☆ bỏ lỡ thanh xuân (1)
warn: couple pernut
Wangho dường như đã mất ngủ cả đêm, trời sáng vẫn không đợi được Sanghyeok trở về. Wangho, Sanghyeok và Eunjung là bạn học cấp ba.
Wangho quen Sanghyeok bao lâu thì Eunjung cũng thầm yêu anh ta bấy lâu. Sau kỳ thi đại học, Sanghyeok đã tỏ tình với cậu và từ chối lời tỏ tình của Eunjung.
Cho đến khi vào đại học, Wangho và Sanghyeok yêu xa, còn Eunjung và anh ta học cùng một trường, cùng một chuyên ngành.
"Cuối tuần này, buổi khám từ thiện, anh đến nơi mới phát hiện Eunjung cũng có mặt, nhưng suốt buổi không hề có cơ hội ở riêng, mong bạn học Wangho yên tâm."
Wangho vừa phàn nàn rằng anh ta không cần thiết phải báo cáo, vừa cảm thấy vô cùng yên tâm vì hành động đó của anh.
Chuyện này bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ? Có lẽ là từ sau khi tốt nghiệp và đi làm.
Cả hai cùng thực tập tại một bệnh viện, một người ở khoa nội, một người ở khoa ngoại, và cha của Eunjung lại là viện trưởng của bệnh viện này.
Lúc đầu, Wangho cũng không nghĩ gì nhiều. Cho đến lần đó, Wangho đến bệnh viện tìm Sanghyeok ăn cơm, và Eunjung cũng có mặt.
Đều là bạn học, Wangho gắp tôm vào đĩa của Eunjung, và Sanghyeok trước mặt cậu, tự nhiên gắp con tôm đó bỏ vào đĩa của mình.
Wangho cứng đờ người, hơi thở như ngừng lại trong giây lát.
Cuối cùng, Eunjung là người phản ứng trước, cô ấy nhìn cậu với vẻ tự nhiên và nói:
"Tôi bị dị ứng với tôm."
Về nhà, Sanghyeok cũng giải thích với cậu, trước đó trong buổi liên hoan của đồng nghiệp ở bệnh viện, Eunjung nói cô ấy bị dị ứng với tôm, anh ta ôm cậu từ phía sau, môi âu yếm chạm vào tai cậu:
"Bây giờ anh và cô ấy đều làm việc ở cùng bệnh viện, bố cô ấy là viện trưởng, không thể đắc tội được. Wangho, hiểu cho anh nhé?"
Wangho cúi đầu, mất một lúc lâu mới khẽ đáp lại một tiếng.
Sinh nhật Sanghyeok, Wangho đặt nhà hàng định cùng anh ta đón sinh nhật.
Nhưng anh lại nói đồng nghiệp trong bệnh viện tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, bảo Wangho đi cùng. Đến nơi, Wangho phát hiện Eunjung cũng ở đó.
Từ đầu đến cuối, Wangho ngồi một góc như người ngoài cuộc, còn anh và Eunjung ngồi ở giữa đám đông, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ họ mới là một đôi thực sự.
Về nhà, có lẽ Sanghyeok thấy cậu không vui, anh ta xoa trán nói với vẻ bất lực:
"Wangho, đừng nghĩ nhiều, anh và Eunjung thật sự trong sạch."
Sau khi tốt nghiệp, anh và Eunjung hầu như ngày nào cũng ở bên nhau, tiếp xúc nhiều hơn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng trực giác của người mình yêu nói với cậu rằng, giữa họ không hề đơn giản như vậy.
Từ cấp ba, cô ấy luôn muốn so sánh với cậu trong mọi việc, thành tích không bằng cậu, nhan sắc cũng không hơn cậu, nhưng cô ấy có lợi thế là có bố làm viện trưởng.
Sự ưu việt bẩm sinh khiến cô ấy luôn rực rỡ hơn cậu, tính cách hoạt bát, lại dũng cảm.
Lúc trường tổ chức hội thao, trong cuộc thi chạy tiếp sức bốn người, Sanghyeok bị đối thủ ngáng chân ngã, đầu gối bị trầy xước, dây chằng bị căng, Eunjung kéo kẻ ngáng chân Sanghyeok:
"Thưa thầy, cậu ta phạm quy, trận này không tính."
Còn Wangho chỉ có thể lặng lẽ giúp Sanghyeok xử lý vết thương.
Sau đó, cô ấy lấy hết can đảm tỏ tình với Sanghyeok, theo đuổi anh suốt sáu năm không hề do dự.
Nếu cô ấy không phải là người phá hoại tình cảm của cậu, có lẽ Wangho sẽ khen cô ấy thẳng thắn và đáng yêu.
"Wangho, nếu anh và Eunjung có gì đó, thì đã có từ lâu rồi. Chúng ta bên nhau sáu năm, chúng ta cần tin tưởng nhau hơn, được không?"
