07
Sau khi nhận được sự đồng ý từ giáo viên, Đức Duy không nói một lời, lập tức kéo tay Quang Anh ra khỏi lớp.
* Chấn động, lần đầu có người ra mặt lo cho thân chủ luôn đấy! * Chip chip xuất hiện với giọng ngạc nhiên.
/ Vậy tên này không quen thân chủ à ? /
Quang Anh trao đổi bằng suy nghĩ, nhìn người đang nắm tay mình cứng ngắt.
* Không, nhìn theo thông tin, cậu ta biết anh mà * Chip chip đáp lại.
Quang Anh nhướng mày, nhìn bàn tay Đức Duy đang nắm chặt lấy tay mình, khẽ cười nhếch mép.
/ Mặc kệ, nhưng mà tay cậu ta ấm thật. /
* Thôi nhaa. Lần đầu em thấy sát thủ mà còn mê trai đấy! * Chip chip trêu chọc.
/ Không phải mê trai, mà là yêu cái đẹp /Quang Anh biện minh.
* Ờ, kiểu gì cũng nói được * Chip chip đáp lại, đầy châm chọc.
Cuối cùng, cả hai cũng đến phòng y tế.
Đức Duy buông tay Quang Anh ra, khiến anh thoáng cảm thấy tiếc nuối khi bàn tay ấm áp rời khỏi tay mình.
Đức Duy bước vào trong trước để tìm giáo viên, để lại Quang Anh đứng ngoài cửa.
“ Cô Lan đi đâu rồi. Vào đây, tôi sẽ xử lý vết thương cho cậu” giọng Đức Duy vọng ra từ bên trong.
Quang Anh khẽ ừ, bước vào, không quên đưa mắt quan sát xung quanh căn phòng y tế rộng rãi.
“ Nằm xuống giường đi ” Đức Duy lục lọi hộp cứu thương, giọng điệu thoáng chút nghiêm nghị.
Quang Anh nhìn cậu, hơi nhướng mày khó chịu, là đang ra lệnh à?
Nhưng rồi vẫn ngồi xuống giường, chân đung đưa qua lại.
“Đau ở đâu?” cậu hỏi, giọng có chút lạnh nhạt.
* Lạnh lùng thật nha * Chip chip lại chêm vào.
Quang Anh chỉ cười nhẹ, rồi bật chế độ diễn xuất.
“Đây này…” Quang Anh cố tỏ vẻ đáng thương, chỉ vào phần bụng mình, giọng nghẹn ngào.
Diễn xuất của Quang Anh từ trước đến nay vốn dĩ không thể bàn cãi, trải qua bao nhiệm vụ ám sát với hàng trăm vai diễn khác nhau. Anh hoàn toàn biến mình thành hình ảnh yếu đuối, khiến người đối diện không khỏi động lòng.
" Thôi, nằm xuống đi " Đức Duy dịu giọng, không còn vẻ lạnh lùng ban đầu.
Quang Anh ngoan ngoãn nằm xuống, vén áo lên để lộ làn da trắng mịn, chi chít những vết bầm. Nổi bật nhất là một vết bầm tím to mới đây.
Đức Duy có chút cau mày. Cậu nặn thuốc ra tay, rồi nhẹ nhàng thoa lên vết thương.
Quang Anh nhìn chăm chú người trước mặt, miệng thoáng nhếch lên. Mấy vết thương này với anh chỉ là chuyện nhỏ. Lúc trước vết thương còn nặng hơn rất nhiều, thậm chí cả lộ xương anh cũng từng trải qua.
Nhưng vẫn cố ý giả vờ đáng thương.
"Á... đau " anh khẽ rên, thêm chút kịch tính.
Động tác của Đức Duy ngay lập tức chậm lại, ngón tay gần như không chạm mạnh vào vết thương.
“ Tại sao cậu lại giúp tôi? Không sợ bị liên lụy sao?” Quang Anh hỏi
“Cậu không nhớ tôi sao?” Đức Duy dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Quang Anh, đầy ẩn ý.
Quang Anh giật mình, trong đầu thoáng hoang mang.
Gì vậy? Định thăm dò người ta, giờ thì bị dí lại.
/ Chuột... / Quang Anh cầu cứu
* Aa từ từ, thân chủ chỉ gặp cậu ta vài lần, mối quan hệ thế nào thông tin cũng không xuất hiện. Có khi nào, là người trong nhật ký không? * Chip chip cũng bất đắc dĩ
Quang Anh gượng cười, cố tỏ ra tự nhiên.
“ Nhớ chứ. Cậu là… người tôi gặp ở cửa hàng tiện lợi. À, còn có gặp nhau vài lần nữa?”
Đức Duy nhìn anh một lúc lâu, rồi nhếch môi cười nhạt.
