Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Mang thai???

======

Trong phòng riêng, người phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên.

Thịt viên màu xanh lục đậm tràn ngập mùi vị kỳ quái, động vật râu đen không rõ giống loài, canh có mấy cây lông lá nổi lơ lửng, thứ duy nhất bình thường là bông cải xanh luộc, chẳng qua nấu đến mức mấy bông bải đều nhừ, nấu tiếp sẽ thành bông cải bùn, nhão nhão dính dính trên dĩa.

Chu Văn Gia nhiệt tình hô: "Tới tới, ăn! Đây là kỹ thuật nấu nướng dựa trên phương pháp cổ, hơn nữa chất dinh dưỡng được đầu bếp khoa học cao cấp phối hợp, hương vị là tuyệt nhất!"

Kim Thái Hanh cứ nghĩ đã trải qua mạt thế nên không có gì có thể làm hắn sợ nữa, nhưng nhìn đến mấy món trên mâm san hô rớt giá này, hắn cảm thấy có sinh vật siêu cấp nào đó ngụy trang đưa ra đồ ăn để lừa gạt con người, trực tiếp công kích làm rối loạn tinh thần người ăn.

Nhưng ký ức của nguyên chủ nói cho hắn biết, thật ra đây chính xác là món ăn thời bình tinh tế, lại còn rất quý, không phải người bình thường có thể ăn.

Nhưng mà cũng có nguyên do làm nó quý.

Phương pháp nấu ăn cổ bị thất truyền nhân loại thời tinh tế vì phát triển khoa học kĩ thuật, sử dụng một phương pháp ăn uống nhanh chóng là đem chất dinh dưỡng con người cần thiết trộn lại thành thuốc dinh dưỡng, đảm bảo năng lượng đầy đủ, dinh dưỡng cân bằng.

Người dân tinh tế cho rằng trộn càng nhiều nguyên liệu nấu ăn lại vào nhau, chất dinh dưỡng càng cân đối, cho nên dẫn tới thực phẩm trên thị trường hương vị càng lúc càng thiên biến vạn hóa.

Giờ đây tại các nhà ăn cao cấp, mỗi một món ăn đều là do đầu bếp tự chế, trí tưởng tượng giàu có đem những nguyên lliệu không giống nhau trộn lại, dùng phương pháp cổ nấu lên, có ý kiến đột phá còn có thể xin bằng sáng chế, những đầu bếp khác muốn nấu món mình tạo ra phải trả phí độc quyền.

Nói là vậy.

Kim Thái Hanh trước mắt như lâm đại dịch nhìn chằm chằm bàn đồ ăn, đôi đũa trên tay nắm chặt đến kêu ra tiếng, dùng thêm chút sức nữa sẽ gãy đôi.

Có phải chỉ cần đũa gãy rồi thì sẽ không phải ăn nữa không.

Kim Thái Hanh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Đột nhiên!

Một đôi đũa kẹp lên thịt viên màu xanh lục đậm tràn ngập mùi kì quái kia, để vào bên trong chén Kim Thái Hanh.

Tức khắc, tầm mắt Kim Thái Hanh cứng lại.

Ngẩng đầu nhìn hướng chủ nhân đôi đũa, ánh mắt Điền Chính Quốc hơi khẩn trương nhìn hắn, giới thiệu cho hắn: "Hương vị nơi này không tồi, ăn thử xem."

Lập tức bổ sung thêm một câu: "Tôi dùng đũa chung, không cần lo mất vệ sinh."

Kim Thái Hanh hai mắt sáng người, nhấp môi cười nhạt, lại thành thật cắn một ngụm.

Điền ca không phải một người sẽ chủ động gắp đồ ăn cho người khác, anh làm như vậy là thông cảm cho hắn lần đầu tới nhà ăn cao cấp như này, sợ hắn không thích ứng nên mới chủ động gắp đồ ăn cho hắn.

Vị của thịt viên xác thật rất lạ, ăn một miếng liền biết trong đó bỏ quá nhiều nguyên liệu, vị đậm đà đến khó ăn, nhưng hơn cả khó ăn chính là khó nuốt trôi.

