Hiện trường + Sát hạch
_Hiện trường
Gulf bước tới bên cạnh Mew, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở phía trên có một cầu thang xoay, tay vịn đã rỉ sét loang lổ. Ở trên tay vịn, có một chuỗi trang sức màu đen, trên đó có đeo một cây thánh giá, đang bay bay theo gió.
Nhìn nhìn lại mái vòm, Gulf hơi sửng sốt, trên đỉnh được làm bằng kính lồi đồng chất, bóng người bên dưới chiếu lên trên, nhìn giống như quái vật, đầu nhọn, rộng, hai chân bé tí, toàn thân đều là góc cạnh, ngũ quan lập tức trở thành hình tam giác, ai đẹp cách mấy, khi chiếu vào chiếc kính đó thì cũng trở thành quỷ ảnh thôi.
Nhìn thật lâu, Gulf xoay đầu lại khó hiểu nhìn Mew, “Tôi không rõ.”
Mew chỉ vị trí treo chuỗi trang sức trên tay vịn, nói với Gulf, “Nhìn kỹ đi.”
Gulf ngẩng đầu nhìn kỹ, mới phát hiện ra… bên cạnh vị trí của cây thánh giá treo lơ lửng, có một vết lớn kì lạ — Hẳn là vết máu khô.
“Ở đây cũng có vết máu.” Mã Hán bước tới trước mặt cây thánh giá, cách bức tường một khoảng xa, chỉ chỉ vết máu khô trên mặt đất.
“Ở đây không có ai quét dọn, âu cũng là chuyện tốt.” Gulf khoanh tay nghiên cứu một chút, vết máu hẳn là không phải rơi từ trên cao xuống, nói cách khác, ở đây có hai người? Vô luận là ai, chảy nhiều máu như vậy, hẳn là chết chắc rồi.
“Chỗ cái thang kia là góc chết.” Mew vươn tay chỉ chỉ cây thánh giá treo lơ lửng, “Muốn bắn trúng người đứng ở đó, hầu như là không có khả năng, trừ khi…”
Gulf không giải thích được.
“Trừ khi là lạc đạn.” Mã Hán vươn tay chỉ kính lồi trên trần nhà, “Trên đó có một vết lõm, hẳn là vết đạn. Tính từ đây khoảng cách không quá mười mét, súng lục bình thường khi bắn trúng mái nhà sẽ sản sinh ra lực bắn ngược lại rất mạnh. Bởi vì tính chất mặt lồi, hơn nữa lạc đạn còn là bên trong, đạn sẽ trực tiếp bắn về phía cầu thang, chỗ bị bắn vừa lúc ở vị trí chuỗi trang sức kia.”
Mew gật đầu, “Căn cứ theo độ cao của tay vịn, người bị bắn hẳn là cao bằng tay vịn, chiều cao không quá một mét, nếu là người trưởng thành, thì chỉ bắn trúng chân thôi. Con người không có khả năng đứng im, vết máu lưu lại không chỉ có vị trí này. Mà nếu là một đứa con nít, hơn nữa còn bị bắn trúng ngay cổ…”
Gulf giương miệng — Miêu tả của mọi người, rất phù hợp với Tân Tân!
“Nhưng mà, sao lại có người bắn súng lên trần nhà?” Triệu Hổ không rõ.
Mã Hán đứng trước vết máu, vươn tay làm động tác giơ súng về phía vị trí của Mew, “Nổ súng ở chỗ này, lúc bóp cò, song song bị bắn trúng, thuận thế ngã xuống, đạn bắn lên trên.”
Mew đứng bên cạnh bục giảng trước cây thánh giá, “Súng lục không có khả năng tạo ra lực bắn mạnh như vậy, trong nháy mắt làm người ta ngã ra sau.”
“Súng ngắm?” Triệu Hổ ngẩng đầu nhìn vết đạn trên bức tường, “Có người cố ý tạo cái lỗ này sao?”
Gulf và Mild liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, “Lỗ đạn là điểm chế tạo để ngắm bắn, rất tiện ngắm bắn từ bên ngoài, một phương pháp rất sáng tạo.”
Mã Hán ngẩng đầu, xuyên thấu qua vết đạn nhìn ra bên ngoài, chỉ vết đạn thứ tư ở bên trái, “Điểm bắn ở phía tòa nhà ba tầng ở đối diện.”
“Nói như vậy, Tân Tân chết do đạn lạc.” Mew xoay đầu nhìn cây thánh giá, “Dù cho có tính sai số cách nào thì nó cũng chết.”
Gulf nhíu mày, thằng bé tội nghiệp, theo một góc độ nào đó, cái này cũng được gọi là số phận?
“Các anh…”
Trong lúc mọi người đang phân tích cái chết của Tân Tân, Trần Chí Tân nhịn không được, lên tiếng hỏi, “Là ai?”
