Trước khi bắt đầu câu chuyện, mình muốn chia sẻ một chút cảm xúc: Khi nghe bài hát "Army Dreamers," mình không kìm được nước mắt. Bài hát thật sự chạm đến trái tim mình, phản ánh sâu sắc sự đau đớn và chỉ trích đối với những tác động tàn khốc của chiến tranh lên những người trẻ tuổi. Vào thời điểm đó, mình cũng đang trăn trở về bài kiểm tra tiếng Anh, nên mình quyết định viết nên câu chuyện này như một cách để khởi đầu năm mới. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây thư giãn và vui vẻ khi đọc!
••••••••••••••••••
Fang x Blaze : "Dù chiến tranh cướp đi những điều quý giá, nhưng tình yêu và ký ức vẫn luôn là ngọn lửa không tắt trong trái tim người ở lại."
--------
Năm ấy, mùa đông buông xuống sớm hơn mọi năm, như thể trời đất cũng mang trong lòng một nỗi niềm không thể nói thành lời. Sương mờ giăng kín cánh đồng làng, mỏng manh nhưng lạnh lẽo như tấm lụa trắng phủ lên từng ngọn cỏ khô héo. Gió bấc rít qua từng phiến lá úa vàng, len lỏi vào từng ngõ ngách, quét qua những con đường lát đá gập ghềnh, khiến bất cứ ai đi qua cũng khẽ rùng mình, vùi sâu hơn trong lớp áo len dày cộm.
Blaze đứng lặng trên bậc cửa nhà, đôi mắt sẫm màu phủ đầy bóng tối, lặng lẽ dõi theo phía cổng làng xa xăm. Ở đó, đoàn binh lính trẻ tuổi đang lặng lẽ lên đường, dáng vẻ kiên cường nhưng vẫn vương chút gì đó non nớt trong ánh mắt. Tiếng bước chân trộn lẫn trong làn gió lạnh, mỗi bước đi tựa như một mũi dao khẽ cứa vào lòng người tiễn biệt.
Cánh cổng làng mở ra, rồi khép lại, như con tim âm thầm chịu đựng những mất mát không thể gọi tên. Blaze đứng mãi ở đó, mặc cho hơi lạnh len vào tận da thịt, ánh mắt chẳng rời khỏi những bóng lưng dần khuất sau lớp sương dày đặc. Trận chiến phía trước, liệu có ai trở về ?
Từ những ngày còn thơ bé, Blaze và Fang đã như hai mảnh ghép không thể tách rời, kề cận bên nhau qua những mùa trăng khuyết trăng tròn. Đối với Blaze, Fang giống như một ngọn hải đăng giữa biển trời tăm tối, là cơn gió đầu hạ mát lành xoa dịu những ngày dài nắng gắt. Fang lớn hơn Blaze ba mùa hoa cải, nhưng dường như sự chênh lệch ấy chưa bao giờ tạo ra một khoảng cách đủ xa để ngăn trở mối dây gắn kết giữa hai người. Từ lúc Blaze còn chập chững chạy theo bóng lưng của Fang trên những con đường làng gập ghềnh sỏi đá, cậu đã ngầm hiểu rằng Fang chính là nơi mà trái tim mình luôn hướng về.
Fang là đứa trẻ sớm trưởng thành, sớm mang trong mình sự rắn rỏi và kiên cường của một cây sồi già, vững chãi đón nhận mọi gió bão mà không hề lung lay. Những đứa trẻ cùng trang lứa với Blaze thường hay chạy trốn sau cánh cửa, co ro trước cái rét đầu đông hay tiếng sấm vang trời mỗi mùa mưa bão. Nhưng Fang thì khác. Anh đứng đó, một mình chống chọi với cơn giông đang quất vào từng phiến lá, từng mái nhà, như thể anh sinh ra là để trở thành người bảo vệ cho tất cả những thứ mong manh xung quanh mình. Blaze nhớ rất rõ những lần cậu trốn sau lưng Fang, nép mình vào tấm áo đã sờn vai, lắng nghe nhịp thở vững vàng của người đứng trước. Dù trời có sập xuống, cậu tin Fang vẫn sẽ đứng đó, dang tay che chở cho cậu mà chẳng hề do dự.
