Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Cả buổi sáng, Ái Phương đã bận rộn chuẩn bị một bộ đồ vest tươm tất, giống như mọi lần khi cô đi công tác. Lan Hương nhìn cô từ xa, đôi mắt đầy thắc mắc. Đã lâu rồi nàng không thấy Ái Phương chuẩn bị đi đâu, nên điều này khiến nàng có chút ngạc nhiên.

- "Cô đi đâu vậy?" Lan Hương hỏi, không giấu được sự tò mò trong giọng nói.

Ái Phương quay lại, nhẹ nhàng đáp:

- "Tôi phải theo cha lên tỉnh bàn chuyện làm ăn. Sẽ phải mấy ngày mới về."

Lan Hương chỉ gật đầu, không nói thêm gì. Một phần trong nàng có cảm giác trống trải lạ thường khi nghe tin Ái Phương sẽ đi xa. Dù nàng không nói ra, nhưng lòng nàng bỗng chốc như có một khoảng trống mà không thể lấp đầy. Dù đã quen sống trong sự mạnh mẽ và kiên cường, hôm nay, nàng lại cảm thấy sự thiếu vắng của Ái Phương thật đáng sợ.

Khi đêm buông xuống, Lan Hương lại nằm trằn trọc không thể ngủ được. Nàng quay người qua lại trên giường, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến cái ôm ấm áp của Ái Phương, cái cảm giác an yên khi được cô che chở trong vòng tay. Dù cố gắng không nghĩ đến, nhưng hình ảnh đó cứ lởn vởn trong tâm trí nàng, khiến nàng không thể ngủ.

Một lúc sau, Lan Hương không thể chịu đựng được nữa. Nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng và đi ra ngoài. Dù không rõ ràng, nhưng nàng cảm thấy một sự trống vắng trong lòng, như thể thiếu một phần gì đó rất quan trọng.

Lan Hương đứng trước cửa phòng Ái Phương, đôi tay siết chặt chiếc chăn mỏng. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy cần phải ở gần cô. Nàng mở cửa phòng và bước vào, chậm rãi nằm xuống giường của Ái Phương. Cảm giác này thật kỳ lạ, như thể nàng đang tìm kiếm một sự an toàn, một sự gần gũi mà không thể tìm thấy ở đâu khác.

Nàng vùi đầu vào chiếc gối mà Ái Phương đã nằm, hít thở mùi hương quen thuộc của cô, mùi thơm dịu dàng khiến nàng cảm thấy như mình đang được bao bọc trong sự ấm áp ấy. Cái chăn mà Ái Phương đã đắp, chiếc gối mềm mại, tất cả đều gợi lên một cảm giác bình yên mà Lan Hương chưa từng trải qua.

Không lâu sau, mắt nàng bắt đầu nặng trĩu, cảm giác mệt mỏi ập đến. Lan Hương không thể kiềm chế được nữa, nàng chìm vào giấc ngủ say, như thể đang tìm kiếm sự an yên trong vòng tay của Ái Phương, dù cô không còn ở đây.

Ái Phương đã đi, nhưng dấu ấn của cô vẫn còn đọng lại trong từng ngóc ngách của căn phòng, trong từng hơi thở của chiếc gối, trong từng hơi ấm của chiếc chăn. Và chính những thứ ấy đã làm Lan Hương cảm thấy như thể cô vẫn ở gần, dù chỉ là trong một giấc mơ.

- • -

Sáng hôm sau, Lan Hương tỉnh dậy, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng. Nàng dụi mắt, cảm thấy mình vừa trải qua một giấc ngủ rất sâu, một giấc ngủ yên bình mà không giống những đêm khác. Cảm giác trống vắng vẫn còn đó, nhưng có điều gì đó trong lòng nàng khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Có lẽ là vì chiếc gối mà Ái Phương đã nằm, có lẽ là vì mùi hương quen thuộc vẫn còn vương lại trong không khí.

Nàng nằm yên, suy nghĩ về đêm qua, về cảm giác mà nàng chưa từng trải qua trước đây. Cái ôm ấm áp của Ái Phương, cái cảm giác được cô bảo vệ, tất cả đều rất khác biệt. Lan Hương chưa từng thừa nhận, nhưng giờ đây, nàng biết rõ ràng một điều: nàng đã bắt đầu phụ thuộc vào Ái Phương nhiều hơn nàng nghĩ.

