Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

0.4

han yujin làm việc tại cửa hàng hoa này đến nay cũng đã hơn hai tháng, thế nhưng chuyện này em chỉ nói với mỗi mình hanbin hyung, bởi em biết nếu chuyện này đến tai của mẹ, mẹ sẽ rất giận cho mà xem, em là chỉ muốn phụ giúp mẹ phần nào đó chi phí

từ khi sinh ra em đã không phải thiếu thốn bất cứ thứ gì, quần áo, sách vở, đồ chơi đều là loại tốt nhất, kể cả lúc gia đình phá sản, bố em phải ngồi tù, thì mẹ vẫn tự mình gồng gánh nuôi nấng em một cách đầy đủ nhất

khi lớn lên đã hiểu chuyện, nhìn hình ảnh mỗi ngày mẹ đều quần quật với công việc, em đau xót vô cùng, vì thế mà em đã luôn cố gắng tranh các suất học bổng, lén lút ra ngoài làm thêm đỡ đần phí sinh hoạt bản thân hằng ngày

vậy mà có một điều làm em không thoải mái lắm, đó là từ lúc được nhận vào làm tại cửa hàng hoa này, với vị trí ứng tuyển ban đầu là thu ngân đứng quầy, em không hiểu vì sao, quản lý luôn sai bảo em làm tất cả mọi việc, thu ngân, trưng bày, xếp kệ thậm chí là dọn dẹp vệ sinh, em lúc nào cũng phải làm luôn cả phần người khác, trong khi họ chỉ thong thả ngồi đó liếc mắt nhìn em

nhưng yujin đâu biết được rằng, ông chủ cửa hàng hoa này lại chính là zhanghao

zhanghao sau một thời gian đau đầu suy nghĩ cách để trả thù em, thì bỗng dưng một ngày đẹp trời nọ hắn được cấp dưới thông báo rằng có nhân viên ứng tuyển mới tên han yujin, hắn liền không chần chừ mà nhận em ngay tức khắc, những ngày sống khó khăn của han yujin cũng từ đó mà bắt đầu

sau giờ tan học buổi chiều, sung hanbin lái xe đón em, rồi đưa em đến thẳng chỗ làm việc, chiếc ô tô sang trọng đỗ trước cửa, han yujin bước ra với hàng chục lời bàn tán từ nhân viên khác bên trong

- yujin này, hay em xin nghỉ việc ở đây đi, anh sẽ tìm cho em một nơi khác tốt hơn

yujin vừa toan bước vào đã bị sung hanbin nắm lấy cổ tay kéo lại, em cũng không khỏi bất ngờ trước lời đề nghị đột ngột của anh, nhưng rồi chỉ mỉm cười nhẹ mà đáp lời

- sao thế, em vẫn đang làm ở đây rất tốt mà

- có thật là tốt không em ?

bỗng dưng em lại vì câu hỏi ấy từ người đối diện mà sựng lại

- sao anh lại hỏi thế ?

- có phải em bị mọi người ở đây ức hiếp không ?

- a-anh làm sao... ?

- anh biết hết tất cả đấy yujinie, không chuyện gì có thể qua mắt được anh, em có phải là luôn bị mọi người sai vặt làm hết tất cả mọi công việc ?

- em...

- đó cũng là chuyện đương nhiên thôi, vì đây là cửa hàng của tên khốn zh...

sung hanbin nói đến đây mới sực tỉnh, anh nghĩ hiện tại vẫn là chưa nên nói đến việc này cho em nghe, tốt nhất là khuyên em rời khỏi chỗ này, càng không dính dáng đến tên zhanghao càng tốt

- anh nói là của ai cơ ?

- k-không có gì, chỉ là...anh nghe nói ông chủ cửa hàng này là một người rất rắc rối, em không nên tiếp tục thì tốt hơn

han yujin nghe thế thở dài, em cũng biết chứ, em còn là hiểu rõ hơn ai hết chuyện bản thân bị chèn ép một phần là do phía chủ, vì nếu không có chủ chống lưng, nhân viên và quản lý làm sao dám tự tung tự tác như vậy

- nhưng lương ở đây rất cao, hiện tại em cần tiền để phụ giúp mẹ chuẩn bị cho em vào đại học

- yujin, sao em không nghĩ còn có anh ở đây mà, anh có thể lo cho em...