Ký ức về cơn sốt năm ấy luôn là một vết khắc sâu trong lòng Blaze, chẳng thể phai nhòa theo năm tháng. Ngày đó, Blaze còn quá nhỏ để hiểu rằng một cơn sốt dài ngày có thể cướp đi sinh mạng của mình bất cứ lúc nào. Cậu chỉ nhớ bản thân chìm trong mơ màng, từng cơn rét lạnh len lỏi qua từng thớ thịt, khiến cậu co quắp lại dưới lớp chăn mỏng manh. Người trong làng đi qua đi lại, để lại sau lưng là căn nhà nhỏ im lìm, không một tiếng động ngoài nhịp thở yếu ớt của Blaze. Đêm ấy, chỉ có Fang ngồi đó, đôi mắt sáng như hai đốm lửa nhỏ giữa bóng tối mênh mông. Không ai yêu cầu Fang phải ở lại, cũng chẳng ai tin rằng một đứa trẻ có thể làm gì hơn ngoài việc cầu nguyện trong im lặng. Nhưng Fang không rời đi.
Fang đã cõng Blaze trên tấm lưng gầy guộc của mình, băng qua đoạn đường dài thăm thẳm dẫn đến nhà thầy thuốc cuối làng. Gió mùa đông rít qua từng kẽ lá, luồn qua lớp áo đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng Fang chẳng hề dừng lại. Blaze nhớ lưng Fang khi ấy rất lạnh, nhưng nhịp bước chân cậu lại vững vàng đến lạ thường, tựa như không gì có thể ngăn Fang tiến về phía trước. Đêm hôm đó, Blaze tỉnh lại trong hơi ấm của bát thuốc lá, và điều đầu tiên cậu nhìn thấy không phải là bóng dáng của thầy thuốc, mà là Fang – người đang ngồi bên cạnh, mệt mỏi gục đầu lên giường cậu, bàn tay vẫn còn nắm chặt cổ tay Blaze như sợ cậu sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Fang không chỉ là người cứu sống Blaze, mà còn là tấm khiên che chở cho cậu trước những trận bạo lực vô cớ. Có lần, trong buổi chiều tà nhuốm đỏ một góc trời, Blaze bị một đám trẻ trong làng vây lại giữa cánh đồng hoang. Cậu không nhớ rõ nguyên do của cuộc ẩu đả ấy là gì, có lẽ chỉ là vài câu nói vô tình làm phật lòng kẻ khác. Những cú đấm vô cớ liên tiếp trút xuống, khiến Blaze chỉ biết ôm đầu ngồi xuống. Nhưng Fang xuất hiện, đứng chắn trước mặt cậu như một bức tường thành kiên cố, đôi mắt sáng rực như ánh dao sắc lạnh.
-"Cậu ấy là bạn tao," Fang chỉ nói như vậy, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến lũ trẻ chùn bước. Khi chúng bỏ đi, Fang quay lại, giúp Blaze đứng dậy, phủi những hạt bụi dính trên vai áo cậu mà không hề nói thêm điều gì.
Những ngày tháng ấy, Fang chẳng khác nào người anh trai mà Blaze chưa từng có. Cậu thiếu niên ấy luôn hiện diện mỗi khi Blaze cần, dù là trong những cơn sốt thâu đêm hay trong những buổi chiều cô độc ngoài cánh đồng làng. Blaze biết, trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, có lẽ sẽ gặp vô vàn người qua kẻ lại, nhưng sẽ chẳng ai có thể thay thế được vị trí của Fang trong trái tim cậu.
