11, vết tích
tôi vẫn không thể tin vào những gì mình đã nghe thấy. không qua khỏi là như thế nào? tại sao bác sĩ lại làm vẻ mặt đó và chia buồn với tôi và phuwin? trong 1 phút đồng hồ mà ngỡ như dài vô tận, mọi thứ đảo điên, tôi thậm chí còn cảm giác được tôi đang vỡ nát ra nhiều chút.
phuwin khóc đến lặng người. thấy em như vậy tôi cũng chẳng nhịn nổi nữa, sống mũi cay xè nước mắt cứ thế tuôn. tôi không thể ngờ cuộc cãi vã ấy lại trở thành lần cuối. ân hận, dằn vặt, giá như khi ấy tôi không nóng tính, có lẽ nó đã không rời đi và tham gia vào cái trò đua xe tiêu khiển kia.
"p'winny, em không tin đây là sự thật." em ôm chặt lấy tôi vỗ về an ủi.
tôi còn muốn gặp nó
"p'winny, không phải là do anh. đừng tự trách bản thân nữa"
tôi còn muốn được thấy nó
"p'winny, đừng khóc nữa nha..."
tôi nhớ nó muốn chết.
"t...tại sao lại nhanh thế?... sao lại làm thế với tao?... rõ ràng nói thích tao sao... sao thằng satang lại bỏ tao rồi?" tôi cứ ấp úng vì cổ họng như bị bóp nghẹn lại, nói còn không rõ được nửa chữ.
phuwin đột nhiên nắm lấy tay tôi, em khẽ dúi vào tay tôi một chiếc nhẫn bạc trông có phần quen mắt. hình như là cái mà thằng satang hay đeo ở ngón giữa.
"p'satang nói với em rằng ảnh đợi đến bao giờ anh đồng ý sẽ tặng cho anh chiếc nhẫn này."
vậy là lại một lần nữa. cơn bão trong lòng tôi cuộn trào, những đau thương nhất tôi chẳng thể kìm nén nổi nữa
"... tao còn chưa kịp nói tao thích nó nữa mà..."
.
"há? mày thích tao á winny??" giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi giật nảy mình. ôi cái đ- gì thế...?! thằng satang đang lù lù trước mặt tôi, tay phải bó bột còn gương mặt thì kha khá vết thương.
tôi hơi dụi mắt, đây là ảo tưởng của tôi hay nó mê tôi quá nên kéo tôi theo luôn vậy?!
ngay khi nó tiến tới gần, tôi vội lùi lại cảnh giác. ai'tang tao thích mày thật nhưng đừng ám tao nha huhu....
"trông mày như thấy ma thế winny?"
phuwin bên cạnh cũng tái mét mặt, ẻm tuyệt nhiên câm lặng từ khi thấy satang xuất hiện.
"ủa mà phòng cấp cứu chấn thương bên này sao chúng mày đứng tít bên phòng đó vậy?"
tự dưng tôi cảm giác có gì đó sai sai, vội ngước lên ngó lại tên người bệnh trên màn hình ngoài phòng cấp cứu. ủa? cũng là kittiphop mà sao cái họ này lạ lắm.
vậy là...
tôi chẳng thèm nghĩ nữa mà vui sướng tới độ lao ngay tới ôm chặt lấy nó trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa của phuwin. có thế chứ! tôi còn lù lù ở đây sao thằng quần này dám bỏ tôi ở lại được.
"ối! đau taoo"
"aaa xin lỗi, tại tao vui quá thôi." phát giác ra mình đè vào cái tay bó bột của nó, tôi cuống quýt thả ra rồi xoa xoa chỗ đau của nó. không hiểu sao miệng kêu đau nhưng mồm thì cười mãn nguyện, nó nắm lấy bàn tay tôi rồi ngắm nghía chiếc nhẫn bạc của mình.
"vậy là được đồng ý rồi ha?"
tôi không đáp mà chỉ cười ngại, cũng không thèm quan tâm thứ gì nữa, chỉ là tim tôi đang đập rộn ràng, vừa nhẹ nhõm lại vừa lâng lâng.
...
"thằng quỷ ơi gãy tay khéo quá, trúng tay phải luôn mà?"
