18. Tựa gió chạm mây trời. [ 1 ]
Thể loại: <sẽ cập nhật sau>
Sicheng vốn từ bé đã có tài, thắng ở mọi trận đấu. Từ múa cổ truyền mà hàng năm dòng họ cậu tổ chức cho tới bóng đá giải của trường. Cậu luôn tự hào về tài năng của bản thân, mọi người xung quanh cũng không phản đối quá nhiều về sự tự tin đôi khi quá mức của cậu, thậm chí còn yêu mến và cổ vũ. Bởi vì kĩ năng giao tiếp và ứng xử của Sicheng đã được rèn dũa từ bé. Dong Sicheng hoàn hảo và luôn có được mọi thứ mà mình muốn.
Nhưng rồi, đến năm thứ nhất khi cậu bắt đầu học đại học, biệt hiệu Dong Sicheng luôn thắng, núi cao không bằng thành tựu muôn ngàn chiến thắng của Sicheng bị phá vỡ hoàn toàn.
Lần đầu tiên trong đời Sicheng thua, đó chính là ở trận bóng đá giao hữu giữa năm nhất và năm ba. Trước buổi thi đấu, cậu có thức khuya làm nốt deadline nên cả buổi cứ gật gù mãi. Lúc giữa trận, Sicheng mất tập trung và chân cậu bỗng vắt chéo vào nhau rồi khiến cả người ngã lên cầu thủ đội kia. Lồng ngực người ta thật ấm áp, cậu trong một giây muốn chui rúc vào đó mà ngủ một bữa thật đã. Nhưng rồi sự ồn ào xung quanh làm cậu bừng tỉnh và vội vàng rời ra.
"Sicheng, cậu không sao chứ?" Jaehyun chạy tới, đỡ cậu đứng dậy. "Mệt thì nên nghỉ ngơi chứ, đừng để bản thân bị thương như vậy."
"Đội mà thiếu tớ chắc chắn sẽ thua." Sicheng khập khễnh đứng dậy, chun mũi phủi quần áo. "Các cậu thì đá đấm được cái gì? Tớ ổn, mau đá nốt rồi thắng mấy ông già kia đi."
Jaehyun hốt hoảng định bịt miệng Sicheng lại, nhưng đã quá muộn, cậu thản nhiên nói mặc dù có người bị gọi là mấy ông già kia đang đứng ngay trước mắt. Nói xong, cậu nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Jaehyun liền khó hiểu, mở miệng ra hỏi thì bị cắt ngang.
"Mấy ông già sao? Nhóc, cậu coi thường bọn anh quá rồi đấy." Vị tiền bối bị cậu ngã đè lên giờ đang nhìn cậu, nhìn xoáy sâu vào trong đáy mắt cậu khiến Sicheng có phần lùi bước. "Sicheng? Có phải người luôn được mệnh danh là vua chiến thắng sao? Thôi được rồi, vì là năm nhất, anh sẽ nhường nhóc thắng để bảo vệ chức danh đấy, được chứ?"
Nụ cười toả sáng của vị tiền bối kia đập thẳng vào trái tim của những thiếu nữ đang ngồi trên khán đài, không lâu sau là tiếng hét vang trời của họ. Nhưng nụ cười đó trong mắt cậu thật đáng đánh, nụ cười thì rạng rỡ nhưng ánh mắt đầy sự khinh bỉ. Ánh mắt đó khiến cậu bực bội, bỏ qua mọi phép tắc ứng xử được học, cậu gằn giọng. "Ông già, có phải anh sợ em - một hậu bối năm nhất, đánh bại nên mới nói thế không? Không sao, em sẽ nhường anh thắng. Em thua chả sao cả. Có khi em lại không thể nhường anh thắng ấy." Kết thúc câu nói là giọng cười nhạt của Sicheng, người đối diện chẳng nói gì, chỉ nhếch mép.
