𝓣𝓱𝓮 𝓗𝓸𝓼𝓽'𝓼 𝓶𝓮𝓼𝓼𝓪𝓰𝓮.
Xin chào, mình là host của Project đây! Strawberry Champagne đã đi đến chặng cuối của nó, và hôm nay mình xin phép ngoi lên và gửi tới mọi người đôi lời chia sẻ cùng cảm ơn.Tất cả những gì mình đã viết đều là lời từ tận đáy lòng mình, và mình mong những gì mình muốn truyền tải sẽ chạm được tới trái tim các bạn!
***
Đôi lúc thực tại ép ta bước đi trong một con hẻm đầy chông gai và hiểm nguy, khiến ta chìm đắm trong sự đau khổ không hồi kết và ước rằng bản thân được giải thoát. Gì cũng được, miễn là sự giải thoát. Ta chẳng đoái hoài gì ngoài việc được thoát khỏi nỗi đau dai dẳng đã đeo bám ta.Trong câu chuyện trốn chạy lần này, chúng ta bắt gặp một nhóm những kẻ mộng mơ. Cụ thể hơn là mộng mơ về một chuyện tình mà họ biết sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Dù vậy, họ vẫn mơ vì chẳng ai đánh thuế ước mơ hết. Họ mơ về những điều tốt đẹp, về những khoảnh khắc thương mến nhau vô ngần và cả những khoảng lặng sau cơn bão mà mọi mối quan hệ có thể gặp phải; họ mơ tất thảy những gì bản thân có thể với ước ao rằng nỗi đau từ thế giới ngoài kia sẽ thôi âm ỉ trong trái tim và tâm trí.Có lúc họ thành công, cũng có khi họ thất bại. Nhưng họ vẫn tiếp tục. Chừng nào tình thương còn cháy bỏng, họ sẽ còn mơ. Và có thể họ sẽ đem những giấc mơ của mình để sẻ chia với những ai như họ, như một cách để chữa lành những người "đồng chí" và để lan tỏa tình thương của họ tới người ấy."Vì yêu cứ đâm đầu". Họ yêu, và để bản thân tiếp tục sống và yêu, họ mượn mộng cảnh để bản thân bước tiếp. Đó cũng là một cách để họ nói lời yêu tới người ấy, dù rằng đối phương sẽ chẳng bao giờ biết. Đó cũng là một cách để họ nói rằng "em yêu người đến mức người trở thành động lực để em tiếp tục sống", dù rằng đối phương sẽ chẳng bao giờ hay.Và chính điều đó khiến họ trở nên vừa yếu đuối, lại vừa mạnh mẽ. Có thể ta sẽ thấy họ yếu đuối khi không thể đối mặt với thực tại nhưng họ vẫn đang chống chọi lại nó bằng một cách rất riêng; và họ không gục ngã kể cả khi lỡ sảy chân. Trước tiên là cho họ và người họ thương, sau này lan rộng hơn nữa, và một cộng đồng nhỏ cùng thương một người đã tụ họp bên nhau, ở cạnh nhau.Giữa chốn ngục tù của thực tại, chúng ta cùng bao bọc lấy nhau trong tình yêu thương. Và ta sẽ cùng quên đi những tiếng khóc than từng tìm tới bên ta, để hướng tới những âm thanh của niềm vui, của việc được chữa lành.Xin chân thành gửi tới những tác giả, độc giả x reader của cộng đồng esports nói chung và cộng đồng thương mến tuyển thủ Faker nói riêng một lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình. Có thể các bạn không biết nhưng những câu chữ, chia sẻ của các bạn, những giấc mộng của các bạn đã cứu rỗi mình khỏi chính mình vào thời điểm tăm tối nhất. Những câu chuyện các bạn viết, những confession và comment chia sẻ fanfic x reader và bày tỏ sự yêu thích, tất thảy đều cho mình thấy rằng mình còn một cái gì đó để nhìn vào và cảm thấy đời không quá tệ nữa.Và mình cũng muốn gửi lời cảm ơn tới chính mình vì đã thực hiện project này, lời cảm ơn tới bạn bè mình vì đã ủng hộ và góp ý nhiệt tình để mình sửa lại mọi thứ sao cho thật hoàn hảo nhất. Mình thật sự rất hạnh phúc và tự hào khi Strawberry Champagne đã thành công mỹ mãn. Mặc dù vẫn còn thiếu sót và thật nhiều điều mình có thể cải thiện, mình vẫn hài lòng với kết quả và mong là mọi người cũng thế. Mong rằng câu chuyện do mình viết nên có thể phần nào chữa lành và xoa dịu, bao bọc các bạn trong niềm vui, sự hạnh phúc.Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đồng hành cùng mình trên con đường này. Nếu có thể, mình mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại lần nữa, sẽ còn chào đón nhau một lần nữa.Thân ái,Minh Hiền/Iris.
***
>> Special - Dành cho những bạn đã chọn đọc toàn bộ 7 oneshots của PJ:
https://docs.google.com/document/d/1OnUzpsNnk9XqwU3R-4SpqN8TjEHNAWndSZA6-esouas/edit?usp=sharing.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com