Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐈𝐧𝐟𝐫𝐚𝐧𝐠𝐢𝐛𝐥𝐞 -𝟎𝟏-

Cuộc sống vô vị, nhưng lại có em

#1

...

"Jaewon....Jaewon...Đừng đi mà..." 

 Hanbin nằm trên giường, mắt nhắm chặt lại, kêu trong vô vọng. Có vẻ như cậu đang mơ thấy ác mộng. Cậu cứ giãy giụa vô thức khiến anh nằm cạnh cũng không khỏi lo lắng. Jaewon lay cậu mãi cậu mới dần dần bình tĩnh mà mở mắt. Cậu bật dậy, thất thần nhìn anh, sau đó bật khóc. Thấy cậu khóc khiến anh luống cuống hỏi

- Hanbin, anh làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? 

 Hanbin không trả lời, ôm chầm lấy anh mà khóc to hơn. Jaewon hiện giờ đang rất rối, chỉ biết đáp lại cái ôm của cậu

- Nào, nín khóc đi. Sau đó kể em nghe đã xảy ra việc gì được chứ? 

 Cậu lau nước mắt, nói

- Anh mơ thấy em bỏ rơi anh ở đây một mình. Anh không thích đâu, em đừng bỏ rơi anh mà. Anh... 

 Jaewon bất giác bật cười. Không đợi Hanbin nói tiếp, anh liền đặt lên môi cậu nụ hôn nhẹ

- Anh toàn mơ linh tinh thôi, em làm sao mà bỏ anh được. Em yêu anh không hết nữa là bỏ gì, với cả ai cho em bỏ mà em bỏ cơ chứ 

 Lúc này Hanbin mới thở phào nhẹ nhõm, ngước lên hỏi Jaewon một lần nữa cho chắc

- Thật không? Ngoắc nghéo đi anh mới tin 

  Jaewon vui vẻ đồng ý điều kiện của anh người yêu

- Được, em hứa

...

 Jaewon và Hanbin đã chính thức yêu nhau đươc hơn bốn tháng. Jaewon đã nghiêm túc nói với Hanbin về tình cảm của mình. Hanbin cũng không phủ nhận rằng sau bao lần đồng hành với nhau khiến cậu có tình cảm với anh. Nhưng Hanbin vẫn rất phân vân vì cậu còn không giám khẳng định đây là tình cảm thoáng qua hay gì nữa. Giờ đây, nhìn Jaewon cuống cuồng lo lắng cho cậu mỗi khi cậu xảy ra chuyện, ân cần chăm sóc cậu làm cậu không khỏi vui vẻ bởi quyết định đúng đắn của mình

- Jaewon, ra đây anh bảo, lấy dùm anh cốc nước với

- Hửm? Anh không nghĩ chúng ta nên thay đổi cách xưng hô sao? 

 Hanbin khó hiểu nhìn Jaewon

- Ý em là sao- Anh không thấy em "nằm trên" anh à? Ngoan gọi "anh Jaewon" đi

 Hanbin nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt Jaewon, khó khăn mở miệng

- An...anh Jaewon? 

 Jaewon hài lòng, xoa đầu người yêu mình

- Ừm tốt, vậy giờ anh sẽ đưa Hanbinie đi chơi nhá? 

 Cậu bĩu môi, trả lời

- Làm như người ta là trẻ con không bằng....Đi thì đi, có người mời tội gì không đi

...

- Jaewon, anh thích hoa gì nhất?

- Sao tự nhiên hôm nay lại hỏi thế?

- Thì anh cứ trả lời em đi, anh thích loài hoa gì? 

 Jaewon nhìn Hanbin, khuôn mặt tỏ vẻ suy nghĩ

- Để xem nào, có lẽ anh thích hoa hồng 

- Xí câu trả lời chán ngắt, em tưởng anh phải thích loài hoa nào đặc biệt hơn cơ. Hoa đấy đại trà quá rồi

- Thế đấy không phải là hoa à? Còn em nữa, thích hoa gì nói anh nghe 

 Nghe Jaewon hỏi ngược lại làm mắt cậu sáng rực, luôn mồm nói

- Em thích hoa hướng dương, nó đẹp theo cách riêng của nó. Anh không thấy nó luôn hướng về mặt trời sao? Em cũng mong mình luôn hướng về mặt trời, cũng như hướng về tương lai vậy. Cả anh cũng vậy, dù đến sau có xảy ra chuyện gì thì đừng có lún sâu vào quá khứ nhá? Mình phải tương lai nghe không?

