ủa thế là hết rồi à?
trong giấc ngủ mê man, tiến thành cảm giác như có cái gì hơi nằng nặng đang đè lên người mình, đang dịch chuyển lăn đến kế bên. đính chính lại thì không phải hơi nặng nặng, mà là nặng vãi lều, nặng như con lợn sữa í.
"ê!"
thành nheo nheo mắt, lim dim, em còn đang buồn ngủ lắm.
"ê thằng kia?"
ai vừa gọi em là 'thằng' đấy? láo thế? mới sáng sớm đừng có để em quạo nha? cơ mà giọng ai nghe quen quen thế nhỉ...
"tao gọi mày có nghe không đấy cái thằng này?"
giờ thì thành cáu thật, em bật dậy khỏi chăn, dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, định bụng sẽ múc cả tám đời ông bà dòng họ tổ tiên của cái đứa vừa phá bĩnh giấc ngủ ngàn vàng của mình. bố tổ tiên sư, rảnh không có gì làm hả má? vừa vừa phải phải thôi nhe, dân hải phòng hổng có ngán ai đâu?
rồi đứa nào có gan leo lên tới giường em luôn vậy? hổng sợ chết hả?
.
.
.
ừm...
.
.
.
"a-anh hải...?"
"mẹ mày, bị điếc à? gọi một tỷ lần không nghe?"
ủa... bym bym của em đâu...
anh hải đâu ra nữa đây...
lag game hả...?
"ủa..."
"mày cắn cỏ hả thành? ủa ủa clgt?"
"lấy hộ tao mấy bộ đồ coi, trong tủ toàn áo con nít, mặc bằng niềm tin à?"
"rồi mắc gì nhìn? chưa thấy bố mày khỏa thân bao giờ hả? còn bày đặt bất ngờ nữa? có giả trận quá hông?"
hoàng hải nhướn mày nhìn tiến thành đang ngớ người ra, cái bộ mặt đần thối của nó làm anh buồn cười hết sức.
sau một hồi ngơ ngơ ngáo ngáo, tiến thành vừa như sực tỉnh. em vội vàng nhích lại gần anh, hết cầm tay rồi nắm chân ngó nghiêng, xăm soi từng miếng da từng tấc thịt.
hoàng hải ngồi nhìn tiến thành hết ngó mặt rồi lại soi tay chân anh như thằng ngốc vậy. nhưng bỗng nhiên cái biểu cảm không phải vui mừng mà có chút ngờ nghệch của em làm hải có hơi chột dạ.
có khi nào tiến thành thích hoàng hải bé phiên bản bé con hơn anh bình thường rồi không?
"ủa? vậy là anh tự trở lại bình thường luôn hả?"
thảo linh ngạc nhiên nhìn ông anh hôm qua chỉ to hơn đứa nhóc năm tuổi một tí, thậm chí còn không thể nói chuyện mạch lạc giờ đã hóa cao lêu khêu thì không thể tin được.
"à, thì cũng-"
"ừ, tự nhiên ảnh trở lại bình thường luôn."
tiến thành chen ngay miệng vào câu nói còn dở của hoàng hải. đời nào em dám khai ra mấy hôm trước cả hai vừa dầm mưa dải nắng đến ốm một đống, còn anh hải bé tu ừng ực mấy lon bia. thảo linh nó mà biết thì em dám chắc tóc mình không còn mọc trên đầu nữa luôn.
"ơ... thế là em không được chơi với bym nữa ạ? anh hải vừa già vừa cọc ảnh hổng thèm chơi siêu nhân với em nữa đâu..."
"gì cơ?"
"dạ? đâu có ai nói gì anh đâu?"
lê trọng hoàng long mấy giây trước còn đang ngoác mồm ra ý kiến, vừa thấy cái quắc mắt sắc lẹm như dao cạo của hoàng hải lia qua mình thì ngay lập tức cụp tai cun cút vờ không nghe không thấy không biết ngay.
nhưng mà hoàng hải không vui.
anh lại nghĩ. bây giờ anh cao trở lại rồi, chân tay lại 'lỡ' dài hơn em một tí xíu, không còn be bé nhỏ nhỏ để thành ôm vừa vặn trong lòng nữa. anh gầy lại rồi, hai bên má cũng không còn phúng phính núng nính như úp lên hai chiếc bánh bao nữa, bẹo không đã tay. mà anh gầy, cả người như tấm ván, ôm vào toàn xương sườn, chẳng thích. ngón tay anh dài hơn, thành chẳng thể bao bọc lấy trọn trong lòng bàn tay em được nữa. hải trở về như cũ, cao lớn, cọc cằn, khó ở, thành sẽ mất đi cảm giác mình là người che chở bảo vệ anh, chắc em không thích đâu nhỉ?