Blaze không thể nhớ rõ từ khi nào tình cảm dành cho Fang chuyển từ sự thân thiết đơn thuần thành một thứ tình yêu sâu đậm, mãnh liệt mà chính bản thân cậu cũng không thể lý giải được. Có thể là lúc Fang cười rạng rỡ khi đỡ cậu dậy sau cú ngã đầu tiên trong một cuộc chạy đuổi đùa nghịch dưới ánh nắng hè. Nụ cười ấy như một tia sáng, khiến trái tim cậu bối rối, không sao quên được, dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Hay có thể là khi hai người ngồi cạnh nhau dưới bầu trời đêm, im lặng ngắm nhìn ánh trăng sáng dịu dàng, trò chuyện về những điều bình dị nhất, từ những giấc mơ ngây ngô cho đến những khát khao nhỏ bé chưa dám thổ lộ. Khi ấy, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại không gian bao la, nhẹ nhàng và ấm áp, hòa cùng nhịp thở của hai người.
Blaze nhớ mình đã ngả đầu lên vai Fang, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người bạn thân thiết. Ánh trăng phủ lên gương mặt Fang một lớp ánh sáng mờ ảo, làm nổi bật những đường nét mạnh mẽ nhưng vẫn giữ được nét dịu dàng, khiến Blaze không thể rời mắt. Chỉ trong khoảnh khắc đó, giữa cơn gió nhẹ lùa qua cánh đồng, cậu biết rằng trái tim mình đã thuộc về Fang, mặc dù chẳng thể thốt ra lời nào. Tình yêu của cậu đơn giản, chân thành, nhưng cũng đầy những xáo động không tên mà không thể ngừng lại.
Từ lúc ấy, Blaze dần nhận ra rằng mỗi lần Fang cười, mỗi lần Fang nhìn cậu, trái tim cậu lại nhói lên một cảm xúc vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Cậu không thể nào thoát khỏi tình cảm ấy, dù biết rằng giữa họ chỉ là những khoảnh khắc đơn giản, những sự sẻ chia nhỏ nhoi trong cuộc sống. Nhưng đối với Blaze, đó là tất cả, là những kho báu quý giá mà cậu sẽ gìn giữ mãi, cho dù mai này có thể sẽ phải chịu đựng những nỗi đau mà tình yêu này mang lại.
"Fang, sau này chúng ta sẽ cùng nhau đi khắp nơi, đúng không?" Blaze hỏi, giọng ngập tràn hy vọng và những giấc mơ chưa trọn vẹn.
Câu hỏi ấy như một lời thề lặng lẽ, nhẹ nhàng nhưng lại đầy sức nặng, vang vọng trong lòng cậu dù là khi hai người còn trẻ dại, chưa hiểu hết những gì cuộc sống sẽ mang đến. Họ ngồi bên nhau dưới bầu trời đầy sao, nơi ánh trăng mờ ảo chiếu sáng những nét mặt trẻ trung, trong lành, đầy những hoài bão và khát vọng về tương lai. Mái tóc màu nâu của Blaze bay trong gió nhẹ, ánh mắt cậu hướng về phía xa xăm, như thể đang vẽ ra một viễn cảnh tuyệt đẹp mà chỉ có hai người mới có thể chia sẻ.
Fang nhìn cậu, đôi mắt sáng ngời như hai vì sao, ánh lên sự chắc chắn lạ thường. Anh mỉm cười, cái cười nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự kiên quyết, như thể đang trao cho Blaze một lời hứa không lời.
-"Ừ, anh hứa." Giọng Fang trầm ấm, vững vàng như từng bước chân cậu đang bước đi trên con đường dài trước mắt. "Dù em có đi đến đâu, anh cũng sẽ theo em. Đến bất kỳ nơi nào, vào bất kỳ lúc nào. Chỉ cần em cần anh, anh sẽ luôn ở đây."
Blaze ngước lên nhìn Fang, một nụ cười nhẹ nở trên môi, nhưng trong sâu thẳm đôi mắt cậu là sự lo lắng mơ hồ, một nỗi sợ hãi không thể tỏ bày thành lời. Cậu biết rằng đôi khi lời hứa sẽ trở thành gánh nặng, và những gì nghe có vẻ đơn giản ấy lại có thể làm đau đớn khi những ngã rẽ trong cuộc sống xuất hiện. Nhưng cậu vẫn tin. Cậu vẫn muốn tin vào những gì Fang nói. Vì đối với Blaze, những lời nói ấy không chỉ là một lời hứa vu vơ, mà là thứ mà cậu sẽ không bao giờ quên, cho dù cuộc sống có thay đổi thế nào đi chăng nữa.
