Làm lộ nàm ảnh + bị quỷ Đột Kích
Làm lộ màn ảnh
“Anh trai cậu từng giết người?” Mew cầm viên đạn, khó hiểu nhìn Lam Tây, có chút chưa nắm được tình huống.
“Đó là từ rất lâu trước, chuyện phát sinh tại một thị trấn nhỏ ở Nam Mỹ.” Lam Tây giải thích, “Tình huống cụ thể tôi không còn nhớ rõ nhưng dường như sự việc khẩn cấp vô cùng, phiến quân bắt cóc một chiếc xe của nhà trẻ. Anh hai tôi cũng có mặt ở đó, tìm mọi cách để cứu viện. Lúc ấy họ lại không có sự hỗ trợ của quân đội chính quy, thời gian cấp bách, cách duy nhất là bắn chết tên thủ lĩnh kia. Đạn chuyên dụng đã không còn, nên anh ấy đành tự mình cải tiến khẩu súng cùng đầu đạn mới.”
Gulf nhíu mày, “Hẳn là chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi?”
“Phải, trong một lần gặp mặt, anh hai uống rượu rồi tâm sự với tôi, khi ấy tôi cũng khá sốc. Viên đạn anh vẫn còn giữ cho nên đã lấy ra đưa tôi xem.” Nói xong, Lam Tây bất đắc dĩ buông vai, “Anh trai tôi thực sự đã chết.”
“Có lẽ, cũng không phải do Lam Kì làm.” Mew nhìn viên đạn, “Hoặc là người kia học được từ anh ấy, hoặc là………..anh ấy được người nọ chỉ dẫn cho.”
Mọi người nhìn nhau, sự tình càng lúc càng phức tạp.
Cảnh cục lại một lần nữa nâng mức đề phòng, Bao Chửng giận dữ ngoài sở liệu, Gulf và Mew nhân cơ hội liền bỏ trốn cùng nhau.
Cặp song sinh tới bệnh viện nghe ngóng tình hình rồi gọi điện về báo, lão Dương còn đang trong phòng cấp cứu chưa ra. Nghe nói viên đạn găm trong lồng ngực làm tổn thương đến nội tạng khí quan, mà tuổi của ông cũng đã xếp vào hàng bô lão, bác sĩ nhắc mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng về mặt tâm lý thì hơn.
Kla cũng nằm trong nhóm hội chẩn, xác nhận tình huống không mấy khả quan.
Gulf và Mew chờ mọi người thu xếp xong xuôi rồi cùng tới văn phòng Dương pháp y kiểm tra một lượt, mục đích là tìm hiểu xem, ông có phát hiện gì muốn nói, biết đâu nó cũng chính là nguồn gốc hung thủ làm ra vụ việc ngày hôm nay.
Tương Bình mở máy tính của Dương pháp y ra cẩn thận xem xét, Type nhận tra cứu đống tài liệu chuyên ngành còn Mã Hân thì phụ trách phòng giải phẫu.
Gulf ngồi trên ghế xoay trong văn phòng Dương pháp y đảo quanh một vòng.
“Lão Dương tìm rất nhiều tư liệu a.” Type lật xem văn kiện, nói, “Đều là luận văn y học cùng với một ít bản ghi chép ngoại khoa về các vụ án không chính quy.”
“Ông ấy không phải là một pháp y sao?” Tharn có chút khó hiểu, “Chẳng lẽ muốn đổi nghề?”
Type lắc lắc đầu, “Hẳn là không đâu……..Có chút kỳ quái.”
Mew thấy văn phòng vô cùng ngăn nắp thì nhận định Dương pháp y hẳn cũng là người rất ưa sự sạch sẽ, gọn gàng.
Ông mới nói muốn lên SCI thì lập tức có người gọi ông xuống ký nhận bao hàng …….. hiển nhiên là có kẻ vội vã muốn đẩy lão Dương vào chỗ chết, có thể có liên hệ với những phát hiện mới kia.
Gulf ngửa mặt nhìn lên trần nhà, thật lâu sau, “Lão Dương gần đây dường như có chút hoài niệm.”
“Hoài niệm?” Mew khó hiểu.
Gulf chỉ chỉ vào tập đĩa VCD trên bàn trà – Hỗn loạn.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay, ở nơi đó có một cuốn album, thực cũ, có vẻ như nó mới được lão Dương lôi ra.
Vỏ đĩa [Thị trấn bác sĩ điên] còn để mở, đặt ở trên cùng, nhưng ruột đĩa lại không hề có.
Gulf đón lấy ánh nhìn của Mew, bắt chéo hai ngón.
Mew hỏi, “Là sao?”
“Cuống vé lần trước chúng ta đi xem ca nhạc đâu?” Gulf chưa vội đáp, còn hỏi lại.
Mew nghĩ nghĩ, “Kẹp trong cuốn tiểu thuyết cậu mới xem một nửa kia, tầm trang thứ hai trăm gì đó.”
Tất cả mọi người vẻ mặt hắc tuyến – Khả năng điều khiển hành vi của hội chứng ưa sạch sẽ quả là đáng sợ.
“Đĩa VCD ghi lại quá trình sinh nở của LiLya cậu để chỗ nào?” Gulf hỏi tiếp.
