Chương 82 : Tiếp tục đến mãi mãi
Tất cả mọi người đều cảm thấy việc này quá sớm, còn chưa cân nhắc đến.
Tuổi Chaeyoung còn nhỏ.
Hai người mới ở bên nhau không bao lâu, thời gian không thể tính là dài.
Tương lai không thể biết trước, ngày rộng tháng dài sẽ có nhiều biến hóa có thể xảy ra, khả năng mấy năm sau tình cảm không được như hiện tại nữa, hoặc đôi bên nhận ra mình không còn phù hợp với người kia rồi chia tay cũng không biết chừng.
Nhưng từ khi đến với nhau Jungkook chưa từng nghĩ đến khả năng này. Trong đầu anh chưa bao giờ mảy may nghĩ đến việc sẽ chia tay Chaeyoung, hay sẽ xa rời cô.
Từ ngày đầu tiên yêu nhau, anh chỉ nghĩ đến tương lai của bọn họ, về những tháng ngày thật dài nắm tay nhau, về ngôi nhà, về những đứa trẻ, về những năm tháng sau này khi đã già anh và cô vẫn sánh bước cùng nhau.
Jungkook nhớ đến, hôm đó Chaeyoung vừa rơi nước mắt vừa nấc lên ngẹn ngào nói: "Tại sao em mới có 20 tuổi mà không phải là 30 tuổi, em không muốn mình nhỏ như thế."
Hẳn là, vào lúc ấy, cô đã biết cha mẹ không đồng ý cho mình ở cùng anh.
Sợ điều đó khiến anh không vui cho nên cô chỉ dám giấu cho riêng mình, tự mình đảm đương, tự mình giải quyết, tự mình khổ sở, tự mình cố gắng cải biên những suy nghĩ của cha mẹ, người thân.
Những lo lắng của cô, những trằn trọc và suy nghĩ của cô về tương lai của hai người khiến tim hắn ấm áp. Người con gái này luôn đặt anh ở đầu quả tim, những u sầu, vui vẻ của cô lúc nào cũng xoay quanh cảm xúc của anh.
Cô cũng đoán được nếu gặp mặt, cha cô sẽ nói những lời không mấy dễ nghe với anh, nhưng lại không thể ngăn cản, đành bối rối an ủi anh, cố gắng chọc cho anh vui. Sau đó lại vì chuyện này mà tự mình suy nghĩ lung tung, lo lắng anh từ bỏ chuyện của hai người, rồi sợ hãi.
Anh nhớ mãi sớm hôm đó tại sân bay Busan, cô khóc thút thít, mắt xưng đỏ, nhìn rõ đáng thương, vừa nấc vừa nghẹn ngào nói cho anh bí mật nhiều năm cô chôn giấu. Ví sợ anh cảm thấy tự ti, sợ anh đau lòng, sợ anh tổn thương.
Cô hi vọng anh có thể hiểu mình rất đáng giá, rất tốt, tốt đến độ khiến cô nhớ mãi không quên một mực yêu anh đến si mê, ngốc nghếch như vậy.
Người con gái tốt đẹp như thế. Người con gái dù làm bất kì cái gì, dù ở bất kì đâu đều suy nghĩ cho anh đầu tiên. Chaeyoung của anh.
Vô luận là quá khứ hay hiện tại, cô gái đó rõ ràng kém anh nhiều tuổi như vậy, rõ ràng là anh chiếu cố cô, nhưng lại vẫn muốn là tấm lá chắn cho anh, đem anh bảo vệ sau lưng mình.
Jungkook không hi vọng, cô vì mình mà căng thẳng với gia đình, đặt cô ở giữa hai sự lựa chọn, mà dù chọn ai cô cũng sẽ tổn thương.
Nhưng vấn đề này dù sao cũng phải giải quyết. Dù là sớm hay muộn thì cũng cần một kết quả.
Không khí trong phòng khách nhỏ hẹp bỗng trầm mặc.
Jungkook cúi thấp đầu, im lặng chờ đợi. Anh cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua thật gian nan, bỗng hắn nghĩ đến khả năng gia đình cô vẫn giữ nguyên lập trường không đồng ý cho họ đến với nhau, vậy anh phải làm gì?
Không. Anh sẽ làm tất cả. Anh nhất định sẽ làm tất cả bằng tất cả khả năng của bản thân.
