#11
Tôi không muốn làm một kẻ dối trá nữa.
Tôi trở về căn nhà công ty thuê, lôi chiếc vali cất trong gầm tủ ra, trải tung hết đồ đạc lên giường, chọn lựa kĩ lưỡng như thể sắp tham gia một sự kiện quan trọng, cho dù người duy nhất tôi muốn gặp vẫn còn ngủ say, cho dù đôi tay cứ không ngừng run lên.
Thế mà đến khi trở lại với cậu ấy, tôi lại không dám đẩy cánh cửa kia ra nữa. Cánh cửa gỗ nặng nề ấy dường như chính là vách ngăn giữa phần giả dối trong tôi và cả cuộc đời tôi sau này, thế mà tôi không dám mở ra.
Tôi chạy lên sân thượng bằng cầu thang thoát hiểm, gót dày theo bước chân vang lên tiếng lạch cạch. Tôi đã từng thích âm thanh ấy vô cùng, thật ra bây giờ cũng vẫn vậy, thế nên tôi ước những bậc cầu thang này có thể kéo dài vô tận, để tôi đủ thời gian tỉnh táo lại.
Nhưng chỉ vài bước là tôi đã lên đến nơi, gió đêm thổi khắp chốn, trăng sáng vô cùng, soi tỏ bóng dáng tôi.
Tôi cố gắng nhấn bước chân, mò mẫm trong ánh sáng đơn độc ấy.
Gió đẩy tôi về phía trước, tới mép tường chỉ cao đến hông, vạt váy bay phần phật.
Tôi nhìn thấy chiếc váy này trên quầy treo đồ vào một ngày đi mua sắm với trợ lý. Thân trên xẻ sâu, vạt dưới dài chấm gót, lụa lót mềm mại bên trong.
Tôi ước rằng Gojo Satoru đã ở đó, nhưng chúng tôi chưa bao giờ dám xuất hiện công khai bên cạnh nhau. Tôi cũng ước ao rằng mình đã mua bộ váy này ngay lúc ấy, thế nhưng lại không thể bịa ra một lời nói dối nào.
Hình ảnh chiếc váy lụa xám nhạt nằm trong điện thoại tôi, im lìm ở đó mỗi lần tôi nhấn vào mà không dám thanh toán. Giống như rất nhiều bộ trang phục khác. Những thứ đáng ra phải không có danh tính, không có ràng buộc, không có giới hạn.
Nhưng tôi lại phải ép mình nghĩ rằng mình thật lố bịch, như một tên hề, phải nghĩ như thế mới giống một người bình thường, mới không làm người khác thất vọng.
Cho dù từ thâm tâm tôi vẫn luôn luôn muốn phản kháng.
Gió lạnh cắt thịt, tôi thấy đau đớn như thân thể bị giằng xé. Nhưng cơn gió này lại mang đến một sự an ủi và thách thức kỳ lạ. Từ nơi này nhìn xuống, cao tít trên sân thượng của toà nhà mà tôi đã ở suốt cả năm nay, tất cả những thứ bên dưới kia, những người kia, những lời kia đều chỉ nhỏ bé như cát bụi. Không gì có thể chạm đến tôi ngoài cơn gió này.
Tôi đã lên đây nhiều lần lắm rồi, đã nhốt mình ở đây lâu lắm rồi, thế nên dù là đau đớn hay vỗ về, tất cả đều không thể chạm tới tôi được.
Vậy thì tôi mong chờ điều gì ở Gojo Satoru?
Cậu ấy không phải bạch mã hoàng tử của tôi, tôi không phải người tình hôn mê chỉ biết chờ đợi cậu ấy. Gojo Satoru có yêu tôi đến mấy thì cũng sẽ mệt, cũng sẽ thất vọng. Tôi không thể để Gojo Satoru cố gắng một mình được.
Tôi muốn cậu ấy đến cứu tôi thì không thể im lặng mãi được.
