Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50 : Yêu

Tại sao không nói anh đang yêu em ? Tại sao không nói anh đã yêu em ? Mà chỉ nói anh yêu em ? Bởi vì "đã" là đã từng , "đang" là hiện tại tại thời điểm đang nói , còn chỉ đơn giản nói "yêu" là anh đã yêu,đang yêu,và kéo dài đến mãi sau . . .

**************************

Trước kia luôn miệng nói rằng bốn chữ "tình yêu chân thành" hoàn toàn không có thật , là một thứ viển vông lại xa vời , người bình thường như Tiêu Chiến chẳng thể với tới .

Tiêu Chiến tốt đến mức được gọi là nhu nhược , ngốc nghếch , nhưng rồi cậu ngốc ấy có tìm được hạnh phúc của mình không ?

Ông trời đâu có thể tệ đến mức ấy , dù sao thứ thuộc về y sẽ mãi thuộc về y , hạnh phúc này , y chắc chắn sẽ giữ cho thật tốt .

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nở một nụ cười , dưới ánh mắt ôn nhu của Vương Nhất Bác , dường như biến nụ cười ấy cơ hồ đặc biệt đẹp đến lạ . Y níu cổ chồng mình xuống, nhẹ nhàng hôn lên đó . Giờ phút này Tiêu Chiến thấy sự lựa chọn của mình là chính xác , Vương Nhất Bác quả thực là một người cha tốt , một người chồng tuyệt vời .

Không biết từ khi nào , Vương Nhất Bác đã giành được thế chủ động , làm Tiêu Chiến phải dứt nụ hôn trong hơi thở nặng nề " Anh rất vui Chiến Chiến à , rất vui khi em mang thai con trai chúng ta , anh rất vui "

Tiêu Chiến mỉm cười nhàn nhạt , giữ trên khoé môi hương vị hạnh phúc , y đưa bàn tay thon dài của mình miết trên gương mặt điển trai của hắn , đôi môi đỏ mọng mấp máy

" Cảm ơn anh đã trở lại với bọn em "

Chuyện trong kí ức đau lòng đến nỗi dường như nhắm mắt vào nó cũng lần lượt hiện về , mỗi lần thế là một lần y đau đến chết lặng . Nhưng ngày hắn từ thế giới bên kia trở lại , y đã phủi sạch những năm tháng đó , nguyện đợi chờ một tương lai tốt hơn , và không uổng công mong đợi , đây chính là bắt đầu của tương lai hạnh phúc không chỉ riêng y mà hắn cũng đoái hoài .

Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến , bầu không khí giữa bọn họ yên tĩnh mà ấm áp . Hai người nhỏ giọng nói về đứa bé , trông nó sẽ ra sao , lớn lên nó sẽ thích gì nhỉ, " Toả nhi không nên học quá nhiều về kinh doanh , sẽ khô khan như anh , anh nghĩ sau khi nó lên 3 , em nên dạy nó vẽ tranh , như vậy vừa tài hoa lại vừa tốt cho trí não "

" Anh đâu có khô khan , anh là đồ sến sẩm " Tiêu Chiến nhăn mặt chọc vào gò má Vương Nhất Bác , một cước đá bay tư tưởng của Vương Nhất Bác . Hắn đen mặt chộp lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt mình , hắng giọng nói

" Anh mà sến sẩm , có mà bảo bối ấy !"

" Vậy anh xem ở đây ai nói câu yêu đối phương nhiều hơn ?" Tiêu Chiến vênh mặt lên , khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đến động lòng người khiến Vương Nhất Bác khẽ sục sôi trong lòng , hơn nữa tiếp xúc thân thể thân mật như này , thứ đàn ông kia không thức tỉnh mới là lạ .

Kìm nén nửa tiếng sau , võ mồm khi đã mỏi liền rơi vào trạng thái nghỉ ngơi , Tiêu Chiến trẻ con đòi Vương Nhất Bác kể chuyện hồi còn bé của hắn sau đó ngoan ngoãn ngồi nghe , chưa nói được vài câu nhìn xuống đã thấy y ngủ gật trong lòng mình . Hắn nhẹ nhàng đặt y nằm xuống giường , lấy gối cho người có thai đặt xuống giúp y có chất lượng giấc ngủ tốt hơn , nhìn qua một lúc mới ra ngoài đem cánh cửa phòng từ từ đóng lại .

Đứng trong phòng tắm xối nước lên người , Vương Nhất Bác nhìn men đá trắng trên tường thật lâu , hắn lại cười khờ liếc xuống vật cao ngạo đang vểnh cao của mình , lần nữa hạ thấp nhiệt độ nước . Mẹ nó yêu nghiệt !

