một công đôi việc.

Hắn nhìn tấm màn chắn do Song Tử tạo ta, ngạo mạn cười khẩy. Thằng nhóc này đã gần kiệt sức rồi, tấm khiên gió ấy sẽ chẳng tồn tại được hơn nửa phút đâu!

Nguồn hỏa lực phóng tới từ Bạch Dương không hề có dấu hiệu suy yếu, trái lại còn mỗi lúc một mạnh thêm, hình thành một dãy năng lượng đỏ rực chết chóc bóp nghẹt lớp màn gió. Luồng khí lưu suy yếu, màu xanh trên tấm chắn trở nên mờ nhạt dần. Đó chính là lúc Song Tử biết rằng bản thân mình và Nhân Mã không còn lại nhiều thời gian nữa.

Song Tử có thể đẩy lùi luồng hoả lực ấy của Bạch Dương nếu được vận hết sức mạnh của mình lúc này, nhưng tốc độ lao đến của ngọn lửa rất nhanh, e rằng dù có thành công, thì anh và Nhân Mã cũng không có đủ thời gian để thoát khỏi chỗ này. Phải làm thế nào? Anh phải mau nghĩ cách.

Ngay phía bên phải tầm mắt, phía sau lớp màn lửa, Song Tử phát hiện ra khoảng đất phía đối diện nơi cả hai đang ở chính là một khoảng không gian rất rộng. Do cách khá xa vị trí xảy ra hỗn chiến lúc ban đầu nên xung quanh cũng không hề bị lởm chởm những mảng gạch vụn sắc nhọn gì, tuy ở khá gần miệng hố nham thạch, nơi đó lại chính là nơi an toàn nhất, nếu được đưa đến đó, cả hai sẽ được an toàn.

Trong phút giây đó, không hiểu sao, gương mặt Song Tử chợt thoáng nụ cười buồn. Anh quay lại nhìn Nhân Mã, ánh mắt mơ hồ tuyệt vọng như muốn ngóng đợi, níu giữ một điều gì đó.

Đôi mắt Song Tử ầng ậng nước, lùi về phía Nhân Mã vài bước, anh thều thào:

- Nhân Mã, xin lỗi, hãy chịu khó một chút!

- Song Tử?

Nhân Mã còn chưa nhận ra được ý định của cậu bạn phía trước, ngay giây sau đó, Song Tử ngừng vận sức, tấm lá chắn tan biến. Một điều kì lạ rằng, luồng hỏa lực sau khi thoát khỏi xiềng xích vẫn không lao về phía Song Tử và Nhân Mã ngay, thay vào đó, chúng nhanh chóng bị thu hồi trở lại dưới bàn tay của Bạch Dương đang đứng phía trước, khiến cả cánh tay cậu bạn hoá thành một ngọn đuốc sống.

Tới rồi! Ẩn năng của Bạch Dương.

Tay của cậu bạn tóc trắng hừng hực lửa đỏ, toàn bộ lượng năng lượng khổng lồ từ cơn bão lửa bị nén lại thành một khối sáng hình cầu trên tay Bạch Dương. Hành động này... hệt như một năng lực gia đang tích tụ năng lượng cho một kĩ năng cực mạnh, với luồng ma pháp khủng khiếp được tích tụ từ nguồn hỏa lực khổng lồ ấy, chiêu thức kế tiếp của Bạch Dương chắc chắn sẽ mang một uy lực kinh hoàng.

Khối cầu đỏ trên tay Bạch Dương loé sáng, đôi đồng tử trên mắt Song Tử co lại kịch liệt.

Đến rồi!

- Hộ Khải Hoàng Phong!

"Ầmmm"

Phát ra một luồng sóng chấn động đến trời long đất lở, tia năng lượng đỏ rực từ tay Bạch Dương như một đòn đoạt mạng của Hoả Thần phóng thẳng tới thân ảnh tóc vàng phía trước. Vào giây phút ngắn ngủi ấy, Song Tử cuối cùng cũng chấp nhận số phận, anh vung tay dộng thẳng xuống đất rồi gầm lên một tiếng, tung hết sức giải phóng cho toàn bộ số năng lượng còn sót lại ra ngoài không gian, khiến cả bầu trời xung quanh như đắm chìm trong thứ ánh sáng xanh rực rỡ.

Nguồn năng lượng thuần phong khiến cho nhiệt độ không gian tăng lên đột biến, áp suất bị thay đổi đột ngột, luồng khí lưu bị năng lực của Song Tử dồn nén tới mức hình thành một cơn bão tố gào thét trong cuồng loạn và tuyệt vọng khôn cùng, tạo thành một vòng xoáy gió bao phủ lấy chàng Khí Thuật Sư Song Tử.