Khi nàng bước ra khỏi phòng, gia nhân đã chuẩn bị bữa sáng. Tuy nhiên, tâm trí của Lan Hương vẫn không thể rời khỏi Ái Phương. Nàng ngồi xuống bàn, gắp một miếng thức ăn nhưng không cảm thấy ngon miệng. Mắt nàng liếc nhìn về phía cửa ra vào, như thể mong đợi điều gì đó. Nhưng chẳng có ai, Ái Phương đã lên tỉnh rồi, và nàng chỉ còn lại một mình trong căn nhà rộng lớn này.

Trong suốt bữa ăn, Lan Hương không nói nhiều, chỉ im lặng gắp đồ ăn, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, như thể mong đợi một cái gì đó mà nàng biết rõ sẽ không đến. Dù vậy, nàng không thể ngừng nghĩ về Ái Phương, về cái vòng tay ấy, về những hành động nhỏ nhưng đầy sự quan tâm mà cô dành cho nàng. Một cảm giác lạ lùng lại dâng lên trong lòng Lan Hương, như thể có một sự thay đổi đang diễn ra trong nàng, nhưng nàng không muốn thừa nhận.

Cả ngày trôi qua trong sự tĩnh lặng, và khi đêm đến, Lan Hương lại cảm thấy trống trải. Dù đã cố gắng không nghĩ về Ái Phương, nhưng nàng không thể kiểm soát được cảm giác trong lòng mình. Nàng lại không ngủ được, lại ngồi dậy viết nhật ký, những dòng chữ rối loạn trong đầu nàng, nhưng rồi cũng dừng lại khi cảm thấy quá mệt mỏi.

Nhưng lần này, Lan Hương không ra ngoài. Nàng không cần phải ra khỏi phòng nữa vì nàng đang ở phòng của cô. Nàng chỉ muốn tìm lại cảm giác ấy, cảm giác yên bình khi ở gần Ái Phương. Nàng không biết lý do tại sao, nhưng trái tim nàng lại dẫn dắt nàng đến nơi mà cô đang vắng mặt. Cuối cùng, Lan Hương tựa lưng vào chiếc giường, mắt nhắm lại, tưởng tượng như mình vẫn đang nằm trong vòng tay của Ái Phương, và rồi nàng chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác ấy lại đến, cảm giác như có một điều gì đó đã thay đổi, nhưng Lan Hương không thể gọi tên được. Cô không ở đây, nhưng sự ấm áp mà cô mang lại vẫn còn đọng lại trong trái tim nàng, mãi không phai mờ. Ái Phương đã đi, nhưng Lan Hương không thể nào xóa nhòa hình ảnh ấy, hình ảnh của một người mà nàng chưa từng nghĩ mình lại có thể để tâm đến nhiều đến vậy.

- • -

Ngày thứ ba kể từ khi Ái Phương rời đi, Lan Hương cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp. Mỗi lần nghĩ đến cô, một cảm giác khó chịu lại dâng lên trong lòng. Cảm giác ấy giống như sự thiếu thốn, giống như có một cái gì đó rất quan trọng đã biến mất. Dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng biết, sự vắng mặt của Ái Phương đang để lại một khoảng trống rất lớn trong trái tim nàng.

Mỗi buổi sáng, Lan Hương thức dậy sớm hơn thường lệ vì nàng không ngủ được lâu. Mặc dù không còn Ái Phương ở bên, nàng cố gắng tập trung vào công việc, nhưng cảm giác không trọn vẹn vẫn luôn ám ảnh nàng. Thường thì cô sẽ cùng nàng ăn sáng, trao đổi vài câu chuyện nhỏ, nhưng giờ đây, tất cả đều im lặng, trống trải.

Khi bữa trưa đến gần, Lan Hương nhận được một tin nhắn từ gia nhân trong nhà ông Hội Đồng Phan: Cô Hai Ái Phương sẽ trở về vào chiều nay.

