Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1

Trời xanh ,nắng vàng ,mây trắng ,gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc đen mền của cậu bé nhỏ ngồi dưới gốc cây trong vườn nhà đọc sách . Bên cạnh gần đó là cả một vườn hoa đủ màu sắc giống loại , cùng với thân hình nho nhỏ ngồi chăm sóc chúng .Lúc tưới nước , lúc thì bón phân , làm việc hì hục , còn ngắt hoa nữa.

Ngắt hoa ?

Cậu bé ngồi dưới gốc cây cũng chẳng để ý đến lắm chỉ chuyên tâm đọc sách phần mình, thế giới bên kia không phải việc của cậu . Đột nhiên một bông hoa từ trên cao rơi xuống , đung đưa nhẹ trên không rồi dừng yên lại khi rớt xuống sách của cậu . Rồi lại một bông , hai bông , rồi thật nhiều hoa từ trên đầu cậu rớt xuống như một trận mưa hoa chỉ rơi quanh cậu .

_" Hạ thiếu gia , đẹp không ? có phải rất đẹp không ? "

Cậu nghiêng đầu nhìn lên thì bắt gặp nụ cười của cậu nhỏ kia , cười tươi đến mắt híp cả lại . Cậu thì cũng đơn thuần thấy  hoa rất đẹp , nụ cười kia cũng rất đẹp nên đơn thuần trả lời .

_" Đẹp."

Chỉ vậy mà cậu nhóc kia còn vui mừng hơn còn tính chạy đi ngát thêm mấy bông nữa ,làm thêm trận mưa hoa nữa cho cậu . Thì cậu bé họ Hạ kia nhìn ra , lên tiếng ngăn lại .

_" Đừng ngắt nữa ."

Cậu nhóc kia thật lòng nghe lời không chạy đi nữa , dáng vẻ hiếu động đứng cạnh cậu nhỏ họ Hạ có vẻ nghiêm chỉnh , nhưng lại mang vẻ tùy tiện . Cuối đầu nhỏ xuống một chút nỉ non hỏi nhỏ  .

_"Hạ thiếu gia , Hạ thiếu gia . Cậu thích hoa nào ? Tôi tặng thiếu gia , không có tôi sẽ trồng . Đợi một thời gian nó lớn lên thật đẹp thì tặng cho cậu nha ?"

Cậu nhỏ Hạ cũng chẳng để tâm lắm , lẳng lặng nhạt những bông hoa còn vươn lại trên sách của cậu ra , lại tìm thấy bông hoa đẹp đẹp thì kẹp vào sách làm đồ đánh dấu , đóng sách lại nhìn về phía cậu nhóc kia .

Cậu nhóc ấy đứng ngược hướng mặt trời , làm cậu nhìn hơi híp mắt lại . Cuối cùng chẳng buồn nhìn nữa  quay lại cầm sách , nhỏ giọng nói bâng quơ .

_" Hướng Dương . Tôi thích Hướng Dương ."

Cậu nhóc nghe cậu trả lời thì chạy quanh vườn hoa , chân kiễng lên cho cao hơn ngó nghía hồi lâu thì xác định . Cuối cùng chỉ đành ỉu xìu nói lại với cậu .

_" Hạ thiếu gia , tiếc thật ở đây chẳng có nổi một bông Hướng Dương nào "

_"Nhưng không sao hết , tôi sẽ đi mua hạt giống đợi hai , ba tháng sẽ có ngay cho thiếu gia một vườn Hướng Dương đem tặng cậu."

Nói vậy rồi cũng không để ý cậu nhỏ Hạ có trả lời hay không , lon tong xách chân chạy đi , coi bộ cậu thật sự hạ quyết tâm thành thật chạy đi mua hạt giống ngay.

...

Cậu nhỏ họ Hạ tên đầy đủ là Hạ Nhiên , là thiếu gia thứ hai của nhà họ Hạ giàu có , quyền lực . Chẳng thể nói gì ngoài việc cậu thật sự sinh ra đã ở vạch đích . Nhưng tính tình cậu lại hơi lạ lùng ,sáu tuổi bọn nhóc khác thì ồn ào , chạy nhảy năng động vô cùng .Cậu thì từ nhỏ đã ít nói chuyện , khi bốn tuổi đọc được chữ thì từ đó như sống trong thế giới riêng ít nói , cũng ít thể hiện cảm xúc . Ông bà Hạ thấy vậy thì cũng lo lắng , nên từ lúc cậu bốn tuổi đã năm lần bảy lượt tuyển vệ sĩ cho cậu . Những lại chẳng người nào hài lòng cả , vô tình một hôm đi từ thiện ở một trại trẻ mồ côi gặp được Vương Hạo Thiên .