Tất cả đều sửng sốt, Gulf và Mild mặt không đổi sắc, “Giáo viên!”
“Con khỉ!” Chí Tân bĩu môi, chỉ vào Mã Hán, “Tư thế giơ súng đẹp quá trời! Người bình thường sẽ không tài nào làm được.”
Mí mắt Mã Hán giật giật, “Thầy dạy bắn.”
Mọi người nhìn trời, Tiểu Mã ca nói xạo chả chuyên nghiệp gì hết.
Mấy thiếu niên hồ nghi nhìn Mew bọn họ, nhỏ giọng hỏi, “Các anh… có phải là cảnh sát không?”
Mew không nói, Gulf thì chưa kịp mở miệng, Mild đã mỉm cười bước tới, hạ giọng nói, “Đúng, là cảnh sát.”
Chí Tân nhìn ông — Quả nhiên!
“Mấy đứa.” Mild vươn tay vỗ nhẹ vai mấy thiếu niên, “Về nhà làm bài tập đi, hôm nay chưa từng gặp ta…”
Nói còn chưa dứt, Gulf đã chụp tay ông đẩy ra.
“Ai da!” Mild lảo đảo, bất mãn quay lại trừng Gulf.
Chí Tân bọn họ cũng giật mình, đột nhiên có một loại cảm giác, giống như vừa tỉnh lại, sao lại buồn ngủ vậy?
“Rốt cuộc là sao?” Tiểu Hổ cào tóc nhìn mọi người.
Gulf liếc mắt nhìn Mild — Chú muốn chết hả! Con nít cũng không chừa.
Mild bĩu môi, Mã Hán và Triệu Hổ nhìn nhau, chuyện gì đã xảy ra? Mild cứ như vậy thôi miên người ta? Hầu như không có động tác gì đặc biệt, vậy chẳng phải phòng như không phòng ư?
“Các anh rốt cuộc có phải cảnh sát không vậy?” Chí Tân hỏi Mew “Có phải tới tra án không?”
Mew nhìn hắn, “Ở gần đây có án phải tra à?”
“Sao lại không!” Chí Tân chăm chú, “Ở đây rất quái dị!”
“Quái dị?” Gulf cảm thấy hứng thú, “Ở đâu quái dị?”
“Chỗ nào cũng quái dị hết!” Chí Tân nhún vai, “Ở đây tự nhiên hay có người mất tích, từ đó trở đi không gặp lại nữa.”
Mew buồn bực, “Vô cớ mất tích?”
“Đều là người sống lang thang hoặc là cô nhi góa phụ, có ai quan tâm tới bọn họ đâu?” Chí Tân lắc đầu, “Buổi tối ngay cả ma cũng không thấy con nào, mỗi khi đi làm về, lúc nào cũng phải chạy hết.”ಠ╭╮ಠ
“Buổi tối còn phải đi làm ư?” Mew hiếu kỳ, “Làm gì vậy?”
“Trực đêm ở trạm xăng phía trước á.” Chí Tân chỉ chỉ Tiểu Hổ, “Hắn làm chung với tôi.”
“Ban ngày có đi học không?”
“Có chứ! Nhưng mà toàn ngủ thôi.”
Gulf nhíu mày, sống kiểu này hèn chi một đứa ốm nhách, một đứa mập như heo, đều là những loại không được điều dưỡng tốt.(。•́︿•̀。)
“Chú mày nói bình thường có người đột nhiên mất tích vô cớ, bọn họ có tên tuổi cụ thể không?” Triệu Hổ lấy sổ ra chuẩn bị ghi lại.
“Nhìn đi, quả nhiên là cảnh sát!” Chí Tân bọn họ reo lên.
Gulf nheo mắt lại, Mild thì thầm bên tai hắn, “Lát nữa thôi miên…”
“Không được!” Gulf lườm ông, “Tuyệt đối không được!”
“Tại sao?” Mild bất mãn.
“Tụi nó đồng ý thì mới được làm.” Gulf bước xa ra, “Coi chừng Mew đánh chú đó!”
Mild nhìn trộm Mew. Lúc này hắn đang đứng trước bọn Chí Tân hỏi mấy câu, bên mặt nghiêng kia… Mild lắc đầu, chắc chết! Bối rối quá a!
Gulf thấy ông tự vò đầu, buồn cười, “Sao vậy? Không trị được cái vị Jongcheveevat Jongcheveevat Jongcheveevat Jongcheveevat Jongcheveevat…”
Mild xem thường liếc hắn.
Chí Tân báo tên với Triệu Hổ, Mew suy nghĩ một lát, viết số điện thoại của mình xuống, “Nhớ chú ý cẩn thận, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Chí Tân cầm số điện thoại, nhỏ giọng hỏi, “Tôi có thể đưa cho em tôi không?”
