31.
Bây giờ ở sở cảnh sát cũng không còn sớm, nhân viên trực ca sáng chiều cũng đã dần tan làm, chỉ có những người trực lại ca đêm hoặc tăng ca thì mới để đèn bàn sáng đèn, trong đó cũng có Mark.
Mark đang mải xem nốt tập tài liệu cuối để tranh thủ về nhà, nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ rồi mà cậu nhóc nhà mình vẫn không hề nhắn tin hay gọi điện. Mark cảm thấy rất lạ, bình thường cậu hay gửi mấy cái tin quan tâm hỏi han, không thì những câu hỏi nhảm nhí gì đó như là nếu bạn gái anh và mẹ anh rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai, hay là anh thích em vì em đẹp hay em vui tính.
Nhưng mà cả ngày hôm nay chẳng có lấy một cái thông báo nào trong hàng tá tin nhắn công việc, định gọi xem Haechan đang ở đâu thì Na Jaemin gọi tới.
Nhấc máy lên là tiếng của Haechan la ó gì đó làm Mark vô thức giật mình đem điện thoại ra xa.
"MARK LEE ĐÂU RA ĐÂY!"
Mark rõ ràng nghe vậy là cảm thấy rất khó chịu, đi đâu để rồi giọng ngà ngà say còn nói năng lung tung nữa, nhưng chưa kịp hỏi rõ, Na Jaemin đã nhanh trí giật điện thoại lại rồi khó khăn nói.
"Anh, em đang ở cùng Huyck ở nhà hàng, nhưng cậu ấy say quá rồi mà em cũng uống nên không thể dùng xe đưa về, anh có thể nào đến đón cậu ấy không?"
Đầu bên này Mark trầm mặc, ánh mắt tựa hồ có chút lạnh xuống, vừa đứng dậy cầm áo khoác vừa vội vàng chạy đi, không nhanh không chậm nói.
"Nói địa chỉ, anh đến ngay."
Giọng nói quá đỗi lạnh lùng này làm Jaemin rợn cả gáy, cúp máy liền nhìn con người say quên đường về kia mà thở dài, thầm cầu nguyện cho cậu bạn thân đêm nay có thể sống sót và cả cái thẻ ngân hàng lấp lánh kia nữa.
Na Jaemin mệt mỏi gác má lên tay chống nhìn Lee Haechan nằm tự kỉ, lúc thì cười, lúc thì mếu như sắp khóc tới nơi, nghiêng tầm mắt phát hiện Mark quần áo xộc xệch chạy tới thì mừng rỡ, lập tứng tự giác đứng dậy khai báo lịch trình cả ngày chỉ đi trung tâm mua sắm sắm đồ sau đó ăn trưa rồi ăn tối chứ không hề phá phách ở đâu.
Thật ra chỗ Lee Haechan và Na Jaemin đến không phải là quán bar phức tạp, mà chính là nhà hàng tư nhân của Lee Jeno nên được ngồi ở phòng riêng.
Nói xong liền chào tạm biệt rồi gọi Jeno tới đón.
Mark im lặng nhìn Haechan một hồi cũng không nỡ nặng lời lúc này vì có nói gì cậu nghe cũng không lọt nổi, chỉ chạy đến đỡ cậu đứng dậy rồi cõng xuống hầm gửi xe.
Cả quãng đường Haechan không nháo như lúc Jaemin gọi điện, im lặng gác đầu lên vai Mark ngủ yên. Hơi thở đều đặn nồng nặc mùi cồn khiến Mark khó chịu, nhưng lại chẳng hề biểu hiện bất kì cảm xúc nào ra ngoài.
Đặt cậu vào ghế trước xong xuôi, Mark với tay kéo dây an toàn, Haechan hơi mở mắt thấy có người chồm ngang người mình thì tỏ vẻ tỉnh táo, chỉ vào mặt anh hỏi.
"Anh là ai mà dám đụng vào tôi? Có biết bạn trai tôi là ai không?"