"Anh sẽ không bao giờ bỏ em, phải không?" Blaze lại hỏi, giọng như một cơn gió thoảng qua, thấp đến mức chỉ có Fang mới nghe thấy, nhưng lại chứa đựng một ngàn câu hỏi không lời. Cậu không sợ điều gì ngoài việc mất đi Fang, mất đi người duy nhất mà cậu cảm thấy an toàn và hoàn thiện khi ở bên.
Fang nhìn Blaze một lúc, đôi mắt ấy như nhìn thấu tất cả những nỗi lo lắng ấy, rồi anh khẽ vươn tay, đặt lên vai Blaze một cách nhẹ nhàng, như muốn trấn an cậu.
"Anh hứa, em không bao giờ phải lo lắng về điều đó." Anh cười, nụ cười vẫn giữ được sự ấm áp, dù trong lòng có biết bao nhiêu điều chưa nói ra.
"Dù thế giới này có thay đổi như thế nào, dù chúng ta có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, anh sẽ luôn đứng bên em. Đến cuối cùng, chỉ có chúng ta, không ai khác."
Blaze nhìn vào mắt Fang, và ngay lúc ấy, cậu cảm nhận được sự thật trong từng lời nói của Fang, dù những lời ấy có vẻ như đơn giản. Cậu mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, không cần phải nói thêm điều gì, vì Blaze hiểu rằng tình cảm của Fang dành cho cậu là chân thành. Và dù có những điều chưa biết, dù mai sau cuộc sống có thể sẽ mang đến bao nhiêu thử thách, Blaze biết rằng có một người vẫn sẽ luôn đi bên cạnh cậu, không bao giờ rời xa.
Nhưng chiến tranh, như cơn lũ lớn, luôn cuốn trôi mọi ước vọng và hy vọng của con người. Nó không phân biệt ai là kẻ chiến thắng, ai là kẻ thua cuộc. Mọi thứ đều bị cuốn vào vòng xoáy vô nghĩa ấy, và những giấc mơ, những lời hứa dần trở nên tàn phai, như cánh hoa rơi giữa gió bão.
Khi lệnh tổng động viên đến, khí thế căng thẳng bao trùm khắp ngôi làng, và cái ngày mà tất cả đều phải đối mặt với số phận của mình, Fang là một trong những người đầu tiên đứng lên, không chút do dự. Ánh mắt anh vẫn sắc lạnh như những lưỡi dao mỏng, nhưng lại ẩn chứa thứ kiêu hãnh không thể dập tắt. Đôi vai rộng ấy gánh vác một trách nhiệm lớn lao, tựa rằng anh không thể nào dừng lại.
"Blaze, anh phải đi." Giọng Fang trầm, đầy sự quyết tâm, như thể đã quyết định từ lâu.
Blaze đứng đó, lòng cậu như vỡ vụn trong từng nhịp tim. Mắt cậu không rời khỏi Fang, một cơn sóng đau đớn dâng trào trong lồng ngực. "Vì điều gì?" Cậu khẽ hỏi, giọng nghẹn lại. "Chiến tranh này là vì điều gì chứ? Liệu nó có xứng đáng với những gì chúng ta phải hy sinh không?"
Fang không đáp. Anh bước đến gần Blaze, bàn tay chai sạn siết chặt lấy tay cậu như muốn truyền cho Blaze sức mạnh mà chính cậu cũng không chắc mình có thể chịu đựng nổi. Cậu cúi đầu, thì thầm lời nói không thể nào quay lại.
"Dù là vì điều gì, anh vẫn phải đi. Nếu không, chiến tranh sẽ đến và giết chết mọi thứ anh yêu thương, kể cả em."
