Schizophrenia
Nội dung sau đây có thể gây tranh cãi, tâm lý méo mó vặn vẹo, vui lòng cân nhắc trước khi đọc
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ưm...anh mau nhanh lên"
"Thích quá...sướng...hức..."
Đâu đó tại một bệnh viện tâm thần, người ta dễ dàng nghe thấy được tiếng rên rỉ đầy dâm loạn phát ra từ trong phòng của giám đốc. Ngày nào cũng như ngày nào, không chỉ có những tiếng rên thôi đâu, đôi khi còn là những lời chọc ghẹo khiến ai nghe xong cũng phải đỏ mặt.
"Jeonghan còn muốn chữa khỏi bệnh nữa không?"
"Không muốn, muốn ở đây với anh..."
2 năm trước
Jeonghan cảm thấy dạo gần đây mọi thứ xung quanh em đều trở nên rất lạ.
Em luôn có cảm giác mình bị theo dõi.
Một tuần bảy ngày, không ngày nào Jeonghan không cảm thấy bất an, người lạ mặt lúc nào cũng đứng từ xa theo dõi em, lắm lúc lại ở rất gần, thì thầm vào tai em những lời chết chóc. Hắn không tha em một giây nào, dù là ở ngoài đường, ở cơ quan hay thậm chí ở trong nhà mình, Jeonghan cũng đều cảm thấy có sự xuất hiện của hắn.
Mọi thứ liên tục lặp đi lặp lại suốt một năm trời.
Jeonghan khổ sở đến mức phải nghỉ cả việc ở cơ quan, vị trí giám đốc cứ thế bị chuyển cho người khác, em kiệt quệ đâm đầu vào mớ thuốc an thần nhưng vẫn không có kết quả.
Người đàn ông đó không những không biến mất, ngược lại còn đến gần em hơn.
Jeonghan nghĩ mình bị điên rồi
Ngay khi Jeonghan định cầm dao lên kết thúc tất cả thì chuông cửa lại kêu lên
"Xin chào, anh là ai thế?"
Bộ dạng tiều tụy đằng sau cánh cửa của em khiến người đàn ông kia không khỏi giật mình
"À...tôi là Choi Seungcheol, tôi mới chuyển đến đây nên muốn đi chào hỏi hàng xóm một chút...tôi là giám đốc của bệnh viện tâm thần Septyniolika"
"Vâng chào anh, tôi là Yoon Jeonghan...tôi là cựu giám đốc của một công ty về thời trang"
Seungcheol đánh mắt nhìn xuống, hắn liếc thấy mấy vết sẹo trên tay Jeonghan
"Anh Jeonghan có phải đang gặp vấn đề gì không? Cứ nói đi tôi nghĩ mình có thể giúp anh"
"Tôi...không sao..."
Jeonghan giật mình kéo tay áo xuống, em hơi lùi lại
"Đừng lo, tôi là giám đốc bệnh viện tâm thần, tôi có thể giúp anh mà"
Hắn không biết tại sao mình lại nắm vào vai Jeonghan khiến em kêu lên đau đớn
"Tôi xin lỗi"
"Kh...không sao...nếu anh có thể giúp tôi...tôi sẽ thử"
...
Seungcheol ghi chép lại những điều hắn nghe được từ Jeonghan vào một quyển sổ nhỏ
"Vậy anh nói anh thấy có người theo dõi mình?"
"Đúng, tôi luôn có cảm giác là như vậy, nhưng mỗi lần tôi nhìn về phía đó hắn lại biến mất, tôi càng không thể báo cảnh sát vì họ nói rằng tôi chỉ đang tự tưởng tượng ra mà thôi, tôi cũng không biết mặt hắn ta nên trình báo là việc không thể"
"Vậy còn những giọng nói?"
"Tôi nghe thấy giọng đàn ông xúi mình tự tử, đôi khi là xúi mình...thủ dâm, có lúc lại xúi tôi tát vào mặt cấp dưới"
Hắn đột ngột đứng dậy, nhíu mày nhìn lại những gì mình vừa ghi được
"Nghiêm trọng rồi đây, ngày mai tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện của tôi, chúng ta cần làm một vài xét nghiệm"
"Xét nghiệm?"
"Đúng, tôi muốn biết chính xác anh Jeonghan mắc loại bệnh nào, từ đó mới có thể kê đơn thuốc cho anh, từ giờ đến sáng mai mong Jeonghan đừng dùng thêm an thần nữa"
Em gật đầu, đá con dao vào trong gầm ghế rồi chào tạm biệt Seungcheol.