Mew gật đầu, thằng nhóc này hình như rất quan tâm em gái mình.
Rời khỏi nhà thờ, mọi người cũng phân thành hai hướng, Chí Tân bọn họ đùa giỡn cùng nhau tới quảng trường cũ nát, Gulf bọn họ quay về trạm xe lửa.
“Chú giám chế toàn bộ thành phố, cũng vì mục đích này?” Gulf hỏi Mild, “Mấy người bị mất tích này, đừng nói là bị u linh ăn mất rồi nha?”
Mild mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay, “Có muốn làm trắc nghiệm tâm lý không?”
Gulf nhíu mày, “Chú lại muốn bày trò gì nữa?”
“Người ta nghiêm túc nha!” Mild cường điệu lên, “Ví dụ như nói, nhóc chính là thần chết.”
Triệu Hổ tiến tới, “Thần chết loại nào cơ?”
“Chính là loại bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi sinh mạng của người khác.” Mild đút hai tay vào túi, cười tủm tỉm hỏi, “Bây giờ trong tay mấy đứa đang giữ 5 linh hồn, có bốn thể xác, một linh hồn chỉ có thể dung nhập một thể xác, biến thành một thể hoàn chỉnh. Nếu có hai linh hồn trở lên, sẽ biến thành người có nhân cách phân liệt, có lẽ còn phân rất nhiều. Vậy mấy đứa xếp thế nào đây?”
Tất cả mọi người nhíu mày, chẳng phải đang thiếu một xác và dư một linh hồn ư?
“A, trước hết bóp chết một linh hồn, cho bốn linh hồn còn lại nhập vào xác. B, cho ba linh hồn nhập xác, còn lại hai linh hồn cho xài chung một xác. C, để bọn họ tự giết lẫn nhau, sau khi có một người chết đi, bình quân chia xác cho bốn linh hồn còn lại. D, chọn cách khác.”
“Vấn đề hảo biến thái.” Triệu Hổ hỏi, “Chọn thể xác có đủ nam nữ thì sao? Nếu vậy thì cho con gái nhập xác, sau đó lấy chồng sinh con…”
“Chính bản thân đứa con cũng là một linh hồn khác rồi.” Mild nhướn mày.
Triệu Hổ nhếch miệng, “Hảo ngược!”
“Nhóc thấy sao?” Mild hỏi Gulf.
“D.”
“Ồ.” Mild gật đầu, hỏi Mew, “Còn cậu?”
“D.”
“Cậu thì sao?” Mild hỏi Mã Hán.
Mã Hán tựa hồ lúc đầu còn đang xuất thần, có lẽ đang suy nghĩ gì đó, khi Mild hỏi, hắn đáp, “Tôi không có hứng thú, mọi người cứ đoán đi.”
Mild nhíu mày, lắc đầu, “Còn trẻ, thanh xuân phơi phới thế kia mà sao mặt mày buồn hiu vậy?”
“Có chú già không nên nết thì có, bao nhiêu tuổi rồi mà còn hiếu động nhảy nhót như con nít!” Gulf tận dụng mọi cách giúp Mã Hán cãi lại.(/゚Д゚)/
Mild tức giận, trừng hắn, “Nhóc chọn D… vậy muốn thế nào?”
Gulf mỉm cười, “Năm linh hồn, cho vào một thân thể. Ba xác còn lại thì đem đi tiêu hủy.”
Mild liếc Mew, hắn cũng gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Úi trời ơi, hai đứa biến thái quá!” Mild lắc đầu nhìn trời, “Năm linh hồn trong một thân thể sẽ đánh nhau đó!”
“Chưa chắc.” Gulf nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ có cách đó mới không tạo ra bất kì thương vong nào.”
“Tại sao?” Triệu Hổ không giải thích được.
“Nếu chọn A, đầu tiên sẽ phải giải quyết một linh hồn, cho nên phải bỏ cách này. Nếu chọn B, bốn người, trong đó sẽ có một người bị nhân cách phân liệt, người đó sẽ đi uy hiếp sự an toàn của ba người còn lại. Dù sao, chỉ cần giết một người là có thể chiếm được xác của họ. Nếu chọn C, thì càng thêm tàn khốc, một cuộc chiến vô vị. Nhưng nếu chọn D, năm linh hồn sẽ cùng tồn tại trong một thân thể, không có sự lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ có thể chung sống hòa bình.”
“Nhóc không sợ bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau à?” Mild hỏi.
“Tự giết lẫn nhau? Một hai người còn có thể, nhưng nếu đối thủ là bốn người, tổng thể có năm người, sẽ không dễ dàng như vậy, cho nên, đây chính là phương pháp giảm bớt thương vong nhất.”