- Rồi rồi, anh biết 

 Thấy Hanbin nở một nụ cười tươi, bất giác làm anh liên tưởng tới hoa hướng dương

- Nhìn em như hoa hương dương ý Hanbinie ạ. Lúc nào trên mặt cũng có nụ cười, dường như anh không bao giờ thấy nụ cười trên môi em vụt tắt luôn

- Tại ở bên anh khiến em cảm thấy hạnh phúc đó. Em không muốn giấu cảm xúc mình với ai, nhất là đối với anh. Cuộc sống hiện tại em khá thú vị đó, thú vị vì nó có anh

 Jaewon thuận tay kéo Hanbin gần mình, gục đầu mình vào vai cậu, thoải mái ôm eo cậu. Hanbin có chút bất ngờ nhưng có lẽ đã quá quen với việc này rồi nên mặc kệ anh làm gì thì làm. Cả hai rơi vào trạng thái im lặng, cậu không quen với sự im lặng ngột ngạt này nên đã phá bỏ nó

- Jaewon, anh đừng bỏ em nhé? Em chưa dám nghĩ nếu một ngày em không có anh bên cạnh mình sẽ sống ra sao

- Ừm, anh hứa sẽ không bỏ em đâu Hanbinie 

 Hanbin đã nhiều lần tự hứa với bản thân rằng không được bỏ Jaewon, và cả anh cũng đã hứa không bỏ cậu. Cậu không hề muốn mình mất đi anh, điều đó thật tồi tệ. Nhưng hà cớ gì ông trời lại không lắng nghe cho tiếng lòng của cậu....?

... 

 Dạo gần đây công việc của Jaewon khá là bận. Anh dường như không có thời gian cho cậu nên giờ cậu cũng chỉ biết thui thủi trong nhà một mình. Mà tính Jaewon làm sao mà Hanbin không biết rõ được, kiểm soát cậu rất chặt. Đi ra ngoài mà không có anh thôi là anh đã làm ầm lên rồi. Nhưng cứ nhốt mình trong nhà mấy hôm nữa cậu sẽ trầm cảm mất. Vì vậy cậu đã đưa ra quyết định táo bạo và có chút nguy hiểm rằng cậu sẽ trốn anh đi chơi. Ban đầu thì Hanbin có hơi rén. Nhưng sau vài lần làm cậu đã quên nó đi và còn thấy thú vị nữa chứ. Miễn sao cậu về nhà trước 6 giờ tối và Jaewon không phát giác ra là được 

 Mọi chuyện rất suôn sẻ cho đến một ngày. Hôm đó Hanbin cũng trốn đi như mọi hôm, chỉ tiếc Jaewon hôm đó làm xong việc sớm nên về nhà mà không báo cậu trước, tính mua món ăn cậu thích coi như một lời xin lỗi vì một tuần qua không để ý tới cậu. Về đến nhà anh thấy cửa khóa, cảm thấy điều gì đó không đúng, anh nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa. Jaewon hốt hoảng khi đèn không bật, mà anh gọi Hanbin mấy lần cậu không trả lời, điện thoại cậu còn để chế độ im lắng nữa. Lo lắng cậu xảy ra điều gì không hay, anh vội lấy chiếc khoác định đi tìm cậu thì đã thấy cậu đứng ngoài cửa. Khuôn mặt Hanbin thoáng qua nét hoảng sợ

- J..Jaewon...?

 Jaewon nhanh chóng chạy đến chỗ Hanbin, xoay người cậu ba trăm sáu mươi độ kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu không. Đến khi chắc chắn không có vết thương nào trên người cậu cả, ánh mắt Jaewon tức giận nhìn Hanbin, bóp mạnh lên vai cậu. Hanbin đau nhưng không dám mở miệng ra kêu

- Em vừa đi đâu về? Có phải là trốn anh đi chơi không, điện thoại còn không bật chuông nữa. Em có biết là anh lo lắng đến mức nào không hả?

- Em...em...

- Anh đâu có cấm em ra khỏi nhà? Chỉ cần em báo trước cho anh chỗ em đến là đâu thôi mà. Hay là em dấu anh đi gặp thằng nào đó?

 Nghe vậy Hanbin không giữ nổi bình tĩnh nữa, bao nhiêu ấm ức ngày qua dồn nén như được giải tỏa, hất tay của Jaewon đang đặt trên vai mình xuống, cãi lại anh

- Anh nghi ngờ em? Jaewon, anh có thôi đi không. Cả tuần qua anh đi làm về muộn, số lần chúng ta gặp nhau rất ít. Em biết điều nên ngoan ngoãn đợi anh về, có những hôm anh không về mà anh có báo em đâu? Em không hề biết anh đã đi đâu và gặp những ai nhưng em có làm loạn lên với anh đâu chứ. Anh còn nhốt em trong nhà, không cho em ra ngoài. Anh đã thấy em tiều tụy sức sống như nào chưa?

 - Hanbinie, không phải, em hiểu lầm anh rồi, chỉ qua là...

- Đủ rồi Jaewon, em không muốn nghe thêm bất kì lời giải thích nào nữa. Nếu anh cảm thấy em không đủ để anh tin tưởng nữa thì chúng ta...dừng lại đi!

 Jaewon bàng hoàng. Anh từng nghĩ đến việc cả hai chấm dứt mối quan hệ, nhưng không ngờ nó lại xảy ra quá nhanh. Mà câu chia tay lại nhẹ nhàng thốt ra bởi cậu

- Được, nếu đó là điều em muốn Hanbin thấy tim mình thắt lại, lòng đau không nguôi. Nhưng cậu lại nở một nụ cười nhẹ để che dấu đi những giọt nước đang trực chờ rơi xuống. Hanbin giấu đi những giọt nước mắt, suy nghĩ rằng liệu cả cậu và anh đều vội vàng trong mối quan hệ này không để giờ nhận lại những điều này. 

Có lẽ là vậy rồi....

/./

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com