Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

17: Ghi nợ

Đám đông ồn ào ầm ĩ, hưng phấn xôn xao.

Mọi người đều biết chuyện Dohae sắp làm, cậu ta muốn ở trước mặt mọi người chữa khỏi cho zombie.

Đám người chen chúc ở đại sảnh, kín không một kẽ hở, không biết từ nơi nào truyền đến âm thanh hò hét ủng hộ.

"Thành công! Thành công! Thành công!"

Càng ngày càng nhiều người cùng hò hét ầm ĩ, hình thành một lực lượng khép kín mạnh mẽ.

Niềm tin và khát vọng mãnh liệt sẽ chữa khỏi ở trong sảnh chờ truyền đến, Sanghyeok cảm nhận được đây là một lực lượng rất mạnh mẽ.

Nhưng mà Sanghyeok không tin Dohae, người như Dohae, không thể làm điều không biết sợ như cống hiến nước thuốc chữa bệnh của riêng bản thân.

Hơn nữa, xét lại tình huống khi gặp Sungil ở biệt thự hôm đó thì Dohae đã sớm biết rằng nước thuốc của cậu ta có thể yên tâm sử dụng, nếu không cậu ta sẽ không dùng trên người Sungil.

【Chỉ số vạn người mê của ngài giảm 2%, hiện tại còn 63%. Mong ngài mau chóng nâng cao đến 70%, nếu không ánh sáng vạn người mê sẽ hoàn toàn mất hiệu lực.】

Sanghyeok đột nhiên nhớ tới câu nói của hệ thống Dohae ở biệt thự hôm đó.

Sau khi hệ thống nói ra câu đó, Dohae liền vội vội vàng vàng kéo Sungil lên lầu, cũng không quản bọn họ. Ngay cả Sungil, khi ấy sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên.

Cái hệ thống kia trao cho Dohae ánh sáng vạn người mê cùng chỉ số vạn người mê, chỉ số càng cao, ánh sáng vạn người mê càng hữu hiệu, nếu không thì sẽ dần dần mất hiệu lực.

Phản ứng của Sungil khi đó không sai bởi vì lúc đó ánh sáng vạn người mê của Dohae mất hiệu lực trong nháy mắt.

Dohae ở trong《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》vẫn luôn là vạn người mê trong mắt mọi người, lẽ nào là vì cái ánh sáng này?

Dohae triệu tập mọi người, để cho bọn họ chứng kiến quá trình cậu ta chữa khỏi cho zombie, có lẽ là muốn thu nhập cảm xúc yêu thích và sùng bái, làm tăng chỉ số vạn người mê?

Sanghyeok kéo Jihoon, muốn ngược dòng người ra ngoài.

Nhưng mà anh không thể ở trong đám đông tìm được đường ra, hơn nữa chỗ này nhiều hơi thở xa lạ như vậy, không biết tiểu zombie của anh có bực bội không.

Kỳ thật Sanghyeok cũng không thích chen chúc với đám người, trong này mùi hương hỗn loạn đan xen vào nhau, dường như không cẩn thận liền sẽ chạm vào thân thể người khác, điều này làm cho Sanghyeok rất khó chịu.

Sanghyeok duỗi tay, linh lực ngưng tụ lại, bám trên người mọi người xung quanh, nhiều người như vậy, anh còn chưa hoàn toàn khôi phục linh lực, linh lực tiêu hao rất nhiều, trong chốc lát thân thể sẽ bị phá hư.

Nhưng mà Sanghyeok không quan tâm, hư rồi còn có thể bổ về, ngăn cản Dohae mới là quan trọng nhất.

Anh muốn biết rốt cuộc hệ thống của Dohae là cái gì, anh muốn biết nguyên nhân chân chính hệ thống kéo anh đến thế giới này là gì, anh muốn giải trừ liên kết với hệ thống, anh muốn về nhà, anh muốn sống.

Trái tim của Sanghyeok dường như bùng lên một ngọn lửa hừng hực.

Jihoon nhìn đôi mắt sáng lên của chủ nhân, trong ánh mắt đó không chứa một ai.

