5.1
Mỗi khi ngồi học thì thời gian dường như trôi qua chậm chạp một cách đau khổ.
Jeonghan rên rỉ, dựa lưng vào ghế. Áp lực vô hình liên tục đè lên vai hắn, khiến não bộ hắn trở nên tê liệt. Hắn đã bỏ bê việc học trong suốt mấy ngày qua và ngày mai là sẽ có một kỳ thi quan trọng mà hắn cần phải vượt qua.
Liếc nhìn về phía sau, hắn phát hiện Jisoo đang thư giãn trên chiếc ghế lười ở giữa phòng. Không giống như hắn đang chật vật, tiết học ngày mai của cậu khá thoải mái, cậu chỉ cần đọc qua những nội dung cần chú ý thôi.
Jeonghan liếc nhìn những trang sách được giữ bởi những ngón tay mảnh khảnh của Jisoo. Đôi mắt hắn dần hướng lên trên, tìm kiếm những đường nét quen thuộc của cậu, mọi chi tiết đều phù hợp với cậu một cách hoàn hảo. Đôi mắt nai to tròn của cậu lướt qua từ dòng chữ, đôi môi hơi hé mở khi cậu lẩm nhẩm nội dung mình đang đọc, và khi cậu khẽ động người, từng lọn tóc mềm mại của cậu sẽ xõa vào nhau.
Jeonghan cẩn thận chụp từng bộ phận và cử chỉ của Jisoo lại. Thành thật mà nói thì hắn sẽ không ngại ở lại đây cùng cậu thêm vài tiếng nữa đâu.
Và hành động này của hắn đã bị Jisoo phát hiện.
"Cậu đang làm gì vậy Hannie?"
Jisoo nheo mắt, ném cho hắn một cái nhìn dò xét.
Đó là hành động đang phê bình hắn vì đã chểnh mảng việc học sao? Bởi vì lúc này Jisoo trông không hề đáng sợ chút nào, mà trái lại còn vô cùng đáng yêu nữa. VÔ CÙNG!
"Bắt tớ làm gì cũng được nhưng cái này......," Jeonghan bất lực chỉ vào chồng sách và xấp tài liệu trên bàn.
Là một sinh viên chuyên ngành khoa học tự nhiên, Jeonghan luôn cảm thấy những môn học của ngành này vô cùng nặng, đòi hỏi phải tốn rất nhiều chất xám và sự nỗ lực hơn so với các chuyên ngành khác. Có quá nhiều kiến thức mới để tìm hiểu với độ dày đáng kinh ngạc. Hắn có cảm giác rằng chúng đang cố gắng thổi bay tâm trí của hắn với lượng thông tin quá tải này.
Jisoo mỉm cười cảm thông với cậu bạn. "Cậu nên chợp mắt một chút đi. Hoặc uống chút gì đó nhé. Hay cậu có đang đói không? Hãy cố gắng thay đổi tâm trạng của cậu trước đã."
"Phải, tớ đói rồi. Tớ sẽ đi nấu cái gì đó."
Hắn xoay chiếc ghế toan rời đi và Jisoo vội vàng phản ứng ngay sau khi nghe câu nói của hắn
"Không, Hanie! Cậu sẽ thiêu rụi nhà cậu mất."
"Thư giãn đi Jisoo, tớ chỉ nấu ramyeon thôi."
"Cậu đã ăn cái đó tối qua rồi."
Quá nhiều bột ngọt sẽ làm tắc nghẽn mạch não đấy. Jeonghan ậm ừ. "... Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Cậu có thể đặt đồ ăn ngoài? À, còn ít bánh mì. Cậu có thể làm bánh mì nướng."
"Được rồi. Vậy bánh mì cùng phô mai nướng?"
Jisoo cười khúc khích, cậu nhớ lại khoảnh khắc mình dạy Jeonghan cách làm phô mai nướng kiểu Mỹ. Ngày hôm đó hắn đã làm mọi thứ đã rối tung lên. Jeonghan của hiện tại đã có thể tự làm một phần bánh mì mà không làm nó cháy thành than.
"Cậu có cần tớ giúp không?"
"Không cần đâu."
"Cậu chắc chứ?"
"Vô cùng chắc chắn."
Cánh cửa đóng sầm lại, để lại Jisoo một mình trong phòng của Jeonghan. Cậu quyết định sẽ nghỉ ngơi trong khi hắn bận rộn với món bánh mì nướng phô mai của mình.
Jisoo đứng lên, duỗi thẳng cơ thể đang cảm thấy cứng đờ sau khi nửa ngồi nửa nằm trên ghế lười quá lâu. Thành thật mà nói thì cậu đã cảm thấy buồn ngủ được một lúc rồi. Thời tiết hôm nay khá mát mẻ và nhiều mây như thể trời sắp mưa vậy. Nhạc nền mà Jeonghan chọn là một bài nhạc cổ điển, hắn gọi đó một cách nâng cao sự tập trung nhưng thay vì tập trung thì nó lại khiến Jisoo cảm thấy buồn ngủ hơn.