Lời của Fang như những mũi tên sắc nhọn đâm vào trái tim Blaze, khiến cậu nghẹt thở. Cậu hiểu, cậu hiểu rằng đây là sự lựa chọn của Fang, nhưng sự thật ấy lại khiến cậu không thể chịu đựng được. Sự im lặng dày đặc bao trùm không gian, tiếng gió rì rào như một khúc hát buồn, chỉ có hai người, đứng đối diện nhau, giữa dòng thời gian đang thay đổi.
"Vậy thì em đi cùng anh." Blaze thốt lên, từng lời nói như những lời cầu xin vô vọng. "Em không thể ở lại mà không có anh. Em không thể. Anh có hiểu không? Em không thể sống thiếu anh!"
Fang khẽ lắc đầu, mắt anh ánh lên sự trầm buồn, nỗi đau lẩn khuất trong ánh mắt ấy khiến tim Blaze như thắt lại. Anh nhìn Blaze, đôi mắt ấy như muốn khắc sâu hình ảnh cậu vào trí nhớ của mình, như thể đó là điều cuối cùng anh muốn làm trong cuộc đời này.
"Không, Blaze. Em ở lại. Nếu anh không về, ít nhất hãy sống thay phần của anh." Giọng Fang rất nhẹ, nhưng lại đầy sức mạnh. Mỗi từ anh nói ra như một nhát cắt sâu vào trái tim Blaze, làm vỡ nát mọi mong muốn, mọi hy vọng của cậu. "Anh không muốn em phải chết cùng anh. Hãy sống, hãy sống mạnh mẽ, vì cả anh nữa. Anh cần em sống."
Blaze đứng im lặng, một cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng cậu, như có hàng nghìn mảnh vụn đang đâm vào trái tim non nớt. Cậu muốn la lên, muốn phản đối, muốn Fang ở lại với mình, nhưng mọi thứ chỉ có thể trôi qua trong sự bất lực. Mỗi giây phút nhìn Fang rời đi là một cơn sóng tàn khốc quét qua trái tim cậu.
Tình yêu ấy, tình yêu đầy hy sinh, lại là thứ đau thương nhất mà Blaze phải đối diện. Cậu không thể làm gì ngoài việc gật đầu, dù lòng cậu rách nát, dù đôi mắt ấy đầy nước mắt. Blaze biết rằng một phần của cậu sẽ mãi không trở lại, và khi Fang ra đi, một phần linh hồn cậu sẽ ở lại cùng anh, giữa những chiến trường vô nghĩa và những giấc mơ không thành.
Buổi sáng hôm Fang rời làng, Blaze đã đứng bên cổng làng, mắt không rời khỏi bóng dáng của người anh yêu. Cậu đứng đó suốt, cho đến khi hình bóng ấy mờ dần và hoàn toàn khuất dạng giữa đám lính lên đường, hòa vào đoàn quân mà chẳng ai biết bao giờ sẽ quay lại. Cơn gió se lạnh quét qua làm tấm áo của Blaze bay phất phơ, nhưng cậu chẳng cảm thấy gì ngoài sự trống vắng sâu thẳm trong lòng. Nỗi đau, một nỗi đau mơ hồ mà rõ rệt, dâng lên trong từng hơi thở của cậu, như thể lòng cậu cũng đang bị cuốn theo bước chân của Fang, bước đi xa dần.
Ngày qua ngày, Blaze không thể rời khỏi cánh cổng làng ấy. Mỗi chiều, cậu lại quay về chốn cũ, nơi hai người từng cùng nhau ngồi, cùng nhau trò chuyện dưới bầu trời chiều, nơi tiếng cười của họ vẫn vang vọng trong gió. Tảng đá lớn bên bờ sông, nơi hai người từng hẹn nhau sẽ mãi ngồi đó, đợi nhau dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, giờ đây chỉ còn lại một mình Blaze, cô đơn và tịch mịch.
"Em đợi anh, Fang." Blaze thì thầm vào không gian, giọng nói vỡ vụn trong nỗi đau không tên. Những lời nói ấy như thể một lời thề, một lời hứa mà cậu không thể bỏ mặc. Dù thời gian có trôi đi, dù cậu có phải đợi mãi mãi, Blaze vẫn muốn tin rằng một ngày nào đó, Fang sẽ quay về.