Vương Hạo Thiên lớn hơn Hạ Nhiên một tuổi , tính cách năng động lại nhiệt tình hiểu chuyện nên ông bà Hạ thử lần cuối nhận nuôi cậu . Cho cậu làm vệ sĩ cho Hạ Nhiên bên cạnh cũng như làm bạn với cậu .

Từ đó họ luôn bên cạnh nhau ,năm năm tuổi lần đầu gặp Vương Hạo Thiên cậu chẳng quan tâm lắm , chỉ coi anh như những vệ sĩ trước đó , chỉ khác là anh là người nhỏ tuổi nhất từ trước đến giờ lúc đó cậu chỉ nghĩ vậy .

Năm sáu tuổi , Vương Hạo Thiên được ông bà Hạ nhận nuôi về . Trong lòng luôn thấy biết ơn đối với nhà Hạ , nguyện dùng tính mạng cũng phải bảo vệ Hạ Nhiên .Lần đầu gặp cậu , anh luôn rất tò mò , luôn thấy cậu ít nói nhưng không vì vậy mà chán ghét hay mặc kệ cậu mà luôn cố bắt chuyện với cậu . Cậu không trả lời ? Không sao cậu không nói cũng được , nhưng anh tin cậu sẽ luôn nghe, vậy thì anh nói cho cậu nghe .Cậu nói ít ? Trả lời cho có, cụt lủn ? Thật ra cậu trả lời là tốt lắm rồi . 

Hạo Nhiên không giống với những thiếu gia nhà giàu khác , ăn chơi , biếng học , quậy phá . Cậu lại lịch sự , gặp người lớn tuổi dù thân phận cậu có cao quý hơn dù họ có là người hầu trong nhà cậu cũng sẽ gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi .

Trong nhà , mọi người đều rất quý Hạ Nhiên chỉ tiếc cậu chẳng bao giờ chịu nói chuyện với họ quá hai câu nhưng vẫn nhìn ra cậu rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện .Thành tích học tập cao thừa sức có thể nhảy cấp , ông bà Hạ cũng khuyên nếu cậu đồng ý sẽ cho cậu học vượt . Vậy mà cậu chỉ đồng ý nhảy lên một lớp , nói' như vậy cho tiện' . Tiện ở đây có chính là tiện ở gần với Vương Hạo Thiên hơn, từ khi lên lớp năm thì cậu mới để ý . Vì Vương Hạo Thiên lớn hơn cậu một tuổi nên học khác lớp , mỗi ngày  anh đều phải chạy qua chạy lại giữa hai tầng lầu để gặp cậu .Cậu chỉ đơn thuần thấy vậy rất phiền , thuận thế thì xin vượt một lớp để cho đỡ phí sức .

Đối với cậu anh chỉ là một người đặc biệt . Cậu chưa từng nói anh là bạn thân của cậu , cũng chẳng nhận anh là bạn cậu . Nhưng cậu thừa nhận từ khi lên mười tuổi cậu đối với anh chính là chẳng giống với những người khác , đối với cậu anh chính là sự hiện diện đặc biệt nhất.

Vương Hạo Thiên thân là vệ sĩ của Hạo Nhiên nên từ khi vào nhà họ Hạ , anh được huấn luyện nghiêm . Nhưng tính tình của anh lại thích chạy nhảy khắp nơi nên hay lén trốn huấn huyện , mấy lần đó anh đều tìm đến chỗ của Hạ Nhiên nghe lén cậu tập Piano .Cuối cùng vẫn bị thầy Huấn luyện bắt được giáo huấn anh một trận lên bờ xuống ruộng mà vẫn không chừa ,lớn đến mức Hạ Nhiên cũng nghe được .Vương Hạo Thiên bị phạt nặng hít đất , chạy bộ ,... gấp đôi bình thường . Vậy mà lần nào cũng phè phơn coi như không mà chịu hết , làm bộ rất đáng sau này vẫn tiếp tục .

...

*cốc cốc*

_" Hạ thiếu gia , đến giờ dậy rồi . "

Vương Hạo Thiên đứng trước cửa phòng của Hạo Nhiên , như thường lệ gõ cửa kêu cậu dậy . Thường việc này là người hầu trong nhà làm , nhưng anh hết lần này đến lần khác tranh làm thế là thành quen .

Nhìn lại , anh chẳng còn là cậu nhóc nhỏ hiếu động nữa . Lớn lên đặc biệt chói mắt , mới lớp mười đã mét tám hơn ,thân hình thì vì từ nhỏ đã phải tập luyện nên rắn chắc .Nhưng tính cách của anh thì vẫn vậy hoạt bát , nhiệt tình , vui vẻ . 