“Nhưng bốn người có thể hợp sức a!” Mild giương mắt, “Vậy mình sẽ càng có cơ hội hơn?”
“Nó còn phụ thuộc vào định nghĩa về sinh mạng của bọn họ nữa.” Mew bổ sung, “Cái gọi là sinh mạng rốt cuộc là gì, là linh hồn hay thể xác, là bản chất hay vật chứa.”
Mild nở nụ cười, liếc Mew, “Nó là tiểu biến thái, sao cậu cũng thế vậy hả!”
Mew nhún vai, “Người tôi thích là tiểu biến thái nên cũng hết cách thôi.”(¬▂¬)
Gulf nhướn mày nhìn Mild.
Lúc này, mọi người đã về tới trạm xe lửa, Mild đập cửa xe, rống, “Đồ khoe khoang!”
Mọi người cười, bước vào trong, vừa vào liền ngửi thấy mùi thơm.
Tharn bọn họ đã về,Type còn mang về một khối xương đầu để nghiên cứu, Krist có chụp rất nhiều ảnh.
Gulf mang vẻ mặt ao ước xem mấy tấm hình, khe núi lớn quả là rất hùng vĩ, hôm nay hắn cũng chẳng được nhìn nhà thờ đầu hành, Mild cũng chẳng chịu nói là tới tra án gì, càng không biết Jongcheveevat Jongcheveevat Jongcheveevat Jongcheveevat Jongcheveevat kia là ai, một chuyến đi không có ý nghĩa!
Mew ngồi xuống, chuẩn bị ăn, thấy Triệu Hổ tự nhiên nháy mắt với mình, ý bảo hắn nhìn Mã Hán. Mew nhìn sang, nhíu mày — Mã Hán dùng tay nâng cằm, ngồi trước bàn cơm đờ ra. Từ đầu tới giờ, hắn vẫn luôn kì lạ… Chẳng lẽ theo vụ này lại nghĩ tới cái gì?
Mew định hỏi, nhưng lại bị Gulf kéo tay, hắn xoay đầu lại…
Gulf lắc đầu, ý bảo — Để Mã Hán tự mình suy nghĩ thông suốt sẽ tốt hơn.
Mew thấy cũng đúng, ai cũng có chuyện thầm kín, không nên hỏi làm gì.
Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau xem tài liệu, nói chuyện phiếm, mắt thấy trời đã khuya, mọi người quyết định đi nghỉ ngơi.
Mew và Gulf về phòng, nằm trên giường ngắm bầu trời đêm bên ngoài, Gulf dùng hai tay gối đầu, “Ở đây, có một cỗ tử khí quỷ dị.”
Mew ngồi bên cạnh, nghiêm túc nói, “Mèo nhỏ, cậu quả nhiên có khứu giác của dã thú.”
Gulf vung chân đá hắn.
Lúc này, điện thoại của Mew đột nhiên kêu “Meo~” lên một tiếng.
Mew mở ra xem, khẽ nhíu mày.
“Sao vậy?” Gulf nhìn sang, chỉ thấy một tin nhắn từ một số lạ, chỉ có đơn giản vài chữ — Có muốn đổ xăng không?
“Đổ xăng?” Gulf nhìn Mew.
Mew vươn tay lấy áo khoác, “Trạm xăng dầu ư? Không khéo như vậy chứ?”
Gulf cũng cầm áo khoác, đi cùng Mew, ra cửa đột nhiên gặp cặp song sinh, cặp song sinh thấy hai người ra ngoài nên liền vui vẻ đi theo. Lạc Thiên với No có chút lo lắng, cũng đi theo, vừa khởi động xe, cửa sau đột nhiên mở ra.
Hai người xoay đầu lại, chỉ thấy Mild chui vào, vươn tay chỉ xe Mew ở phía trước, “Chạy theo tụi nó!”
Hết!
………………………………Sát hạch
Mew lái xe tới trạm xăng dầu, thấy Gulf bên cạnh cầm di động, nhìn tin nhắn vừa rồi, hỏi, “Mèo nhỏ, dưới tình huống này, sao lại có một tin nhắn gửi tới?”
“Rất không bình thường.” Gulf cũng thấy kì lạ, “Nếu gặp nguy hiểm, có thể gửi đi một tin nhắn, tại sao không gửi cứu mạng linh tinh gì đó, mà hỏi chúng ta có muốn đổ xăng không?”
“Cậu là chuyên gia tâm lý, thử nói xem?” Mew quẹo cua, phát hiện phía trước hình như là bọn Chí Tân, chỗ này rất nhỏ, buổi tối ngay cả ma cũng không thấy.
