chapter07
Thế giới của Minseok sau khi Minhyeong đã rời đi rất khác. Cậu luôn có người để hẹn hò cùng, luôn có người săn sóc, cũng không thiếu một người thắt dây giày. Nhưng Minseok vẫn thấy cô đơn.
Minseok thích ánh mắt lướt qua của Minhyeong mỗi khi làm xong điều gì đó cho cậu, không ai nhìn Minseok như hắn. Khi đó cậu giận vô cùng, đối với chuyện ai đó tỏ ra yêu thương mình rồi lại thôi, Minseok rất ghét. Cậu lười biếng đối mặt, đến khi quay đầu nhìn lại thì Minhyeong cũng đã tự mình bước đi.
Thế giới nhỏ của hai người bị tách ra như hai tế bào, quen với việc không có không phải là đã chấp nhận mình mất đi điều gì. Đôi lúc là không chấp nhận được nhưng ép mình phải tập quen.
Hai trận duo trôi qua chậm chạp. Đôi lúc bọn họ sẽ trò chuyện vài câu cho bớt căng thẳng, liên kết trong game cũng dần dà nối lại. Không thể một sớm một chiều tìm lại cảm giác như ngày xưa, đương nhiên bọn họ đều cần thời gian. Tuy nhiên hiệu quả thế này chắc huấn luyện viên cũng tạm đồng ý được rồi.
Minhyeong thu xếp đồ đạc trước, sau đó đứng lên bảo Minseok về thôi. Minseok gật đầu, đeo ba lô đi lẽo đẽo sau lưng hắn vào thang máy. Minhyeong dẫn Minseok về tới cửa phòng của cậu nằm ở cuối dãy, đường đi từ phòng tập tới ký túc xá rất ngắn, hắn nghĩ ngợi rồi cũng quyết định đưa cậu về. Hắn cũng có chuyện muốn nói.
Minseok đứng lại trước cửa phòng, nói một câu cảm ơn rồi toan vào trong. Minhyeong ngập ngừng rồi cũng gọi cậu lại:
"Minseok."
"Hả?"
"Hôm đó xin lỗi cậu, cảm xúc của tôi bị khuếch đại nên nói mấy lời không hay."
"Tớ không sao."
"Cũng cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi đêm đó. Dù không biết ý cậu là gì, nhưng từ sau đừng vậy."
"Ý tôi không phải là cậu đừng trốn tránh hay nói dối tôi, ý tôi là đừng chăm sóc quan tâm tôi nữa. Tôi sợ mình hiểu lầm."
"Dù sao cũng đã lâu rồi, kể từ lúc bọn mình vì cái gì mà tách nhau ra tôi cũng chẳng biết. Tôi đã quen với một Minseokie rất xa cách rồi."
Minhyeong nói xong rồi lại quay lưng đi, lần nào cũng thế. Minseok tự hỏi vì sao Minhyeong không chờ người ta trả lời, tự mình kết án mọi tội lỗi vốn rất không công bằng. Dẫu sao ngay cả tội phạm tử hình cũng có cơ hội được nói lời cuối trước vành móng ngựa.
Minseok bực bội đuổi theo, cánh cửa phòng Minhyeong sắp khép lại bị cậu chen vào. Căn phòng này chẳng xa lạ gì, đã vô số lần Minseok tới đây tìm hắn, tới lén lút ăn khuya, hoặc chẳng có lý do gì mà cũng tìm.
Minhyeong nhìn Minseok đứng tựa vào cửa, tròn mắt hỏi cậu cái gì vậy?
"Cậu không nghe tớ nói đã bỏ đi rồi?"
Minhyeong định đáp rằng cậu có bao giờ nói được lời nào nghe yên lòng đâu mà tôi dám nghe, cuối cùng lại thôi.
"Nói gì?"
"Cậu hiểu lầm cái gì? Lee Minhyeong tớ hỏi cậu hiểu lầm chuyện gì thành chuyện gì."
Minhyeong nhìn Minseok rất lâu, hắn thả ba lô xuống nền đất, thở dài nhìn cậu. Minseok muốn nghe gì? Nghe xong có chấp nhận được không, có sợ hãi mãi mãi bỏ chạy đến mức công việc cũng không cần không? Hắn bỗng nghĩ tới comment nọ trên topicfm: Nói thật, nói thẳng, không được thì bỏ chạy.
"Minseok, tôi sợ tôi hiểu lầm cậu còn quan tâm tôi, sợ sẽ tưởng mình có cơ hội. Sợ hiểu lầm bọn mình còn làm hoà được."
"Minseok, từ trước đến giờ tôi thể hiện chưa rõ hay là cậu nhìn không rõ, tôi thích cậu Hyeonjoon còn biết, cậu không biết à?"
"Cậu không thích tôi thì đừng chơi trò mèo vờn chuột này với tôi, tôi làm không được. Cậu tránh mặt tôi, hẹn hò khắp nơi, sau đó lại quay về ký túc xá chăm sóc tôi là hợp lý à? Buổi chiều cùng người kia đi ngắm hoàng hôn, đêm khuya mờ sáng lại lo cho người này ăn không đủ bữa. Người ta không biết nhưng tôi biết hết, tôi không thích như thế."