Tôi bấm gọi cho cậu ấy, bấm từng con số mình đã thuộc nằm lòng, hết lần này đến lần khác. Chuông cứ vang lên rồi lại tắt, tôi cầu nguyện cho mọi vị thần trên cao hãy để cho cậu ấy nghe thấy tiếng kêu của tôi, cầu nguyện cho cậu ấy bừng tỉnh khỏi những miên man mà tôi đã đẩy cậu ấy vào.
Khoảnh khắc Gojo Satoru nhấc máy và hốt hoảng đáp lời, tôi oà lên nức nở, ngập ngừng hỏi cậu ấy có thể lên sân thượng đưa tôi xuống không, rồi nấc lên trong tiếng cậu ấy bối rối trấn an tôi, bảo tôi giữ máy, bảo tôi đợi cậu ấy.
Tiếng bước chân cậu ấy dồn dập vang lên lẫn với tiếng trái tim tôi đập thình thịch, tôi níu chặt lấy điện thoại như níu lấy chính bàn tay người kia, mãi cho đến khi giọng nói ấy hoá thành thực thể, biến thành người con trai đứng trước mặt tôi, lồng ngực phập phồng, mái tóc trắng lấp lánh bù xù và đôi mắt trong xanh như ánh trăng.
Đôi mắt lấy men theo làn gió để nhìn về phía tôi, lưu giữ hình ảnh của tôi vào sâu bên trong. Tôi thấy mình như thể sắp bị cuốn đi mất, rồi lại bị ánh mắt ấy kéo về.
Tôi muốn hỏi cậu ấy, rằng cậu ấy đã nhìn thấy chưa, đã thấy tôi chưa?
Đây mới là tôi, là tôi đã làm cậu tổn thương, là tôi đã lừa dối cậu, là tôi đã cầu cứu cậu.
***
Cậu ấy gọi cho tôi. Geto Suguru gọi tôi.
Cuộc gọi mà tôi đã chờ đợi, đã mong mỏi suốt những ngày này, đến vào cái đêm tôi mê man trên giường.
Tiếng chuông mà tôi đặt riêng cho Geto Suguru vang lên như tiếng dẫn đường, kéo tôi ra khỏi mịt mờ và bừng tỉnh.
Tôi không kịp mặc áo khoác, cũng không kịp đi giày, cứ thế chạy thẳng đến chỗ cậu ấy, gió lạnh thổi vào lồng ngực khiến họng tôi đau buốt.
Tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy, rằng cậu có lạnh không?
Nhưng tôi không mang áo khoác, không thể sưởi ấm cho cậu ấy được, cậu ấy cũng không để tôi lại gần.
Phải rồi, đầu óc mờ mịt của tôi lúc ấy còn nghĩ, Geto Suguru xinh đẹp quá.
Cho dù gương mặt cậu ấy giàn dụa nước mắt, phấn son lem nhem, vẫn xinh đẹp vô cùng. Cậu ấy mặc một chiếc váy lụa xẻ sâu, cơ ngực lấp ló bên dưới lớp vải, chuỗi ngọc trai trên cổ thoáng loé sáng.
Tôi chỉ muốn hỏi, cậu ấy mặc đẹp như thế đến đây là vì tôi đúng không?
Suguru à, tôi gọi tên cậu ấy, không dám bước lại gần.
Geto Suguru lắc đầu, bảo tôi đừng đến gần cậu ấy, nghe cậu ấy nói đã.
Nước mắt cậu ấy vẫn lăn dài trên làn da nhợt nhạt, tôi không thể lau đi giúp cậu ấy, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Cậu ấy gượng cười, nói những ngày này, cậu ấy nghĩ về tôi rất nhiều, nhưng không dám đến gặp tôi. Tôi để cậu ấy đi rồi, nên không dám quay lại nữa.
"Nhưng nhìn thấy cậu hôm nay, tớ nghĩ, không được rồi, tớ không thể lừa dối Gojo Satoru nữa."
"Tớ muốn được thật lòng với Gojo Satoru."
"Nhưng nếu Gojo Satoru ghét tớ thì sao?"