Mark hơi ngạc nhiên, mỉm cười chỉnh đai an toàn, sau đó trở về ghế lái khoanh tay phối hợp với cậu hỏi.
"Em nói thử xem, bạn trai em là ai?"
Lee Haechan hài lòng với câu hỏi đúng kịch bản này, nấc lên một cái rồi thẳng lưng nhìn Mark.
"Anh ấy là đội trưởng đội cảnh sát thành phố, tên là Mark Lee!"
Mark tỏ vẻ gật gù như đã hiểu, xem ra khi say cũng không mất những kiến thức cần nhớ.
"Nhưng mà hình như í... anh ấy không còn thích tôi nữa..."
Thấy Haechan say đến mức mắt mở không nổi, hai má ửng hồng, môi còn hơi chu lên mỗi khi nói khiến Mark khẽ bật cười, hàng lông mày cũng dãn ra đôi chút.
Nhưng câu nói này khiến Mark hơi ngạc nhiên, im lặng chờ cậu trả lời.
"Anh ấy mãi vẫn không chịu cầu hôn tôi cho đàng hoàng! Nghĩ sao giữa lúc đạn bom loạn lạc, anh ấy đeo nhẫn cho tôi? Xong không nói lời nào bỏ tôi suốt mấy tháng trời, tỉnh dậy cũng không nhắc tới nữa?"
Nói đến lại càng thấy tức! Lee Haechan không xem người bên cạnh là người xa lạ nào, thoải mái xả hết! Hồi nãy tự dưng nhìn thấy Na Jaemin khoe nhẫn cưới, rồi còn gì mà kí giấy chuyển nhượng tài sản xong xuôi.
Mình thì có cái nhẫn chớp nhoáng, hứa cho cái nhẫn khác cũng chưa thấy, chẳng lẽ bây giờ tự đi cầm cái thẻ mua nhẫn, tự đứng trước gương quỳ xuống hỏi Will you marry me đứng lên Yes I love you rồi tự đeo nhẫn luôn?
"Má nó tức thật chứ!"
Đang yên đang lành Haechan quát lên câu chửi, đập cái bép lên cửa sổ ô tô, xong dựa đầu vào cửa lẩm nhẩm buồn bã gì đó.
Đột nhiên đáy mắt Mark sáng lên, tra chìa khoá nổ máy xe chạy đi. Trong quãng đường về nhà, Haechan ngủ rất ngoan, im lặng bấu chặt áo khoác Mark đắp lên hồi nãy. Có lẽ vì Mark chạy êm mà hàng lông mày khó chịu do say rượu ban nãy cũng thoả mãn hừm vài cái.
Trên con đường cao tốc rộng lớn, vẫn có vài ánh đèn cũng những phương tiện giao thông đi ngược chiều với Mark nhanh chóng lao vút đi, ánh đèn rọi bóng con đường phía trước dẫn tới khu trung tâm thành phố xa hoa tráng lệ, âm thanh yên tĩnh rì rì của động cơ ngăn cách tiếng rít của những cơn gió lạnh về đêm khiến cho đường về nhà lại càng êm ả hơn.
Xe chạy vào trong bãi đỗ xe chung cư, Mark tắt máy xe, quay người ngắm nhìn một chút trái tim nhỏ của mình bất giác mỉm cười. Anh thấy cậu lầm bầm gì đó, chỉ có điều là mắt không hề có ý định mở ra.
"Ừm... anh không muốn cưới em sao..."
Mark đưa tay vuốt vài cọng tóc che lấp đôi mắt xinh đẹp của em, dịch xuống xoa đôi má phúng phính đáng yêu mà thì thầm.
"Làm sao có thể như vậy, anh là muốn cưới em đến phát điên rồi."
_________________
Vài tuần trước...
Tại quán Rooftop Bar
"Mừng anh Mark xuất viện chờ ngày trở về con đường bênh vực lẽ phải, bảo vệ chính nghĩa."