Bởi vì Điền Chính Quốc gắp cho hắn ăn, Kim Thái Hanh tâm tình tốt ngoài ý muốn ăn hết cả viên.

Người mạt thế không lãng phí đồ ăn!

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh động đũa rồi bản thân mới bắt đầu cầm đũa ăn, gắp tới mâm đồ ăn chứa sinh vật màu đen râu ria không rõ giống loài.

Trong lòng Kim Thái Hanh khó tin mà kinh ngạc, muốn lên tiếng ngăn, lại không biết nên nói gì.

Mắt nhìn Điền Chính Quốc thật sự muốn ăn sinh vật không rõ kia, Kim Thái Hanh không khỏi kêu ra một tiếng.

"Điền ca!"

"Ọe ——"

Điền Chính Quốc gắp khối thịt đen râu ria kia, chưa kịp bỏ vài miệng thì dạ dày đã cảm thấy buồn nôn, kiềm không được mà nôn khan.

Kim Thái Hanh sợ tới suýt chút nữa liền làm rơi đũa, người ở đây cũng không chịu được buồn nôn, sinh vật không rõ nguồn gốc này khó ăn tới mức nào đây!

"Điền ca, anh không sao chứ?"

Điền Chính Quốc nhận lấy khăn giấy Kim Thái Hanh đưa, che lại miệng mũi, sắc mặt tái nhợt, trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói: "Tôi không sao... Tôi muốn đi vệ sinh." Cảm giác buồn nôn lại bắt đầu, Điền Chính Quốc muốn nôn mửa nhưng tuyệt đối khổ muốn mất mặt trước mặt Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc đột nhiên đứng lên, một đường thẳng tắp chạy ra bên ngoài, tốc độ nhanh tới mức làm Kim Thái Hanh chưa kịp phản ứng lại.

Chu Văn Gia bên kia gắp sinh vật không rõ nguồn gốc, ăn đến ngon miệng, nói chuyện phiếm với Kim Thái Hanh: "Cũng không biết gần đây dạ dày Điền Chính Quốc có chuyện gì, dạo này cùng ăn với cậu ta cũng không vui, cơ bản là chưa động đũa được vài lần nữa, thật lãng phí đồ ăn ngon như vậy mà!"

Kim Thái Hanh lo lắng: "Điền ca gần đây thường xuyên như vậy sao?"

Chu Văn Gia: "Có thể là công việc quá bận, thường xuyên quên ăn nên sinh bệnh dạ dày đi, để từ từ rồi sẽ tốt hơn."

Kim Thái Hanh lo lắng chờ, không biết Điền Chính Quốc ở trong nhà vệ sinh lâu lắm rồi có xảy ra chuyện gì không, cũng đi theo vào.

Không chờ hắn đi vào nhà vệ sinh đã nghe được một trận nôn khan, nghe tới làm Kim Thái Hanh càng thêm lo lắng, sợ Điền Chính Quốc thật sự xảy ra chuyện gì, chạy thật nhanh vào.

Đi vào liền thấy sắc mặt Điền Chính Quốc tái nhợt, trên trán đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, bộ dạng nhíu chặt mày nói không nên lời, lòng bàn tay che miệng muốn ngừng nôn khan nhưng lại không làm sao cản được.

Ánh mắt Kim Thái Hanh nghiêm túc: "Điền ca, đi, tôi đưa anh đi bệnh viện!"

Điền Chính Quốc: "Không cần, tôi chỉ là nhất thời có bệnh dạ dày thôi."

"Nhưng tôi không yên tâm."

Kim Thái Hanh bướng bỉnh nhìn anh, ánh mắt nhìn anh tràn đầu lo lắng quan tâm, trong lòng Điền Chính Quốc hơi hơi xúc động.

"Nhưng không phải buổi chiều cậu còn phải đi đóng phim sao?"

"Tôi xin nghỉ phép ở đoàn làm phim."

Điền Chính Quốc không lay chuyển quyết định của Kim Thái Hanh được, cho dù cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to nhưng vẫn theo lời hắn đi tới bệnh viện.

Bệnh viện tư nhân.

Đây là bệnh viện thường đến khi có bệnh, bác sĩ bên trong anh tương đối tín nhiệm.