Mọi thứ đều hoàn hảo cho một giấc ngủ ngắn.
Đầu hàng trước sự cám dỗ, Jisoo tiến về phía giường của Jeonghan và nằm xuống. Nếu cả căn hộ chỉ vương vấn ít mùi của Jeonghan, thì chiếc giường này chính là nơi đậm mùi của hắn nhất như chính bản thân hắn vậy. Cậu để ý thấy một chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế làm việc, chiếc áo khoác mà hắn đã mặc cách đây một tiếng. Jisoo vươn tay ra cầm nó lên giường cùng với cậu.
Jisoo vùi mình vào chiếc áo khoác đang cuộn tròn trong tay cậu. Hít một hơi thật sâu.
Jeonghan. Là mùi của Jeonghan. Jeonghan của cậu.
Mùi hương của alpha mà cậu thầm yêu đang lấp đầy từng giác quan của cậu, phảng phất xung quanh cậu. Bỏ mặc sự mập mờ khó nói giữa hai người họ, như thế này đã quá đủ đối với cậu rồi. Trái tim cậu cảm thấy tràn đầy sự mãn nguyện.
Cậu như đang cảm nhận được sự bảo vệ, sự bao bọc, sự yêu thương.
Trong vài khắc ngắn ngủi, dù chỉ là vài khắc ngắn ngủi thôi.
Và Jisoo dần chìm vào giấc ngủ.
Jeonghan bước vào phòng sau mười phút với hai miếng phô mai nướng, một cái hơi cháy và một có thể xem là tạm ổn, hắn nhìn thấy cậu bạn omega đang cuộn mình ngủ trên chiếc giường của mình. Đặt đĩa thức ăn xuống, hắn ngồi xuống chiếc ghế bành và xoay nó về phía chiếc giường.
Jeonghan gần như nín thở, vô cùng cẩn thận để không gây ra một tiếng động nào ảnh hướng đến giấc ngủ của cậu. Hắn chắm chú nhìn dáng ngủ của Jisoo. Đôi mắt dịu dàng và long lanh của cậu giờ đã nhắm chặt, cơ ngực di chuyển lên xuống nhịp nhàng theo nhịp thở của cậu.
Mãi một lúc sau, Jeonghan mới để ý đến chiếc áo khoác mà cậu đang ôm chặt và vùi đầu mình vào. Đó là áo khoác của hắn
Sự hài lòng và kiêu hãnh nở rộ trong hắn. Không ngoài dự đoán.
Hắn lặng lẽ bước chậm rãi đến ngồi bên cạnh giường.
Ánh mắt của hắn dán chặt vào người cậu, dịu dàng xen lẫn mãnh liệt với tất cả sự cuồng si và mê đắm. Hắn không dám bỏ sót bất cứ một chi tiết nào của cậu, kể cả khi hắn đã quá quen thuộc với chúng. Đây là một trong những sở thích của Jeonghan và cũng là một trong những điều hắn tự tin là mình làm tốt.
Jeonghan đưa tay ra, mu bàn tay hắn lướt qua má và vành tai của cậu. Những ngón tay khẽ luồn nhẹ vào tóc người đang say giấc nồng, cảm nhận từng sự quen thuộc. Khi Jisoo khẽ cựa quậy, Jeonghan lập tức tạm dừng động tác lại. Nếu cậu mà tỉnh dậy lúc sẽ khó xử lắm đây.
Jeonghan không biết phải diễn tả mùi hương đang bao trùm giữa hai người họ lúc này ra sao.
Mùi hương ngọt ngào và gây nghiện của vani và mật ong, xen lẫn sự mạnh mẽ của hoa oải hương và gỗ tuyết tùng.
Chúng khiến hắn cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết.
Đây là điều mà Jeonghan luôn khao khát.
Chiếm lấy mùi hương của cậu. Chiếm lấy cơ thể cậu.
Jisoo của hắn.
Jeonghan hiểu rõ hơn ai hết, việc tiếp túc kéo dài mối quan hệ như thế này sẽ không tốt cho cả hai người. Hắn biết mình không phải là một alpha hoàn hảo cho Jisoo. Nhưng hắn cũng sẽ không để tên alpha nào có được cậu, dù kẻ đó có hoàn hảo đến đâu. Hắn sẽ không để bất cứ ai có được cậu, không bao giờ. Hắn sẽ không bao giờ buông tay cậu ra.
Trừ khi Jisoo tự nói rằng muốn rời đi.
Để có thể làm được điều đó, Jeonghan phải tỏ tình với cậu. Hắn sẽ nói với Jisoo mọi chuyện. Hắn sẽ nói ra tất cả cảm xúc của mình.
"Hãy ở bên anh nhé, Jisoo."
Tuy nhiên, việc hắn cần làm lúc này là đánh thức Jisoo dậy, cùng nhau ăn bánh mì nướng phô mai, tiếp tục buổi tự học và vượt qua bài kiểm tra vào ngày mai.
Sau đó, hắn sẽ nói tất cả với Jisoo.