“Tin nhắn không nói rõ, tỏ vẻ có điều ám chỉ, chứ không nói rõ muốn ám chỉ, nghĩa là có người đang giám sát. Bị người ta giám sát chỉ có thể nhắn tin ngắn, tình huống chỉ có hai loại.”
Mew nghe xong, trong lòng hiểu rõ.
Cặp song sinh khó hiểu, “Rốt cuộc là sao a?”
“Cảm giác có nguy hiểm tới gần, hơn nữa còn ở bên cạnh người tạo ra sự nguy hiểm, nhưng căn bản vẫn chưa bị uy hiếp, đây là loại thứ nhất.” Gulf trả lời, “Loại hai chính là không xuất phát từ ý định của bản thân, mà là bị người ta khống chế.”
Cặp song sinh nghe xong, nhìn nhau một cái, cùng nhau chuyển hướng sang Mew, “Dịch giùm ấy ơi!”
Gulf nheo mắt lại.
Mew cười vô lực, “Đơn giản mà nói, một loại chính là bọn Chí Tân chủ động cầu cứu, loại còn lại là bị bắt nhắn tin.”
“Nga…” Cặp song sinh gật đầu, “Nhưng mà ở trạm xăng thì có nguy hiểm gì? Cướp bóc tới trạm xăng làm chi, cửa hàng tiện lợi gần trạm xăng phỏng chừng còn nhiều tiền hơn.”
Gulf cầm di động nâng cằm, “Theo lý mà nói, bọn Chí Tân đi làm không phải ngày một ngày hai, tại sao hôm nay mới gặp chuyện không may?”
Xe dừng lại ở gần trạm xăng, Mew xuống xe nhìn nhìn, nhíu mày — Ở đây không có ai, cặp song sinh chỉ cửa hàng tiện lợi gần đó, “Bên đó cũng không có ai hết! Nhưng có xe.”
Gulf và Mew liếc mắt thấy chiếc xe Audi rõ ràng, hơi nhíu mày… Nhìn quen nha, không khéo vậy chứ?
Mew bọn họ bước vào trạm xăng, bên cạnh máy đổ xăng tìm được một chiếc điện thoại. Mew nhặt điện thoại lên, phát hiện đúng là điện thoại của Chí Tân, lúc nãy vừa gửi tin nhắn cho bọn họ. Trên màn hình vẫn còn tin nhắn kia, vẫn chưa thoát ra, có thể thấy sau khi nhắn xong thì làm rơi điện thoại.
“Phía sau bị nứt, chắc là cuống quá nên làm rớt.” Cặp song sinh nhìn xung quanh, “Tên tiểu quỷ mà hai người nói, không phải gặp chuyện gì rồi chứ?”
Gulf đứng bên máy đổ xăng, nhìn chiếc xe đậu trước cửa hàng tiện lợi, xoay đầu lại, nhìn trạm canh gác ở trước mặt.
Mew liếc mắt thấy bịch snack rớt ngoài cửa, hai hàng lông mày chau lại, bước nhanh tới.
Vươn tay đẩy cửa, phát hiện cửa bị khóa, liền gõ vài tiếng.
Bên trong không có phản ứng gì.
“Tiểu Hổ.” Mew nói, “Là chúng tôi, mở cửa đi.”
Trong chốc lát, quả nhiên nghe thấy một loạt tiếng động bối rối, lật đật mở cửa.
Rất nhanh, cửa mở ra, Tiểu Hổ thò đầu ra ngoài.
Mew thấy mặt mũi hắn trắng bệch, hỏi, “Có chuyện gì xảy ra?”
“Thằng Chu Duyệt!” Tiểu Hổ lòng như lửa đốt, “Nó bắt Chí Cầm đi rồi!”
“Là nam sinh hồi chiều? Bọn họ bắt em gái Chí Tân?” Gulf nhíu mày, “Cái này là bắt cóc?”
“Lúc nãy, tôi với Chí Tân ở trong phòng ăn bánh snack, đột nhiên thấy chiếc xe kia đậu ở bên đường, có bốn thằng bước xuống, sau đó bắt Chí Cầm đi.” Giọng Tiểu Hổ có chút khàn khàn, “Chí Tân bảo tôi trốn trong phòng, có chết cũng không được ra ngoài. Đám nam sinh chạy sang bên đây, tụi nó.. Tụi nó có cầm dao với súng!”
“Súng?” Lạc Thiên kinh ngạc, “Là đồ chơi?”
“Tôi không biết.” Tiểu Hổ lắc đầu, “Bọn họ buộc chúng tôi gửi đi bốn tin nhắn, muốn chúng tôi dẫn bốn người tới trạm xăng, nhưng lại không được báo cảnh sát, nếu không sẽ giết Chí Cầm!”
Gulf và Mew hiểu rõ, cho nên Chí Tân mới nhắn cho bọn họ… Quả nhiên là bị bắt làm.
