18. Về bên nhau
Lee Jeno không biết rằng, cuộc sống của Na Jaemin chẳng mấy suông sẻ.
Gia đình họ Na từ nhỏ đã nuông chiều cậu quý tử này, dù bị cậu làm cho tức giận đến mức tưởng như bị đuổi khỏi nhà, nhưng vẫn đồng ý cho cậu ở lại tuyến dưới của công ty, nhân tiện sắp xếp cho cậu vào làm.
Trong những ngày biến mất trước mắt Lee Jeno, Na Jaemin bận rộn với công việc, bị công kích nặng nề bởi đồng nghiệp. Cho dù chỉ là một nhân viên nhỏ, nhưng mọi người vẫn bất mãn với việc cậu trực tiếp được làm ở công ty, ỷ vào sự quen biết. Ngay ngày đầu tiên đến đã được ban cho những gương mặt lạnh nhạt nhìn mình kèm theo một đống công việc khó khăn.
Tính đến nay, Na Jaemin không thể đếm được bao nhiêu lần bị chèn ép và thức trắng đêm, nếu không phải vì cố nghiến răng chịu đựng để được ở bên Lee Jeno, cậu sớm đã vứt hết tài liệu, phủi mông đi mất.
Nghĩ tới câu 'lùi một bước cơ hội mở ra', không thèm để ý đến những kẻ coi mình như đối thủ, tập trung hoàn thành nhiệm vụ linh tinh trong ngày.
Nhưng cậu vẫn đánh giá thấp bản chất nham hiểm của lòng người, nhất là khi đối phương biết rõ đâu là điểm yếu của cậu.
Thật xui xẻo khi là đồng nghiệp là bạn cùng trường phổ thông. Na Jaemin ngồi dưới đất, vừa thầm mắng mỏ tên khốn yêu cầu cậu sửa đèn, vừa cười nhích mép di chuyển chiếc đèn đang rơi ngay chân cậu.
Rõ ràng là vật kia rơi không báo trước, góc rơi lại trùng hợp nhắm thẳng vào chân của Na Jaemin, chẳng lẽ muốn lợi dụng căn bệnh cũ mà cậu bị trong vụ tai nạn xe hơi gần như được cả trường biết đến?
Na Jaemin kéo ống quần lên thì thấy trên đầu gối một mảng da lớn bị bầm tím và ứ máu.
Ngưởi khác tác động vào chỗ từng bị thương bao nhiêu lần, cậu phải chịu đựng nỗi đau ấy bấy nhiều lần.
Na Jaemin kiềm lại ý muốn hét lên, nhanh hét vào điện thoại, từ từ đứng lên dựa vào tường, khập khiễng bước ra ngoài.
Về đến nhà uống thuốc xong, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Cảm giác dễ bị tổn thương bởi cơn đau mang lại tăng vọt, Na Jaemin nằm trên ghế sofa nhìn lên trần nhà, phản ứng đầu tiên chính lả muốn tìm Lee Jeno trút bầu tâm sự. Đồng thời, cũng nhớ tới chuyện người kia bị đau, mấy năm qua có phải mắt của Lee Jeno thường xuyên khó chịu?
Na Jaemin đột nhiên ũ rủ.
Cậu nhìn lướt qua thời gian, nhận ra giờ Lee Jeno tan làm đã lâu nhưng hắn vẫn chưa về, đêm nay cũng không phải làm buổi tối.
Sợ cuộc gọi không được trả lời, Na Jaemin nhắn tin: "Ăn tối chưa?"
"Hôm nay bận sao?"
"Mắt cậu có đau không?"
"Nhớ chú ý nghỉ ngơi, xem máy tính ít thôi."
...
"Chân tôi đau quá."
Trước khi gõ bốn từ đó, cậu vẫn còn đang loay hoay giữa "đau khổ một mình" hay "tìm kiếm sự an ủi", và cậu chọn vế sau khi không thấy Lee Jeno trả lời lại.
Sau khi đợi vài phút, Lee Jeno cuối cùng cũng nhắn lại.
Đó cũng là bốn từ: Hãy bóp chân đi.