- không được, anh biết rõ em ghét nhất điều đó mà

- anh xin lỗi

- em biết anh lo lắng cho em, nhưng cứ yên tâm nhé, em hiểu rõ giới hạn chịu đựng của bản thân mình mà, họ chỉ là sai vặt chứ cũng chưa làm gì quá đáng ảnh hưởng đến cơ thể em

- nhưng anh vẫn...

- em hứa, nếu họ có làm gì vượt quá giới hạn, em sẽ lập tức nghỉ việc có được không ? tin em nhé ?

sung hanbin dù không can tâm, đến khi ngước lên lại vì bắt gặp đôi mắt thỏ con của em mà mủi lòng

toi rồi, lần này sung hanbin lại giơ cờ trắng

- đưỡ rồi, nếu có chuyện gì nhất định phải báo ngay cho anh nhé

- em biết rồi mà, thôi em vào làm đây, anh về cẩn thận nhé

- ùm, em vào đi

- làm việc thì trễ nãi, đến nơi lại còn đứng đấy âu yếm suốt cả buổi cùng đàn ông, cậu đây là muốn nghỉ việc có phải không ?

han yujin vừa vào đến đã bị lời nói khó nghe của tên quản lý làm cho cúi gầm mặt xuống, em vội vội vàng vàng đan hai tay lại sợ hãi mà buông lời xin lỗi

- em xin lỗi, em không có ý đó, lần sau sẽ rút kinh nghiệm ạ

- phiền phức, mau mau vào thay đồng phục đi, dãy hoa tulip vẫn chưa được xếp lên kìa, cậu qua đấy làm đi

- v-vâng ạ

yujin vào phòng thay quần áo với gương mặt uất ức cùng đôi mắt đã long lanh nước, xếp kệ rõ ràng đâu phải việc của em

theo quy định giờ đóng cửa tiệm sẽ rơi vào bảy giờ tối, đáng lí ra sau khi dọn dẹp, em có thể về nhà lúc tám giờ, ấy vậy mà họ lại lần nữa ức hiếp em, ép em dọn dẹp lại cả cửa tiệm to lớn này, kết quả là đến hơn chín giờ, em mới bắt đầu sửa soạn trở về

- yujinie ? sao giờ này còn con chưa về nhà

- a, mẹ ~ hôm nay thầy nhờ yujin ở lại kèm môn toán cho các bạn, loay hoay thế nào yujin lại quên gọi điện báo với mẹ, yujinie xin lỗi mẹ nhiều ạ

- làm mẹ sốt cả ruột sợ con gặp phải chuyện gì, vậy khi nào con về ?

- giờ con đang chuẩn bị về đây ạ

- ùm, thế về cẩn thận nhé, mẹ hâm nóng thức ăn lại chờ

- vâng

đến khi mẹ Han cúp máy, em mới trút tiếng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là em nhanh trí nghĩ ra lý do để mẹ không nghi ngờ gì

em với bộ dạng uể oải cuốc bộ về nhà, vì lúc chiều hanbin hyung có nói anh ấy có buổi gặp gỡ đối tác, em sợ anh có dùng rượu lái xe sẽ nguy hiểm nên mới không gọi cho anh đến đó mà tự mình trở về

thoắt cái đã đến công viên đầu khu phố, em có phần phấn chấn hơn hẳn khi nãy vì cuối cùng cũng sắp về đến ngôi nhà thân yêu của mình, cùng mẹ ăn cơm rồi ngủ một giấc thật ngon lành

vậy mà khi tiến đến gần dãy ghế đá được đặt phía trước, em nhìn ra dáng người vô cùng quen thuộc, vóc dáng cao gầy ấy cùng chiếc áo hoodie đặc trưng, không ai khác ngoài kim gyuvin, nhưng hình như, ngồi cạnh cậu còn có một nam nhân khác

han yujin chậm rãi nấp vào thân cây to gần đó mà quan sát, cảnh tượng không nên nhìn thấy lại đúng lúc diễn ra trước mắt em, kim gyuvin và zhanghao đang khóa môi nhau thắm thiết

tim yujin bỗng đau thắt lại một nhịp, em vội nâng cánh tay gầy gò lên ôm chặt lấy ngực mình, em hối hận khi lúc nãy đã không làm ngơ trở về mà lại tò mò xem trộm để rồi phải đau đớn khôn nguôi