“Người đâu rồi?” Mew hỏi.
“Bọn họ nói, cháy ở đây sẽ rất phiền, cho nên mang Chí Tân với Chí Cầm tới nhà xưởng bỏ phế ở phía sau.” Tiểu Hổ vẻ mặt cầu xin, “Mới vừa đi khỏi, tôi muốn gọi điện liên lạc với bọn Trần Kính, các anh…”
“Đừng gọi.” Mew chỉ chiếc xe của mình, “Vào trong chờ.” Nói xong, nói với Gulf và Mild, “Hai người cũng vào trong chờ, cặp song sinh ở lại trông chừng.” Nói xong, nhìn No và Lạc Thiên, “Chúng ta đi cứu người.”
“A!” Mild có ý kiến, “Tôi cũng phải đi!”
Mew trừng mắt nhìn ông, Mild lập tức chạy đi nấp sau lưng Gulf, “Ghê quá!”
Mew không nói gì, nhìn Gulf gật đầu, cùng Lạc Thiên và No tới nhà xưởng bỏ phế.
Gulf khoanh tay nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi xuống chiếc xe Audi, nheo mắt lại, nở nụ cười.
Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau, tiến tới nhìn hắn, “Cậu lại có chủ ý gì nữa?”
Gulf đút hai tay vào túi, cùng Mild đi xung quanh chiếc xe mấy vòng, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, phát hiện có một chiếc túi sách.
“Hú.” Gulf vỗ vai cặp song sinh, “Mở cửa giùm đi.”
Cặp song sinh vẻ mặt bội phục nhìn Gulf, “Bộ tưởng nói mở là được hả, có chìa khóa đâu mà mở?”
Gulf nhìn đồng hồ đeo tay, “Cho hai anh ba phút, mở cửa ra!”
Cặp song sinh không nói gì, Tiểu Đinh sờ sờ túi quần, lấy ra một cái máy nhìn như điện thoại di động, ấn lên cửa xe, nhấn nút. Trên đó xuất hiện một dãy số, trải qua nhiều lần biến hóa, dãy số cũng dừng lại, đồng thời, “Piu” một tiếng, khóa điện tử của chiếc xe đã mở.
Tiểu Hổ đối với thứ kia rất hứng thú, cặp song sinh hung hăng giáo huấn, “Con nít con nôi, đừng học người ta làm chuyện xấu!”
Gulf mở cửa ra, bắt đầu lục tìm bên trong, tìm thấy một chiếc laptop, cầm lên xem. Mild tò mò cũng vào trong xem, thuận tiện sờ bên này một cái, sờ bên kia một cái.
Ở bên kia, Mew dẫn No và Lạc Thiên tới nhà xưởng bỏ phế.
No hỏi Mew, “Thằng nhóc Chu Duyệt kia là học sinh? Sao lại to gan vậy?”
Mew cười, “Nhìn bề ngoài đúng là chẳng nhận ra nó lớn mật như thế.”
“Học sinh bây giờ đúng là coi trời bằng vung!” Lạc Thiên nhíu mày, “Bắt cóc, uy hiếp đều dám làm, còn muốn xài súng nữa ư?”
Tới nhà xưởng, chỉ thấy có một căn phòng sáng đèn, bên trong truyền tới tiếng con gái khóc còn có tiếng kêu cứu.
Mew bọn họ theo khe cửa nhìn vào trong, có một nữ sinh bị trói tay chân, ném xuống đất. Xung quanh không có ai.
Lạc Thiên muốn chạy vào mở trói, nữ sinh thấy có người lạ vào, lập tức khóc lớn.
“Đừng kích động, chúng tôi tới cứu anh cô.” Mew giơ điện thoại của Chí Tân cho cô nhìn, chạy tới mở trói.
Nữ sinh này thoạt nhìn có vài nét giống Trần Chí Tân, hẳn là em gái hắn. Sau khi nghe Mew nói vậy, Chí Cầm lập tức yên lặng, sau đó năn nỉ nói, “Mau đi cứu anh tôi với, đám kia là bọn điên, ảnh sẽ bị giết mất!”
“Bọn họ ở đâu?” Mew nhíu mày.
“Trong rừng ở đằng sau.” Nữ sinh khóc sướt mướt nói, “Bọn họ đều cầm súng, còn có nỏ tiễn nữa, nói là muốn đi săn, bảo anh tôi chạy vào rừng, nếu không sẽ làm thịt tôi.”
Mew cho dù có kiến thức rộng rãi cũng kinh ngạc không thôi — Có cần khoa trương như vậy không?
“Bọn họ có mấy người?” Mew hỏi.
