Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[敷秀 | 08:19]

01.

Heo Su mở mắt, ánh sáng chói lọi từ cửa sổ phòng ngủ len lỏi qua những tấm rèm dày, rải khắp căn phòng một thứ ánh sáng mờ ảo, dịu dàng nhưng đầy khiêu khích, như đang chạm vào từng ngóc ngách trong suy nghĩ của cậu. Nhưng thay vì cảm giác ấm áp mà cậu mong chờ, chỉ có một nỗi mệt mỏi không tên cứ đè nặng trong lòng. Cậu ngồi dậy, mái tóc rối bời như chưa từng được chăm sóc, một thoáng bối rối lướt qua tâm trí khi cậu chợt nhớ ra rằng hôm nay lại là một ngày đặc biệt—bài kiểm tra Độc dược.

"Lại quên nữa..." Heo Su thở dài, khẽ vuốt qua những trang sách Độc dược mở dở bên cạnh. Bài kiểm tra hôm nay lơ lửng như một cái bóng, nhưng sự chuẩn bị thì hoàn toàn mờ nhạt. Dù cậu đã cố gắng học thuộc những công thức phức tạp và những câu thần chú, nhưng tất cả chỉ giống như những đám mây trôi nổi trong đầu, không thể nắm bắt. Cảm giác như có một cái gì đó đang kìm hãm cậu, làm cho cậu không thể tập trung.

Hogwarts luôn như vậy, náo nhiệt một cách kỳ lạ. Từ phòng ký túc, cậu có thể nghe tiếng bước chân rầm rập của học sinh đổ về Đại Sảnh Đường, tiếng bàn luận ồn ào không dứt và cả những tiếng cười vang vọng qua những hành lang rộng lớn như mê cung. Cả trường giống như một tổ chim khổng lồ, nơi mọi thứ dường như sống động và cuốn hút. Nhưng giữa tất cả sự sống động ấy, Heo Su lại thấy mình như đứng bên lề của thế giới này, chỉ là một bóng hình mờ nhạt trong bức tranh lớn.

Khi bước xuống Đại Sảnh Đường, không gian trước mắt bùng nổ như một cảnh tượng mơ màng đầy sắc màu: những ngọn nến lơ lửng giữa trần nhà phù phép, ánh sáng vàng ấm áp rọi xuống những khuôn mặt tươi vui, và những dòng trò chuyện không dứt tràn khắp căn phòng. Mùi thức ăn ấm áp, quyến rũ lan tỏa khắp nơi, nhưng lòng Heo Su thì chẳng có lấy chút hứng thú nào. Hôm nay, cậu cảm thấy như mọi thứ đều được định sẵn để làm cậu thất vọng.

Cậu thả người xuống ghế đối diện Kim Changdong, người bạn thân đang ngồi chăm chú vào ly cà phê lớn trước mặt. Một sự bình thản khó hiểu hiện diện trên khuôn mặt cậu ta, trong khi xung quanh mọi người dường như đang bị cuốn vào nhịp sống vội vã.

"Không cà phê sáng nay?" Changdong khẽ nhếch môi, giọng anh ta đều đều, không rõ là đùa hay nghiêm túc.

"Chẳng hiểu sao mình lại quên nữa," Heo Su thở dài, ánh mắt cậu lướt qua những hình ảnh mờ nhòe trên bàn tay, nơi những nét vẽ ngẫu hứng đã cũ nhưng vẫn gợi lên một cảm xúc kỳ lạ. Trong đó, tên của Kim Geonbu hiện lên đầy bí ẩn, như một bức ký họa không thể phai mờ trong tâm trí cậu.

Kim Geonbu. Tên anh như một âm thanh ngân vang trong tâm trí Heo Su, một giai điệu mê hoặc mà cậu không thể nào quên. Dù anh ấy chưa bao giờ thực sự chú ý đến cậu, chàng trai Gryffindor cùng nhà luôn có một thứ gì đó xa xăm trong ánh mắt, như một bức tranh phong cảnh mà Heo Su không thể chạm vào. Anh ít nói, và những câu từ như khắc vào không gian, nhẹ nhàng nhưng sắc bén. Mỗi khi Geonbu xuất hiện, cậu lại cảm thấy trái tim mình nhói lên, như thể những cảm xúc sâu kín mà cậu chưa bao giờ dám bộc lộ lại trở về, khiến cậu bối rối.

"Cậu định sẽ làm gì nếu không qua được bài kiểm tra Độc dược hôm nay?" Changdong hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ mơ màng của cậu.