Trước khi tia năng lượng đỏ kịp chạm vào người thân ảnh tóc vàng, cơn lốc khổng lồ đã phát nổ. Từ tâm cơn bão phát ra một luồng sóng chấn động.

Luồng xung lực kinh hoàng xé toạc bầu trời lan ra khắp tứ phương tám hướng, thổi bay toàn bộ những tàn dư của hội trường và hất văng Vua Rối cùng Cự Giải và Sư Tử lùi lại đến gần trăm mét, tia năng lực bị luồng xung kích kinh hồn lấn át, bị đẩy lùi về một khoảng về phía Bạch Dương, cùng lúc đó, Nhân Mã còn đang nằm bất động trên nền đất cũng bị trận xung kích hất bay đến tận khoảng đất gần miệng hồ núi lửa, anh trườn một đoạn dài trên mặt đất, khó khăn ho ra một ngụm máu tươi.

Ở vị trí ban đầu, Song Tử cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt, ôm lấy vết thương rồi khụy xuống.

Cơn xung kích qua đi, tia năng lượng đỏ sau khi tan biến lập tức chuyển thành cơn bão lửa bùng nổ như lúc ban đầu, không còn bị phong thuật cản trở, ngọn lửa lập tức gầm lên như một con quỷ cuồng bạo lao đến nuốt gọn lấy Song Tử. Sức lực cạn kiệt, anh chẳng còn sức chống cự, đành bất lực để thứ cảm giác như thiêu đốt ấy xâm chiếm khắp cơ thể. Trước khi để bản thân mình nhắm mắt, với chút ý thức miên man còn sót lại, anh cố đưa mắt tìm bóng dáng Nhân Mã trong khung cảnh đang mờ dần sau màn khói lửa, lòng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy được cậu bạn đã đến được nơi an toàn.

Nhiệm vụ của anh... kết thúc tại đây!

Nhân Mã sau khi bị cơn bão của Song Tử  không còn cảm nhận được gì đối với mọi thứ xung quanh, hình ảnh duy nhất đã khắc sâu trong tâm trí anh lúc này chính là thân ảnh của Song Tử đã đổ gục trong lòng cơn bão lửa.

Không! Không!!!

- Aaaaaaaa...

Nhân Mã gào to tên Song Tử, nhưng khi mọi thứ anh định phát ra đã chợt nghẹn ứ lại nơi cuống họng, anh chợt cảm thấy tầm nhìn của mình lại trở nên nhoè đi, ngực anh thắt lại, nước mắt bắt đầu trào ra, cổ họng anh đau nhói, những tiếng nấc... anh đã cố kiềm lại nhưng không thể!

Là tại anh! Là tại anh vô dụng! Nếu lúc đó anh bất chấp tất cả mà đứng lên để có thể cùng cậu bạn rời khỏi nơi nguy hiểm, thì có lẽ bây giờ Song Tử đã không phải bỏ mạng. Cậu bạn biết anh không di chuyển được nữa, nên đã lợi dụng sức mạnh luồng xung kích vừa rồi để đưa anh đến đây, chấp nhận để bản thân mình ở lại làm vật hi sinh ngăn chặn luồng hỏa lực ấy. Tất cả là để giúp anh trốn thoát an toàn.

Là tại anh tất cả!

________________

Màn đêm dần buông xuống, nhấn chìm thành phố Zodiac trong tiếng hét tuyệt vọng, đẩy những số phận mong manh xuống vực thẳm của nỗi bất lực khôn cùng.

Tưởng chừng như trong màn đêm thăm thẳm sẽ chẳng còn một tia hi vọng, trong đống tro tàn cũng chẳng còn ngọn than hồng lặng lẽ cháy, mọi nỗ lực đã đi đến kết thúc, kì tích đã chẳng còn tồn tại...

- Xin lỗi hai cậu, Nhân Mã! Song Tử!

Nhưng từ thẳm sâu trong bóng tối, phép màu đã xuất hiện.

Xung quanh hội trường chợt vang lên một chất giọng trầm ấm, từ trong không gian, thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc từ từ bước ra, nhẹ nhàng, lặng lẽ đến mức sẽ không ai phát hiện ra nếu không nghe được tiếng gọi ấy.

- Kim Ngưu???

Tại phút giây đó, không ai còn tin vào mắt mình nữa. Vua Rối đang đứng từ xa cũng bị sự xuất hiện của Kim Ngưu làm cho thất kinh hồn vía.

Kim Ngưu? Sao cậu lại ở đây?