hoàng hải lúc ở dạng trẻ con rõ ràng cái gì cũng có.
nói chung là, hải nghĩ tiến thành thích anh ở dạng con nít hơn rồi.
nên anh buồn.
tiến thành đi loanh quanh cả sáng chỉ để chắc chắn rằng mọi người biết tin anh yêu của em bình thường lại rồi thì cũng quay về phòng. mà vừa bước vào phòng lại thấy hoàng hải ôm gối ngồi một cục ủ rũ trên sàn thì vừa thương vừa buồn cười. không biết lại làm sao rồi? tính khí thất thường thật sự.
"nào, sao được trở về như cũ mà trông anh không vui chút nào thế?"
"có, có vui mà..."
"các múi cơ mặt đang phản bội lại anh đó!"
hoàng hải định quay sang nạt nộ vào mặt em người yêu như thường lệ, nhưng chợt nhớ ra điều gì, anh lại tiu nghỉu quay đi.
"nào cưng... kể em nghe, sao mà buồn?"
hoàng hải lắc lắc đầu, nói chung là tại anh nghĩ vẩn vơ nên anh buồn, xin lỗi, được chưa? nói thế chứ có khi kể lí do ra thì thành nó cười vào mặt anh mất, nên không muốn kể đâu.
"em đoán nhé, hải nghĩ em thích hải lúc bé hơn đúng không?"
sao nó biết hay nhể?
"đúng thế không?"
gật gật đầu.
tiến thành kéo anh ngồi lên giường, xong xuôi thì ấp lại trong tay mình.
"này, hải có lớn hay bé thì vẫn là phạm hoàng hải, vẫn là người em yêu nhất mà?"
"xạo chó, rõ ràng thích hải bé hơn."
"nào, không có nói bậy! em yêu hải nhất, yêu tất tần tật các dạng phạm hoàng hải luôn. dạng như nào cũng yêu, đến cả con lươn hải phòng cũng yêu nốt mà, thề!"
"điêu."
"nói tào lao nữa em hôn hải đó!"
"ứ tin, mày thích hải bé hơn."
.
.
.
"ủa..."
"rõ mới nói tào lao... sao không hôn?"
tiến thành bất lực. không hiểu sao cứ bị yêu thế nhỉ?
chụt.
"hôn rồi này, không nói tào lao nữa nhé."
"mà... suy cho cùng, em vẫn thích phạm hoàng hải trường thành nhất cơ. mặc dù có hơi cọc cằn với em một xíu, có hơi khó ở một xíu, hơi đáng sợ một xíu..."
"hải muốn biết vì sao không?"
hoàng hải đập vào bả vai em một cái cáu bẳn, nhưng lực chẳng được bao nhiêu. anh cong người thở dốc trước từng nhịp dịch chuyển của thành, dồn dập uyển chuyển như dòng thác đổ.
"ha... câm mồm... ưm... tập trung chuyên môn đi!"
"tuân lệnh cưng nhé!"
anh tỉnh giấc trên chiếc giường êm ái của mình, cái cột sống già cỗi sắp gãy. hải quờ quạng tìm bóng dáng bên cạnh mình. để rồi anh nhận ra.
tiến thành đâu rồi?
còn thằng oắt con đầu đỏ lạ hoắc nào đây?!
the end.
---
aloo cuối cùng thì cái series xàm xí này cũng hoàn thành rồi hê hê, mặc dù kết thúc có hơi đột ngột nhỉ?
ban đầu mình viết ra cái này chỉ để cho trong đống fic của mình có một cái mang màu tươi sáng chút xíu, chứ thảm mãi cũng không được ha.
thật sự thể loại kiểu vui vui như này không phải sở trường của mình, nên về mặt chất lượng mình cũng không được đảm bảo lắm. nhưng mà hi vọng rằng nó có thể làm các cậu vui vẻ và thư giãn, đừng có đọc mấy quả fic thảm thảm khác của mình rồi sầu nhe, tích cực yêu đời lên nhé =)))
dù sao thì cảm ơn mọi người một tỉ tỉ lần vì đã đọc nó nhé, yêu tất cả luôn 💞✨
hẹn gặp mọi người ở các fic khác nhe, bái bai 👋
05.02.21 | 00:48 | sg
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com