Trong lòng hắn dâng lên cảm xúc hoảng loạn không tên, hình như trước kia cũng từng có cảm giác này, nhưng lần này rất rõ ràng, là cảm giác hoảng hốt khi chủ nhân muốn biến mất.

Jihoon ôm lấy Sanghyeok, Sanghyeok nhìn hắn: "Ra khỏi đại sảnh đi."

Linh tuyến trong tay Sanghyeok tiêu tán.

Đúng rồi, còn có tiểu zombie của anh nữa mà, sao anh lại quên mất hắn chứ, một vũ khí hình người hữu dụng như vậy.

Thân thể cường tráng cùng vẻ mặt lãnh khốc của tiểu zombie khiến mọi người xung quanh cảm thấy sợ hãi, rất nhanh đã chừa ra một con đường cho bọn họ.

Bên ngoài đại sảnh dễ thở hơn so với trong đại sảnh nhiều, đám người ở ngoài lúc này đang chật vật chen lên phía trước, muốn vào trong đại sảnh, ai ai cũng muốn chứng kiến kỳ tích chữa khỏi virus zombie lần đầu tiên.

Sanghyeok rốt cuộc cũng thoát khỏi đám người, anh thấy Siwoo và Jaehyeok dẫn theo một đội bảo vệ đi về phía này.

Siwoo cũng trông thấy bọn họ, anh ta dừng lại hỏi: "Các anh không vào trong đại sảnh sao?"

"Nhiều người quá." Sanghyeok như thật mà giả trả lời.

"Aa! Tôi biết, chúng tôi đến đây cũng vì lý do này, quá nhiều người, đại sảnh không chứa hết được, bọn tôi chuẩn bị dẫn những người không vào được đại sảnh tới sân thể dục, chỗ đó cũng có phông chiếu lớn, như vậy là có thể phân luồng rồi. Các anh chờ một chút rồi đi theo đoàn người, đừng để bị lạc đấy."

"Được."

Siwoo thấy Sanghyeok đã đồng ý, vội vàng đuổi kịp đoàn bảo vệ đã bắt đầu giải tán đám đông.

"Đúng rồi, anh biết Dohae đang ở đâu không?" Thanh âm của Sanghyeok theo gió truyền đến tai của Siwoo.

"Hình như đang ở phòng y tế đấy, anh đừng có nghĩ đến gần đấy nhìn lén nhá, chỗ đó có rất nhiều người canh gác." Siwoo vội vàng trả lời, anh ta còn tưởng Sanghyeok muốn xem hiện trường biểu diễn.

Siwoo muốn nhắc Sanghyeok đừng đến đó, nếu bị bảo vệ nhận định là mang ác ý sẽ bị đuổi ra khỏi căn cứ.

Nhưng mà khi anh ta quay đầu lại, chỉ thấy mọi người theo tốp năm tốp ba chạy tới, làm gì còn tung tích của hai người Sanghyeok và Sangjoon.

Hả? Đi nhanh vậy?

"Là ảo giác của mình à? Lẽ nào mình đang nói chuyện một mình à?"

Siwoo đến cạnh Jaehyeok, Jaehyeok trêu anh ta: "Cậu một mình lẩm bẩm gì thế?"

"A, cậu cũng thấy tớ lẩm bẩm một mình à, vậy tớ thật sự nghe nhầm rồi. Ôi chao! Không phải chúng ta vừa gặp Sanghyeok sao, tớ còn tưởng sau khi nói chuyện với bọn họ anh ấy lại hỏi tớ một câu, thì ra không phải! Không ai nói chuyện với tớ cả."

"Cậu cho rằng anh ấy hỏi cậu cái gì?" Jaehyeok trầm tư một lúc, hỏi ngược lại.

-

Sau khi có được đáp án, Sanghyeok lập tức dẫn Jihoon rời đi, anh điều động linh lực trước mắt có thể sử dụng, linh lực tràn đầy trong cơ thể, tốc độ của anh nhanh hơn gấp đôi so với trước đây.