- Kim Ngưu..., mau cứu Song T...

Nhân Mã thều thào nhìn Kim Ngưu, ánh mắt hay cười như ngày nào đã trở nên vô hồn vì quá kiệt sức.

Kim Ngưu cắn chặt môi nhìn anh, cố kiềm để không phải nấc lên thành tiếng!

- Nhân Mã, đừng nói nữa! Cậu hãy nghỉ một chút đi.

Từ phía sau đống đổ nát, thân ảnh cao lêu nghêu của Vua Rối dần bước ra, hắn nói:

- Sao vậy, đợi bọn chúng xong đời rồi mới chịu ra đầu hàng ta sao? Lớp Z bọn mày hèn hơn tao nghĩ rồi. - Vua Rối nhìn Kim Ngưu, ngạo mạn cười khinh bỉ, đồng thời lên tiếng ra lệnh cho Cự Giải, Bạch Dương và Sư Tử tiến về phía mình.

Sau câu nói ác ý ấy, bầu không khí xung quanh Kim Ngưu lập tức thay đổi.

- Tôi cho ông 3 giây để rút lại lời vừa rồi!

Ngay lúc câu nói vừa dứt, Cự Giải, Sư Tử và Bạch Dương đồng loạt bất động.

Vua Rối sững người nhìn ba thân ảnh phía trước, đôi mắt hung ác lúc này chợt thoáng nét hoang mang. Hắn liên tục lên tiếng ra hiệu lệnh cho Sư Tử, Bạch Dương và Cự Giải tiến về phía mình , nhưng không một ai trong số ba người chịu nhúc nhích.

Đến khi Vua Rối kiểm tra lại ba con rối mang theo trên người mình, đó là lúc ánh mắt của Vua Rối đã hoàn toàn thay đổi.

- Mày... - tên người gỗ chỉ tay về phía Kim Ngưu, tức đến run người - Từ khi nào mà...

Nhân Mã nằm trên nền đất kinh ngạc nhìn về phía Kim Ngưu, trên tay cô lúc này, không gì khác ngoài ba con rối hình nộm của ba người bạn kia. Từ khi nào? Bằng cách nào... Kim Ngưu, rốt cuộc cậu đã làm gì vậy?

- Ông tưởng rằng vừa rồi Ma Kết, Hoàng Đăng và Nhân Mã đứng chìa mặt ra chỉ là để làm bao cát cho ông thôi à?

Trên tay còn lại Kim Ngưu là một viên pha lê trắng, giơ thẳng tay lên cao, cô ra lệnh hiệu triệu cho cả ba cơ thể của Cự Giải, Sư Tử và Bạch Dương tập hợp lại ngay bên cạnh mình. Tại thời điểm đó, ánh mắt của Vua Rối từ đang kiêu ngạo và đắc thắng chuyển sang ngạc nhiên và hoang mang tột độ.

Chiếu tướng!

Kim Ngưu có thể không sáng dạ như Bảo Bình hay Ma Kết nhưng cũng không ngu ngốc đến mức không nhận ra được gốc rễ vấn đề. Từ lúc thấy Vua Rối bằng cách nào đó có thể điều khiển cho Cự Giải, Sư Tử và Bạch Dương tuân theo lệnh mình một cách dễ dàng như vậy, đầu cô đã luôn tồn tại một câu hỏi, một nghệ sĩ diễn rối sẽ ra sao, nếu ngay từ ban đầu hắn đã chẳng có con rối nào?

Và bí mật về những hình nộm mà hắn đã luôn che giấu từ đầu đến giờ, rốt cuộc con rối thực sự mà hắn đang nắm giữ là gì?

Câu trả lời ấy đã sớm được giải đáp khi Kim Ngưu nhận ra được rằng Vua Rối luôn giữ khư khư đám hình nộm bên mình. Những con rối ấy thực ra chính là vật dẫn linh hồn vào viên pha lê hắn đã từng nắm giữ, và viên đá ấy mang nhiệm vụ như một chiếc bàn phím điều khiển từ xa, chỉ cần đưa một chút ma thuật vào trong, thân xác của nạn chân sẽ hoàn toàn bị hắn kiểm soát. Đây chính là thứ công cụ tối thượng để hắn thực hiện mưu đồ của mình, khống chế tâm trí của toàn bộ người dân của thành phố Zodiac tân tiến để lập một đội quân cho riêng mình.

Nếu vậy thì mọi thứ cô cần làm là đoạt lấy ba con rối đang chiếm giữ linh hồn của Cự Giải, Sư Tử và Bạch Dương, hắn sẽ không còn khả năng điều khiển ba người theo ý muốn được nữa. Đó chính là ý định của Kim Ngưu ngay từ lúc đầu.