Trái tim của Na Jaemin rơi xuống đáy vực, cái gì, chẳng lẽ Lee Jeno lại cho rằng cậu đang cố tình giở trò, giả bộ đáng thương?
"Ở đây có học sinh, lát nữa nói sau."
Có học sinh? Dạy thêm sau giờ học?
Vậy là Lee Jeno chưa ăn cơm, hắn ăn không quen cơm ở căn tin. Na Jaemin loạng choạng đứng dậy, đi vào bếp lục tung các ngăn tủ để làm hộp cơm bento.
Nói sau đi, Na Jaemin nghĩ điều đó khi mở cửa tủ lạnh, nếu nói trước với Lee Jeno thì chắn chắn sẽ bị từ chối việc đưa cơm.
Chú bảo vệ ở cổng trường có thể nhận ra ngay Na Jaemin sau khi nhìn thấy cậu, ông hét lên: "Người nhà của thầy Lee!"
"Vâng!" Na Jaemin cười đi tới, "Thầy Lee còn chưa đi ra ạ?
"Chưa, cháu có muốn đi vào tìm cậu ấy không?"
"Có thể sao?"
"Được chứ." Chú bảo vệ rất nhiệt tình, "Người nhà giáo viên thì chỉ cần viết thông tin là vào được."
Na Jaemin nhanh chóng cảm ơn, gắng sức khom lưng viết chữ.
"Văn phòng giáo viên đều ở trong tòa nhà dạy học, cứ việc đi thẳng."
Theo sự chỉ dẫn của chú bảo vệ, Na Jaemin nhìn thấy một tòa nhà sơn màu đỏ.
Đăng ký hoàn tất, vẻ mặt cậu giãn ra vui vẻ gật đầu: "Cảm ơn chú."
Bước đến tòa nhà dạy học, Na Jaemin mới quên mất sao không hỏi: "Phòng Nono ở tầng nào?"
Không thể quay lại.
Không còn cách nào khác đành dựa vào tay vịn cầu thang khó khăn bước từng bước.
Giờ được về sau buổi học đã qua từ lâu, học sinh thưa thớt dần, hành lang thì yên tĩnh lạ thường, Na Jaemin lắng nghe tiếng bước chân chậm chạp của cậu, thật giống như một ông già ở tuổi xế chiều.
May mắn nhìn thấy văn phòng có tên Lee Jeno ở góc tầng hai. Cánh cửa đóng hờ, có thể nghe được loáng toáng tiếng nói chuyện, Na Jaemin nhẹ nhàng đẩy ra, đến nỗi không gây rối hai học sinh ngồi ở ghế trong cùng đang quay lưng trò chuyện ra cửa.
Cậu nhìn xung quanh, một vài dãy bàn trống trơn, không thể tìm ra Lee Jeno đang ở đâu. Hoài ghi, Na Jaemin gửi lại tin nhắn: Cậu thật sự đang ở trên trường?
Tin nhắn được gửi đi thành công, một tiếng rung vang lên cách đó không xa, từ chiếc bàn duy nhất có người ngồi.
"Điện thoại đã đổ chuông hai lần," một cậu bé lên tiếng.
"Phải nhanh nói rằng thầy Lee đang đi vào nhà vệ sinh thôi." Một người khác tiếp tục trêu chọc.
"Đừng, tớ nghĩ 'Nana' của thầy Lee sẽ không tin rằng thầy đang ở trong nhà vệ sinh."
"Cậu suy nghĩ quá nhiều."
"Đây chắc chắn là một suy đoán hợp lý. Hơn nữa, người yêu của thầy Lee thật sự là một người bình thường sao?"
Có vẻ như hai cậu bé này là học sinh được Lee Jeno dạy kèm — Na Jaemin thở phào nhẹ nhõm, định bước tới, nhưng lại dừng lại vì câu nói tiếp theo của họ.
"Mắt có nhìn không thấy thì cũng mãi yêu thầy, trái tim cao cả thật."
"Này, tớ vẫn là tò mò, người yêu của thầy có thật sự biết thầy bị mù một mắt không?"