“Bốn, trong đó có Chu Duyệt, ba người còn lại đều là bạn học của hắn.” Chí Cầm ô ô khóc lớn, “Đều tại tôi, tôi không nhìn ra bọn họ chính là đám biến thái mặt người dạ thú! Là tôi hại chết anh mình!”
“Đừng kích động.” Mew bảo No mang Chí Cầm về chỗ Gulf bọn họ, mình với Lạc Thiên sẽ chạy vào rừng.
Nói tới vào rừng, không ai có thể nắm rõ bằng Lạc Thiên, nhớ năm đó hắn phải sinh sống trong tùng lâm dã chiến, nơi này không có nhiều cây, chỉ có mấy cây cổ thụ trên vùng đất hoang thôi.
Hai người lặng lẽ vào rừng, ở đây phần lớn đều trồng cây ven đường, không có khả năng che đậy.
Lạc Thiên và Mew liếc mắt liền thấy ánh đèn pin, còn chuẩn bị đầy đủ như vậy sao! Ánh sáng tập trung ở hai nơi, hai người lặng lẽ tới gần, chợt nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
“Thằng kia chạy đâu mất rồi?”
“Nó bị tao bắn ngay bắp đùi, hẳn là không chạy đi đâu xa đâu.”
“Mặt khác, bốn người kia còn chưa xuất hiện.”
“Gấp cái gì, chơi từ từ mới vui… Ngô!”
Hai người còn chưa dứt lời, đã bị Mew và Lạc Thiên ở phía sau nhào lên, đánh một phát bên gáy, trong nháy mắt liền hôn mê, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ai!” Xảy ra chuyện gì?”
Mew phát hiện có thanh âm phát ra từ bộ đàm bên hông hai nam sinh.
Lạc Thiên lấy súng của hai người đưa cho Mew nhìn, là súng mô phỏng. Tuy rằng theo lý thuyết mà nói, đây là súng đồ chơi, nhưng bên trong dùng đạn BB thép, bắn ở cự ly gần sẽ có lực sát thương rất lớn!
Trên người bọn họ còn mang trang bị dạ hành, cùng với hệ thống định vị và vũ khí mô phỏng… Đây là nguyên một bộ đồ chơi dã chiến, nhưng trải qua một số thay đổi nhất định, nó đã không còn là đồ chơi nữa, mà là vũ khí thật sự.
“Này!”
Lúc này, trước mặt có ánh đèn chiếu tới, Mew và Lạc Thiên lập tức chạy đi nấp.
“Tụi bây bị gì vậy! Mất liên lạc phải bị phạt đó!”
“Nhưng mà, sát hạch thất bại, tụi bây chết chắc rồi!”
Mew cùng Lạc Thiên liếc mắt nhìn nhau — Bị phạt? Sát hạch?
Mặt khác, hai người nương theo ánh đèn pin nhìn tới, Mew liếc mắt liền thấy nam sinh hồi chiều hạ lệnh vệ sĩ đánh Chí Tân, xém chút nữa là gãy tay, nam sinh đó hẳn là Chu Duyệt.
Chu Duyệt cùng người bạn tới gần, thấy hai người bạn bị đánh ngất xỉu, cũng lắp bắp kinh hãi. Nhưng mà chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, hai người đã bị Mew bọn họ đánh lén.
Vì sợ hai người nhận ra, sau này gặp phải chuyện phiền phức, Mew và Lạc Thiên cũng nhanh chóng đánh ngất bọn họ.
Hai người ngồi xổm xuống kiểm tra trang bị của bốn nam sinh, chỉ thấy trên cổ tay Chu Duyệt có đeo một cái máy đo thời gian.
“Tụi nó đúng là đang chơi dã chiến.” Lạc Thiên cầm nỏ tiễn lên xem.
Mew bỗng nhiên xoay người lại… Nhìn sâu vào cánh rừng.
“Sao vậy?” Lạc Thiên hỏi, “Tìm được bé trai kia rồi?”
Mew lắc đầu, tắt đèn pin, lôi Lạc Thiên vào sau gốc cây thụ, nhìn ra ngoài.
Trong chốc lát, xa xa xuất hiện một bóng người.
Bên kia cánh rừng là đường cao tốc, hai bên có đèn đường, ven đường có một người đang đứng, có thể thông qua ánh đèn nhìn rõ bóng dáng của hắn.
Lúc đầu Mew nghĩ đó là Chí Tân, nhưng nhìn kỹ thì không phải… Dựa theo dáng người và chiều cao, đây là một người đã trưởng thành. Hơn nữa người này tương đối mạnh mẽ, tựa hồ thân thủ không tồi, đội nón, đeo balo, trong tay cầm đồng hồ quả quýt, cúi đầu nhìn nhìn, sau đó xoay người chạy đi.
Lúc sau, Lạc Thiên và Mew nghe thấy thanh âm khởi động xe ở xa xa.