Điều kì lạ là, kể từ lúc Seungcheol tới đây, em không còn có cảm giác bị theo dõi nữa
"Có lẽ do mình cô đơn quá lâu nên bị như vậy chăng?" - em nghĩ, Jeonghan chưa từng có một mối tình nào, cả bạn bè cũng không, em chỉ im lặng làm việc, không quan tâm người khác nghĩ gì, toàn bộ thời gian chỉ dành cho công việc. Trước đây ngày nào cũng tăng ca, tuy về muộn nhưng không bao giờ ăn ở ngoài, Jeonghan vẫn cố gắng nấu cơm dù lúc đó có là mười hai giờ đi chăng nữa. Một con người nghiêm túc và kỉ luật như thế, cuối cùng lại vì chút chuyện cỏn con mà phát điên.
Trước khi đi ngủ, em cầu nguyện rất lâu - Jeonghan tin vào Chúa.
Đêm đó, em ngủ rất ngon, giọng nói của người đàn ông kia không còn lảng vảng trong đầu em nữa
Đêm đó, bức tượng Chúa trong phòng cầu nguyện bất ngờ nứt ra, vỡ toang nhưng Jeonghan không hề bị tỉnh giấc dù em vô cùng thính ngủ.
Sáng hôm sau, thay vì đi cầu nguyện, Jeonghan lại chọn đi với Seungcheol luôn do hắn đã gọi cửa em từ sớm.
"Bệnh viện của anh xa thành phố thật"
"Jeonghan cũng thấy thế sao?...mọi người thường không thích dính líu đến người tâm thần mà, nhưng họ rất đáng thương, bởi vậy tôi mới gắn bó với họ cả chục năm rồi"
Jeonghan không nói gì nữa, em ậm ừ cho xong chuyện, suốt đường đi em chỉ nhìn chằm chằm vào Seungcheol, cảm thấy người này nhìn rất quen.
...
"Kết quả đúng như tôi nghĩ, Jeonghan bị tâm thần phân liệt thể hoang tưởng rồi"
"L...là...là sao vậy?"
"Anh cần phải nhập viện điều trị, nếu không anh sẽ dần mất đi ý thức, Jeonghan không muốn mình rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa điên đúng chứ?"
"K..không...như vậy không được..."
Jeonghan cúi mặt xuống, không khóc to hay hoảng loạn, em vẫn bình tĩnh chấp nhận sự thật mình rằng mình bị tâm thần
Chúa ơi, có phải con đang bị trừng phạt không?
Seungcheol vỗ vai em, hắn đỡ Jeonghan đứng dậy, dẫn em đến căn phòng ở cuối hành lang - phòng giám đốc
"Jeonghan sẽ ở đây với tôi, ở chung với những người khác sẽ nguy hiểm, họ đều mất tỉnh táo hết rồi"
Em gật đầu đi vào trong, phòng giám đốc rất rộng, giường của Jeonghan cũng rất to, một người có lẽ sẽ không thể nằm hết được
"Chiếc giường này...có hơi to không?"
"Không sao, đàn ông vẫn nên nằm ngủ ở chỗ thoải mái một chút"
Seungcheol dặn Jeonghan phải nằm im trên giường sau đó cắm ống truyền cho em. Jeonghan không biết hắn truyền cho mình loại thuốc gì, chỉ thấy bản thân bị ớn lạnh, sau đó chìm dần vào giấc ngủ.
Ngày qua ngày
Đều đặn, hôm nào Seungcheol cũng truyền thuốc cho Jeonghan, người đàn ông đáng sợ trong cơn hoang tưởng của em cũng dần biến mất.
Lần đầu tiên Jeonghan có tình cảm với người khác.
Em không biết mình đã ở đây bao lâu, Seungcheol nói em không nên dùng điện thoại, việc đó sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình chữa trị, em liền nghe theo.
Seungcheol nói em không được ra khỏi phòng, nếu không bệnh nhân khác sẽ tấn công em, em liền nghe theo.
Seungcheol ngưng cho Jeonghan dùng Lorazepam sau hơn một tháng, em nói vẫn muốn dùng tiếp nhưng hắn không cho, em liền nghe theo.
Seungcheol nói sẽ chuyển sang một loại thuốc khác, hắn đưa nó cho Jeonghan dùng, tuy ban đầu có hơi buồn ngủ nhưng lại khiến Jeonghan thoải mái hơn Lorazepam, em liền nghe theo.
Seungcheol dạo này lại truyền cho Jeonghan một loại thuốc lạ, hắn nói cái này sẽ làm Jeonghan "vui vẻ", em liền nghe theo.
Jeonghan vì tác dụng phụ của thuốc lạ mà cởi quần áo ra leo lên người bác sĩ đòi hôn, Seungcheol liền chiều theo.
Toàn bộ quá trình điều trị chỉ diễn ra trong hơn hai tháng, kết quả thu về vô cùng ấn tượng, Jeonghan chẳng còn cứng nhắc nữa, em cũng buông bỏ hoàn toàn cái mác con chiên ngoan đạo của mình, thoải mái uốn éo trên người Seungcheol.
Em yêu hắn điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com