Mason suy nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng: "Nhà đất chỉ ghi tên Chae Chae?"
Không gian đông đặc bị phá vỡ, Jungkook nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Thưa bác, đúng thế."
Eun Wo – nhân vật thứ ba mơ mơ màng màng bị lôi vào cuộc nói chuyện căng thẳng này, cuối cùng cũng phải lên tiếng. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tường tận lời thoại của hai người đàn ông trong phòng, anh ta không nhịn được mở miệng: "Đợt chút. Ba, thế này không phải là khinh người quá đáng sao?"
"..." Claire nhéo đập mạnh vào bắp đùi anh ta: "Nói cái gì thế!"
"Con muốn nói chút đạo lý, được không?" Eun Wo thẳng thắn phản bác, "Thật tình, trước đây con còn không biết gia đình mình quan trọng cái khái niệm phong kiến môn đăng hộ đối gì đó đấy? Mẹ, lúc mẹ giới thiệu đối tượng xem mắt cho con, không phải tiêu chí chính là: Mặc kệ nghèo, xấu, chỉ cần là nữ thì đều đồng ý hay sao?"
Claire tức đến choáng váng đầu óc: "Điều kiện của anh với em gái anh sao có thể so sánh với nhau được?"
"..."
"Cái kiểu này của anh, chỉ cần cô gái nào chấp nhận được con thôi là ba mẹ đã phải lập tức đi thắp hương cảm tạ Phật tổ rồi!"
Eun Wo nhịn không được, nói tiếp: "Vậy con hỏi bố mẹ một vấn đề, để em gái con tìm một tên nhà giàu, có điều kiện, cái gì cũng không biết, chỉ cần có tiền, thì bố mẹ liền vừa lòng, thỏa mãn ư?"
Claire: "Không phải chuyện này."
"Thế thì là chuyện gì?" Eun Wo nhìn Jungkook một cái, cao giọng, "Mẹ, mẹ cẩn thận nhìn lại giúp con. Jeon Jungkook này, các phương diện dù có kém con một chút, nhưng cũng coi như là không có điểm gì không tốt cả, nhìn tổng thể thì có thể chấp nhận."
Claire không thích nhất chính là cái đức hạnh này của Eun Wo: "Kém anh một tí mà vẫn còn là người?"
Eun Wo đã quá quen chiêu này của mẹ mình, coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Được rồi, hắn đối với con nhóc kia rất tốt, lại tuấn tú, con người hắn không có điểm nào tì vết, nhận cách xác thực không thể bới ra lỗi sai, chẳng có lý do gì để không chọn."
Claire và Eun Wo nhìn nhau một cái, thu lại nóng nảy, khẽ thở dài: "Thôi, anh cứ nghe cha anh nói hết đã."
Mason nhìn về phía Jungkook, tiếp tục hỏi: "Cậu dự định khi nào mua nhà?"
Jungkook: "Trong năm nay ạ."
"Cậu và Chae Chae nhà tôi chưa bàn bạc gì," Mason nói, "Nhà liền cứ thế ghi tên của nó?"
Jungkook: "Dạ vâng, thưa bác."
Mason: "Không sợ hai năm sau có thay đổi ư?"
Eun Wo nhíu mày: "Ba ơi, ba như thế là không tốt đâu, người ta đang êm đẹp mà cứ trù ẻo chia tay."
Claire không nhịn được nữa, nắm cánh tay anh ta, kéo thẳng vào phòng.
"Mày cút vào phòng cho mẹ."
Trong phòng khách giờ chỉ còn lại hai người, không khí càng lạnh đi không ít.
Jungkook như không bị ảnh hưởng, chỉ cười nhạt, bình tĩnh trả lời thắc mắc của Mason: "Vậy cháu giữ lại nhà cũng đâu còn ý nghĩa gì, tặng em ấy cũng tốt."
"Chàng trai trẻ, không ai mới yêu đương thôi đã mang nhiều tiền như vậy đưa cho cô gái mình thích cả." Mason cười, "Để người ngoài biết chuyện, hẳn mọi người sẽ nghĩ nhà chúng tôi bắt chẹt cháu."
Jungkook sững sờ, không chờ anh nói tiếp, Mason đã tiếp lời: "Nhà vẫn là để tên cháu đi, đây là tiền của cháu cố gắng kiếm được. Chú và mẹ Chae Chae kỳ thật không quá để ý mấy thứ này."
