ꢾ𓍢ִ໋16
Minh Hiếu đang rầu rĩ mất hết hứng, đến ăn sáng cũng rề rà thiếu tập trung, nhưng khi điện thoại vang chuông báo, lúc lấy ra xem thì mới biết Pháp Kiều gửi tin nhắn cho mình, cả người anh lập tức hớn hở như thể được tiêm Ardrenaline.
Giây phút đọc xong nội dung tin nhắn lại đổi thành khó hiểu, bị cắm sừng gì cơ?
Sau đó Minh Hiếu ngẫm lại, thoạt tiên, cái ngày mà Pháp Kiều tiễn mình vào danh sách đen chẳng phải cũng là lúc mình thua trò “Thật hay thách” đấy hay sao?
Nhìn cặp tình nhân anh anh em em tình bể bình trước mặt, tâm trạng Minh Hiếu phút chốc còn tốt hơn cả ánh mặt trời ngoài sân, anh thầm nghĩ, thì ra là thế.
“Ăn sáng thôi mà thành thằng biến thái luôn rồi à?” Bảo Khang thấy bạn mình tự dưng nhoẻn miệng cười mà lòng hãi hùng không thôi.
“Tao thấy tao làm kì đà hơi lâu rồi đấy.” Minh Hiếu đứng dậy, đi đến quầy hàng mua bữa sáng cho lũ bạn cùng phòng, “Tao đi mua đồ ăn sáng cho hai đứa nó đây, tụi mày cứ ăn đi.”
Bảo Khang quan sát bóng lưng tỏa ra sự phấn chấn của anh, cậu ta thắc mắc, “Sao tự nhiên nó vui lên vậy nhỉ?”
“Hồi nãy ảnh xem điện thoại mà ha, chắc là đọc được tin nhắn của ai rồi đó.” Cô bạn gái của Bảo Khang trả lời, miệng còn nhai nhồm nhoàm nói không tròn chữ.
“Đù!!!” Bảo Khang kinh ngạc tột độ, thu hút không ít ánh nhìn chuyển hướng trông sang, “Nó có crush thật hả!”
Dù rằng thường ngày cậu ta cứ hay trêu ghẹo Minh Hiếu, nhưng Bảo Khang cực kì hiểu rõ con người anh, chướng ngại lớn nhất ngăn cho Minh Hiếu không đâm đầu vào tình yêu chỉ có một việc: Sợ phiền phức.
Minh Hiếu luôn treo câu “độc thân vui tánh, ăn thong ngủ thả” lên trên miệng, vậy mà dường như bây giờ người tự tìm đến phiền phức lại là chính bản thân anh.
Bảo Khang cực kì muốn biết người nọ là ai, nhưng cậu ta lại chẳng có manh mối nào, hai người cứ thế vừa ăn vừa thảo luận hăng say, cuối cùng vẫn không đi đến được kết quả.
Minh Hiếu vừa đi vừa hát về lại ký túc xá, anh vốn định chạy đi tìm Pháp Kiều, nhưng lát sau lại nghĩ, kiểu gì chiều nay Câu lạc bộ Nhiếp ảnh cũng mở họp bình chọn, đến lúc đó rồi gặp cậu sau.
Dù gì bây giờ mình cũng đã biết Pháp Kiều nghĩ gì trong đầu, tuy không hẳn là nắm rõ toàn bộ, nhưng ít nhất cũng hiểu được 70 đến 80% suy nghĩ của cậu rồi.
Chiều nay Câu lạc bộ Nhiếp ảnh sẽ tổ chức bình chọn ảnh chụp phong cảnh của các thành viên, đàn chị đã dày công biên tập xong xuôi, tất cả sẽ tiến hành theo phương thức bỏ phiếu kín, lựa chọn ra những bức ảnh đẹp nhất.
Minh Hiếu cố ý đến muộn, lúc anh bước vào thì Pháp Kiều đã có mặt bên trong, bèn tìm một chỗ nằm chéo sau lưng cậu rồi ngồi xuống.
Lúc Minh Hiếu đi vào, Pháp Kiều cũng để ý đến anh, nhưng cậu vẫn giữ nét mặt thật bình tĩnh. Nhưng từ khi anh xuất hiện, Pháp Kiều cứ có cảm giác luôn có ánh mắt khóa chặt trên người mình, cậu lén lút ngoảnh lại dòm Minh Hiếu, kết quả anh không hề nhìn cậu lấy một cái.
Có lẽ là do tâm lý tự ảo tưởng của bản thân, người đang thích thầm ai đó luôn khát khao rằng mình sẽ là tâm điểm trong mắt người ấy, trên thực tế, bản thân họ chỉ là một cá thể trong biển người mà thôi.
Minh Hiếu vừa đặt mông ngồi xuống liền nhìn thấy tác phẩm chiếc thuyền xếp giấy do mình chụp, anh đưa mắt nhìn Pháp Kiều ngồi chéo ngay trước mặt một hồi, trong lòng thầm tự hỏi không biết cậu có thích bức ảnh đó hay không.
Chiếc thuyền nhỏ này được chụp ở hồ Ước Nguyện trong trường, nơi đó có hằng hà sinh viên gấp thuyền rồi thả xuống nước, dù số phận của chúng đều bị lao công vớt lên vứt sạch, nhưng sinh viên vẫn không mảy may nản chí, mỗi khi đến mùa thi, thuyền giấy sẽ còn nhiều hơn gấp bội.
Nguyên do ban đầu Minh Hiếu chụp lại khoảnh khắc này hoàn toàn là vì kí hiệu hình sao 5 cánh vô cùng cân đối được vẽ trên thuyền, lúc còn học cấp Ba, anh cũng từng được tận mắt thấy một ngôi sao đều đặn như thế.
Khi đó Minh Hiếu và một cậu học trò học khác lớp bất cẩn cầm nhầm áo nhau, cậu bạn đó đã vẽ một ngôi sao cực kì cân đối ở ống tay áo, sau khi trao trả áo lại, anh còn thử vẽ đi vẽ lại trên giấy suốt mấy ngày liền mà vẫn không được đều như thế.
Và rồi khi nhìn thấy ngôi sao 5 cánh ấy, Minh Hiếu không khỏi nhớ đến đoạn hồi ức nọ, trùng hợp thay vị trí của chiếc thuyền cũng rất đẹp, tiện bề sắp xếp bố cục, thế là anh bắt tay vào chụp ngay, thành quả vô cùng xuất sắc, do đó Minh Hiếu mới chọn nó để gửi cho đàn chị.
Pháp Kiều trông thấy chiếc thuyền xếp của mình xuất hiện trên màn hình, cậu cũng không biết người nào chụp nữa, nhưng những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống được một ai đó tình cờ ghi lại quả thật khiến cho ta có cảm giác rộn rực hân hoan, vả lại ảnh chụp quả thật rất đẹp, dĩ nhiên Pháp Kiều cũng bỏ phiếu đồng ý.
Sau cùng, những bức ảnh được chọn ra cũng có chiếc thuyền đó, khi đàn chị công khai chữ ký của toàn bộ tác phẩm, Pháp Kiều nhìn thấy chữ ký của chủ nhân chiếc thuyền xếp giấy là… Minh Hiếu. Những tiếng động ồn ào huyên náo chung quanh dường như bị vứt bỏ sau tai, Pháp Kiều lúc này chỉ nghe thấy con tim trong lồng ngực đang vì anh mà đập lên điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com