Heo Su nhún vai, ánh mắt dường như vẫn còn lạc lõng giữa không gian của căn phòng. "Tớ không biết... Có lẽ sẽ phải tìm cách cầu cứu ai đó."

Changdong khẽ nhướn mày, "Cậu nghĩ đến Geonbu rồi đúng không?"

Tên của Geonbu vang lên trong đầu cậu như một âm thanh lạ lẫm, khiến trái tim Heo Su bất giác đập nhanh hơn. Nhưng cậu chỉ cười nhạt, cố giấu đi cảm xúc bối rối. "Có lẽ..." Câu trả lời của cậu nhẹ như gió thoảng, nhưng thực tế lại nặng nề như đá tảng.

Cả Đại Sảnh Đường như hòa vào một giai điệu mê hoặc của ánh sáng và tiếng ồn, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ lại như đang đứng yên. Heo Su ngước nhìn trần nhà phù phép, nơi những đám mây trắng xốp lững lờ trôi qua, như thể chúng cũng đang suy tư về điều gì đó trong cuộc sống. Liệu có phải đây là dấu hiệu cho điều gì đó sắp xảy ra?

Khi buổi học Độc dược bắt đầu, không khí ngột ngạt thường thấy lan tỏa khi giáo sư Snape bước vào, đôi mắt ông ta lạnh như băng quét qua từng học sinh, khiến tất cả phải cúi đầu, như những cây cỏ nhỏ chịu sự khắc nghiệt của bão tố. Heo Su ngồi cúi đầu, đôi mắt vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những bức tường đá xám của Hogwarts đứng sừng sững giữa bầu trời u ám, như một bức tranh đầy huyền bí nhưng cũng rất trống trải.

"Incendio," giáo sư Snape khẽ nói, và một ngọn lửa bùng lên từ chiếc đũa phép của ông, rọi sáng cả lớp học. Heo Su tự hỏi liệu rằng câu thần chú ấy có thể giúp cậu làm nóng lòng mình lên, làm cho sự lạnh lẽo trong tâm hồn cậu tan chảy hay không. Nhưng ngay cả những phép thuật huyền bí cũng không đủ để làm cậu cảm thấy ấm áp hơn trong cái lạnh lẽo của lòng mình.

Khi bài kiểm tra bắt đầu, cậu cảm thấy từng giây trôi qua nặng nề như một bản án. Mọi thứ trở nên mờ nhạt trong tâm trí, những con chữ dường như biến thành những ký hiệu khó hiểu, và sự lo lắng từ từ chiếm lĩnh tâm trí cậu. "Aguamenti," cậu thì thầm trong tâm trí, hình dung ra dòng nước mát lạnh, nhưng ngay cả hình ảnh đó cũng không đủ để làm dịu đi sự căng thẳng. "Expecto Patronum," cậu nghĩ đến thần thú của mình, nhưng không có gì khác ngoài khoảng không trống rỗng.

Ra khỏi lớp, cậu đụng mặt Kim Geonbu. Người kia đứng đó, cao lớn và lặng lẽ, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía xa. Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực cậu. Sự hiện diện của Geonbu như một sức hút kỳ lạ, khiến cậu không thể rời mắt.

"Chào Heo Su," Geonbu nói, giọng anh trầm và bình tĩnh như thể mọi thứ xung quanh không hề ảnh hưởng đến anh. Nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt Geonbu mà cậu không thể đọc được. Giữa họ là một bức tường vô hình, quá khó để chạm tới. Heo Su cảm thấy như mình vừa bước vào một khung cảnh kỳ lạ, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra, nhưng lại không có gì chắc chắn.

"Chào..." Heo Su đáp lại, giọng nói như tan biến giữa dòng người qua lại. Cậu cảm thấy như mình vừa bỏ lỡ một cơ hội nào đó. Những cảm xúc của cậu như những ngọn sóng vỗ về bờ, không thể hiện ra ngoài mặt nhưng luôn rạo rực bên trong.

Geonbu mỉm cười nửa vời, một nụ cười thật hiếm hoi, và trước khi Heo Su kịp nói thêm điều gì, Geonbu đã quay lưng, hòa vào đám đông, biến mất giữa những tiếng ồn ào. Tiếng bước chân của anh nhanh chóng hòa vào tiếng cười và trò chuyện, và Heo Su chỉ còn lại một khoảng trống rỗng lạ thường trong lòng.