"sao cằn nhắn lắm thế, thằng nào kêu sẽ làm đôi tay của tao ấy nhỉ?" cái mặt đáng ghét của nó lại xuất hiện, nó ngồi thảnh thơi há miệng chờ tôi đút cơm cho, trông cái vẻ hưởng thụ thấy mà ghét.
tôi cằn nhằn cho vui mồm vậy thôi chứ từ sáng tới giờ thằng winny này đã chạy ngược chạy xuôi mua cơm cháo, chăm bẵm chiều chuộng thằng tóc xám còn hơn chiều vong. nó muốn ăn gà rán nhưng bệnh viện không cho mang đồ ăn ngoài vào, chính tôi là người lén lút giấu vào đem cho. nó muốn trốn viện đi xem bóng đá, lại chính là tôi bao che cho để rồi bị má nó mắng cho một trận. chưa kể tôi còn cõng nó đi thay băng trong khi nó gãy tay chứ chân cẳng thì hoàn toàn lành lặn... nhiều khi không hiểu mày bị gì nữa winny ơi là winny!
"ê tổng cộng tao ăn bữa thứ 5 trong ngày rồi, mày tha cho tao có được kh-..." chưa để nó nói hết câu tôi đã đút cho nó thêm miếng nữa.
"phải ăn khoẻ lên mới mau ra khỏi bệnh viện được. cấm cãi." nói đúng hơn thì đây là bữa thứ 6 tôi ép nó ăn.
"không nổi nữa rồi, mày ép ăn nữa tao nhảy lầu á!" nó bịt chặt miệng, làm vẻ mặt ngấy đến tận cổ rồi chỉ ra phía lan can để doạ tôi.
"ơ hay? chẳng nhẽ bỏ phí?"
"không biết đâu, mày toàn mua mấy món tao không thích!"
đã chăm cho còn kén chọn! tôi hơi nhíu mày, tính chửi nó câu nhưng thôi nghĩ lại. vẫn là không nên.
"vậy khun satang kittiphop thích món gì để mai anh đây mua cho ạ?"
nó giả bộ nghĩ ngợi rồi đưa bàn tay lên xoa xoa má tôi.
"thích cái gì đó mềm mềm..."
ngón tay cái của nó chính xác là đã yên vị trên môi tôi, tôi hơi giật mình khi ánh mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào đó, thằng này bị gì vậy soss!!
"như này chẳng hạn."
"mơ đi!" tôi tự ý thức được hai tai mình đã đỏ ửng lên từ lúc nào, gạt vội tay nó rồi đứng dậy.
"về phòng bệnh thôi, hôm nay hóng gió thế là đủ rồi." tôi hơi run người vì lạnh. thằng satang thì cứ ngồi im, nó kéo tôi lại gần rồi đưa tay ôm ngang hông tôi, nó trầm giọng nói:
"cảm ơn mày vì đã chăm sóc tao."
tôi mỉm cười trong vô thức, cũng đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc nó. kì lạ ghê, hết lạnh rồi này.
"hới thằng winny mày ôm ai vậy?!"
shia!! sao thằng pond lại ở đây?! tôi giật nảy mình như muốn rớt tim ra ngoài, vội ôm thằng satang chặt hơn để thằng pond không thấy nó.
"đ-đâu có ôm ai!"
"mày đang ôm thằng nào?! nói thật đi!"
tôi cứ chối bay chối biến, cũng sợ thằng pond phát giác ra cái màu tóc nổi bật của thằng satang nên tôi đã nhanh trí nhét cả đầu nó vào trong áo mình.
"hớiii mày làm gì vậy?!"
"ờm... đây là bệnh nhân tâm thần, bạn đó đang kích động nên tao giúp bạn trấn tĩnh lại ấy mà! mày đừng tiến lại gần đây không bạn điên lên oánh mày đấy!!" tôi cố rặn ra nụ cười 3 phần giả trân 7 phần như 3. cũng may thằng pond nghe vậy đành lùi bước lại, nó cũng nở một nụ cười sượng trân hơn cả tôi:
"nay bị gì mà tốt vậy mày? thôi tao đi đón phuwin. mày nhớ gọi bác sĩ nha, đừng để bị oánh..." nói rồi nó cũng cun cút rời đi.
tôi thả thằng satang ra thì thấy biểu cảm của nó có chút lạ, tôi gọi tên nó mấy lần cũng không thấy thưa.
"satang! ai'tang!!"
"hả hả?!"
"bị cái gì vậy? sao mặt mày đỏ thế?"
"đâu... có sao đâu."
"hay mày ngại vì tao nhét mày vào áo?"
"ờm... không?"
"có gì đâu, con trai với nhau ngại cái mẹ gì"
"ai'winny."
"hửm?
"tao xin sờ ngực mày được không?"
"???"
...
nghe lói bạn uni muốn thử đóng vai sarawat nên tui sẽ biến điều ước của bạn thành thật🫰🏻 8/3 thật vui vẻ nha các cô gái đáng iu của tuii🌹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com