Sau đó, trọng tài phải tách hai người ra và cho tiếp tục trận đấu. Chính xác hơn là trận đấu giữa Sicheng và vị tiền bối kia. Họ liên tục cầm bóng và dùng hết sức mình đá vào khung thành đối phương. Cậu đã mệt mỏi, giờ còn phải chiến đấu hết sức vì lòng tự tôn của đàn ông, mồ hôi con mồ hôi mẹ thi nhau lăn xuống.
Cuối cùng, Sicheng thua đậm. Đứng đơ người thở dốc khi nghe thấy thông báo, cậu chẳng thể cử động nổi chân tay. Jaehyun chỉ dám đứng cạnh, buông vài câu an ủi rồi cố gắng kéo cậu vào phòng nghỉ ngơi. Nhưng chút sức lực của y chẳng thể nào kéo được đôi chân như ghim xuống sân, Sicheng cứ đứng lặng người. Rõ ràng sân rất ồn nhưng cậu lại nghe không xót từng chữ nào của khán giả. Họ buông những lời cay nghiệt chê bai cậu, rằng cậu quá tự tôn tự đại. Từng lời như đập nát lòng tự trọng của Sicheng.
Vị tiền bối sau khi ăn mừng với đội mình xong, không quên đi ra chỗ Sicheng trêu chọc. Không phải anh thù dai mà anh vốn là người ghét mấy đứa nhóc kiêu ngạo khinh thường người khác, phải cho chúng một thất bại mới chịu. Và Sicheng là một trong những đứa nhóc đó. Sicheng từ lúc vào trường đã mang tiếng vang, chắc chắn tính tình mang nét kiêu ngạo. Đúng như anh dự đoán, cậu chính xác như vậy.
"Xin lỗi, anh lại không thể nhường em thắng, chân anh cứ tự nhiên đá vào khung thành thôi." Lần nữa nụ cười toả sáng đó xuất hiện và khán đài như vỡ tung. Sicheng méo mó cười lại. "Tự giới thiệu luôn, anh là Nakamoto Yuta. Cái tên này có lẽ em phải nhớ đến cả đời đấy."
Phải, cậu chắc chắn nhớ cái tên Nakamoto chết tiệt Yuta này.
.
Lần nữa, chân cậu bắt đầu mất lực và ngã xuống bãi cỏ cứng nhắc. Sau hai giây, Sicheng quyết định sẽ nằm im trên bãi cỏ luôn. Vì cậu đang rất mệt. Nằm dáng hình chữ Đại 大 khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn, giương mắt lên nhìn bầu trời xanh ngát bị che bởi những đám môi trắng xoá trôi lơ lửng. Sicheng vốn định rủ Jaehyun đi ra luyện tập cùng mà y lại chạy đi đâu làm cho cậu phải luyện tập một mình. Vốn không chịu được đả kích có thể xem là khá lớn, cậu đã khổ sai luyện tập, rồi sẽ hẹn vị tiền bối Nakamoto chết tiệt Yuta kia ra đấu lại. Cậu ngắm bầu trời, đầu hiện lên hình ảnh Yuta chạy thật nhanh trên sân cỏ, lướt qua người cậu với nụ cười thật tươi rồi đá thẳng vào khung thành. Mái tóc có phần bết lại vì mồ hôi nhưng lại thêm quyến rũ cùng với ánh mắt quyết thắng. Toàn bộ hình ảnh tuyệt mỹ ấy đều được thu vào trong mắt cậu, khắc sâu vào não bộ. Nghĩ thêm một lúc nữa, Sicheng toàn nhớ đi nhớ lại nụ cười của Yuta, lúc anh vừa cười vừa nhìn về phía cậu. Cảm giác như nụ cười đó là dành cho, không, dành riêng cho Dong Sicheng này.