em cẩn thận quay bước đi không phát ra tiếng động, khó khăn nhấc từng bước một trở về nhà, em có nghe hanbin hyung nói một tuần nay kim gyuvin hình như đã đổi tính đổi nết, cả ngày ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc dì Shin, tối đến cũng không ra ngoài tụ tập, đặc biệt là không thấy bóng dáng zhanghao đâu nữa

mừng thầm rằng mình sẽ lại có cơ hội, ấy vậy mà hôm nay tình yêu lại trao cho em một cái tát đau điếng, kim gyuvin vẫn là chưa từng từ bỏ zhanghao, duy chỉ mỗi em là đứa luôn thừa thãi trong mối quan hệ bòng bong này

thất thần được một lúc em lại vì tiếng còi phát ra từ phía sau mà giật mình, quay đầu lại đã thấy sung hanbin từ ghế lái bước xuống, nhìn anh xiêu vẹo đi đến em, em đoán hình như anh đã say rồi

- yujinie...sao lại tự mình về nhà ?

- hanbin hyung, sao lại uống say thế này ?

han yujin thấy anh loạng chạng liền tiến tới đỡ lấy người anh tựa vào mình, mũi em tức khắc chun lại vì mùi cồn khó chịu

- anh chỉ có uống một chút, trả lời anh, tại sao lại không gọi anh đến đón ? anh trốn khỏi bữa gặp gỡ về cửa tiệm đón em nhưng lại không thấy, gọi cũng không nghe máy, em là muốn chọc anh tức chết sao ?

khỏi phải nói, tổ hợp sung hanbin và rượu là một sai trái của cuộc đời, anh một khi đã say sẽ cằn nhằn rất nhiều, tính tình khó chịu bắt thường và đặc biệt rất thích mè nheo

- em không có, là do em biết anh sẽ uống say đến thế này nguy hiểm nên mới không gọi cho anh đến đón, còn em không nhấc máy là vì điện thoại đã hết pin sập nguồn mất rồi, em bị họ chèn ép ở lại dọn dẹp đến tối mù, đã mệt mỏi lắm rồi giờ anh lại còn lớn tiếng với em

han yujin uất ức trình bày, hai mắt em lại long lanh nước, như thể chỉ cần sung hanbin trước mặt trách mắng em thêm một câu nào, em sẽ lập tức òa lên ngay

- a-anh xin lỗi, yujinie là do anh sai, anh không biết, yujinie đừng khóc nhé, do anh lo lắng cho em quá thôi, anh hứa sau này không uống rượu say nữa

- đồ điên nhà anh, làm việc thì làm sau tránh được mấy việc này, chỉ là em vẫn có thể tự mình về nhà được, không phải phiền đến anh

- không phiền ! đều là do anh tự nguyện, yujinie nói thế anh sẽ giận đấy ~

- được rồi em xin lỗi, em sẽ không nói thế nữa, giờ em dìu anh về nhà nào, xe cứ để đấy, dù sao nhà cũng ngay kia, tí em nhờ bác Sung lái vào hộ nhé

- ùm, nghe yujine tất ~

hai thân hình một lớn một nhỏ dìu nhau trở vào nhà, han yujin khổ sở lắm mới dìu nổi anh, còn anh lại nhân cơ hội đấy mà tựa cả vào người em, ôm em không buông, đúng là đồ xấu xa !

- anh thấy chưa, họ vẫn vui vui vẻ vẻ bên nhau sau khi đã tìm mọi cách chia cắt bọn mình kia kìa

- gyuvine anh thấy, rất rõ là đằng khác, em cứ yên tâm, mọi chuyện anh đã sắp xếp một cách bài bản, chỉ cần đúng thời điểm anh liền triển khai ngay

- bé yêu, anh định sẽ làm gì trước tiên đây ?

kim gyuvin lúc này tựa đầu vào vai người trước mặt, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc từ hắn, ôn tồn cất giọng hỏi han

- tuần sau cửa hàng của anh sẽ tài trợ cho bữa tiệc tại một quán bar lớn của thành phố, anh sẽ cử một vài nhân viên sang trợ giúp phần trang trí, trong đó có cả han yujin....

- thì sao chứ ? em thấy chả có gì bất lợi cho cậu ta

- anh đã nói hết đâu ? em nghĩ, sẽ thế nào nếu gài cho cậu ta một cái bẫy

- bẫy ?

zhanghao mỉm cười nhạt rồi từ tốn gật đầu

- được nam nhân lạ mặt ôm ấp tại quán bar, chụp lại ảnh và nó xuất hiện ở cfs trường học ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com