Mỗi ngày, cậu lại ngồi đó, lặng lẽ, đôi mắt đắm chìm vào dòng sông cuộn chảy, hy vọng rằng một ngày nào đó, dòng nước sẽ đưa Fang về lại bên mình. Nỗi nhớ dần trở thành một phần của cậu, như vết thương không thể lành, nhưng Blaze vẫn nguyện chờ đợi. Cậu biết rằng dù có phải đợi lâu bao nhiêu, tình yêu này vẫn sẽ là điều duy nhất khiến cậu tiếp tục tồn tại trong thế giới đầy tăm tối này.
Và mỗi buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, Blaze vẫn ngồi đó, đôi mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những cánh quân đã ra đi. Một mình, cậu vẫn đợi, vẫn hy vọng, vẫn tin rằng một ngày nào đó, có thể là rất lâu sau, Fang sẽ trở về, dù cho chiến tranh có cướp đi bao nhiêu thứ, tình yêu ấy sẽ không bao giờ phai nhạt.
Những lá thư từ Fang vẫn đều đặn đến trong những tháng đầu tiên, như một lời hứa giữa hai người, một lời hứa không thể phá vỡ dù cho chiến tranh tàn khốc đến đâu. Blaze vẫn nhớ như in từng câu chữ trong mỗi lá thư, như thể đó là những mảnh ghép cuối cùng của một thế giới đã mất. Mỗi lần đọc những dòng thư ấy, lòng cậu lại dâng tràn những cảm xúc, vừa ấm áp vừa đau đớn, như thể mỗi lời đều là một nhịp đập của trái tim Fang, gửi về từ nơi xa xôi.
"Anh vẫn còn sống, Blaze. Đừng lo. Mỗi lần nhìn thấy cánh chim nhỏ nào bay qua, anh lại nghĩ rằng em đã gửi chúng đến để trông chừng anh."
Blaze đọc đi đọc lại từng câu từng chữ, cảm giác như những từ ngữ ấy có thể xoa dịu phần nào nỗi lo sợ đang dần lớn lên trong lòng cậu. Cậu tưởng tượng ra Fang, lạnh lẽo trong màn đêm chiến trường, đôi mắt vẫn sáng ngời hy vọng mỗi khi nhìn thấy một cánh chim bay ngang qua. Mỗi lần như vậy, cậu lại cảm thấy sự hiện diện của Fang gần gũi hơn, như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cậu, có thể thấy được đôi mắt ấy, nghe được lời nói ấy.
Nhưng đến mùa đông thứ hai, thư từ Fang bỗng nhiên ngừng lại.
Mỗi ngày, Blaze lại ra cổng làng, đứng dưới tán cây sồi mà hai người đã từng ngồi dưới, hy vọng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hy vọng nhận được một lá thư, dù chỉ là một lời chúc an lành, dù chỉ là một vài dòng ngắn ngủi. Nhưng không, mọi thứ dường như đã lặng lẽ rơi vào im lặng. Không có gì đến ngoài những cơn gió lạnh lẽo, những đợt tuyết phủ kín những con đường nhỏ hẹp của làng. Lòng Blaze trĩu nặng, nhưng cậu vẫn không dám từ bỏ hy vọng.
Lần cuối cùng Blaze nhận được thư, Fang viết:
"Blaze, em có nghe tiếng cánh chim bay qua chiến trường không? Anh đã thấy nó, một cánh chim nhỏ lạc giữa bom đạn. Anh nghĩ về em khi nhìn thấy nó. Khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ đưa em đến nơi bình yên nhất trên thế giới."
Blaze cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Cậu đã ngồi hàng giờ bên ngọn đèn mờ, tay run rẩy cầm lá thư, từng câu chữ của Fang như một nhát dao cắt sâu vào trái tim cậu. Cậu mơ màng tưởng tượng ra cảnh Fang đứng giữa chiến trường, ánh mắt lạc lối giữa những cơn mưa bom bão đạn, nhưng vẫn nhìn thấy cánh chim nhỏ, như thể nó mang theo hơi thở của cậu, mang theo lời hứa. Cậu lặng lẽ khóc, nhưng nước mắt không đủ để xoa dịu nỗi đau ấy.