"Aaaa" Sicheng lắc đầu mạnh, hai tay áp vào má, đập bộp bộp vài cái để thức tỉnh bản thân. Cậu phải phá vỡ cái suy nghĩ chẳng hề đúng đắn đấy đi, vì Yuta chẳng hề thích cậu. Ánh mắt của anh nói lên hết, vì vậy nhìn anh cười với mình mà cậu chẳng thể vui vẻ. Đáng lẽ cậu không nên nói những lời thiếu tôn trọng như vậy. Nhưng mà tại Yuta đứng gần mới nghe thấy, những lời đấy cậu chỉ nói cho Jaehyun nghe thôi. Tất cả là tại Yuta. . . Cậu chửi bản thân một tiếng, lại đổ lỗi cho người khác. Nằm lâu khiến cậu nghĩ quẫn mãi nên Sicheng quyết định đứng dậy luyện tập tiếp.
Đang đứng dậy thì đầu đập mạnh vào một vật thể khác rất cứng. Cậu lại ngã xuống nền cỏ và bắt đầu ôm đầu suýt xoa. Vật thể cậu phải cũng kêu oai oái lên.
"Tiền bối?" Sicheng hơi ngạc nhiên khi nhận ra vật thể đấy là Nakamoto Yuta. Tim có chút hoảng loạn. "Sao anh lại ở đây?"
"Anh ở đây để ngăn người nào đó điên cuồng tập luyện đến mức bạn thân người đó phải nhờ anh cản lại." Yuta xoa xoa đầu, tự hỏi đầu Sicheng có phải làm từ đá không. Anh nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cậu, người dần tiến về phía trước. Cho đến khi mũi hai người cách nhau một gang tay mới dừng. Sicheng không hiểu nổi tình huống gì đây, mới nói đúng ba câu đối thoại mà đã như này. Mặt Yuta gần tới mức cậu nhìn thấy cả những vì sao lấp lánh trong đáy mắt của anh, những vì sao mà sẽ toả sáng mỗi khi anh cười. Gò má không tự chủ được mà khẽ đỏ hồng, cậu hơi lùi về đằng sau. Yuta nhìn cậu một lát rồi đứng dậy, đưa tay phủi quần. "Lại đây anh dạy cho em vài kĩ thuật."
Thường thì không ai dạy cho đối thủ của mình những kĩ thuật bí mật, Sicheng khó hiểu nhìn anh. Định mở miệng ra hỏi thì đã bị anh đọc trước được suy nghĩ. "Anh chỉ muốn giúp em thôi, về sau em cũng là người thay thế mấy ông già năm ba này thôi."
Phải rồi, Yuta đã là năm ba rồi, cậu sẽ lên thay thế anh vào hai năm học nữa. Sicheng không nói gì nữa, đứng dậy phủi quần áo bắt đầu luyện tập theo lời Yuta chỉ. Thực sự bóng đá không phải sở trường của cậu, nhưng cậu vẫn cố gắng luyện tập điên cuồng để có thể chiến thắng. Cậu chẳng hiểu lý do mình lại làm như vậy, có lẽ bị ám ảnh từ bé. Nhìn sang nét mặt vui vẻ của Yuta, cậu gần như ghen tỵ với anh. Anh thực sự yêu thích bóng đá, ánh mắt toả sáng ngàn vì sao đó nói lên hết. Nói là luyện tập nhưng nhìn anh như đang chơi đùa với trái bóng, nụ cười luôn trực trên môi dù cho cơ thể mất nhiều sức lực, thỉnh thoảng lại thêm mấy vệt trầy xước. Cậu lại khác, chỉ thấy mệt mỏi và toàn thân đau nhức. Mồ hôi con mồ hôi mẹ thi nhau chảy dài trên khuôn mặt cậu. Nói gì đi nữa thì Sicheng vẫn gồng mình lên để đá quả bóng dưới chân vào khung thành lớn kia.
