Chương 2
"Chiến Chiến, Chiến Chiến, chiếc váy hôm nay thế nào?" Hạ Quả Quả vừa nói vào đề nhẹ nhàng thân hình mảnh mai duyên dáng. Đẹp! Màu này rất hợp với em." Tiêu Chiến vuốt ve cuốn sách trên tay, nhìn Hạ Quả Quả bằng đôi mắt chân thành.
Khi cửa sổ mở, ánh sáng buổi chiều chiếu vào chiếc váy giống như một con cá điện đung đưa, lấp lánh với những con sóng lấp lánh.
"Chiến Chiến, anh là người tốt nhất rồi! Anh thực sự là người có mắt nhìn!" Hạ Quả Quả nói xong liền hừ phát nhỏ vui vẻ chạy ra.
Đó là tháng 9 không còn nắng nóng thiêu đốt vào mùa hè. Mặc dù ban ngày trời vẫn oi bức, nhưng nó mát hơn nhiều so với giữa mùa hè. Muỗi cũng hoạt động nhiều hơn trong khi khí hậu thoải mái và chưa lạnh. Chúng đang tích lũy năng lượng để sinh sôi nãy nở và chứa năng lượng để qua đông.
Tiêu Chiến lắc đầu và nhìn anh ta trong một chiếc váy nhỏ và rất vui. Cô gái nhỏ nhảy lên và chạy đi với một nụ cười bất đắc dĩ.
Sau đó, tiếp tục sắp xếp các cuốn sách. Phần này của cuốn sách là vào mùa mưa tại thời điểm cho mượn, và người vay không có thời gian làm công việc hút ẩm, và cuốn sách đã được trả lại. Nếu không được xử lý kịp thời, cuốn sách sẽ bị lồi lõm nhăn nheo, mất đi sự mượt mà và ảnh hưởng đến giao diện.
Tiêu Chiến không thích những người không trân trọng sách, nhưng sau tất cả, anh ta không thể kiềm chế bất cứ ai. Anh ta đang làm công việc này, và một phần của nó là để bảo vệ tốt hơn những thứ không được trân trọng.
Tiêu Chiến cẩn thận mở một cuốn sách và tính toán cần bao nhiêu giấy để thấm nước . Cường độ hạ thấp rất nhiều khi cuốn bị ẩm, và nó phải cực kỳ nhẹ nhàng trong quá trình sửa chữa. Nếu bạn không cẩn thận, các trang dính nước sẽ bị rách. Chỉ cần ngồi và dọn dẹp cuốn sách, một vài động tác đơn giản lướt qua, trong một lúc, một giọt mồ hôi mỏng và dày đặc xuất hiện từ lỗ chân lông của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến sợ nóng, và anh cực kì rất sợ nóng. Thường thì mọi người chỉ đổ mồ hôi một chút, nhưng nhìn anh ta, trái lại anh ta như đang chìm trong nước. Óng ánh mồ hôi như pha lê không ngừng trượt theo cái trán xuống đôi má, chảy xuống cổ.
Tiêu Chiến nhận thức rõ về tình trạng của mình và sợ rằng mồ hôi của mình sẽ làm ảnh hưởng nặng. Những tờ giấy vốn đã mỏng manh. Ngay cả trong mùa hè, Tiêu Chiến vẫn đeo găng tay để xử lý sách vở. Một ngày sau, tay anh ta ướt đẫm găng tay, ướt sũng, trắng bệch và nhăn. Từng cái một, các trang được mở cẩn thận và giấy thấm được kẹp cẩn thận giữa mỗi trang của cuốn sách ướt. Sau khi được cắt, hầu hết các từ điển hoặc bách khoa toàn thư đã được di chuyển để gây áp lực cho các cuốn sách. Sau khi toàn bộ được hoàn thành, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi một thời gian, các cuốn sách sẽ được đặt trở lại trên kệ nguyên vẹn.
Cho nên, sự chờ đợi trong longg của Tiêu Chiến là một từ tuyệt vời. Vẫn là con cáo nhỏ vẫn ngắm bình minh và hoàng hôn mỗi ngày một lần. Chờ đợi hoàng tử bé nhỏ của nó. Bản thân sự chờ đợi chứa đầy trái tim của con cáo nhỏ. Bản thân sự chờ đợi là sở hữu và nó được an ủi bởi sự chờ đợi.
Hạ Quả Quả thấy anh toát mồ hôi, liền chạy đến giúp: "Chiến Chiến, em giúp anh, chúng ta cùng làm chung nhé."
"Được rồi ~" Tiêu Chiến cười đáp ứng, không có cự tuyệt.