Jihoon theo sát phía sau Sanghyeok, sự hoảng hốt vừa nãy không xoá đi được.

Sanghyeok rất nhanh đã tìm được phòng y tế, quả nhiên như lời Siwoo nói, nơi này có một tầng lại một tầng bảo vệ canh gác.

Ngay cả webcam cũng làm việc rất chuyên nghiệp, rà xoát xung quanh phòng y tế.

Hiện tại đã qua 8:30, nhưng Dohae vẫn chưa bắt đầu màn biểu diễn của cậu ta, đám đông không được giải tán nhanh như vậy.

Dohae cũng sẽ không vừa bắt đầu liền đi thẳng vào vấn đề.

Rất nhiều người, rất phiền.

Webcam, cũng rất phiền.

Trên thế giới này, thứ gọi là internet lan truyền mọi thứ với tốc độ đáng kinh ngạc, Sanghyeok không muốn khuôn mặt của mình bị mọi người biết đến vào hôm sau.

"Hệ thống!" Sanghyeok trực tiếp gọi hệ thống.

Có thứ đồ này, ngu mới không dùng.

"Ta muốn đi vào nơi này mà không bị ai phát hiện."

"Tuy là có biện pháp nhưng mà cần điểm, điểm hiện tại của ngài là 0." Hệ thống rất nhanh online, sau khi biết rõ tình huống, vội vàng đưa ra câu trả lời tối ưu nhất.

"Ghi nợ." Sanghyeok trực tiếp trả lời.

"Nhưng điều đó không được phép.... trừ khi ngài nguyện ý...." Sau khi có điểm trả nợ gấp đôi số điểm ghi nợ.

"So với cái sai lầm ngươi phạm phải kia, việc này hẳn là không khó." Sanghyeok ngắt lời hệ thống, lúc này anh không có tâm trạng cò kè mặc cả với hệ thống.

Hệ thống: !!! Ngài ấy phát hiện gì rồi sao?

"Được, tôi đây liền thu xếp cho ngài." Hệ thống rất thức thời.

"Hack webcam giám sát trước đi."

"Không thành vấn đề."

Hiệu suất của hệ thống rất cao, chẳng bao lâu sau Sanghyeok liền thấy có người đi ra từ phòng y tế, có lẽ là đi tìm người đến sửa chữa webcam.

Sanghyeok điều động linh lực, vô số linh tuyến kéo đến trên người bảo vệ đó.

Rất nhanh, vẻ mặt của người bảo vệ dại ra giống như rối gỗ bị người thao túng.

Thuật khống chế linh hồn.

Với linh lực hiện tại của Sanghyeok, không thể duy trì quá lâu, nhưng cũng đủ rồi.

Sanghyeok ngang nhiên dẫn Jihoon vào phòng y tế.

Nói là phòng y tế, kỳ thực so với bệnh viện nhỏ cũng không khác lắm.

Một lát sau, sắc mặt của Sanghyeok tái nhợt, anh thu hồi linh lực, bảo vệ ở bên ngoài phòng y tế lấy lại ý thức, tận chức tận trách đứng canh ở bên ngoài bệnh viện.

Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bản thân dường như vừa ngẩn ngơ trong phút chốc.

Cần lưu lại một chút linh lực, chốc nữa có lẽ còn dùng tới, Sanghyeok nghĩ.

"Đi tìm Dohae." Sanghyeok ra lệnh cho Hyeonjun.

Linh hồn khi rời khỏi thể xác thường khó có thể từ chối mệnh lệnh của Sanghyeok, linh tuyến buộc Hyeonjun trong tay anh nhanh chóng dài ra, Hyeonjun bay xuyên qua các bức tường, tìm kiếm tung tích của Dohae.

Sanghyeok có thể cảm ứng được cảnh tượng mà Hyeonjun nhìn thấy, gần như ngay khi Hyeonjun tìm được Dohae, Sanghyeok nói: "Ở tầng cao nhất."