" Có ngày tôi thao chết em Tiêu Chiến "

Chắc phải 4 tháng nữa... nghĩ đến đây Vương Nhất Bác buồn xỉu xìu , mang thai 9 tháng 10 ngày , bây giờ là tháng thứ 5 , hắn có người vợ đẹp như vậy , thân hình còn mảnh mai quyến rũ nữa , thử hỏi thằng đàn ông nào ăn chay được ? Lần đầy tiên hắn thấy có bảo bảo lại là rào cản lớn nhất , hắn muốn Tiêu Chiến đến điên rồi !

Cuối cùng cũng hạ được đống lửa bừng bừng trong người , Vương Nhất Bác quyết định hạ giận bằng cách ra nhào bột chuẩn bị làm bánh ngọt cho Tiêu Chiến , vừa nhào bột của gọi video cho bác sỹ dinh dưỡng - Hách Tống Hoàng , bác sỹ Hách là chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu về mặt chăm sóc người có thai , tuy đồ ngọt ăn nhiều sẽ có hại nhưng khi loại bỏ ít độc tố và cho nhiều dinh dưỡng vào , nhất định còn hơn cả thuốc bổ . Vương Nhất Bác ngày ngày cao ngạo đứng trên hàng ngàn người , một bậc vương giả khí thế bức người hiện tại đeo tạp dề hình trái dưa hấu ra sức nhào bột bánh , vừa làm vừa học hỏi kinh nghiệm , hơn nữa là cực kì để tâm.

Bác sỹ Hách tiếp xúc với Vương Nhất Bác đã rất lâu , trước kia cũng từng chăm sóc mẹ của Vương Nhất Bác , lần đầu thấy hắn vì người kia tâm huyết học hỏi như vậy , không khỏi bỡ ngỡ song vẫn chỉ bảo hắn cách bồi bổ cho Tiêu Chiến , còn không ngừng hắng giọng về chuyện giường chiếu .

" Tuy làm được , nhưng vẫn nên hạn chế " Hách Tống Hoàng gỡ mắt kính của mình xuống lấy khăn tay lau qua một lượt rồi lại đặt lên mũi , lúc này Vương Nhất Bác đang cho bánh vào lò nướng điều chỉnh nhiệt độ thích hợp , vừa nghe xong câu này hắn nhất thời bay đi cả bộ mặt u ám , thay vào đó nổi lên không ít hứng thú .

" Gửi thực đơn qua gmail giúp tôi , còn nữa , ông tốt nhất là nên kín miệng chuyện tôi đã tỉnh lại " Vương Nhất Bác cởi tạp dề treo gọn lên một bên , tiến tới gỡ điện thoại từ trên giá xuống , tông giọng có chút mất kiên nhẫn nhìn gương mặt già nua trong điện thoại . Bác sỹ Hách gật đầu ,dặn dò một vài lần nữa sau đó tắt cuộc gọi .

Vương Nhất Bác lên trên tầng lấy ra một chiếc laptop đời mới xuống sofa ngồi , chăm chú xem đi xem lại thực đơn cho người có thai , hắn ngoảnh qua lại muốn tìm máy in nhưng chợt nhớ ra , con mẹ nó ở đây không có máy in , vậy đống giấy tờ này phải làm như nào . Chẳng lẽ chép tay sao ? Vương Nhất Bác quả thực đứng lên tìm giấy bút để chép hết những thứ bác sỹ Hách vừa gửi kia ra giấy , lúc hắn ngẩng lên nhìn qua cửa sổ , chợt thấy vài bông tuyết trắng dính bên trên kính , khoé miệng hắn hơi nhếch lên một chút . Gập lại giấy tờ dở dang trên bàn , dán thực đơn viết được một nửa lên tủ lạnh sau đó lên phòng ngủ đánh thức Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến trên giường mềm mại ngủ rất sâu , làn da trắng mịn hồng hào như thiên thần giáng xuống nơi Vương Nhất Bác , hắn có chút không nỡ muốn gọi đối phương dậy , nhưng y lại điên cuồng ưa thích tuyết . Hắn do dự một lúc rồi mới vỗ nhẹ lên vai y , dè dặt gọi

" Chiến Chiến , dậy thôi em "

" Ưm " Tiêu Chiến nhăn mặt xoay người , mắt vẫn nhắm nghiền lại

" Bảo bối , tuyết rơi rồi , dậy xuống xem chút không ? À ra ngoài ngắm tuyết rồi anh sẽ lấy bánh cho em , anh vừa làm bánh ngọt đó "

Quả nhiên , đôi mắt trong veo của Tiêu Chiến bừng tỉnh , thứ đồ ngọt và tuyết là hai vật duy nhất khiến Tiêu Chiến có hứng thú ngay hiện tại , y lờ đờ đưa mắt sang Vương Nhất Bác đang ngồi ở mép giường

" Chào em " hắn mỉm cười

" Bánh ngọt đâu a ? Tuyết đâu a ?"

Y bước xuống giường toan chạy ra cửa sổ ra thì bị hắn kéo lại , hắn kiên nhẫn đưa dép bông ra cho y đi vào , lấy ra một chiếc áo khoác dày đặt lên vai y

" Cẩn thận một chút , đứa bé..."

