BỞI VÌ YÊU ANH : CHAP3
Từ hôm đỡ cho Quế Ngọc Hải một gậy, ngày nào Văn Toàn cũng được hắn đưa đưa đón đón, hắn còn nói chuyện dịu dàng với cậu nữa, hạnh phúc muốn chết luôn. Ba mẹ Tuấn nhìn con mình ngày nào cũng như đi trên mây mà lắc đầu ' nhóc con không có tiền đồ'.
.
.
Buổi sáng, như thường lệ, Quế Ngọc Hải đứng đợi Văn Toàn ngay dưới tán tử đằng trước nhà cậu. Văn Toàn vừa thấy Ngọc Hải là liền tung tăng chạy ra ngay, trên tay còn cầm một chiếc hộp giữ ấm bé xinh.
" Ngọc Hải ơi~ chào buổi sáng. Phần ăn sáng này là mẹ tớ đặc biệt chuẩn bị cho Ngọc Hải đó nhaa~"
Bé con hai má ửng hồng hai tay đưa phần ăn sáng xinh xinh cho Quế Ngọc Hải. Hắn dịu dàng đưa mắt nhìn cậu một lúc rồi mới đưa tay nhận, còn tiện tay xoa xoa cái tai trắng nõn mềm mềm của bé con.
" Văn Toàn đã ăn no chưa?"
Văn Toàn ngượng ngùng đỏ mặt. Miệng ngọt ngào trả lời Quế Ngọc Hải:
" Văn Toàn đã ăn no rồi nha~ phần này là để phần cho Ngọc Hải đó. Một chút đến lớp Ngọc Hải liền ăn cho nóng nha."
" Ừm"
Hai người song song đi bên nhau trên con đường phủ đầy sắc đỏ của cây phong. Quế Ngọc Hải dịu dàng nắm lấy bàn tay bé xinh mềm mại của Nguyễn Văn Toàn. Em hơi ngượng ngùng rồi cũng đan tay vào hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau, hơi ấm của hạnh phúc truyền vào tận tâm can héo mòn của Quế Ngọc Hải, từng chút từng chút khơi dậy sự sống trong hắn. Bé con dịu hiền ngoan ngoãn luôn bên cạnh hắn thế này thì tốt quá.
Suốt đường đi Văn Toàn kể chuyện đông rồi lại chuyện tây cho Quế Ngọc Hải nghe, giọng nói như chuông bạc, mềm mại truyền vào trong tai.Ngọc Hải, hắn vô cùng kiên nhẫn mà lắng nghe cậu, đôi khi nhu tình trả lời cậu một hai câu, nhiêu đó cũng đủ làm Nguyễn Văn Toản hưng phấn. Người mình thầm mến thật lâu đang dịu dàng nắm lấy tay mình, còn lắng nghe mình nói chuyện tạp nham. Nguyễn Văn Toàn nói thầm trong lòng:
' Càng ngày càng thích Ngọc Hải rồi phải làm sao bây giờ?'
.
.
- Nhị Trung -
Hai người an vị vào chỗ của mình thì lớp cũng đã lác đác có một hai người đến, hai người luôn đến sớm nhất để ăn sáng cùng nhau, Nguyễn Văn Toàn thích líu lo bên tai Ngọc Hải, còn Quế Ngọc Hải dù chỉ im lặng lắng nghe, nhưng ánh mắt thâm tình mà chính hắn cũng không thể nhận ra mỗi lần nhìn Văn Toàn khiến lòng người ngọt ngào không thôi.
Quế Ngọc Hải nhìn chằm chằm vào đôi cánh hoa khép khép mở mở liên tục của bé con bên cạnh, đôi má phúng phính xinh xinh cứ núng nính trước mặt chọc hắn ngứa ngáy không thôi, Ngọc Hải đưa tay... bóp lấy đôi má đào mềm mịn kia, ép hai gò má hồng hồng đến biến dạng nhưng vẫn nhẹ nhàng không làm đau bé con, nhìn đôi môi nhỏ nhắn chu chu ra, hắn.. muốn hôn Nguyễn Văn Toàn.
Cậu mở to mắt nhìn hắn, a ? Ngọc Hải cũng thích nựng má cậu giống ba mẹ chăng?
A?
Ngọc Hải đến ~ cậu thích thì thoải mái mà nựng aaa ~
Những người còn lại trong lớp nhìn một màn bên dưới thì cũng nhắm mắt cho qua, ha, họ quá quen với mấy động tác cưng nựng của Quế Ngọc dành cho bé con kia rồi. Không còn khiếp sợ như lần đầu thấy nữa.
Văn Toàn mở hộp giữ ấp, xiên một miếng bánh kếp đưa lên miệng Ngọc Hải, Ngọc Hải cũng không ngần ngại cúi xuống ăn lấy thức ăn mà cậu đút cho. Và cứ thế Văn Toàn rốt cuộc cũng đút hết phần bánh cho Quế Ngọc Hải - không thích đồ ngọt nhưng do Nguyễn Văn Toàn đặc biệt chuẩn bị nên đồ ngọt cũng trở nên đặc biệt ngon miệng - ăn.
.
.
