Chương 54 : Hiện thực
Tiêu Chiến điên cuồng lắc đầu, khoé mắt vương vãi nước mắt, y không muốn, rõ ràng xúc cảm ban nãy rõ ràng đến vậy.. Y khóc không ra hơi, cảm nhận lồng ngực nóng ran đến khó thở, tay đưa lên giựt lấy dây truyền nước đang ở bên tay mình, ánh mắt đờ đẫn nhìn đến phía cửa sổ phòng bệnh, nếu thứ kia không phải thật, vậy kết thúc cuộc đời bản thân thôi, nếu như Lâm Cẩm Nghiên chưa chết, nếu như y không mang thai con của hắn, vậy... rời đi cũng coi như là cái kết Tiêu Chiến y tặng cho Vương Nhất Bác. Đôi chân trần run rẩy bước trên sàn trắng lạnh lẽo, đôi chân gầy gò nhẹ nhàng trèo lên cửa sổ sau đó dường như không còn tiếc nuối gì ở nhân gian nữa liền thả mình xuống, Tiêu Chiến khi nhảy xuống, bên miệng vẫn là nụ cười trong sáng như năm nào, nhưng đôi mắt lại u buồn như là ôm hận đến chết...
....
" Chiến !"
" Tiêu Chiến, đừng làm anh sợ, Chiến Chiến !" Vương Nhất Bác vội ôm lấy Tiêu Chiến, giọng điệu đa phần là sợ hãi mà gọi y, Tiêu Chiến nửa đêm đột nhiên khóc dữ dội, còn nói vết sẹo của y đau quá,còn nói y rất mệt.. hắn gọi đã hơn nửa tiếng rồi y cũng chưa tỉnh, bên trán y mồ hôi đầm đìa ướt sũng tóc, Vương Nhất Bác chính là sốt sắng đến điên rồi !
" Nhất Bác.." Tiêu Chiến sau khi tiếp đất không còn cảm thấy gì nữa, đau đớn không có, không có một chút cảm xúc gì, đôi mắt trong veo đầy ắp nước mắt dần mở ra, đối với Vương Nhất Bác và cảnh tượng trước mặt, y không chịu được mà khóc oà lên.
" Anh ở đây rồi" Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến mơ thấy gì nhưng điều đầu tiên hắn muốn làm chính là mang lại cảm giác an toàn cho y. Tiêu Chiến siết chặt tay áo Vương Nhất Bác, y sợ chỉ cần mình buông ra tất cả đều sẽ biến mất, đôi môi anh đào cắn chặt vào nhau đến tứa cả máu tươi, đây mới là hiện thực, hiện thực....
" Đừng khóc nữa, anh ở đây rồi, em sao vậy ?"
" Chiến, ác mộng hết rồi, em đừng khóc nữa.." Vương Nhất Bác đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của Tiêu Chiến, y vươn ngón tay mơn mớn lên gương mặt điển trai của hắn, chất giọng mềm mại vang lên
" Em đã mơ thấy...em ở bệnh viện, cánh tay chằng chịt những dây truyền, em đã rất sợ Nhất Bác à..em sợ những thứ bây giờ không phải thật, sợ anh bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, những thứ này không thực sự thuộc về chúng ta.."
Vương Nhất Bác sững người, nhưng rất nhanh đã ôm Tiêu Chiến vào lòng an ủi, bàn tay lớn vuốt mái tóc đen nháy có phần lộn xộn của y, tim như rỉ máu mà cất tiếng
" Tiêu Chiến, em xem xem, anh thực sự toàn tâm toàn ý ở đây yêu em, cùng em đợi đứa nhỏ sinh ra, cùng em ăn cơm cùng em đi ngủ, cùng em làm tất cả mọi thứ, còn muốn cùng em đi đến khi đầu tóc bạc phơ a "
Y rốt cuộc đối với chuyện 8 năm kia đã có bao nhiêu đớn đau khắc sâu mà đến khi nằm ngủ cũng không thể ngủ ngon
" Nhất Bác vừa rồi em thực sự rất sợ " Tiêu Chiến vẫn níu lấy tay áo của Vương Nhất Bác, hắn vươn tay bật đèn phòng, lộ ra vẻ mặt sợ hãi đến run rẩy của y, hắn cực kì đau lòng, cứ như ngàn con dao nhỏ khía từng mảnh trái tim hắn ra vậy.
" Anh ở đây rồi.."
Rất lâu sau khi trời đã hửng sáng, Tiêu Chiến mới có thể thả lỏng đi vào giấc ngủ, Vương Nhất Bác ở bên lấy khăn lau người của y, giúp y thay một bộ quần áo mới. Vương Nhất Bác nằm bên cạnh Tiêu Chiến, lòng muôn phần phiền muộn hôn lên gò má y một nụ hôn coi như lời xin lỗi không thể nói ra sau đó khó khăn thiếp đi.