Nghe được tin này, Lan Hương cảm thấy một luồng khí nhẹ nhàng vỡ òa trong lòng. Nàng không nói gì, nhưng bàn tay cầm đũa của nàng run lên nhẹ. Từng câu chữ trong đầu nàng trở nên hỗn loạn, không thể nghĩ thông. Những lời cảm ơn, những câu hỏi có nên chuẩn bị gì cho Ái Phương khi cô về, tất cả đều ùa đến như một cơn sóng dữ. Nàng cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng không thể ngừng suy nghĩ về sự trở lại của cô.

Khi Ái Phương về đến nhà, Lan Hương đã đứng chờ ở cửa. Khi cô bước vào, đôi mắt họ gặp nhau, và một cái nhìn ấm áp, chân thành từ Ái Phương khiến trái tim Lan Hương như thổn thức. Cảm giác mà nàng không thể hiểu rõ lại ùa về mạnh mẽ, như một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm trái tim nàng run rẩy.

Ái Phương cười, giọng nói dịu dàng như thường lệ:

- "Cô đợi tôi à?"

Lan Hương chỉ gật đầu, không nói gì. Nhưng trong lòng nàng, có một cảm giác muốn gần gũi hơn bao giờ hết. Cảm giác ấy thật kỳ lạ. Cô không cần phải nói gì, chỉ cần đứng đó, và nàng đã cảm thấy an yên trong lòng.

Ái Phương nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Lan Hương, sự dịu dàng và quan tâm trong cách nàng nhìn mình, dù vẫn chưa thừa nhận, nhưng cô biết rõ nàng đã bắt đầu thay đổi. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng bước tới gần nàng.

- "Lâu lắm rồi không thấy cô như thế này." Ái Phương nói, giọng cô đầy yêu thương.

Lan Hương không trả lời, nhưng nàng cảm nhận được cái ấm áp trong lời nói của Ái Phương. Chẳng cần nói gì thêm, cả hai chỉ đứng đó, trong không gian tĩnh lặng, nhưng cũng đủ để cảm nhận sự gắn kết mới mẻ giữa họ. Lan Hương chỉ muốn giữ lại khoảnh khắc này, không muốn nói thêm gì nữa.

Cả hai đi vào trong nhà, Ái Phương vừa về đã vội thay đồ, nhưng vẫn cảm thấy một sự trống vắng trong lòng khi nhìn thấy Lan Hương đứng đó, vẫn nhìn mình chăm chú như thể muốn nói ra điều gì đó, nhưng lại im lặng.

Cuối cùng, Lan Hương lên tiếng:

- "Cô mệt không?" Giọng nàng nhẹ nhàng, không vội vã, như thể đang quan tâm một cách chân thành.

Ái Phương nhìn nàng, khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy yêu chiều:

- "Không mệt."

Nhưng trong lòng cô, có một cảm giác ấm áp, một sự thay đổi mà chính cô cũng chưa rõ ràng. Dù sao, mọi thứ đều thay đổi, không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra, nhưng hôm nay, cô cảm nhận rõ sự thay đổi từ Lan Hương.

Đêm đến, khi mọi thứ đã yên ắng, Lan Hương lại cảm thấy trống vắng trong phòng mình. Dù có Ái Phương ở gần, nhưng nàng vẫn không thể ngừng cảm thấy một sự thiếu hụt. Đã mấy ngày, nàng không thể ngủ trong vòng tay của cô, không thể cảm nhận sự ấm áp ấy. Và tối nay, nàng lại thấy trái tim mình thôi thúc một cách kỳ lạ. Nàng đứng dậy, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước vào phòng Ái Phương.

Khi cửa mở ra, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng khuôn mặt Ái Phương đang ngồi đọc sách. Ái Phương ngẩng lên, nhìn Lan Hương với đôi mắt dịu dàng.

- "Cô cần gì sao?" Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Lan Hương không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, rồi bước đến gần cô, ngồi xuống bên cạnh. Không nói lời nào, nàng chỉ ngồi đó, im lặng. Ái Phương hiểu được, không hỏi gì thêm, chỉ để Lan Hương tựa đầu vào vai mình.

Cảm giác ấy, ấm áp và an yên, khiến Lan Hương cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm. Cô không cần nói gì nữa, chỉ muốn cảm nhận những khoảnh khắc này. Chỉ cần được gần cô, cảm nhận hơi thở của cô, là đủ.

Ái Phương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Lan Hương, khiến nàng dần dần chìm vào giấc ngủ trong sự an lành lạ kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com