Cậu ấy quay mặt đi, nhìn xuống đường phố phía dưới.
"Không phải tớ muốn làm gì dại đột đâu. Tớ chỉ nghĩ, hay là cứ nói cho cả thế giới này biết cũng được."
"Chỉ cần tớ nhảy từ đây xuống, thì cả thế giới sẽ biết thôi. Tớ cũng không cần phải nghĩ đến việc họ nói gì về tớ, chê bai chửi bới tớ như thế nào nữa."
"Gojo Satoru cũng sẽ biết, tớ sẽ không phải lo Gojo Satoru ghét tớ nữa."
"Nhưng nếu Gojo Satoru lại bị tổn thương vì tớ thì làm sao bây giờ?"
Không đâu, tôi lắc đầu.
Tôi sẵn sàng tin vào mọi điều cậu nói, chấp nhận mọi điều mà cậu muốn chia sẻ với tôi. Chỉ cần cậu muốn thôi.
"Satoru, tớ... không khoẻ, tớ không bình thường."
"Tớ giấu cậu rất nhiều thứ, tớ uống rượu, hút thuốc, tớ thích đi giày cao gót, thích mặc váy, tớ không thật lòng với cậu."
"Nhưng bây giờ, tớ không còn muốn giấu một điều gì nữa, tớ phải làm gì để Satoru mãi mãi tin tớ, yêu tớ đây?"
Cậu không cần phải làm gì cả.
Tôi không cần cậu làm gì hết.
Tôi mỉm cười với Geto Suguru, vươn đôi tay run rẩy vì lạnh ra.
"Geto Suguru, tớ yêu cậu."
"Yêu tất cả những phần mà cậu phô bày ra và cả những phần mà cậu che giấu."
"Thế nên, Suguru à..."
Tôi dang rộng vòng tay với cậu ấy,
"Để tớ ôm cậu được không?"
Coi như tôi cho cậu một cơ hội, cậu cho tôi một cơ hội, cũng cho chính bản thân cậu một cơ hội đi.
Cậu ấy gọi tôi đến, cầu cứu tôi, là để tôi ôm lấy cậu ấy, đưa cậu ấy xuống, về bên cạnh tôi mà. Geto Suguru đã quyết định sẽ tiếp tục yêu tôi, quyết định để tôi được đỡ lấy cậu ấy, không chống cự một mình nữa rồi, chúng tôi đâu còn phải sợ hãi điều gì nữa?
Gương mặt Suguru mếu máo như một đứa trẻ, cậu ấy đưa tay lên dụi mắt, nức mở hỏi tôi,
"Tớ có đẹp không?"
Rồi lại khóc oà lên, nhào về phía tôi.
Tôi ôm lấy cậu ấy, lớp váy bay bay rồi dán vào làn da tôi, mềm mại vô cùng, ấm áp vô cùng. Tôi bật cười, vuốt ve đôi vai cậu ấy bằng chính bàn tay cũng run rẩy chẳng kém gì cậu ấy.
"Ừ, đẹp lắm, đẹp nhất luôn đấy."
Được cảm thấy xinh đẹp, được cảm thấy xứng đáng với vẻ đẹp ấy, được tự do, được yêu tôi, là vậy sao?
Đây là điều cậu muốn mà đúng không, tôi hiểu rồi.
Geto Suguru từng nói với tôi, rằng cậu ấy len lén gọi tôi là vì sao nhỏ của cậu ấy, nhưng hôm nay, có lẽ cậu ấy phải là vì sao của tôi mới đúng.
Một vì sao xinh đẹp sẵn sàng nảy mầm bên cạnh tôi, vì tôi mà toả sáng rực rỡ, và cùng tôi bay lên bầu trời.
- còn mụt chương kết -
Tôi đã đặt một chiếc com vẽ Suguru cho chương này, của bạn artist Suri Xào Mắm trên fb, rất cinh đúng hong, tôi với bản bàn có xíu mà kết quả ưng quá trời 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com