Kế hoạch ấy nhìn qua thì đơn giản, nhưng Vua Rối không phải là một tên ngu ngốc đến mức không lường trước được điều này, hắn biết chắc được rằng nếu bản thân bị tiếp cận bởi Nhân Mã, Ma Kết hay Hoàng Đăng, hắn sẽ cầm chắc cái chết. Vì vậy, hắn gần như đã luôn để ba người Cự Giải, Sư Tử và Bạch Dương túc trực bên cạnh mình để đề phòng mọi thứ có thể xảy ra. May mà nhờ có Nhân Mã liều mạng làm mồi nhử, giúp Kim Ngưu cô lập hắn khỏi sự bảo vệ của Cự Giải, Sư Tử và Bạch Dương vào phút cuối, cô cuối cùng cũng có cơ hội cướp được những con hình nộm từ tay Vua Rối và đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện.

Mà trong thời gian đó, nếu không nhờ có tấm chắn của Ma Kết và sự trợ giúp kịp thời của mọi người nhóm nữ, khả năng câu kéo thời gian từ Hoàng Đăng và Nhân Mã, gần hai trăm người có thể đã phải bỏ mạng.

Nhưng dù vậy, Song Tử đã...

Tới đây, tay Kim Ngưu bất giác siết chặt.

- Không!!! Không thể được!!!

Vua Rối bây giờ đã thực sự phát điên, mặc kệ đến sự hiện diện của mọi người xung quanh, kể cả việc bản thân mình đang hành xử như một gã tâm thần, hắn vẫn điên cuồng gào thét. Hắn không thể nào ngờ rằng mọi thứ lại có thể thành ra như vậy, bao nhiêu công sức, bao nhiêu tính toán của hắn, từ việc bí mật cướp đoạt năng lượng từ những học sinh lớp A, đến cả kế hoạch để đưa cho lớp Z từ những con rối hình nộm của mình, tất cả đã được hắn sắp đặt gần như hoàn hảo. Mọi đường đi nước bước mà hắn đã dày công lập ra chỉ trong một phút lơ đãng vì nắm thế thượng phong, con nhóc ấy đã phá hủy tất cả, hắn không tin!! Tuyệt đối không thể tin!!!!

- Con khốn!! Mày được lắmmm!!!!

Bị đẩy vào đường cùng, Vua Rối như mất hết lí trí, trong cơn tuyệt vọng và giận dữ tột độ, hắn quyết định bỏ mặc tất cả mà điên cuồng lao về phía Kim Ngưu như một con thú hoang bị mất kiểm soát. Ma Kết cùng những người còn lại liền gào lên cảnh báo, nhưng cô không bỏ chạy, cũng không phản ứng gì, đôi mắt nâu không hề có một tia hoảng loạn, chuyển hướng nhìn về phía ba thân ảnh đang đứng sát bên mình, cô lạc giọng:

- Cự Giải, giữ hắn lại!

Sau lệnh của Kim Ngưu, bóng lưng cao ráo của Cự Giải, Sư Tử và Bạch Dương đã lao lên đứng chặn trước thân ảnh nhỏ nhắn của cô, hệt như một bức tường mà Vua Rối không tài nào vượt qua được. Cả ba đồng loạt nhìn vào Vua Rối đang đứng khựng lại trước mắt, ánh nhìn vô cảm lạnh như băng xoáy thẳng vào tâm trí điên cuồng của tên người gỗ khiến cả người hắn tê cứng, ý đồ bị nỗi sợ bóp nghẹt, hắn hoảng loạn quay đầu chạy đi. Băng qua những vách tường vỡ nát tiến về phía cánh cổng hội trường tẩu thoát ra ngoài thành phố.

Nhưng câu lệnh của Kim Ngưu là phải giữ hắn lại, và dù không phải là Cự Giải, thân xác ấy vẫn biết rõ được điều đó.

Chỉ sau vài giây khi Vua Rối quyết định ngoảnh mặt lại để quan sát phía sau, đôi đồng tử hắn co rút kịch liệt khi thấy Cự Giải đã đứng ngay sát lưng hắn. Không chút chần chừ, vô cùng quyết đoán, anh một phát vung chân phá tan đôi chân làm từ gỗ của Vua Rối trước khi hắn kịp thoát ra khỏi khu đất của hội trường. Tên người gỗ đổ rạp xuống đất, hắn điên cuồng gào thét, hắn cố gắng đứng lên, nhưng đôi chân bị gãy đã không còn nghe lời hắn điều khiển nữa. Trong cơn tuyệt vọng, Vua Rối cố dùng tay cùng chút sức lực còn lại để trườn về phía trước, bất ngờ, một lực cực mạnh giáng xuống lưng tên người gỗ, ghim chặt hắn xuống mặt đất.