"Sicheng, em mất tập trung quá." Yuta nói rồi nhanh chóng dùng chân cướp lại quả bóng, tăng tốc và đá vào khung thành bên cậu. Sicheng không nói gì, chỉ đứng lại, khuỵu người thở dốc. Cậu cảm thấy mình chẳng có chút động lực nào sau khi nhìn được dáng vẻ bừng sức sống với đam mê của Yuta. Ý chí muốn khôi phục danh dự tan biến hoàn toàn, cậu chỉ thấy. . . trống rỗng.
Yuta nhìn bộ dạng chán nản của Sicheng, anh cầm bóng lên, tự đùa nghịch với nó. Anh nghĩ nên để một khoảng trống cho cậu được thở. Cơ thể thì hăng say tâng quả bóng lên không trung nhưng đầu lại suy nghĩ về cậu hậu bối năm nhất kia. Nếu nói về cậu, ai cũng sẽ bảo là lười vận động mạnh, không thích đổ mồ hôi, chỉ yêu thích môn múa Trung Quốc gia truyền. Vậy mà cậu lại lăn mình ra sân bóng, dù chẳng yêu thích cũng luyện tập cho tới lúc đứng thứ nhất thì thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, không phải Sicheng muốn đứng nhất mà là dường như bị bắt đứng nhất.
Quả bóng ở trên không trung lệch quỹ đạo vào rơi trúng vào đầu Yuta rồi bay ra chỗ Sicheng đang ngồi. Yuta đút hai tay vào túi quần, tự trách bản thân lo chuyện bao đồng, đi ra cạnh Sicheng.
"Mệt quá à?" Anh ngồi xổm trước mặt Sicheng, ánh mắt thất thần của cậu được anh nhìn rõ hết.
"Không. . ." Sicheng gượng gạo đứng dậy. "Chúng ta luyện tập tiếp đi."
Yuta nhún vai, nhanh chóng chuyền bóng sang cho cậu để cho phản công trước. Bóng chạm chân, cậu khẽ hít một hơi thật sâu rồi thở ra, bắt đầu di chuyển đôi chân mỏi nhừ. Cậu phải luyện tập mới có thể thắng được, cậu phải giành lại được danh hiệu Dong Sicheng luôn thắng, núi cao không bằng thành tựu muôn ngàn chiến thắng của Sicheng. Sicheng tăng tốc, nhanh nhẹn luồn bóng vượt qua Yuta và chạy về phía cung thành của anh. Yuta ngạc nhiên, có phần không phản ứng kịp, gấp gáp đuổi theo. Cung thành đã hiện ra trước mặt, chỉ cần sút là vào.
Bỗng, cậu lại nghĩ, cậu đâu cần danh hiệu đấy, cậu đâu cần phải như này, cậu đâu cần phải cố gắng vì một thứ mình không yêu thích. Sicheng trong giây khắc đứng lại, cậu đứng trước chiến thắng nhưng không giành lấy nó. Chiến thắng có ý nghĩa gì khi cậu không vui vẻ?
Vai bị một cánh tay đập nhẹ vào, cậu quay đầu lại và toàn bộ khung cảnh trước mắt được thu gọn rồi vô thức khắc sâu vào tâm trí.
"Nếu em không thích thì đừng cố. Hãy theo đuổi niềm đam mê thực sự của mình." Ánh mắt của Yuta dịu dàng hơn bao giờ hết, nụ cười nhỏ cũng hiện lên. Anh đang động viên cậu. "Dù chưa thân nhau lắm nhưng anh sẽ ủng hộ em, ủng hộ đam mê của em."
Sicheng càng ngày càng hiểu rõ vì sao các thiếu nữ trong trường lại say đắm nụ cười của Yuta đến như vậy. Vì nó có khả năng chữa lành vết thương. Vết thương của cậu, vết thương mà thậm chí cậu còn chẳng biết đến, được chữa lành.
Trời hôm đó, gió thổi to.
To be continued
Góc nhỏ của Chan: lúc đầu định làm oneshot nhưng mà dài quá, phải cắt ra. . . Chương này 2319 từ rồi đấy _:('ཀ'」 ∠):
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com