Giờ Anh Văn
Quế Ngọc Hải dạo này không còn nhìn ra ngoài hay ngủ nữa. Mà hắn chuyển góc nhìn sang người bên cạnh hắn, bé con tròn trịa hồng hồng ở bên cạnh, nhìn cậu nhỏ giọng học từ vựng. Mà bé con bị hắn nhìn, đôi tai bé xinh cũng trở nên ngày càng đỏ. Quế Ngọc Hải đưa tay sang bắt lấy vành tai tròn trịa đáng yêu kia, xoa xoa hai cái. Nguyễn Văn Toàn ngượng ngùng cúi đầu càng thấp, cậu , muốn, chui, luôn, vào, khe, sách....
" Ngọc Hải ~ đừng chọc tớ nữa. Cậu cũng phải chăm chỉ học hành đi nè, cậu xem cậu xem, từ vựng ngày càng nhiều đó." Văn Toàn ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mĩ của người bên cạnh, đỏ mặt nhẹ nhàng nói.
" Được." - nghe Văn Toàn hết. mặt vẫn không đổi, nhưng mắt lại chuyển vào nhìn đống từ vựng trước mặt, im lặng nghiền ngẫm, tay phải vẫn xoa xoa vành tai của Văn Toàn, thứ đáng yêu này khiến hắn yêu thích không buông tay. Cậu cũng ngoan ngoãn để hắn xoa, cố gắng hết sức kéo đầu óc mình vào quyển sách, chứ không phải nghĩ về người bên cạnh liên tục như vầy.
Thật ra Quế Ngọc Hải rất thông minh, hắn có thể tiếp thu rất nhanh, nhưng chỉ vì trước giờ hắn không xem trọng việc học gì cả, chỉ học vừa đủ lên lớp thôi. Nhưng bây giờ, Văn Toàn học bá ngồi kề bên hắn, ngày nào cũng đốc thúc hắn học, cậu bỏ công ra giảng bài, soạn lại mấy đề thi hắn làm sai, bắt buộc hắn phải làm lại, cũng rất kiên nhẫn mà sửa sai cho hắn. Cho nên thành tích tháng này của Quế Ngọc tăng lên 50 hạng, cô giáo Trầm vừa lòng tuyên dương hắn trước lớp, Quế Ngọc Hải không quan tâm gì mấy, chỉ là bé con bên cạnh vui thay hắn đến cười hai mắt cong cong, má lúm cũng trở nên xinh tươi hơn rất nhiều, Quế Ngọc Hải trong lòng lại sáng sủa hơn một chút, bất giác cũng nở nụ cười dịu dàng dành cho Văn Toàn
" Ngọc Hải phải cố gắng nhé, sau này tớ muốn thi cùng một trường Đại Học với cậu ~" Văn Toàn tung tăng đi trước, dưới ánh nắng của buổi chiều tà, em quay người ngược với ánh sáng, quay về hướng Ngọc Hải nở nụ cười rực rỡ dịu ngoan. Văn Toàn đưa tay bắt lấy tiểu thiên sứ trước mặt, kéo cậu vào lòng ôm chặt, bé con xinh đẹp vùi mình vào lồng ngực rộng lớn của hắn, rồi hắn mới nhẹ nhàng nói :
" Được, chỉ cần Văn Toàn muốn."
.
.
Hắn nhất định sẽ đáp ứng tất cả những mong muốn của em, hắn thương em biết mấy, hắn muốn lưu giữ lại nụ cười tươi xinh của em vào tận tâm can cằn cỗi kia, em như dòng suối mát, dịu dàng xoa dịu đi tâm can tàn tạ nhiều năm của hắn.
Tại thời điểm hắn ngỡ như sẽ buông bỏ thế giới này, tia hy vọng duy nhất của đời hắn lại xuất hiện, em dịu dàng xinh đẹp, ngọt ngào dỗ dành trái tim hắn. Hắn luôn cố tìm kiếm hình bóng của em ở tất cả mọi nơi, hắn không muốn em rời hắn bất cứ một giây phút nào, nhưng biết phải làm sao khi hắn chưa đủ sức để rước em về cạnh bên mà che chở cho em.
Đợi tôi thêm một chút nhé. Sẽ nhanh thôi, tôi nhất định sẽ mãi mãi bảo vệ cho em. Không xa em một giây phút nào.
Nhiều đêm giật mình tỉnh giấc giữa đêm, hắn sợ tất cả chỉ là giấc mơ, nhưng không, em vẫn đang hiện diện bên hắn, nhìn vào màn hình điện thoại, hắn nhìn thấy gương mặt tinh xảo của tiểu tinh linh nhà hắn, em vẫn luôn ở đây, vẫn luôn bên hắn, hắn muốn nhốt em vào tim mình, để em không bao giờ bỏ hắn mà đi. Xin thứ lỗi cho nhược điểm của tôi, nhưng thiếu em thực khó có thể sống.
Chính em là người chủ động bước vào thế giới đầy rẫy thất vọng của tôi, chính em cho tôi hy vọng, Văn Toàn em phải chắc rằng, em sẽ ở cạnh tôi... cả đời. Tôi biết phải sống thế nào nếu em rời xa tôi ?
.
.
Đang hưng thú bừng bừng để viết truyện đây. Cảm ơn vì đã thích văn phong của tui
___ END CHAP ___
Hihi ngọt xĩu lun nha các nàng =))) cảm ơn mọi người đã ủng hộ góc xàm này của em nha
Cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com