Ánh mắt của anh ngoài vẻ bất lực còn có thêm chút chán ghét. Trong khoảnh khắc đó, Wangho nhận ra mình thật bất lực -
Giả vờ không biết, tức là nhìn anh từng bước từng bước không dấu vết tiến về phía Eunjung.
Nói rõ mọi chuyện, chỉ đẩy anh càng xa hơn.Tiến tới hay lùi lại, đối với Wangho đều là đường chết.
Khi Sanghyeok đi công tác, Wangho viết về những chuyện giữa hai người, đăng lên vòng bạn bè.
Khi Sanghyeok về, anh ta không nói gì với cậu, mà đóng gói đồ đạc của cậu, để ở hành lang. Sống chung ba năm, sau khi cậu đề nghị chia tay, anh ta thu dọn hành lý của cậu ngay trong đêm, bắt cậu phải rời đi.
Wangho nắm chặt tay cầm vali, ngước nhìn anh ta:
"Tại sao?"
Anh ta hít một hơi sâu, giọng có chút bất mãn:
"Đã chia tay rồi, tại sao còn làm vậy?
"Chúng ta chia tay trong hòa bình, xóa bài đăng đó đi."
Wangho cười nhếch mép, nhìn anh:
"Tôi sẽ không xóa."
Sanghyeok dừng lại, khi nói tiếp, giọng anh ta thêm phần nghiêm túc.
"Wangho, chúng ta ba người đều là bạn học, Eunjung không có lỗi với em. Hơn nữa, chuyện này làm ầm lên cũng không có lợi gì cho em."
Wangho, Eunjung, mối quan hệ gần xa rõ ràng. Tim cậu đau nhói, đầu ngón tay run rẩy, cười lạnh:
"Cô ta không có lỗi với tôi, vậy còn anh? Eunjung không sợ làm kẻ thứ ba, tôi còn sợ gì nữa?"
"Wangho!"
Ánh mắt Sanghyeok nhìn Wangho đầy giận dữ và thất vọng:
"Từ khi nào em trở nên như thế này?"
Anh ta quay người "rầm" một tiếng, cửa phòng đóng sầm trước mặt cậu.
Trong hành lang trống vắng, Wangho cắn chặt môi, không để nước mắt rơi xuống, cậu muốn rời đi và không để ai làm tổn thương lòng tự trọng của cậu nữa. Cậu tự hứa với lòng
Rời khỏi nhà anh ta, Wangho kéo vali đứng bên đường, khi nhận được điện thoại của mẹ, Wangho òa khóc.
Mẹ Wangho cả đời chịu thiệt thòi, khi biết Wangho và Sanghyeok hủy bỏ lễ đính hôn, bà chỉ mong cậu đừng giống như bà, bảo Wangho hãy yêu bản thân mình nhiều hơn, tìm một chút
Lúc mới vào đại học, Wangho vừa phải làm thêm vừa phải bận rộn với các khóa học đại học, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, về ký túc xá là ngủ ngay.
Không ngờ một trận mưa lớn khiến Wangho bị cảm nặng.
Một buổi chiều tối, sau khi kết thúc khóa học tự chọn, Wangho ra ngoài và thấy Sanghyeok đứng dưới cột đèn trước tòa nhà thí nghiệm.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng, bước đến với vẻ yêu thương, ôm chặt lấy Wangho. Những ngày sau đó, Sanghyeok luôn ở bên Wangho.
Anh ta đi học cùng cậu, đi tiêm và uống thuốc cùng cậu, chờ đợi đến khi cậu khỏi cảm, rồi mới lưu luyến rời đi.
Những chuyện như thế còn rất nhiều.
Sau đó, qua lời của người bạn thân của anh ta là Junsik, Wangho mới biết rằng sau khi về, Sanghyeok cũng bị cảm nặng.
Nhưng lúc đó, người bên cạnh anh ấy là Eunjung, không phải cậu.
Có lẽ Wangho đã ở bên anh ta quá lâu, lâu đến mức coi đó là thói quen, bây giờ anh ta rời đi Wangho mới nhận ra, cuộc đời mình có khoảng trống lớn như vậy.
Như thể ngoài anh ta ra, không ai có thể lấp đầy.
Sau vài ngày u sầu, bạn thân của Wangho là Siwoo tìm đến, mở lời hỏi:
"Cậu và Sanghyeok chia tay rồi à?"
Wangho cười gượng, nhìn cậu ấy:
"...Sao thế?"
"Eunjung đăng lên vòng bạn bè, cậu biết không?"
Wangho hơi ngạc nhiên, mở vòng bạn bè ra, đập vào mắt là một bức ảnh rất thân mật.
Trong một quán cà phê lãng mạn, Eunjung ôm một bó hoa hồng lớn, cười rạng rỡ dựa vào vai Sanghyeok.