Điền Chính Quốc thay đồ bệnh nhân, khiến dung mạo tuấn mỹ cấm dục thêm một chút cảm giác ốm yếu, sau khi khám sức khỏe toàn thân, mái tóc tưởng như cứng rắn lại mềm mại rũ xuống, đôi mắt ngày thường sắc bén uy nghiêm đều trở nên ôn hòa, còn có mệt mỏi.

Điền Chính Quốc ngồi ở phòng bệnh VIP chờ kết quả kiểm tra, Kim Thái Hanh đi cùng anh ngồi bên cạnh, nắm tay anh, trấn an nói: "Không sao đâu, sau khi kiểm tra xong chúng ta sẽ về liền."

"Ừ." Điền Chính Quốc mím chặt môi, sắc mặt vẫn không tốt như cũ.

Mỗi lần anh vào bệnh viện kiểm tra đều không có việc gì tốt, anh thật sự sợ, nếu như chứng rối loạn pheromone của anh lại nặng thêm thì làm sao giờ?

Hai tay Điền Chính Quốc khẩn trương nắm chặt, đồng tử khẽ run ngăn không được nội tâm sợ hãi, cúi đầu nói với Kim Thái Hanh: "Cậu có thể ra ngoài một chút không, tôi muốn xem kết quả kiểm tra một mình."

Anh sợ sẽ bị Kim Thái Hanh phát hiện mình là một người tàn tật mắc chứng rối loạn pheromone, là một Alpha, anh muốn bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng này.

Sau khi nghe được, đôi mắt Kim Thái Hanh ảm đạm, thực mau đã chấn chỉnh lại: "Vậy Điền ca, tôi ở ngoài cửa chờ anh."

"... Ừ."

Kim Thái Hanh đi ra ngoài cửa, cách đó không xa dựa lưng vào tường, đôi mắt hiện lên vẻ lo âu, điều này làm cho đôi mắt xanh biển sâu đến cực hạn gần như hóa đen.

—— Điền ca.

Một lúc sau, bác sĩ bước vào.

Bác sĩ nhìn chỉ có một người trong phòng bệnh, cầm sổ bệnh án xem số liệu hỏi Điền Chính Quốc: "Là Omega hay Beta?"

"... Alpha."

Bác sĩ hơi nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc hỏi lại: "Alpha?"

Điền Chính Quốc cảm thấy không hiểu, anh không phải Alpha thì là giống gì?

"Là Alpha, nếu không tin có thể cho ông coi căn cước."

"Cậu xác định bản thân gần đây không tiến vào kỳ phân hóa thứ hai hả, chẳng hạn như phân hóa thành Omega hay Beta gì đó?"

Điền Chính Quốc cho rằng báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình xảy ra chuyện lớn, sắc mặt không tránh khỏi u ám giọng nói lộ ra chút uể oải và nặng nề: "Bác sĩ, ông muốn nói cái gì? Nói thẳng đi, tôi có thể chấp nhận."

Điền Chính Quốc đoán được bệnh của mình sẽ ngày một nặng, giai đoạn sau của chứng rối loạn pheromone sẽ biến anh thành phế nhân, thậm chí không thể ngăn cản hành vi, tính cách của mình, trở nên cáu kỉnh, xúc động, lỗ mãng.

Nếu thật sự có một ngày đó... Điền Chính Quốc mày giữa nhíu chặt, lồng ngực không kiềm được buồn bực.

Anh sẽ đi vào viện dưỡng lão, dành thời gian còn lại ở đó. Anh đã sớm lập di chúc cho số tài sản dư lại, một phần lớn để tổ chức từ thiện ở Đế Quốc, phần còn dư lại cho bạn tốt Chu Văn Gia.

Mà Kim Thái Hanh...

Đôi mắt Điền Chính Quốc trở nên ảm đạm, khóe miệng kéo lên nụ cười chua xót đến cực điểm, còn xấu hơn khóc, khiến lồng ngực người ta buồn bực khó chịu.

Vẻ mặt bác sĩ nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng cậu đã trở thành Alpha đầu tiên mang thai ở bệnh viện này!"

Điền Chính Quốc: "...!!!"

======


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #lvoe