"Nhưng thành thật mà nói, Chiến Chiến, tại sao anh lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Và ngay cả khi đổ mồ hôi nhiều như vậy, chưa bao giờ em ngửi thấy mùi mồ hôi trên người của anh?" Hơi sững sờ một lúc. Mặc dù có vẻ như đang hỏi Tiêu Chiến, nhưng thực tế, Hạ Quả Quả là tự nhiên tự diễn lẩm bẩm một mình.
Tiêu Chiến chuẩn bị mở miệng trả lời, và Hạ Quả Quả vẫy tay một cách đầy tiếc nuối: "ai ya, anh xem mới hỏi anh có vài câu anh cảm thấy thẹn thùng và cuối đầu xuống "
Không sao, ngược lại là khá tốt. Ban đầu Tiêu Chiến muốn trả lời cô một cách nghiêm túc, một câu hỏi mà cô hỏi không cách nào giải thích. Nhưng cô ấy nói rằng Tiêu Chiến thực sự rất xấu hổ. Trước khi bước vào hoàng hôn, hai đám mây đỏ đã rơi trên má Tiêu Chiến, tai và cổ lan rộng ra.
"đúng rồi, Chiến Chiến , tôi thích một cậu chơi trượt ván rất tuyệt. Anh ấy buổi tối sẽ đến gặp tôi. Anh nói tôi nên chủ động tấn công hay nói bóng nói gió hỏi hắn một chút, xem anh ta có cảm giác gì với tôi không ? "
"Hmm ~ Có vẻ như cô thực sự thích anh ấy! Vậy thì Cô phải chủ động tấn công rồi !"
"Oh! Haha!" Không có mà! Hạ Quả Quả cười một tràn: "Tôi muốn giới thiệu anh ấy với anh, anh ấy rất tuyệt! Chiếc ván trượt trông rất đẹp trai! Ah ~"
Tiêu Chiến trông thấy khuôn mặt với bộ dạng mê trai của cô ta. Cảm thấy tình yêu cái gì cũng đều tốt cả
"À đúng rồi, Tiêu Chiến anh ?" "Chà chỉ là ... hãy nhẹ nhàng ở nhà," câu trả lời mơ hồ.
À! Đúng rồi Tiêu Chiến, anh thích cô gái như thế nào?
"A...chính là...một người vừa dịu dàng và giỏi giang việc nhà." Câu thật mơ hồ.
"??? Dịu dàng, giỏi giang việc nhà? Đây có phải tiêu chuẩn chung chung hay không?" Hạ Quả Quả nghi hoặc:
Tiêu Chiến cười, dường như đã qua được khảo sát rồi.
Hạ Quả Quả không hỏi ra được cái gì 123...vì vậy không hỏi thêm gì nữa.
Những đám mây tụ tại với nhau, ngay chính giữa mặt trời là một màu vàng chói. Ánh sáng phân kỳ thành một vòng tròn viền vàng và bầu trời trông như một quả trứng gà khổng lồ. Ánh sáng phản chiếu trên khe cửa kính dịu dàng và ấm áp.
Nếu anh muốn hỏi về vẻ đẹp của mặt trời lặn, hoàng tử bé ngắm nhìn hoàng hôn 43 lần một ngày thì biết rõ nhất.
Cần xử lý sách vở vốn cũng không nhiều, chẳng qua người sửa chữa cần dành thời gian và sự quan tâm một cách cận thận, và khi hai người làm việc cùng nhau để dọn dẹp những cuốn sách này, tiến độ rất nhanh.
Bầu trời dần mờ nhạt, và dãy đèn đường chia sẻ cùng một công tắc, và nhà ảo thuật búng ngón tay, tất cả đều sáng lên.
"Ồ, xong rồi!" Hạ Quả Quả nói, kéo dài và ngáp.
Tiêu Chiến cũng đứng dậy, giơ nắm đấm lên bằng hai tay lên đỉnh đầu, duỗi một chiếc thắt lưng dài lười biếng, và cơ thể anh sau một hồi ngồi dài tạo ra tiếng kêu .
Tiêu Chiến không thể không nghĩ rằng hôm nay là thời điểm tốt để tự an ủi bản thân. Anh thì thầm trong đầu: "Cá hồi nguyên con".
Nghĩ đến thịt mỡ của cá hồi phủ nước tương mù tạt, gắp nó bằng một đôi đũa, ah, đưa nó vào trong miệng. Tiêu Chiến cảm thấy rằng những con côn trùng tham lam trong bụng bắt đầu trăm gãi lá gan.