"..."
"Kỳ thật chuyện của hai đứa, Chae Chae đã không ít lần đề cập với chú và cô," thần sắc Mason ôn hòa, nhẹ nhàng vỗ vai anh, "Chủ yếu chỉ nghe nó nói, trong lòng chúng ta không chắc chắn lắm. Lần trước nói với cháu mấy lời kia, chỉ là muốn xem cháu sẽ hành động như thế nào."
Jungkook chân thành đáp: "Cháu hiểu."
"Trước đó nói với cháu, chúng ta không ưng tình cảnh gia đình cậu hiện tại, cũng là sợ sẽ khiến sau này Chae Chae chịu nhiều tổn thương. Nhưng nếu cháu có thể bảo vệ nó tốt, vậy là đủ rồi." Mason lại nói, "Chú cũng biết, thái độ của cô chú sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm tình hai đứa. Thanh niên mấy đứa yêu đương, chúng ta can thiệp một chút, âu cũng là nỗi lòng lo lắng của cha mẹ."
Thần kinh kéo căng như dây đàn của Jungkook rốt cục cũng được thả lỏng, nhưng lúc này lại không biết nói gì.
"Bởi vì nói mấy lời kia với cháu mà cô chú vẫn băn khoăn rất nhiều. Vấn đề đó, chú biết cháu cũng không dễ chịu, cũng hiểu, sai cũng không phải cháu sai, việc này căn bản không liên quan đến cháu. Cháu không cần vì điều này mà tự hạ thấp mình."
Jungkook nhìn Mason, cổ họng cảm thấy chát.
Hắn biết rõ cha mẹ Chaeyoung đều là người hiền lành. Jungkook rất hiểu ý nghĩ của hai người, cũng hiểu họ lo lắng cho Chaeyoung, muốn tốt cho cô.
Cho nên anh chỉ có thể cố gắng làm tốt hơn nữa, khiến mình tốt đủ để xứng với cô.
Anh cũng đã nghĩ, nếu lần này không xin được sự cho phép của hai người, vậy anh lại càng phải cố gắng hơn nữa, ưu tú hơn để họ chấp nhận.
Nhưng anh không ngờ, ba cô lại tinh tế đến vậy, trái lại còn an ủi anh, nói anh không cần để ý. Họ hiểu.
"Cháu nhìn phản ứng của Eun Wo đi, hẳn nó cảm thấy chúng ta khi dễ cháu." Mason cười nói, "Chú không phải kẻ hồ đồ, không biết nhìn người. Có mấy câu này của cháu tối nay là đủ rồi. Chú tin, cháu có thể làm được nhưng điều tối nay cháu đã nói."
"..."
"Sau này có rảnh qua ăn cơm với cô chú."
Lại ngồi một lúc.
Claire và Eun Wo từ trong phòng đi ra, mọi người nói chuyện cùng nhau, không khí vui vẻ hơn, chủ đề cũng được chuyển sang hướng khác. Thời gian đã muộn, tầm 9h hơn, Eun Wo chủ động muốn đưa Jungkook về.
Đợi khi hai người ra khỏi nhà, Eun Wo mới thuận miệng hỏi: "Lúc sau cha mình nói gì với cậu?"
Jungkook cong môi cười, tâm tifnh rất tốt: "Không phản đối nữa."
"Cậu đã nói gì vậy?" giọng nói của Eun Wo mang theo mấy phần trao phúng, ý vị hỏi: "Nói cái gì đó mà khiến sự kiên cường như bàn thạch của ông già mình tan chảy, mà nhận lời."
"Gì là gì?"
"Mà đã là đàn ông thì nhất định phải có một chút tài sản." Eun Wo lười biếng nói, "Mặc dù nhà đề tên ai trên sổ đỏ cũng không phải việc quá quan trọng. Nhưng cái kiểu nuông chiều quá mức này của cậu, haizzz nhìn hiện tại, mình liền đoán được tương lai sẽ thế nào rồi. Khẳng định sẽ cực kì bi thảm, còn con nhóc kia nữa, rồi sẽ bị cậu chiều hư mất thôi."
Jungkook chỉ cười: "Như thế rất tốt."
Eun Wo liếc hắn: "Còn có."
"Gì?"