Minhyeong thà là mình không được chọn, còn hơn là làm sự lựa chọn giữa vô vàn quả bóng lăn tròn trong cái hũ thuỷ tinh của Minseok. Thà rằng cả hai cứ chạy đi khắp nơi rồi đừng va vào nhau, hẹn hò với ai thì hẹn hò đi, chỉ cần đừng làm những chuyện quá giới hạn với nhau nữa là được.
"Cậu nói thích tôi nhưng vẫn liên lạc với người yêu cũ, sau đó có người yêu mới đấy thôi, cậu nghĩ tôi thích như thế à?"
Minseok đã hết bình tĩnh, Minhyeong là đồ vô lý nhất trên đời cậu từng gặp. Thở ra một câu cậu thích tôi chẳng ngượng mồm khi điện thoại từ người yêu cũ vẫn gọi tới, gặp nhau lúc đó tôi có người mới cậu cũng kém gì mà trách móc. Nói Minseok quan tâm quá phận vậy thì đừng nói ra chuyện cậu dị ứng hạt như thể hiểu cậu lắm, sau đó đem bữa ăn khác tới. Hắn không mặc kệ được, cậu cũng vậy thôi.
"Người yêu cũ gì cơ?"
Minhyeong ghét nhất là đồ cũ, đừng có nói cái gì mà người cũ với hắn.
"Mấy hôm sau đêm chung kết."
Minhyeong cười khẩy, tức muốn điên lên. Hắn ngồi xuống lục lọi ba lô để tìm điện thoại, sau đó tìm kiếm tin nhắn của người kia. Hắn dứt khoát đặt điện thoại vào tay Minseok, muốn thì cậu tự mà đọc.
Tin nhắn gửi đi: "Tôi không muốn đổi số vì phiền phức, nhưng cô cũng phiền quá rồi, có thể đừng gọi điện làm phiền tôi được không?"
Người kia trả lời: Em chỉ muốn chúc mừng anh vô địch.
Hắn đáp: Tôi nhận đủ lời chúc tôi muốn nghe rồi, không cần cô làm phiền tôi đâu. Cảm ơn.
Dưới cùng là dòng thông báo bạn đã chặn tài khoản này.
"Tôi bình thường là loại người thích chơi đùa người khác à? Tôi có dư tình cảm để vừa chăm sóc cậu vừa dây dưa với người ta hay sao?"
"Tôi cho dù bị làm phiền cũng không đổi số, cậu biết vì sao không? Vì cậu từng nói cậu nhớ số điện thoại không tốt, giữa vô vàn người ở T1 cậu chỉ nhớ mỗi số tôi để gọi lúc lạc đường. Tôi sợ có ngày cậu vô tình đi lạc mà không gọi được ai đưa về."
Minseok trả lại điện thoại cho Minhyeong, rồi tự mình lùi lại vài bước. Cậu sai rồi. Minseok nhận ra mình đã hiểu lầm Minhyeong rồi tự giữ khoảng cách mà chẳng thèm hỏi xem vì sao. Vậy mà còn mặt dày tới đây hỏi hắn vì sao không chịu nghe mình nói, Minseok cũng đã bao giờ cho Minhyeong một lần được giải thích.
"Tôi có người yêu mới? Cậu không có à? Cậu còn gặp gỡ người khác trước cả tôi. Còn nhớ lần chúng ta gặp nhau ở công viên không, đến bạn tôi còn bất ngờ chứ đừng hỏi tôi lúc đó."
Minseok nghĩ tới một đêm mùa đông, cậu nghĩ Minhyeong dây dưa với người yêu cũ, sau đó nghĩ hắn có người yêu mới. Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, Minseok cũng tự kết án tử cho người khác. Minhyeong đã cho cậu một đám lửa rất lớn chứ không phải que diêm, là cậu tự dập tắt nó đi.
"Cậu nghe đủ chưa? Bây giờ rõ ràng rồi đúng không. Từ sau tôi sẽ cố gắng không thích cậu nữa, cậu cũng đừng ném tôi qua lại như bóng bàn."
Minseok chẳng nói được lời nào, cậu là người đẩy mọi chuyện đến mức này.
"Lee Minhyeong, xin lỗi, tôi không phải muốn chơi đùa gì với cậu."
"Hôm đó tôi là vì muốn chăm sóc cậu nên mới ở lại, cậu không hiểu lầm gì cả."
"Chuyện người yêu cũ gì đó là do tôi hiểu lầm, né tránh cậu vì không muốn phải đối diện với người mình thích mà trong lòng người ta có người khác."
"Sau này...., sau này...."
Sau này làm sao tôi ngừng thích cậu được? Minseok mở cửa đi về phòng, ký túc xá yên ắng vô cùng, cậu có thể nghe thấy tiếng mình đang khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com