"Chiến Chiến, anh ấy người mà em từng nói với anh người đó lát nữa sẽ đến đây. Chúng ta cùng nhau đi ăn đi!" Hoàn toàn không mang theo câu trả lời nào cả. Hạ Quả Quả chỉ muốn anh tiếp xúc nhiều với người này hơn và kết giao bằng hữu, thay vì bảo vệ thư viện mỗi ngày, không có sự sống nào cả.
"Hai người đang có hẹn, nên tôi sẽ không đi."
"Chúng tôi bây giờ chưa có ý định gì hết."
"Vẫn là không được. Có một số cuốn sách vừa trả, tuy rằng đã phân loại nhưng vẫn được sắp xếp lên kệ sách. Tôi sẽ không chen vào náo nhiệt của hai người."
Tiêu Chiến luôn như vậy, hiểu rõ lễ phép xa cách mà đem chính mình chứa trong vỏ bọc. Thư viện này là nơi trú ẩn của anh. Anh đã đoạn tuyêth với nhân thế. Nhưng rõ ràng anh ta là viên ngọc trong vỏ sò, sáng long lanh onhs ánh, bên trong trái tim mềm yếu nhưng lớp vỏ ngoài sắc nhọn như trái sầu riêng vậy.
Hạ Quả Quả không còn miễn cưỡng: "Chà, tôi đi trước đây. Phải nhìn vào hiện tại nhớ về nhà sớm đấy nhé. Tôi sẽ đến vào sáng mai!"
"Được rồi, cô yên tâm mà hẹn hò đi ."
Hạ Quả Quả nhẹ nhàng và nói: "lần sau gặp lại tôi nhất định phải kéo anh đi cùng!"
Lông mày của Tiêu Chiến cong cong, hàm răng trắng của anh ta lộ ra, anh ta gật đầu và nói: "Được rồi, hứa với cô, nếu hai người thành đôi, tôi nhất định sẽ đi."
"Chúa ơi, chúa ơi! Giúp tôi với ~"
"Có chuyện gì với cô vậy, Hạ Quả Quả?"
"Không phải anh! Chiến Chiến, thật đấy. Mặc dù anh thực sự không phải là món ăn của tôi, nhưng đừng cười với tôi như thế này. Trái tim tôi không thể chịu đựng được nữa. Đừng làm tổn thương tôi nữa, tôi phải nhìn anh nhiều hơn.Tôi đã quen và tôi đã trở thành một người phụ nữ lớn tuổi. "
Tiêu Chiến đã quen với sự phóng đại của Hạ Quả Quả, anh ta đỏ mặt và cười chừ.
Đột nhiên Hạ Quả Quả đập mạnh vào đùi anh ta, và vì anh ta không dám la lớn trong thư viện, toàn bộ khuôn mặt của Hạ Quả Quả bị vò thành một quả bóng, và từng ngũ quan trên khuôn mặt một cách đau đớn. Một tay nhéo khuôn mặt của Tiêu Chiến và nói "Anh phải đến bữa tiệc của chúng tôi vào lần tới, anh không được từ chối! Ừm ... không. Tôi phải ghi lại, anh nói lại lần nữa."
"Hạ Quả Quả, cô biết đấy, tôi sẽ không nói dối với bất cứ ai."
"Ngoài ra, anh ấy là người nói lời sẽ giữ lời. Tôi đi trước đây. Sau đó, tôi tiếp tục nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, tôi nên kết hôn rồi."
Khi Hạ Quả Quả rời đi, trong thư viện đột nhiên cảm thấy vắng vẻ rất nhiều.
Tiêu Chiến đẩy xe đẩy và đi chậm qua các kệ sách với tư thế tao nhã.
"Pooh, cười khúc khích ... cười khúc khích ..." Khi tôi đi đến khu vực thư viện chỗ của thanh thiếu niên, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng cười , và Tiêu Chiên không thể không tò mò.
Cầm lấy cuốn sách "LÃO PHU TỬ" , chàng thiếu niên mỉm cười lặng lẽ và nghiêng người tới trước. Thật khó để chịu đựng tiếng cười, cả khuôn mặt đỏ ửng, và đôi môi run rẩy, như thể có gì đó sắp lộ ra.
Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng, nhắm mắt lại với một nụ cười và một biểu cảm không mấy hài lòng. Một chàng trai rất trẻ, ngồi trên sàn một mình với một nhóm học sinh cấp hai trong khu vực giới trẻ, chăm chú xem "LÃO PHU TỬ". Sự tương phản này khá thú vị.
Tiêu Chiến nheo mắt và rời đi với một nụ cười, và tiếp tục dấng thân vào công việc.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com