Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

15.

Rời đi một lúc lâu, Taeyong nhưng lại không quay về sở cảnh sát, lẳng lặng đánh vô lăng đi ngược về hướng ngoại ô thành phố. Trên đường đi, radio đang bật bài hát mà một người bạn của anh rất thích nghe. Lúc này Taeyong mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, ngón tay siết chặt vô lăng cũng thả lỏng.

Chớp mắt, những toà nhà cao tầng đã dần biến mất, mà thay vào đó là khung cảnh đơn sơ, mộc mạc của những cánh đồng cỏ. Đoạn đường rất vắng vẻ, không đông đúc như đường cái ở thành phố.

Đi một lúc cũng đến nơi cần đến. Taeyong tắt máy xe, cầm lấy bó hoa đặt bên ghế phụ, mỉm cười nhìn chúng rồi bước xuống.

Đoạn đường này vì nhỏ nên chỉ có thể đi bộ. Hai bên đường đi um tùm cây cỏ, những bông hoa dại tươi tắn đầy màu sắc tô điểm. Taeyong vững chãi từng bước ánh mắt cố định về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm.

Taeyong đi một đoạn thì dừng lại trước một bia mộ. Khẽ cuối người xuống đặt bó hoa bên cạnh khung ảnh của một người. Nhìn thấy nụ cười của thiếu niên ấy, Taeyong mỉm cười thật tươi, ngồi xuống đối diện.

"Xin chào, Doyoung."

Một lúc sau, Taeyong lấy ra trong túi chìa khoá xe, trên đó treo lủng lẳng một cái móc khoá hình hoa hồng rồi nắm thật chặt trong bàn tay.

Là của cậu tặng.

"Dạo này em có ổn không?..."

"...Anh đương nhiên là vẫn ổn..."

Dừng lại một chút, Taeyong nhếch mép cười nhìn chiếc móc khoá, thở dài.

"Chỉ là có một chút gì đó trống trải."

Phải rồi. Đã những 10 năm, nhưng Taeyong vẫn không có cách nào quên đi được cậu. Nụ cười của cậu, đẹp đến đau lòng. Taeyong đương nhiên nhớ những lúc Doyoung cười nói vui vẻ bên cạnh mình, và Taeyong luôn dành cho Doyoung một vị trí đặc biệt trong tim mình.

Taeyong biết chuyện của Doyoung và Jaehyun, bởi Doyoung đã từng tâm sự với anh rất nhiều điều, gồm cả về việc mình thích Jaehyun ra sao, theo đuổi Jaehyun thế nào.

Cả ba là bạn thân. Anh và Jaehyun có quen biết từ trước. Vào ngày khai giảng năm học mới, anh đã đứng ở cổng trường giúp đỡ các em học sinh mới vào trường với tư cách là thành viên hội học sinh. Và khi ấy, Doyoung xuất hiện, tim Taeyong đột nhiên chậm mất một nhịp, rất nhanh thôi biến mất.

Nụ cười của cậu, ánh mắt của cậu, cử chỉ của cậu, tất thảy đều đẹp.

Taeyong chủ động giúp cậu, dẫn cậu đến lớp, cùng cậu ăn sáng ở căn tin trường, lấy đặc quyền của hội học sinh để bao dung cậu.

Nhưng mà... ánh mắt của cậu vô tình rơi trên một người khác.

Không phải Lee Taeyong.

Lee Taeyong ước cái tên mà cậu nhắc đến là mình, không phải Jung Jaehyun.

Biết rồi thì có thể làm gì đây. Đứng trước tình yêu và tình bạn, Taeyong thà hi sinh bản thân còn hơn đánh mất cái khái niệm đẹp đẽ ấy.

Khái niệm duy nhất giúp Taeyong bên cậu một cách quang minh chính đại.

Người thân cũng được, bạn cũng được. Vì đơn giản, Taeyong chỉ muốn được nhìn thấy Doyoung tươi cười thôi.

"Đồ ngốc."

Đúng vậy. Doyoung lúc đó là đồ ngốc, đại ngốc, vô phương cứu chữa. Hà cớ gì phải cố chấp đến như vậy để đổi lấy 5 năm ngắn ngủi, 5 năm có là cái gì đâu cơ chứ? Nếu cậu chọn anh, cậu có thể có số thời gian gấp nhiều lần con số ấy.

Taeyong lúc này không biết, dòng nước nóng hổi chảy trên khoé mắt mình đến cay nhoè đi là gì. Taeyong chỉ biết trách móc cái tên trước mặt mình là đồ ngốc.

"Anh muốn quên em đi. Doyoung, anh không muốn nhớ đến em nữa."

Taeyong sau đó liền gỡ chiếc móc khoá ra khỏi chìa khoá xe định ném đi. Ánh mắt đỏ ngầu, hơi thở dần trở nên gấp gáp, khóc không thành tiếng.