Sanghyeok và cô ấy tạo dáng tay hình trái tim, ánh mắt anh ta nhìn cô ấy đầy tình cảm ngọt ngào.
"Ngày này, mình đã chờ đợi sáu năm rồi."
Sanghyeok lập tức bình luận bên dưới:
"Sau này, anh sẽ không để em chờ nữa."
Siwoo an ủi Wangho rằng, Sanghyeok chọn chia tay với cậu, một là vì ở bên Eunjung ngày ngày, nảy sinh tình cảm, hai là vì bố cô ấy có thể giúp đỡ anh ta trong công việc.
Wangho cố gắng không để nước mắt rơi, nhưng vẫn bị nước mắt làm mờ tầm nhìn. Trong phần bình luận đầy những lời chúc mừng, Wangho thấy một người lâu không gặp xuất hiện.
Dohyeon: Vỗ tay.
Anh ấy luôn xuất hiện trước mặt cậu với vẻ hứng thú không ngại chuyện lớn, bây giờ cũng vậy.
Khi chuyển đến trường cấp ba này, Wangho nghe từ bạn bè rằng Dohyeon là người nổi bật nhất trường.
Không chỉ đẹp trai nhất, mà thành tích học tập cũng đứng đầu. Lần đầu tiên thấy anh ấy, Wangho đã có động lực muốn đuổi kịp anh ấy.
Wangho thậm chí từng nghĩ rằng chỉ cần học chăm chỉ, chỉ cần vượt qua anh ấy một lần, sẽ có thể thu hút sự chú ý của anh ấy.
Nhưng dù Wangho có cố gắng thế nào, cậu vẫn đứng sau anh ấy, vững vàng ở vị trí thứ hai.
Dohyeon phát huy xuất sắc, thi vào Đại học Seoul, còn Wangho chọn một trường gần đó.
Sau kỳ thi đại học, Wangho lấy hết can đảm viết một bức thư tình tỏ tình với Dohyeon, nhưng đợi mãi, Wangho vẫn không nhận được hồi âm.
Wangho chết tâm, không còn mộng tưởng gì nữa — dù những khoảnh khắc mập mờ trong quá khứ từng khiến Wangho ngộ nhận rằng anh ấy cũng có tình cảm với mình.
Ngày hôm đó, Wangho đi trong mưa, Sanghyeok theo sau và tỏ tình với Wangho. Khi Wangho quay lại ôm anh ta, Wangho nói rằng cậu sẵn lòng ở bên anh ta.
Trong ngày lễ tốt nghiệp, anh ta vượt đường xa đến gặp Wangho, mượn áo tốt nghiệp để chụp ảnh cùng Wangho trên bãi cỏ, bên cạnh có hai sinh viên đang chụp ảnh cưới.
Wangho và Sanghyeok đứng lặng nhìn một lúc, anh ta bất ngờ quay đầu nhìn cậu:
"Wangho, khi chúng ta kết hôn, không chỉ chụp ảnh ở trường của em, mà còn ở trường của anh, được không?"
Wangho mỉm cười nhìn anh ta, gật đầu thật mạnh.
Chỉ là không ngờ, bọn họ lại có kết cục như thế này.
Tỉnh lại, ngoài biểu tượng vỗ tay của Dohyeon, trong phần bình luận còn có biểu tượng ăn dưa của Siwoo.
Nhìn phần bình luận, Wangho – nam chính, cũng để lại một biểu tượng chúc mừng.
Đó là sự chế giễu, cũng là sự buông bỏ.
Có lẽ vì bình luận của Wangho, không lâu sau, Eunjung đã xóa bài đăng đó.
Một tuần sau, mẹ Wangho lo lắng cho cậu, nên đã đến thăm cậu.
Khi gặp Wangho, mắt mẹ đỏ hoe, bà kéo Wangho vào lòng, đau xót nói: "Wangho à, đừng lo, có mẹ ở đây rồi."
Chia tay Sanghyeok gần nửa tháng, Wangho gầy đi nhiều, cũng không tránh khỏi làm mẹ lo lắng.
Bố mẹ Wangho đã ly hôn từ khi cậu học trung học, trước khi vào đại học, Wangho từng hỏi mẹ, tại sao lại ly hôn với bố?
Mẹ nói, vào ngày sinh nhật của bố, mẹ đã làm một bàn đầy món ăn bố thích, nhưng bố chỉ buông một câu "bạn bè có hẹn" rồi bỏ mẹ và bàn ăn đầy món ăn lại.
Wangho và Sanghyeok tuy không giống bố mẹ, nhưng trong ba người bọn họ - Wangho, Eunjung yêu anh ta hơn ai hết. Từ Eunjung, cậu có thể thấy được hình ảnh của mẹ mình năm xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com