chương 1
mùi hương thư viện
" Bo Tử, tý nữa với anh đến thư viện nhé!" Tạ Ôn Khải nhanh chóng trượt xuống cầu thang trên ván trượt, đi thẳng đến W18, và đặt tay lên vai W18 và nói.
W18 gạt bỏ bàn tay trên vai bằng hai ngón tay, và cố tình vỗ nhẹ vào cái mông xám không còn trên vai và nói: "Yo, anh vẫn đọc chứ? Tôi không thể đi cùng anh, em muốn luyện tập thêm một chút. Hôm nay mới học thêm động tác mới em không thành thạo lắm.
Tạ Ôn Khải nói với vẻ thương hại: "Vậy thì đừng hối hận đấy nhé, em mới quen được một hot girl."
"Hot girl sao, ván trượt của tôi không phải rất thơm sao?"
Thấy thái độ khinh bỉ của W18, Tạ Ôn khải cố tình đến và kéo tay W18 qua lại, "Nghiêm túc! Anh muốn theo đuổi người ta, muốn đưa em đi xem! Hãy đi cùng anh nhé! Giúp anh theo đuổi cô ấy! ".
W18 chán ghét và sau đó nói: "được rồi".
Ra khỏi sân trượt ván, mặt trời gần như lặn. Hậu quả của mặt trời lặn trên bầu trời màu tím hồng, và trời vẫn còn hơi nóng vào tháng 9. Một cơn gió thổi hương thơm của ván trượt quấn bên lề đường. Mồ hôi từ ván trượt nhanh chóng bị gió làm khô. Ah, đó là một mùa đầy hương thơm.
Thư viện ở vùng ngoại ô, cách công viên trượt băng không xa. W18 không biết đường đi, nên anh không đơn giản chạy moto, và trực tiếp lên xe của Tạ Ôn Khải. Trên đường đi, Tạ Ôn Khải không thể kiềm chế sự phấn khích và tiếp tục trò chuyện. Anh ơi, gia đình anh có không chê anh phiền sao?
"A Bo , không phải là anh khoe khoang với em, vẻ đẹp đó thực sự tuyệt vời! Em sẽ thích cô ấy nhanh thôi"
"Anh Khải, anh muốn đuổi theo cô ta, em thích gì chứ?"
Tạ Ôn Khãu gãi đầu ngượng ngùng và mỉm cười, "Ừ, đúng. Em nói đúng! Hahahaha, anh vui quá, nên nói lung tung."
W18 xấu hổ nhìn Tạ Ôn Khải. Cậu ta không nói nên lời. Cậu ta tò mò. Cô ta đẹp lắm sao? !
Cách đó không xa, chiếc xe đã lái được nửa tiếng. Luôn luôn kẹt xe trong giờ cao điểm. Tiếng còi inh ỏi liên tục và tốc độ chậm như rùa khiến W18 cảm thấy hơi khó chịu. Cậu ta đã suy nghĩ 1005 lần chuyển động mới trong tâm trí và anh ta không có đích đến.
Hot girl này là tốt nhất là một hot girl , nếu không ...
Nếu không, W18 không có kết quả, anh ta chỉ tìm kiếm một lối thoát cho sự thất vọng của mình.
Nó sẽ dài và tối trong một thời gian, và sẽ luôn có thời gian để đi đến cuối cùng.
Khi chúng tôi đến thư viện, bầu trời hoàn toàn tối đen. Thư viện là một tòa nhà mang phong cách châu Âu và các cửa sổ dài với kính màu cắt ánh sáng thành một bó. Leo núi Tiger Pan leo lên và quấn lấy ngôi nhà. W18 cảm thấy rằng thư viện thận trọng không thể giải thích được. Cậu không thích cảm giác này lắm, mặc dù cậu không muốn thừa nhận rằng cậu sợ ma. Cậu ta nghĩ rằng ngay cả khi hôm nay như tiên giáng trần, cậu ta cũng không có hứng thú.
Sau khi ra khỏi xe, Tạ Ôn Khải đưa W18 và đi đến thư viện, và W18 quá lười biếng để quan tâm đến vòng tay của câuh ấy, mặc dù cậu ấy thực sự không thích nó. Cảm giác nóng và ẩm. Bức ảnh này trông rất buồn cười, Tạ Ôn Khải dường như không kéo người đến thư viện, mà dạng công tử như chưa gặp qua người bao giờ
Điều quan trọng nhất trong thư viện không thiếu chính là những cuốn sách. Những cuốn sách đầy tường chạm đến mái nhà. Ba hoặc hai người đang ngồi khoanh chân với một cuốn sách hoặc chiếu trên lưng hoặc đứng dựa vào giá sách, không nhìn nhau, đắm chìm trong thế giới của cuốn sách.
Có ai thực sự đọc rất nhiều sách? Nghĩ về điều này, W18 không thể không thở dài, "Ah, có rất nhiều sách!" Cậu quay sang nhìn Tạ Ôn Khải, nhưng thấy rằng những người ở canh cậu đã biến mất. " Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?"
Sau khi đi quanh kệ sách, hình bóng của Tạ Ôn Khải biến mất, W18 quá lười biếng đi tìm anh ta, và nhìn vào cuốn sách trước mặt của cậu.