******************************************
Tiêu Chiến lần nữa tỉnh dậy đã là ban trưa, ánh nắng ấm áp soi chiếu vào phòng, mà người bên cạnh sớm đã rời giường, y ngồi dậy thở một hơi thật sâu sau đó xuống giường đi xuống dưới tầng . Vương Nhất Bác ở ngoài phòng khách xử lý công việc, mày kiếm nhíu lại mãi không thôi, bận đến nỗi Tiêu Chiến từ khi nào đứng bên cạnh hắn cũng không để ý .
" Chiến ?!" Vương Nhất Bác thấy cốc nước được đưa ra trước mặt, nhất thời ngạc nhiên nhìn lên, gương mặt tinh xảo xinh đẹp của y có chút tái nhợt mang ý cười
" Nhiều việc quá sao?" Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác hỏi, hắn gật đầu một cái sau đó liền quay sang nhằm đôi môi kia hôn đến, một nụ hôn sâu tiêu chuẩn khiến Tiêu Chiến không chuẩn bị kịp mà bị hụt hơi. Hắn luyến tiếc rời môi y, yêu chiều lấy tay chạm vào đôi môi sưng đỏ khẽ mắng
" Thở chứ!"
Tiêu Chiến không nói lại, lười biếng nằm xuống gối đầu lên đùi Vương Nhất Bác
" Em đói "
" Đợi anh một chút sắp xong rồi "
" Không phải có Vương Hạo Hiên lo rồi sao?"
" Cái này cậu ta không thể quản được, gần đây dự án về tập đoàn rất nhiều, Vương thị như cá gặp nước vậy.." Vương Nhất Bác đeo kính ngàn lần cuốn hút, từ đầu đến cuối ánh mắt của Tiêu Chiến vẫn chưa rời hắn dù chỉ một chút, yết hầu lớn quyến rũ chết người, xương hàm góc cạnh như khắc một cách tỉ mỉ, y không nhịn được mà chạm vào. Vương Nhất Bác nhướn mày
" Ngon không?"
" Ngon"
Vương Nhất Bác lại lần nữa mỉm cười, cúi xuống hôn tuỳ tiện lên mặt y, sau đó tiếp tục nhìn tài liệu. Một lúc sau hắn mới nhấc Tiêu Chiến dựa vào sofa hôn khắp mặt y, Vương Nhất Bác nhìn xuống chiếc cổ nõn nà thực sự không nhịn được nữa mà hôn xuống một vết hôn mờ ám như đánh dấu chủ quyền.
" A Nhất Bác!" Tiêu Chiến chặn đường hôn của Vương Nhất Bác lại, kêu lên một tiếng, mà chính y không biết tiếng gọi ấy gợi tình đến thế nào.
" Nhất định phải sinh tiểu chấm điểm ra sớm để bố còn ăn ba con nữa "
Tiêu Chiến cau mày đánh vào cánh tay hắn đang đặt tren ngực y
" Còn không vào làm đồ ăn cho em ?!"
" Đây đây Vương phu nhân, tiểu nhân vào lấy ngay cho phu nhân a " Vương Nhất Bác lưu luyến rời khỏi cơ thể Tiêu Chiến, vừa cất đồ trên bàn vừa gật gù đi vào bếp
" Người đâu lề mề chết đi được " Y cười lớn trêu lại, hắn bên trong bếp không chịu thua mà lớn tiếng đáp lại
" Nhanh thì hôm nay thưởng cho anh đi bảo bối"
" Vậy anh cứ làm từ từ.." Tiêu Chiến nói nhỏ dần sau đó khoác thêm chiếc áo khoác dày treo ở cửa , chầm chậm mở cửa nhà ra ngoài ngồi ở chiếc ghế ngoài hiên hưởng gió trời se se lạnh, từng tia nắng ấm áp len lỏi qua từng đám mây trắng soi xuống dưới khiến lòng y cũng yên bình phần nào.
Gò má vì lạnh khẽ ửng hồng, Tiêu Chiến nhớ đến chuyện giấc mơ hôm qua, cứ như thực vậy, nó chân thật đến lạ, từng chi tiết trong căn phòng đều giống như năm đó, đến vết sẹo cũng giống hệt chỉ là vì được dùng trị liệu sẹo mà giờ đây nó chỉ còn là sợi chỉ nhỏ mờ, nhưng y nhớ rõ...vết sẹo đã đau như nào.
Cạch
" Mặc thêm áo đi bảo bối"
Vương Nhất Bác bê một phần cháo cá hồi ra cho Tiêu Chiến, bên tay còn cầm thêm chiếc khăn quàng cùng áo khoác nhắc nhở y mặc vào, ngoài trời lạnh lại còn mặc ít như vậy nhỡ ốm hắn biết làm sao .
" Có anh thì sao mà ốm được"
***************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com