Nhưng rồi Taeyong nhớ lại câu nói của Doyoung khi cậu tặng cho an chiếc móc khoá ấy.

"Anh Taeyong, tặng anh sinh nhật này. Anh Taeyong của em hãy luôn rực rỡ như đoá hoa này nhé. Em hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau đón sinh nhật nhiều năm nữa."

"Hi vọng... anh sẽ mãi là một người bạn thân nhất của em."

Bạn thân nhất sao? Thật là, chẳng lẽ lâu như vậy cũng chẳng nhìn ra ở anh một điểm nào khác thường sao? Hay là tâm tư anh quá kín đáo, em lại không nhận ra?

Taeyong lúc này nắm chặt lấy chiếc móc khoá, ôm gối vùi mặt vào vòng tay của bản thân.

Ở sở cảnh sát ngày hôm đó, Taeyong đang chuẩn bị một món quà sinh nhật cho cậu, là một quyển sổ được khắc tên cậu trên bìa, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là của Jung Jaehyun.

Và bàn tay cầm quyển sổ ấy của anh buông thõng, quyển sổ theo đó cũng rơi xuống, tay còn lại cố gắng nắm thật chặt chiếc điện thoại, ánh mắt run rẩy, không thể thốt lên một lời nào.

"Doyoung... anh ấy tự sát."

Và có lẽ, thân phận của Doyoung đã bị bại lộ.

"Doyoung... mọi chuyện... có lẽ đã kết thúc rồi phải không em?"

Phải, sự khúc mắc ngày đó đã kết thúc kể từ cái lúc Taeyong nhìn thấy trong tập tài liệu mật đặt trong máy tính của Doyoung, thứ đã giúp anh tìm ra chỗ của Haechan bị bắt. Tuy là bảo mật, nhưng Taeyong đã không như thường lệ mà hack máy tính cậu, đơn giản chỉ thử nhập một vài dãy số để mở mật khẩu.

Và dãy số đó chính là ngày cưới của cậu.

Tất cả tưởng chừng sẽ là một bí mật lớn lao gì đó nhưng những gì Taeyong thấy, chỉ là hình ảnh, video clip sau khi kết hôn.

Taeyong thấy Doyoung cười, nụ cười ấy chính là nụ cười rạng rỡ, thật lòng. Khoảnh khắc Doyoung nhìn vào máy quay, hạnh phúc nói lên câu "Anh yêu em" khiến Taeyong không còn thấy chua xót, mà là mãn nguyện chúc mừng.

Lần đầu tiên Taeyong thấy Doyoung hạnh phúc như vậy. Ánh mắt ấy sáng rỡ như chứa cả tinh tú của bầu trời đêm khi nhìn người kia.

Hạnh phúc.

Doyoung bên cạnh Jaehyun chưa từng bị đối xử tệ bạc. Điều này Taeyong đã biết, giờ lại càng chắc chắn hơn. Và Jaehyun dường như còn tốt hơn cả Taeyong.

Chính vì thế, Doyoung không ngốc cũng không sai, chỉ một mình Taeyong cố chấp với suy nghĩ trẻ con của mình mà cảm thấy áy náy, căm hận Jaehyun suốt bao năm qua. Taeyong cứ nghĩ Doyoung là vì bị ức hiếp, sống khổ sở.

Nhưng là do cậu ấy quá hạnh phúc, cậu ấy sợ khi thân phận bị bại lộ sẽ phải nếm trải sự chia ly, nên thà dừng lại tại nơi mọi thứ vẫn tốt đẹp, tại nơi có giấc mộng của cậu và người cậu yêu.

Ngẩng đầu lên, Taeyong đã khôi phục về dáng vẻ như cũ, tựa như người vừa nãy và bây giờ chính là hai người khác nhau. Ánh mắt ôn hoà trầm tĩnh, lẳng lặng như không có chuyện gì, chính là dáng vẻ của một Lee Taeyong trưởng thành quyết đoán, không phải là một Lee Taeyong của năm 18 tuổi, thiếu dũng cảm, hèn nhát trước kia.

Bây giờ cũng đã xế chiều, ánh mặt trời đang ngã dần về phía chân đồi, nhuốm đỏ cả một khoảng không gian. Một cơn gió lành lạnh chợt thổi đến, làm Taeyong như có gì đó bừng tỉnh, như có gì đó hối thúc trái tim của Taeyong.

Toan đứng lên, nhẹ nhàng phủi đi những chiếc lá nhỏ vương trên vai áo của mình, mỉm cười nhìn cậu lần cuối.

"Em tin anh chứ, Doyoung? Anh nói được... chắc chắn sẽ làm được."

Anh sẽ mau chóng quên đi em thôi, để hai ta đều tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com