Rồi chiến tranh không kết thúc. Và Fang không bao giờ quay lại.
Khi tin tức về trận chiến lớn ở biên giới đến, cả làng chìm trong im lặng. Những người lính trở về mang theo những câu chuyện về sự hy sinh, về những mất mát không thể đo đếm được, nhưng không ai có thể nói về Fang. Chỉ có một người lính sống sót từ tiểu đội của Fang trở về, mang theo một mảnh giấy duy nhất. Blaze nhận lá thư đó với đôi tay run rẩy, cảm giác như cậu sắp nghe được tin tốt lành, nhưng thực tế là một điều mà cậu đã lo sợ suốt bấy lâu nay.
"Fang... đã không thể trở về."
Blaze không khóc. Cậu không thét gào. Cậu chỉ lặng lẽ đứng đó, tay cầm lá thư, cảm nhận được sự lạnh lẽo dâng lên trong từng mạch máu. Nỗi đau đã quá lớn, đến nỗi cậu không còn sức để khóc. Cậu chỉ im lặng, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, như một sự xót xa khôn nguôi. Nhưng rồi, một cảm giác lạnh lẽo hơn cả nỗi đau lại lan tỏa khắp cơ thể cậu – sự trống rỗng, một khoảng không vô tận không thể lấp đầy.
Cậu rời khỏi làng mà không nói một lời, chỉ mang theo lá thư của Fang và trái tim đã vụn vỡ.
Cậu đến cánh rừng nơi Fang đã mất– một cánh rừng đầy tro tàn và xác lá khô., nơi chiến tranh đã cướp đi tất cả. Blaze tự tay đào một ngôi mộ nhỏ không bia, chỉ có một cành sồi mà Fang yêu thích đặt lên trên. Cậu ngồi bên đó suốt ba ngày ba đêm, dưới cơn mưa rả rích không ngừng. Trong những giây phút ấy, cậu cảm nhận rõ rệt rằng Fang đã rời xa mãi mãi. Nhưng không có tiếng khóc, không có sự thù hận, chỉ có sự lặng im. Cậu hiểu rằng mình phải sống, phải tiếp tục bước đi, vì một phần của Fang vẫn sẽ sống mãi trong cậu.
Khi Blaze trở về làng, cậu không còn là cậu của trước kia nữa. Cậu trở thành một bóng ma, sống giữa thế giới mà không còn mục đích, không còn niềm tin. Mỗi ngày trôi qua, Blaze vẫn ngồi bên cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm về phía những cánh đồng, về nơi những cánh chim bay lạc trong cơn bão táp, mơ màng trong nỗi nhớ không nguôi về Fang.
Mỗi mùa đông, Blaze lại quay về bên ngôi mộ nhỏ, mang theo một bó cúc trắng – loài hoa mà Fang yêu thích nhất. Cậu không còn vội vàng như những ngày đầu, mà đến đây một cách tĩnh lặng, như thể muốn giữ trọn mọi kỷ niệm giữa họ, không để bất kỳ điều gì phai nhạt theo thời gian. Mỗi bước chân đều trĩu nặng, không phải vì tuyết lạnh hay gió rét, mà vì nỗi đau không bao giờ dứt.
Blaze ngồi xuống bên mộ, cẩn thận đặt bó hoa lên trên. Cơn gió thổi nhẹ, cuốn theo những cánh tuyết nhỏ bay qua, nhưng cậu chỉ biết nhìn vào mảnh đất lạnh giá, nơi mà Fang đã nằm yên. Cậu không thể quên được khuôn mặt của Fang, đôi mắt sáng như ánh sao đêm, nụ cười kiêu hãnh khi lần đầu tiên anh hứa với cậu rằng sẽ luôn ở bên. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại khoảng không lạnh lẽo, chẳng có ai để nghe những lời cậu muốn nói.