" Em biết rồi !" Tiêu Chiến lại không kiên nhẫn được như Vương Nhất Bác , y xỏ dép mặc áo khoác xong liền đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra , quả nhiên tuyết đã bám gần hết lên kính rồi .

" Tuyết đầu mùa , xuống thôi "

Tiêu Chiến quay người nắm lấy tay Vương Nhất Bác muốn đi xuống ngắm tuyết , hắn thở dài , đang đi thấy đối phương không có ý định di chuyển , y nghiêng đầu nghi hoặc, lại thấy hắn bĩu môi uỷ khuất

" Bà xã không quan tâm anh nữa rồi , bà xã không thích anh nữa rồi , bà xã thích bảo bảo đồ ngọt với tuyết thôi , bà xã không yêu anh nữa rồi "

Tiêu Chiến nhất thời phản ứng được , ánh mắt thấp phần phức tạp nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi trên giường giận dỗi , y gượng cười ôm lấy hắn

" Anh sao thế ? Em vẫn yêu anh mà , đúng không?"

" Em còn không hôn anh , anh chào em em cũng có chào lại đâu , đến cái hôn cũng không cho " Vương Nhất Bác to lớn như vậy , hiện tại cũng như người chồng bên ngoài bị bắt nạt ở nhà uỷ khuất chui vào lòng vợ mà hậm hực . Tiêu Chiến ngẩn ra hồi lâu , cười thật lớn , gương mặt này đáng yêu quá rồi , hai tay của Tiêu Chiến ôm lấy má của Vương Nhất Bác , hôn loạn trên mặt hắn .

" Không đủ !"

" Vậy như nào mới đủ ?" Tiêu Chiến mỉm cười vừa dứt lời liền hôn lên môi Vương Nhất Bác thật sâu , đượm tình đối mắt với nhau . Vương Nhất Bác thiếu chút nữa lại không cản nổi ý thức của mình , đành hắng giọng thật mạnh đứng lên tìm khăn quàng cổ cho Tiêu Chiến

" Ra ngoài lạnh như vậy nhất định bảo hộ phải ấm "

" Anh mặc cũng mỏng quá rồi "

Tiêu Chiến dò xét Vương Nhất Bác , y bây giờ chắc khác gì cục thịt , còn hắn vẫn đơn giản áo dài tay và quần dài như vậy , y bất mãn cau mày , không chịu chăm sóc bản thân . Y học theo cách Vương Nhất Bác ban nãy "quấn" bản thân vào trong đống quần áo nhìn qua giản dị mà đắt tiền này , lấy ra vài chiếc áo khoác cùng khăn quàng cổ bắt hắn mặc vào đeo lên .

Hai người chậm rãi mở cửa nhà ra đi ra hiên bên ngoài , tuyết trắng phủ gần hết cả hiên nhà , thật bình yên làm sao .

" Nghe nói , được ở bên người mình yêu khi tuyết đầu mùa rơi , nhất định sẽ ở với đối phương trọn đời trọn kiếp về sau "

....

" Anh cốc xanh em cốc đỏ , anh uống cafe còn em uống sữa " Vương Nhất Bác cầm hai chiếc cốc làm từ sứ đưa chiếc màu đỏ về phía Tiêu Chiến , giúp y làm ấm bụng . Hai người nói chuyện phiếm rất nhiều , đều là tự nhìn nhau rồi cười phá lên .

" Chúng ta ra đắp người tuyết đi ?"

" Lạnh..vậy để anh vào lấy gang tay , ngoan ngoãn đợi anh "

" Ừm được "

" Mặc chiếc áo có mũ này đi , đội mũ vào mới không bị lạnh đầu "

" Anh cũng đội mũ vào đi , anh mà ốm là em chịu đó !"

" Sao lại chịu , em phải chăm anh chứ , hay em hết yêu anh rồi" Vương Nhất Bác lần nữa giở ra cái mặt phụng phịu như sắp khóc , Tiêu Chiến vội vàng ôm lấy cánh tay hắn đung đưa một hồi .

" Được được , anh ốm em chăm , phủi phui cái miệng nói vớ vẩn "

" Đợi chút " Vương Nhất Bác chạy vào nhà lấy ra một chiếc máy ảnh cầm tay , Tiêu Chiến nghi hoặc

" Gì đây "

" Chụp lại khoảnh khắc yêu đương của hai chúng ta , tất cả những kỉ niệm này đều phải lưu giữ lại"

....

" Anh yêu em "

" Em yêu anh "

Mùa đông năm đó cho dù lạnh đến mấy thì hai người họ vẫn thấy ấm áp , chỉ cần hai trái tim bên cạnh nhau đập vì nhau , nhất định sẽ luôn được sưởi ấm. Tình yêu là vậy , không còn cách nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com