"Đừng chuyện gì cũng ôm hết về mình." Eun Wo vuốt vuốt chìa khóa xe trên tay, ngữ điệu tùy ý, hoàn toàn không cay nghiệt như trước đây: "Chỉ được cái sĩ diện."
Eun Wo về nhà, tiện thể đưa Jungkook về chỗ ở.
Về đến nhà, Jungkook liền gọi video call cho Chaeyoung. Bên kia rất nhanh đã nhận máy, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt tinh xảo của Chaeyoung, ánh mắt đen láy, vui vẻ nhìn anh.
Jungkook cười: "Em không ở kí túc xác à?"
Chaeyoung tìm cái cốc, đặt di động dựa vào, tiếp tục ôm gói khoai tây chiên ăn: "Vâng, đang ở nhà anh. Sáng mai không có lớp, có thể ngủ nướng một trận."
Jungkook cũng không còn việc gì, liền nằm xuống ghế salon, nhìn chằm chằm cô ăn khoai tây chiên.
Thấy anh như thế, Chaeyoung chớp mắt: "Hôm nay anh có vẻ rất vui."
Jungkook cúi đầu, cười nhẹ: "Quả thật hôm nay rất vui vẻ."
"Sao thế?" Chaeyoung nhìn anh hồi lâu, nhấp khóe môi, sau đó giương lên, không giải thích được cũng bắt đầu mỉm cười: "Hôm nay anh làm gì, nhìn kìa, cười đến ngốc nghếch."
"Hôm nay đi gặp ba mẹ em." Jungkook thành thật nói, "Cô chú không phản đối nữa rồi"
Nghe thấy câu kia, gói khoai tây trong tay Chaeyoung lạch cạch rơi xuống: "A? Thật sao? Không phản đối nữa? Anh nói gì với ba mẹ thế?"
Anh tiếp tục cười, không trả lời.
Chaeyoung hỏi mấy lần: "Thật sao? Thật sự không phản đối nữa sao?"
Jungkook vẫn không trả lời, hai người nhìn nhau ngốc nghếch cười. Hiển nhiên là bị anh lây nhiễm tâm tình vui vẻ, phiền não mấy ngày nay rốt cuộc cũng được giải quyết.
Cô cầm điện thoại lên, dán sát vào màn hình, nhìn anh: "Jungkook."
"Ừ?"
Cô tủm tỉm nói: "Em rất vui."
Không chỉ vì việc thuyết phục được cha mẹ cô. Mà là anh được gia đình cô chấp nhận cho nên cô rất vui.
Jungkook nhìn khuôn mặt khả ái của người con gái hiện trên di động, đột nhiên muốn cắn một cái. Anh áp tay lên lòng màn hình khẽ vuốt ve, ánh mắt lưu luyến mềm mại: "Ừ, anh cũng rất vui vẻ."
"Jungkook." Chaeyoung gọi anh.
"Ừ."
"Chuyện hôm nay, trời đất chứng giám." Chaeyoung ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: "Về sau không ai có tư cách cảm thấy anh không tôt."
"..."
Cô hạ giọng, khẽ thì thầm: "Anh là tốt nhất."
Tối hôm ấy, Jungkook được ba người khác nhau, dùng các phương thức đặc biệt khác nhau an ủi. Vết sẹo quá khứ âm ỉ mưng mủ suốt gần chục năm trời cứ thế bỗng dưng biến mất vô tung vô ảnh.
Có lẽ, trước đây anh có chút bất hạnh. Nhưng hiện tại, vào giờ phút này. Jungkook cảm thấy mình giường như cực kì may mắn.
Sau khi Jungkook về Daegu, thời gian biểu của Chaeyoung cũng không có quá nhiều biến động.
Mỗi ngày, sau khi lên lớp sẽ tham gia các kì thi, tối đi thư viện mượn sách, có thời gian rảnh sẽ qua nhà anh ở lại vài ngày. Thiếu đi những phút giây được gặp anh mỗi ngày nhưng lại nhiều lên một số việc lúc trước chưa kịp làm.
Có thời gian, Chaeyoung sẽ tới bệnh viện, theo dõi tình trạng của Jeon Ho.
Cô không định nói với Jungkook việc này. Chẳng qua là cảm thấy, anh không ở đây, việc cô có thể giúp anh chỉ có từng đó. Sau này, nếu quả thật xảy ra vấn đề gì, mới nói cho anh biết.
Cuộc sống cứ thế yên ả trôi qua.
*** 82 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com