Tầng cao nhất của phòng y tế là tầng thứ sáu của bệnh viện, trên tầng này không có một căn phòng nào, trống rỗng, chỉ có mấy thiết bị phát sóng trực tiếp của Dohae cùng với chiếc lồng sắt nhốt mấy người nửa người nửa zombie.

Tổng cộng có bốn người bị cắn.

Ngoài những người ở trong lồng, trên tầng cao nhất chỉ có Dohae và Sungil.

Sanghyeok dừng ở tầng thứ năm.

Anh điều khiển Hyeonjun buộc bốn sợi linh tuyến mỏng vào linh hồn của mấy người trong lồng sắt.

Moon Hyeonjun làm xong mọi việc liền trở về bên cạnh Sanghyeok.

Hắn dường như đối với việc mình nghe mệnh lệnh của Sanghyeok không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn không hỏi gì cả.

"... Nước thuốc của anh ấy thật sự hữu dụng sao?" Hyeonjun lo lắng.

"Có lẽ vậy." Sanghyeok nắm bốn chiếc linh tuyến kia ở trong tay, nhàn nhã tìm một phòng bệnh, ngồi trên ghế, dựa vào vai Jihoon khôi phục tinh thần.

Hệ thống nhìn Sanghyeok trong thời gian ngắn làm xong mọi việc, trong lòng cảm thấy rất tiếc nuối.

Một nhiệm vụ giả tốt như vậy, nếu có thể làm nhiệm vụ cùng ngài ấy là tốt rồi, nó nhất định sẽ rất nhanh thăng cấp lên cấp A, hệ thống nghĩ.

Hệ thống lại nhìn người bên cạnh Sanghyeok, lần trước hệ thống rà quét của nó bị lỗi do đó bị tổng bộ phát hiện ra là do hắn.

Jeong Jihoon, ký chủ đáng yêu kia của nó sao lại ở cùng với hắn.

Hơn nữa ký chủ hình như không biết tiểu zombie của ngài ấy chính là vua zombie.

Bọn họ có tình cảm với nhau không? Nó có nên nói cho ký chủ biết không?

Hệ thống kiểm tra đo lường thấy được giữa Sanghyeok và Jihoon tồn tại một loại liên hệ nào đó chỉ Sanghyeok có thể giải trừ.

Loại liên hệ này làm cho nó trở nên rất nguy hiểm, nếu Jihoon muốn, hắn có thể dễ dàng giết chết nó.

Jihoon có biết đến sự tồn tại của nó không?

Hệ thống sợ hãi, nó biết rõ vua zombie rất đáng sợ, đặc biệt là khi giá trị biến chất của hắn hiện tại dừng ở 99%.

Mặc dù... hệ thống đã từng thấy bộ dáng của Jihoon khi giá trị biến chất 100%... nhưng chính là bởi vì từng thấy, mới càng cảm thấy sợ hãi.

Ký chủ còn không hỏi nó về chuyện của nhiệm vụ kia, nhiệm vụ kia bởi vì nó, hiện tại đã biến thành nhiệm vụ che giấu bắt buộc phải hoàn thành, nếu không ký chủ sẽ không thể trở về thế giới của ngài ấy.

Hệ thống rất đau đầu, nó cảm thấy mình đã làm rối loạn hết rồi.

Sanghyeok yên lặng chờ đợi Dohae biểu diễn.

Hệ thống ở trong đầu anh nhảy nhót lúc lên lúc xuống, cứ như ruồi nhặng không đầu, bộ dáng rất buồn rầu.

"Yên lặng chút đi." Sanghyeok nói với hệ thống.

"A, thật xin lỗi." Nó nôn nóng rất rõ ràng sao? Hệ thống lập tức dừng lại.

Sau khi Sanghyeok nghỉ ngơi chốc lát, anh để Hyeonjun đi lên giám sát hành động của Dohae.

Quả nhiên, Dohae chậm chạp lề mề hồi lâu, thu đủ cảm giác mong chờ của mọi người rồi, lại làm bộ làm tịch diễn thuyết dài dòng.

Sau khi làm xong tất cả, cậu ta cuối cùng cũng sắp biểu diễn màn nước thuốc chữa bệnh thần kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com