Một đồng chí cấp bậc nhỏ hơn đại diện lên tiếng khiến cả đội theo đó mà hứng khởi hùa theo nâng ly. Mặc kệ cấp bậc, hôm nay cậu phá lệ gọi "anh Mark" mà cậu cho là vì anh vẫn chưa chính thức làm việc lại bình thường khiến cho cả đám người còn hò hét dữ dội hơn.
Tiếng la hét cụng ly chúc mừng khiến Mark có hơi khó chịu, nhưng Mark vẫn trưng bộ mặt xã giao mà vui vẻ nâng ly, dù gì bản thân cũng cảm thấy may mắn khi vẫn bình an quay về.
Lee Taeyong bên này len lỏi qua đám đông đến chỗ Mark. Cả hai tựa người vào ban công, gió thổi lạnh run nhưng bao nhiêu đây chẳng nhằm gì. Lee Taeyong nhìn một lũ nhóc choai choai mang tiếng là cảnh sát vui vẻ một đêm mà phì cười, chậm rãi lên tiếng.
"Em có kế hoạch gì không?"
Mark khẽ nhấp một ngụm rượu đã lâu không uống, không chần chừ trả lời.
"Trước tiên sẽ chờ chỉ thị của tổng bộ, trong thời gian đó em sẽ tranh thủ cầu hôn Haechan." - Mark đang nhăn nhó vì loại rượu không hợp khẩu vị này của mình lại nhắc tới Haechan, ánh mắt liền từ chán ghét trở nên dịu dàng, vui vẻ hơn nhiều.
Lee Taeyong nhướng mày hứng thú, bật cười thành tiếng.
"Ha ha. Cậu em trai của anh cũng đến ngày lên xe hoa rồi. Lúc đó nhớ mời anh đấy nhé!"
"Lúc đó mời anh làm bảo vệ cổng."
"..."
Chứng kiến cậu nhóc giây trước còn nghiêm túc, giây sau liền đùa cợt kiểu nhạt nhẽo khiến Taeyong có muốn thành tâm chúc mừng cũng khó, ngậm ngùi đen mặt.
"Đùa thôi, mời anh làm phụ rể được không?" - Mark khẽ nhếch khoé môi cười, xoay ly rượu trong tay nhìn về đám người đằng trước.
Lúc này Taeyong mới chậm rãi thở phào, uống hết ly rượu trong tay, mỉm cười.
"Nhưng mà có hơi vội không?"
Giọng nói nhẹ hẫng như không của một cậu thanh niên người Trung làm cả hai dời sự chú ý. Mark thấy Renjun chậm rãi đi tới.
Mark nhíu mày, Renjun bổ sung thêm.
"Thì lỡ cậu ta nghĩ còn trẻ, chưa muốn ràng buộc hôn nhân? Có mấy người vừa quen đã cưới, sau này phát hiện cả đống tật xấu lại đòi chia tài sản còn gì?" - Sau đó ậm ừ suy nghĩ gì đó.
"... Ít nhất là 4 năm đi."
Taeyong im lặng suy nghĩ, Mark im lặng suy nghĩ. Cả hai người một mới yêu lần đầu, một chưa từng yêu ai nghe vậy thì có lý.
Mark lúc này lặng lẽ nghĩ tới chiếc nhẫn cưới đã đặt khi chuẩn bị xuất viện, âm thầm nhẩm đếm ngày cưới Haechan dời thêm một thời gian nữa.
Nhưng mà có mấy ai biết, cái tư tưởng đó xuất phát từ những cuộc kiện tụng ly hôn mà Renjun thấy ở toà như cơm bữa, mà lý do chủ yếu là do chưa hiểu nhau mà đã tiến đến với nhau.
Chứ cuộc đời Huang Renjun, ngoài làm thư kí toàn năng của Lee Taeyong thì chỉ biết xúi giục người ta làm chuyện không đâu dẫn tới kết cục xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn được.
Đứng cách đó tầm vài bàn, người thanh niên cao lớn điển trai nổi bật trong đám đông nghe vậy cũng bật cười thành tiếng, ánh mắt dán vào bóng lưng Renjun không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com