“ Thôi, về lớp đi. ” cậu đứng dậy
Quang Anh khó chịu nhìn theo người đã rời đi. Bí bí ẩn ẩn cái rắm gì chứ.
Xem ra người này không đơn giản như anh nghĩ, chắc chắn phải cẩn thận hơn.
Cẩn thận, nhưng không có nghĩa là bỏ qua con mồi thú vị này đâu nhé
/ Ngươi đó, cái đồ vô dụng / anh liếc ngang sinh vật đang lơ lửng kế bên
* Này không thể trách em được, thế giới này có chút phức tạp hơn thế giới khác * nó cũng lắc đầu ngao ngán
Quang Anh cũng đứng dậy, khẽ thở dài rồi đi theo người kia.
Mệt thật đấy
----
Sau tiếng chuông báo hiệu giờ tan học, cuối cùng khoảnh khắc mà Quang Anh đợi cũng đã đến. Anh ngáp dài, ngước lên vươn vai.
Ngủ liền ba tiết rồi, nhưng vẫn chưa thấy đủ.
Các học sinh lần lượt ra khỏi lớp, Đức Duy cũng đeo balo, chuẩn bị ra về.
"Ê, này..." Quang Anh gọi với theo, giọng đều đều.
Đức Duy vừa định quay lại thì bị một giọng nói khác cắt ngang.
"Đức Duy ơi, cậu xem giúp tớ bài này được không?"
Quang Huy, vừa thấy Đức Duy đang đứng gần, liền nắm tay kéo cậu lại.
Quang Anh nhìn cảnh trước mặt, miệng đã dựt dựt.
Siêng năng thật, đến giờ về rồi mà còn làm phiền người khác để hỏi bài?
Anh đứng dậy, đeo balo lên vai, rồi bước ra khỏi chỗ.
" Tránh đường " Quang Anh nói, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Đức Duy.
Đức Duy nhìn anh rồi lập tức xích qua một bên.
" Anh trai ơi " Quang Huy gọi với theo, giọng vang lên từ phía sau.
" Hôm qua sao anh không về nhà ạ? Bố dặn em phải gọi anh về nhà trong hôm nay. "
Nghe xong, Quang Anh vẫn đi tiếp, không quay lại, không có chút phản hồi.
" Bài này đúng rồi. Tôi về đây. "
Đức Duy nói nhanh rồi chạy theo Quang Anh, bỏ lại Quang Huy ngồi một mình, bàn tay siết chặt quyển tập đến nhăn nhúm.
---
“Này, Quang Anh…” Đức Duy chạy theo, nắm lấy tay anh kéo lại.
“ Chuyện gì? ” anh dừng lại, ánh mắt lộ vẻ khó chịu.
Thật ra, Quang Anh chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi.
* Giận dỗi rồi, đúng không? * Chip chip cất tiếng trêu chọc .
/ Giận cái rắm ấy, cậu ta xứng à? /
“ Vừa nãy, cậu gọi tôi gì vậy?” Đức Duy hỏi, nhìn anh đầy tò mò.
“ À, quên rồi. Không có gì thì đi đây. ” Quang Anh lập tức rút tay khỏi tay Đức Duy, xoay người bước về phía cổng trường.
Bíp bíp.
Một chiếc xe sang trọng dừng ngay trước mặt Quang Anh, tiếng kèn xe vang lên làm anh dừng chân.
/ Ai nữa đây? / anh thoáng chút bực mình.
* Tài xế riêng nhà anh, chắc đến đón anh và Quang Huy * Chip chip nhắc nhở.
“ Lên xe ” Kính xe hạ xuống, giọng người tài xế vang lên trịnh trọng.
Quang Anh lướt mắt qua người đàn ông một cái, rồi bước lên xe.
Khi anh ngồi vào, người tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
Khác với cậu nhóc luôn cuối đầu u ám, người ngồi sau vắt chéo chân, mang phong thái thong dong, kiêu ngạo đến lạ.
Nhưng Quang Anh không quan tâm, chỉ lơ đãng nhìn ra ngoài.
Từ xa, Đức Duy cũng vừa bước lên chiếc xe nhà cậu ta đến đón. Còn Quang Huy thì chẳng thấy đâu.
Quang Anh dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, khẽ nhắm mắt lại.
“ Chào cậu chủ, mời cậu lên xe.” Tài xế lại lễ phép mở cửa xe cho Quang Huy vừa bước đến.
* Ngay cả tài xế riêng cũng chẳng coi anh ra gì * Chip chip thì thầm vào tai anh.
Quang Anh chẳng buồn mở mắt, chỉ nhếch miệng cười nhạt.
/ Đều là rác rưởi cả thôi, không đáng bận tâm /
__________________________________
____________________________
_______________________
Thank you for reading it all ❤
Cho tớ cảm nghĩ nhoaa ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com