—-------------------------------------------
"Trông cậu như bị hỏng vậy."
Jeonghan liếc xéo Jihoon sau lời nhận xét của cậu bạn.
Khuôn mặt hắn đã phản ánh rõ kết quả của bài kiểm tra vừa rồi. Jeonghan toang rồi. Hắn cần phải nỗ lực gấp đôi cho bài thi cuối kỳ, bằng không sẽ làm hỏng bảng điểm hoàn hảo mất. Khi nhắc đến chuyện điểm số Jeonghan sẽ cực kỳ nghiêm túc. Hắn không thể làm nửa vời rồi khiến ba mẹ mình bận tâm vì kết quả không tốt được. Hắn cần phải làm thật tốt, và nếu có thể đứng đầu lớp thì càng tuyệt.
Hai người đang ngồi dưới sân trường và chuẩn bị đến Heaven's Cloud, nơi họ luôn đến sau khi tan học. Seungcheol từng nghi ngờ phần lớn thu nhập tại quán cà phê của anh trai là từ đám bạn của mình. Và suy nghĩ đó đã khiến cậu ta bị anh trai đấm một cái.
"Cậu không cần hướng dẫn Chan tận tâm vậy đâu. Đứa nhóc đó không có tài năng về saxophone"
Jihoon nhún vai, đẩy cửa đi vào. "Em ấy có thể thử bất cứ điều gì mình muốn, Jeonghan đây là một thế giới tự do mà."
"Tớ biết nhưng kèn saxophone khá đắt đỏ. Và đứa nhóc đó chưa có ý thức về tiền bạc. Cậu là—"
Jeonghan đột nhiên đóng băng.
Jihoon nhìn theo hướng nhìn của hắn.
Jisoo và Johnny đang ngồi đối diện nhau ở một góc khuất trong quán cà phê. Với khoảng cách xa như vậy mà vẫn phát hiện ra hai người ngồi ở góc kia chỉ bằng một cái nhìn, Jihoon phải tán tưởng độ tinh mắt của tên alpha này đấy.
Nhớ lại tin nhắn từ ngày hôm qua, hôm nay Jisoo định sẽ từ chối lời nhờ vả của Johnny và giúp anh ấy tìm cách khác để đối phó với mẹ mình. Mặc dù vậy, nhìn vào biểu hiện của Jeonghan lúc này thì rõ ràng là hắn không biết gì về cuộc hẹn này, hoàn toàn không biết gì.
Lần này, sự tức giận và khó chịu đã được kiểm soát. Jeonghan hiểu rằng hắn tốt hơn hết không nên gây sự vô cớ, mặc cho cơn ghen đang dâng trào trong hắn. Hắn tự thuyết phục bản thân rằng có lẽ họ chỉ gặp nhau chào hỏi như hai người bạn bình thường thôi. Bởi vì chỉ còn vài ngày nữa là Johnny sẽ về Mỹ.
Mọi thứ đều như không có gì xảy ra ngoại trừ việc cổ họng Jihoon dần râm ran và ngứa ngáy.
Sự khẩn trương và bức bối này đã thôi thúc Jihoon làm điều mà cậu chưa bao giờ làm. Không phải phong cách của cậu ta. Lần đầu tiên, Jihoon đi ngược lại với nguyên tác của mình.
"À, cái đó," cậu ta bắt đầu, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Jeonghan. " Hôm trước Jisoo đã kể với tớ rằng Johnny-hyung đang gặp chút rắc rối. Mẹ anh ấy muốn anh ấy kết hôn, là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Vì vậy, Johnny đã hỏi liệu Jisoo có thể giúp anh ấy thoát khỏi nó không."
Jihoon bắt đầu thả mồi.
Với giọng căng thẳng, Jeonghan gấp gáp hỏi. "Giúp? Bằng cách nào?"
"Bằng cách nhờ Jisoo trở thành bạn đời của anh ấy."
Cá đã cắn câu rồi và bây giờ việc cần làm là kéo cần câu lên.
Đây chính là mấu chốt trong kế hoạch của Jihoon. Cậu ta cố tình bỏ qua rất nhiều chi tiết, đặc biệt là từ khoá 'giả vờ', và cả việc Jisoo thực sự sẽ từ chối lời đề nghị đó như thế nào.
"Ừm... Tớ tự hỏi Jisoo sẽ phản ứng như thế nào nhỉ."
Đây rồi, bước cuối cùng nào.
Yoon Jeonghan, cậu bị tóm rồi.
Không nói thêm một lời nào, Jeonghan lập tức sải bước tiến về phía bàn của Jisoo và Johnny đang ngồi.
Tớ xin lỗi, Jisoo à. Nếu việc này có sai, thì cứ tính lỗi cho tớ nhé.
Jihoon thầm nghĩ và quan sát từ bên ngoài.
---------------------------------------------
Hôm nay sẽ chỉ có 1 chap thôi do mình đang bị đau nên ngồi gõ phím không nổi nữa rồi TvT Mai sẽ ra chương cuối và lên bộ mới luôn ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com