Thấy bên trong không có phản ứng gì thì như một điều tự nhiên , móc túi quần lấy chìa khóa tự nhiên đi vào . Vào phòng thì chỉ nhìn thấy ở trên giường một ổ chăn cuộn lại , anh lay lay nhẹ thì không phản ứng . Hết cách anh lại sài biện pháp cuối cùng , với tay lấy điều khiển điều hoài tắc đi . Hơi lạnh biến mất căn phòng chở nên nóng hơn , cái ổ chăn cũng dần dần rụt rịt ngoi lên cái đầu với mái tóc đen . Coi bộ đã quen nên cũng chẳng bực bội.

_" Sáng rồi sao ?"

_" Hôm qua cậu lại thức khuya đọc sách nữa chứ gì ? Chẳng phải hôm qua tôi đã dặn thiếu gia hôm nay khai giảng sao ?"

_" Cậu mau dậy , chuẩn bị rồi xuống ăn sáng đi . Mọi người đang đợi đấy ."

Hạo Nhiên bò từ trên giường xuống , không thèm trả lời anh . Dù sao cậu cũng quen rồi ,xuống lầu nhìn ba mẹ đang ngồi trên bàn ăn rồi , thì cậu cũng chỉ ngồi xuống bình bình dị dị nói .

_"Chào buổi sáng ạ "

_"Tiểu Nhiên ,ăn sáng đi . Hôm nay là ngày đầu vào lớp mười một , ăn xong thì đi lên trường còn xem lớp đừng đi quá trễ "

_"Vâng."

_"Cái đứa nhỏ này , chẳng nói được mấy câu . Không như tiểu Hạo Thiên , ngoan ngoãn nói chuyện rất vui . Hạo Thiên vào trường vẫn để ý nó một chút nha ."

_" Đương nhiên rồi ạ ."

Hạo Nhiên nhìn anh đứng đằng sau nói nói cười cười với bà Hạ , thấy lạ thì mở miệng nói trống không một câu không rõ là hỏi ai.

_" Sao không ăn sáng ?"

Trong phòng ăn chỉ có ba người nhà họ Hạ đang ăn sáng , ngoài ra còn có một quản gia và Vương Hạo Thiên . Chắc chắn cậu sẽ không hỏi ông quản gia vì quản gia người hầu trong nhà có bữa sáng riêng sớm hơn bọn họ . Chỉ còn Vương Hạo Thiên đang đờ ra với câu hỏi của cậu .

Cậu không nhận được câu trả lời , thì quay đầu lại nhìn anh tìm đáp án chỉ rõ người cần trả lời ở đây là anh . Vì vậy anh chỉ luống cuống tay chân , lắc đầu tỏ vẻ trả lời .

_" Không, Không tôi ăn rồi ạ ."

Nói dối chắc luôn , anh với cậu ở bên nhau lâu vậy làm sao cậu không biết anh đang nói dối chứ . Nhưng cậu không biết tại sao anh lại nói dối , nên cũng không gặng hỏi quay chở lại ăn tiếp .

Ăn xong , cậu cúi người chào ba mẹ . Rồi lên xe đi học cùng Vương Hạo Thiên , đang đi trên đường thì cậu cất giọng kêu tài xế dừng xe lại ngay bên cạnh một quán bán đồ ăn sáng trên đường . Mở cửa xe đi xuống trước khi ra khỏi xe còn quay lại nặng ra hai chữ .

_"Ở yên"

Vương Hạo Thiên lặng thinh , cứng đờ người ngoan ngoãn ngồi im trên xe . Nhìn từ cửa sổ xe đợi cậu quay lại , Hạ Nhiên quay lại với một cái bánh bao và hộp sữa tươi ném qua cho Vương Hạo Thiên chẳng nói gì với anh mà quay qua kêu tài xế đi .

Liếc mắt qua , thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào cái bánh bao , nhìn rõ cái mặt đói đến ngu người , thèm chảy nước miếng vậy mà chỉ nhìn chứ không chịu ăn làm cậu chướng mắt . Mở miệng dọa anh.

_" Anh còn nhìn không ăn thì trực tiếp vứt ."

Lúc này anh mới biết , là cậu mua cho anh coi bộ cậu nhìn cái là biết anh nói dối rồi .Nhưng vẫn vui vẻ tranh thủ còn một đoạn đường nữa mới đến trường gặm cho hết bánh bao vừa gặm được hai ba cái thì quay qua cười cười cám ơn cậu .

_"Cám ơn Hạ thiếu gia ."

_" tôi đã nói rồi không cần gọi tôi là thiếu gia "

...

_end chương 1_

mong mọi người góp ý nha













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com