"Chắc chắn là cậu ấy không nhận ra mình," Heo Su tự nhủ, nhưng một phần trong cậu vẫn không ngừng mơ mộng. "Mình không thể cứ đứng im chờ đợi," cậu quyết định, "Phải làm điều gì đó." Quyết tâm đã hình thành trong tâm trí Heo Su. Cậu sẽ không để nỗi sợ ngăn cản mình thêm nữa. Cậu quyết định viết một bức thư cho Geonbu, nhưng không phải là một bức thư thông thường. Đó sẽ là một bức thư chân thành, bày tỏ những cảm xúc mà cậu đã giữ kín bấy lâu nay. "Liệu mình có thể khiến cậu ấy mở lòng không? Liệu cậu ấy có biết rằng mình thích cậu không?"

Khi về đến phòng ký túc, Heo Su rút đũa phép ra và khẽ vung tay: "Lumos!" Ánh sáng từ đầu đũa phép phát ra bừng lên, làm sáng rực cả căn phòng. Cảm xúc trong cậu dâng trào như một cơn sóng, mạnh mẽ nhưng cũng thật mong manh. "Không thể để nỗi sợ ngăn cản mình thêm nữa," Heo Su tự nhủ, ánh mắt dũng cảm lấp lánh. "Nếu không thử, mình sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì xảy ra."

Nhưng trước khi bắt đầu viết, cậu chợt nhận ra mình không chỉ viết cho Geonbu, mà còn viết cho chính bản thân mình, để giải thoát khỏi những suy nghĩ đè nén và bộc lộ những điều mà cậu chưa bao giờ dám nói ra. Trong ánh đèn mờ mờ của phòng ký túc, Heo Su bắt đầu viết, mỗi dòng chữ như một phần của trái tim cậu, những ký ức và cảm xúc mà cậu chưa bao giờ dám thổ lộ.

"Vì sao lại là cậu, Kim Geonbu?" cậu viết. "Mỗi lần nhìn thấy cậu, trái tim tớ lại nhảy múa, như một phép thuật không thể giải thích. Cậu có biết rằng ánh mắt của cậu có sức mạnh làm tan chảy cả những bức tường vững chắc trong lòng tớ không? Tớ chỉ ước mình có thể chạm vào thế giới của cậu, nhưng sự lạnh lẽo của khoảng cách giữa chúng ta khiến tớ không thể tiến lại gần."

Cảm xúc dâng trào như một phép thuật kỳ diệu đang diễn ra, một sức mạnh mới đang trỗi dậy trong cậu, giúp cậu vượt qua nỗi sợ hãi và chạm tới những điều mà cậu từng nghĩ là không thể. Mỗi chữ viết ra như một câu thần chú, như thể có sức mạnh làm thay đổi thực tại. "Accio courage," cậu thì thầm, hình dung sức mạnh của lòng dũng cảm kéo cậu lại gần hơn với Geonbu.

"Bức thư này không chỉ là lời nói," cậu viết tiếp, "mà là một mảnh hồn tớ, là một phần của tớ. Hy vọng một ngày nào đó, cậu sẽ đọc được nó và hiểu rằng có một người đang thầm lặng yêu mến cậu, dù chỉ từ xa."

Cuối cùng, khi bức thư hoàn thành, Heo Su cảm thấy như vừa thả một chiếc diều bay lên bầu trời tự do, rời xa những lo âu và nỗi sợ hãi. Cậu nhét bức thư vào phong bì, viết tên Geonbu lên đó với những nét chữ run rẩy. "Liệu mình có thể gửi bức thư này cho cậu ấy?" cậu tự hỏi. Câu hỏi ấy lởn vởn trong đầu, như một câu thần chú, biến những nghi ngờ thành hiện thực.

Lúc này, Heo Su không còn cảm thấy đơn độc nữa. Cảm giác như có một ánh sáng mới đang tỏa ra từ trái tim cậu, ánh sáng của hy vọng và niềm tin. "Riddikulus!" cậu thì thầm, tự xua đi những nỗi sợ hãi trong tâm trí mình. Cậu không còn sợ nữa, không còn sợ cảm giác bị từ chối hay những ánh mắt dò xét. Cậu đã quyết định, và không gì có thể ngăn cản cậu.

Tối hôm đó, khi ánh đèn trong phòng ký túc dần tắt, Heo Su nằm trên giường, lòng tràn ngập những cảm xúc phức tạp. Cậu nghĩ về Kim Geonbu, về nụ cười nửa vời của anh, và tự hỏi liệu mình có thể chạm tới trái tim lạnh lùng ấy hay không. Trong tâm trí cậu, những câu thần chú dần tan biến, chỉ còn lại một mong ước giản đơn—được hiểu và được yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com