“Muốn đuổi theo không?” Lạc Thiên hỏi.
“Đi tìm Chí Tân trước đã.”
Mew và Lạc Thiên chia nhau đi tìm, trong chốc lát, tìm được Trần Chí Tân đang trốn trên cây.
“Lão đại!” Trần Chí Tân vẻ mặt cầu xin, “Tôi biết anh sẽ tới mà!”
Mew bó tay, ngoắc ngoắc hắn, “Tôi không phải lão đại của cậu, xuống đây!”
“Em tôi đâu?”
“Yên tâm.” Mew dẫn hắn đi, “An toàn rồi.”
Bước qua chỗ Chu Duyệt, Trần Chí Tân cúi đầu nhìn, phát hiện bốn người đều té xỉu, lập tức nhìn trái nhìn phải, “Còn một người nữa đâu?”
“Vẫn còn?” Mew sửng sốt, “Không phải nói chỉ có bốn thôi sao?”
“Còn một người chờ trong rừng, cầm đồng hồ tính thời gian cho tụi nó, hình như là giám khảo gì đó á.” Chí Tân xoa xoa chỗ bị bắn, “Biến thái, dám lấy ông đây làm cương thi để truy đuổi, còn tính điểm nữa chớ, không biết có cái gì vui nữa.”
“Bọn họ đang thi?” Mew hỏi, “Còn tính điểm, không phải tìm cậu báo thù sao?”
“Phải, còn tỷ thí gì đó nữa.” Trần Chí Tân phát hỏa, “Thằng Chu Duyệt chết bằm đó còn nói muốn mạng của tôi, lúc nói còn rất thật.”
“Người kia có bộ dáng thế nào?”
“Tôi không thấy rõ diện mạo của hắn, hắn trốn ở xa lắm, nhưng tụi nó có gọi hắn là huấn luyện viên.”
“Huấn luyện viên… Không phải thầy?” Lạc Thiên nghi ngờ.
Nhưng mà để bốn nam sinh ngất ở đây cũng không tốt, báo cảnh sát thì nói toạc ra cho rồi, vì thế, Mew và Lạc Thiên vác bốn người ra ngoài, bỏ vào xe.
“Thu hoạch được gì vậy?” Mew thấy Gulf cầm một chiếc laptop màu đen, mím môi cười cười, hình như đã phát hiện ra manh mối.
Khép màn hình lại, Gulf nhìn bốn nam sinh bị vứt vào xe, hỏi Mew, “Cậu cứu được hai anh em nhà kia được một lần, chưa hẳn sẽ cứu được lần hai, chúng ta phải trị tận gốc mới được.”
Mew buồn cười, “Mèo nhỏ, cậu muốn trị thế nào?”
“Ám thị tụi nó là được rồi.” Mild mỉm cười, “Thuận tiện hỏi chút chuyện luôn.”
Mew nhìn Gulf, biết hắn và Gulf phải dùng thủ đoạn “không bình thường” để hỏi. Nhìn bốn nam sinh này, có thể chỉ có cách này thôi, vì thế Mew liền kéo mọi người đi.
Gulf mở cửa xe, cùng Mild cứu tỉnh bốn nam sinh, rồi “tán gẫu” một lúc với bọn họ.
Chờ bọn họ tán gẫu xong, bốn nam sinh máy móc bước ra, giống như không biết hai anh em Trần Chí Tân và Trần Chí Cầm.
“Cứ thả đi vậy sao?” Mew nhíu mày.
“Những thứ muốn biết đều đã hỏi rồi.” Gulf cười cười, nhỏ giọng nói vào lỗ tai Mew, “Thì ra, những nam sinh này đang bắt Ghost.”
CHUYỂN VER
Bản Gốc : SCI Mê Án Tập
➩Bản chuyển thể đã có sự cho phép của Tác Giả dịch SCI!
⇢Không tự ý mang Bản Chuyển Thể đi bất cứ đâu,nơi nào! khi chưa xin phép với TG Chuyển Ver
⇢ Không nói năng hay nói xấu về NV trong chuyện!
⇢ Bản Chuyển Thể giống bản gốc 98%
⇢ 2% còn lại TG Chuyển Ver chuyển ý lại!
➩ Bản gốc của Bạn Trung Quốc nên Bản Chuyển Ver không hoàn toàn là Quốc Gia của NV trong Bản Chuyển Ver!
➩ Ý Nào trong Bản Chuyển Ver bạn không hiểu có thể hỏi,Không buôn lời xấu với Ý Nghĩa của bản Chuyển Ver!
➩ Có lỗi trong Chuyển Ver thì hãy báo cho Ta,để ta chỉnh sửa lại!
⇢➩ Cảm Ơn vì đã đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com