Những ngón tay đập vào cột sống của một cuốn sách như thể gõ phím dọc theo nốt nhạc. "Giáo dục tình yêu". "Sắt Thép được làm thế nào?". "Cuộc phiêu lưu ký của Robinson". "Này ~ tôi đã đọc cuốn sách này." Tiếng đàn đột ngột dừng lại. Tôi thấy ngón tay gõ phím và nhặt " cuộc phiêu Lưu Ký của Robinson ". Tôi nhìn nó một cách hạnh phúc, hoàn toàn không biết rằng tôi đang đứng trong khu vực đọc sách của giới trẻ và chia sẻ một thế giới với một vài học sinh cấp hai.
Cuốn sách cũng là cuốn tôi từng thấy, và bìa màu đỏ tươi được bao phủ bởi các hoa văn chạm khắc. Robinson, nhân vật chính với bộ râu, ngồi trên thuyền và nhìn về phía xa. Nhớ lại nội dung của cuốn sách mà cậu ta đột nhiên học được các kỹ năng sinh tồn chỉ sau một đêm, cũng như mỗi ngày bình tĩnh trên đảo. Không thể không ngưỡng mộ chân thành. Cuộc sống của một người trên một hòn đảo sa mạc có vẻ rất khổ, và nó cũng rất thú vị để đọc. Đó là một trong những cuốn sách mà W18 sẽ chọn khi ai đó hỏi về cuốn sách yêu thích của bạn hoặc cuốn sách bạn muốn giới thiệu nhất. Cái này W18, người đang đắm chìm trong tưởng tượng cuộc sống của mình trên một hòn đảo sa mạc, đột nhiên bị thu hút bởi một loạt hương thơm.
Mùi hương không giống như mùi hương hoa mạnh mẽ và thậm chí cay nồng, cũng không phải mùi hương nam và nữ của tất cả các loại nước hoa thương hiệu.
Trong mùi, dường như có thể nghe thấy tiếng bong bóng vỡ từ những con sóng đập vào rạn san hô.
Cậu ta vội vàng nhét cuốn sách trong tay vào giá sách, đuổi theo nguồn nước hoa và 2 đôi nhìn thẳng vào nhau.
Sau đó, Tiêu Chiến hỏi W18 rằng cậu đã yêu chính mình như thế nào. Cậu ấy không bao giờ nói với Tiêu Chiến về tình yêu của anh ấy từ cái nhìn đầu tiên. Anh nghĩ, có lẽ đó là một cái nhìn bình thường. Tôi không muốn nói một ngàn năm sáo rỗng. Nhưng vào thời điểm đó, anh cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy tất cả các ngôi sao trên thế giới.
Người trước mặt cậu ta đang đối mặt với chính mình, và những cuốn sách đã mượn được trả lại cho kệ. Anh ta cao và dường như cao hơn mình vài centimet. Nó cũng khá dễ dàng cho những cuốn sách ở những nơi cao, không phải những cuốn sách ở trên cùng có thể được đặt lại gần như vài bước chân. Hai cánh tay anh ta duỗi thẳng, đầu cậu ta ngẩng lên, và ánh sáng chiếu vào mặt anh ta, mũi anh ta thẳng, miệng anh ta mím lại, và toàn bộ khuôn mặt đang sắp xếp những cuốn sách theo chiều cao.
Nhìn vào nó, W18 cảm thấy rằng người trước mặt mình dường như bị bao quanh bởi một vòng tròn ánh sáng. W18 nghĩ rằng đôi mắt của cậu ta mất tập trung, vì vậy cậu ta trông có vẻ lờ mờ, cậu ta cúi đầu và dụi mắt. Nhìn xung quanh, người đàn ông vẫn mặc đồ ánh sáng thánh thiện, sạch sẽ và trắng như một thiên thần.
Người đàn ông vẫn tận tâm làm công việc trên tay. Anh ta cúi đầu xuống và chuẩn bị đặt những cuốn sách vào xe đẩy trên kệ. Anh ta dường như nhìn thấy cuốn sách yêu thích của mình. Có một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt anh. Anh ta đang nhặt một cuốn sách, rồi mở nó ra, và góc gấp của trang xuất hiện trước mắt anh ta. Anh ta có vẻ khó chịu, bĩu môi và dùng những ngón tay thon dài để vuốt ve nó, anh ta lật lại. Không trả nó về trang gốc, anh khẽ thì thầm. Tôi không biết anh ta có phiền không khi mọi người không trân trọng cuốn sách, hay anh ta bực mình vì anh ta đã bỏ qua cuốn sách kiểm tra.
Đèn trong hiệu sách rất sáng, có lẽ phải tính đến thị lực của người đọc. Điều này cho phép W18 có một cái nhìn thoáng qua về tất cả những biểu cảm nhỏ dễ thương trước mặt cậu. W18 cười khúc khích. Những người trước mặt cậu ta tập trung vào cuốn sách trên tay anh ta. Anh ta không nhận thấy ai đó đang dừng lại để nhìn anh ta. Anh ta dường như đang nhìn vào một bức tranh đẹp.
Ôi! Mỹ nữ! Mỹ nữ? W18bất ngờ trả lời. Vì mục đích đến thư viện ngày hôm nay, cậu đã đến cùng với Tạ Ôn Khải để tìm một lời thú tội. Là vẻ đẹp đó ...
Ừm ... một bài báo viết một cách mù quáng, viết không hay, xin hãy tha thứ bỏ qua cho tôi nhé...
Bác Quân Nhất Tiêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com