"Fang, anh bảo em sống thay phần của anh, nhưng em không thể..." Blaze đặt tay lên nấm mộ, đầu cúi xuống như để trốn tránh sự thật đang quá phũ phàng. "Em vẫn mãi đứng đây, giữa mùa đông, chờ anh trở về."
Giọng Blaze nghẹn lại trong cổ họng, không thể nào tiếp tục, như thể có một tảng đá nặng trĩu đè lên trái tim cậu. Cậu tự hỏi, làm sao một người có thể sống tiếp khi đã đánh mất một phần quan trọng đến vậy? Khi cậu nhìn thấy cánh chim kia bay lạc lõng giữa bầu trời, cậu lại không thể không nghĩ đến Fang – liệu anh có giống như vậy không? Lạc lối giữa cuộc đời này, một cánh chim nhỏ, bay hoài không biết sẽ về đâu.
Gió thổi qua cánh đồng, cuốn lên những chiếc lá vàng cuối cùng còn sót lại, làm gợi nhớ đến những ngày tháng xưa. Những ngày cậu và Fang còn bên nhau, những chiều hoàng hôn ngồi bên bờ sông, mơ về một tương lai xa xôi mà tưởng như sẽ không bao giờ đến. Nhưng giờ đây, cậu chỉ còn lại một mình, một mình đối diện với sự trống vắng, với ký ức của một tình yêu không bao giờ thành hình.
"Anh có nghe thấy không? Em vẫn đợi anh. Dù có bao lâu đi nữa... em vẫn sẽ đứng đây, dưới bầu trời này, như lúc anh còn ở đây." Blaze thầm thì vào gió, dù cậu biết rõ chẳng ai có thể nghe thấy, nhưng cậu vẫn không thể ngừng nói.
Những lời này không phải là để Fang nghe, mà là để chính bản thân Blaze thổ lộ nỗi lòng. Cậu cảm nhận rằng nếu không nói ra, mọi thứ sẽ mãi là một mảng trống trong tâm hồn.
Blaze ngước mắt nhìn lên bầu trời, nơi những cánh chim bay qua, nhỏ bé và đơn độc. Những đám mây dày đặc trên cao giống như một bức tường ngăn cách giữa cậu và những ký ức không thể chạm tới.
"Anh là cánh chim đó phải không, Fang?" Blaze tự hỏi mình, môi mỉm cười yếu ớt, nhưng trong sâu thẳm, cậu biết rằng đó chỉ là ảo ảnh, là hình ảnh của một điều mà cậu không thể nắm giữ. Cậu không thể nắm giữ quá khứ, không thể giữ lại thời gian, không thể kéo về một người đã khuất. Nhưng trái tim cậu, dù có tê tái, vẫn khắc khoải một hy vọng mơ hồ rằng một ngày nào đó, dù chỉ là trong giấc mơ, cậu sẽ thấy Fang trở về.
Một giọt nước mắt bất giác rơi xuống má, lăn dài rồi tan biến trong không khí lạnh lẽo của mùa đông. Blaze không cố gắng lau đi, chỉ để cho nó tự do rơi, như để cảm nhận từng cơn đau, từng sự mất mát. Cậu hiểu rằng sự mất mát không thể biến mất, dù cậu có sống tiếp hay không. Nhưng cậu cũng biết, có lẽ đây là cách duy nhất để giữ được Fang trong lòng mình – cho dù không còn ai có thể nhìn thấy, không còn ai có thể nghe thấy, nhưng cậu vẫn sẽ ở đây, với anh.
Blaze đứng lên, chậm rãi bước lùi về phía sau, rồi quay người đi, nhưng một phần của cậu vẫn mãi ở lại đây, với ngôi mộ nhỏ và những cánh chim bay lạc trong ký ức. Cậu vẫn chưa thể từ bỏ, và có lẽ sẽ không bao giờ từ bỏ. Bởi vì, như một lời hứa, cậu sẽ vẫn đợi.
Dưới bầu trời chiến tranh mịt mù,
Tình yêu ngập tràn trong đêm tối.
Hoa cúc trắng rơi trong nỗi nhớ,
Dẫu xa cách, lòng vẫn khắc ghi.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com