"Chắc biết chứ ... Nhân tiện, đám con gái mê trai lớp chúng ta chưa bao giờ nghe nói về tai nạn xe hơi của thầy Lee sao? Nếu biết Lee Jeno bị mù ... chắc sẽ có nhiều trò vui lắm nhỉ ?!"
Cổ áo sau của đồng phục học sinh bị kéo lên một cách mạnh mẽ, cậu bé vừa quay đầu lại đột nhiên bắt gặp một khuôn mặt tức giận.
"Tên nhóc láo cá này!"
-
Đây là những gì Lee Jeno nhìn thấy khi hắn trở về từ nhà vệ sinh: Na Jaemin đang 1 chọi 2, chỉ vào hai học sinh trước mặt giảng đạo lí, sau không kiềm nổi cảm xúc, chửi thề điên cuồng, bàn tay nắm chặt định vung nắm đấm, nhưng lại bị phía đối diện đẩy tới, trọng tâm không ổn định mà va vào vách ngăn phía sau.
"Jaemin!" Lee Jeno chạy tới đỡ cậu, "Chuyện gì vậy?
"Hiểu lầm." Thiếu niên thấy bọn họ quen nhau liền vội vàng cười, "Không sao đâu."
Nhưng rõ ràng là Na Jaemin trông có vẻ không ổn chút nào, cho đến khi cậu và Lee Jeno là những người duy nhất còn lại trong văn phòng, cậu vẫn khó chịu mắng mỏ.
"Bọn nhóc con ăn nói bẩn thỉu." Na Jaemin nhặt hộp cơm vừa ném xuống đất, khuỵu gối bước tới trước bàn "Từ nay đừng nhìn bọn chúng nữa, có biết chưa?"
Lee Jeno chú ý đến động tác của cậu, thay vì tiếp tục hỏi toàn bộ câu chuyện xung đột, hắn kéo một chiếc ghế cho cậu ngồi, "Chân thật sự bị đau sao?"
Na Jaemin im lặng, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Không cẩn thận bị đụng."
Thấy cậu khó duỗi thẳng chân, Lee Jeno cũng hiểu ra một chút, không khỏi có chút áy náy đối với câu trả lời lạnh lùng trước đó của mình: "Để tôi bóp chân cho em."
"Không được, mau ăn đi," Na Jaemin đẩy đồ ăn đến trước mặt Lee Jeno, cười vui vẻ, "Tôi đặc biệt mang tới đây."
Tâm trạng của Lee Jeno lên xuống, "Chân của em bị đau thì phải nên ở nhà."
"Tôi muốn chăm sóc cậu, cậu không ăn thì làm sao tôi yên tâm được."
Giọng điệu của Na Jaemin bình tĩnh lại chắc nịch, thể hiện sự nghiêm túc đầy thuyết phục.
Lee Jeno cúi đầu, "Đừng đối xử tốt với tôi như vậy."
Những từ tương tự đã được nói nhiều lần, nửa sau của câu chưa bao giờ được kết thúc——
"Tôi sợ rằng tới lúc em hối hận rồi rời đi. Tôi sẽ không chịu nổi."
Ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, hắn nhận ra rằng mình đang tỏ ra yếu đuối vào một thời điểm không thích hợp, lập tức lo lắng quay mặt đi chỗ khác.
Vẻ mặt Na Jaemin phức tạp, trầm mặc một lát mới nói: "Nếu cậu không chê tình yêu của tôi, cứ việc tới gần, gần chút, gần chút."
Ghế của họ gần nhau, chân của họ cũng gần nhau.
Na Jaemin đột nhiên ôm mặt Lee Jeno lên, liên tục hôn môi.
Sau cùng, cậu áp trán mình vào trán Lee Jeno thở dài: "Tôi chỉ đối xử tối với mình cậu, không tốt với người khác, cũng không thích người khác."
Cái chạm môi đã kích hoạt tiếng vang của trái tim, Lee Jeno khôi phục lại khoảng cách thân mật cùng sự dịu dàng như trước.
Vì vậy, hắn đưa tay ra lặng lẽ xoa bóp đầu gối của Na Jaemin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com