Kim Ngưu chậm rãi tiến lại gần Vua Rối, với chất giọng lạnh nhạt khác thường, cô cất tiếng:

- Nói đi! - cô lầm bầm trong miệng, đầu cúi gằm xuống đất như thể đang cố kìm nén một nỗi đau còn lớn hơn cả cái chết sắp đến với kẻ đang nằm rạp dưới chân mình. Khi tầm nhìn dừng lại nơi Nhân Mã và Song Tử đã nằm gục dưới nền đất, đôi mắt nâu nhạt bắt đầu ánh lên tia tàn nhẫn - Ông cảm thấy thế nào?

Vua Rối không thể trả lời, cảm giác khiếp hãi trào dâng khi nhìn vào ánh mắt của Kim Ngưu và Cự Giải khiến hắn chết nghẹn. Ánh mắt ấy, hắn chưa từng thấy bao giờ.

Một lực cực giáng thẳng vào lưng tên người gỗ. Quá bất ngờ, khiến hắn thậm chí còn không kịp phản ứng, đến khi hắn ngước mắt lên nhìn Kim Ngưu thì đã thấy đôi mắt nâu nhạt đã ngập nước mắt, trong tiếng nấc pha lẫn với tiếng gào thét đầy phẫn nộ, cô giương chân giẫm một phát thật mạnh vào đầu Vua Rối, khiến cho hắn xuất hiện một vết nứt lớn cắt ngang khuôn mặt:

- Ông cảm thấy thế nào hả?? Cái cảm giác phải đối đầu với người của mình, ông thấy thế nào???? THẾ NÀO?????

Mỗi lần Kim Ngưu hét lên, đó cũng là thời điểm Cự Giải giáng lên người hắn những đòn đấm thật lực. Mặc kệ tiếng thét chói tay của tên người gỗ trước mắt, cô vẫn cố sức mà gào lên, như muốn át đi cả tiếng hét của hắn, Cự Giải vẫn tiếp tục thi hành mệnh lệnh của mình, còn Sư Tử và Bạch Dương vẫn lẳng lặng đứng kế bên, gương mặt vẫn giữ nguyên nét vô cảm đến lạnh người.

Đốm sáng lờ mờ từ ngọn đèn đường cuối cùng tắt lịm, cái lạnh của đêm đen tràn về, nhấn chìm không gian vào bóng tối một lần nữa.

- Không!! Không thể được!!! KHÔNG THỂ KẾT THÚC THẾ NÀYY!!!

_______________

Sau gần mười phút gào la trong nước mắt, giữa khung cảnh hoang tàn đổ nát, Kim Ngưu quỳ rạp dưới đất, thở hổn hển. Gương mặt phờ phạc vì phải dùng quá nhiều sức. Nhìn tên người gỗ tuy gần như đã vỡ tan thành từng mảnh dưới bàn tay của Cự Giải, nhưng ngọn lửa ma trơi trên đôi mắt hắn ta vẫn âm ỉ cháy. Hắn vẫn còn sống!

- Tụi mày... sẽ chết hết! Mọi thứ... chỉ là mới bắt đầu. Sẽ không ai có thể sống sót! Không... một ai!

Miệng Vua Rối run lập cập, hắn rướn tay hòng chạm người Kim Ngưu, nhưng chỉ với một cái vung tay, Cự Giải đã lập tức phá tan cánh tay bằng gỗ ấy.

Kim Ngưu nhìn hắn, thẫn thờ. Cô mệt mỏi lắm rồi, cô không muốn phải kéo dài chuyện này thêm nữa! Cô và mọi người, vốn dĩ không đáng phải nhận lấy kết cục này, vậy là quá đủ rồi!

Kết thúc thôi!

- Bạch Dương, Sư Tử, thiêu rụi hắn đi!

Và đứng bên cạnh cô, gương mặt của hai cậu bạn vẫn chẳng đổi thay, nhưng đôi tay hai anh đã cháy rực sắc đỏ.

Bão lửa hoà cùng bóng tối...

Tiếng thét cuồng dại xé toạc màn đêm....

Lửa đỏ tiễn đưa linh hồn về với cát bụi...

Nham thạch vùi lấp tội lỗi dưới đống tro tàn...

Đêm nay, là thời khắc của ngọn lửa phán quyết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com