Mew hơi nâng mặt lên, “Này……. Tầng thứ hai trên giá sách, đặt cạnh ảnh chụp chung của nó với Lỗ Ban.”
Gulf lại chỉ tay về phía chồng đĩa, “Ruột đĩa đâu rồi?”
Mew ngẩn người, những thành viên SCI khác cũng lục đục tìm kiếm.
Mew ban đầu khẽ nhíu mày, sau đó thì bước nhanh tới cạnh bàn, dừng lại ở chỗ Tương Bình đang ôm máy tính, “Có đĩa ở trong ổ hay không?”
Tương Bình kiểm tra, quả nhiên ……… ruột đĩa [Thị trấn bác sĩ điên] nằm ở trong đó.
Mew lấy đĩa ra, rồi quay lại nhìn Gulf, “Mèo nhỏ, này có nghĩa là gì?”
“Thứ ông ấy muốn cho chúng ta xem chính là nó.” Gulf nói.
“Có thể chỉ là quên chưa lấy ra không?” Type hỏi, “Tôi cũng toàn như thế hết.”
Mọi người gật đầu.
Gulf lắc đầu, “Không thể. Với tính cách của lão Dương, sẽ không vô tình để mở vỏ đĩa nằm chỏng trơ như vậy đâu.”
Nói xong, Gulf lại chỉ chỉ cái máy tính xách tay, nói với Tương Bình, “Xem bên dưới có cái gì không?”
Tương Bình cúi đầu làm theo, laptop bên trên không có gì, mà bên dưới cũng chỉ là mặt bàn thủy tinh.
Lúc cậu định đặt về vị trí cũ thì từ bên đâu rơi ra một tấm ảnh, đáp nhẹ xuống mặt sàn…..
Mew đi qua nhặt nó lên, “Mặt dưới của máy tính khá nóng, thực dễ để tấm ảnh dính vào.”
“Nhiệt độ quá nóng có thể làm hỏng hình.” Gulf nói, “Lão Dương hẳn là vội vã đi ra ngoài nên mới đặt tạm ở đó, chắc ông nghĩ là sẽ không lâu lắm.”
“Ừ.” Mew nhìn tấm ảnh, “Vẫn không hiểu mấy.”
Gulf đứng lên, đi qua xem.
Trên tấm ảnh là hai cậu trai áng chừng mới mười ba mười bốn tuổi, một người thì đeo mắt kính, người còn lại sở hữu mái tóc vàng đặc trưng của thiếu niên phương Tây. Cả hai tuy rất gầy nhưng bộ dáng vẫn toát lên vẻ hoạt bát, da dẻ phơi nắng nên có phần ngăm ngăm đen. Tụi nhỏ mặc quần áo ngắn tay, cười đến sáng lạn, trên tay còn nâng một con cá thiệt to, cần câu gài phía sau lưng, dựng thẳng đứng, có thể đoán được cả hai hẳn là đang muốn khoe ra chiến lợi phẩm của mình.
“Lão Dương vì sao lại để tấm ảnh kẹp dưới laptop?” Mew khó hiểu.
Gulf gõ gõ vào chiếc máy tính, “Ông ấy đang do dự.”
Tất cả nhìn Gulf.
“Dương pháp y ngồi trên ghế, bỏ đĩa CD vào ổ, trong tay cầm ảnh chụp, cuối cùng là do dự.” Gulf nói xong cầm tấm ảnh, “Ngay lúc đó, điện thoại đột nhiên reo lên, ông ấy úp tấm ảnh xuống.”
Mọi người chăm chú nhìn động tác của Gulf, dường như cũng hình dung ra tình huống của lão Dương lúc đó.
“Nhưng tấm ảnh này vô cùng quan trọng, còn chứa đựng một bí mật nào đó.” Gulf ngẩng lên nhìn mọi người, “Bình thường những đồ vật quan trọng con người ta thường luôn cầm chúng theo trên tay nếu đột nhiên có chuyện phải rời khỏi trong chốc lát, sao ông ấy lại tiện tay đặt nó ở trên bàn? Hay là…………”
“Dùng thứ gì đó chặn lại!” Tất cả đồng loạt trả lời.
“Nếu tấm ảnh này chỉ là một thứ vô dụng, lão Dương hẳn sẽ kéo ngăn kéo dưới bàn ra bỏ vào hoặc là trả về vị trí cũ của nó, đằng này ông ấy kẹp ngay dưới đế của máy tính chứng tỏ, lát nữa vẫn còn muốn dùng.”
“Chẳng lẽ lão Dương muốn mang cho chúng ta xem ư?” Mew gật gật đầu, suy đoán của Gulf quả thực rất hợp lý. Vì thế tất cả cùng tụ lại nghiên cứu thử xem.
“Ảnh này có vấn đề gì đâu?” Mọi người cẩn thận ngắm nghía, nhìn mãi không ra chỗ bất thường.
“Đây là lão Dương này.” Type vươn tay ra, chỉ vào một thiếu niên.
“Chẳng giống chút nào a.” Gulf kinh ngạc.
“Ừ, nhưng kết cấu xương mặt sẽ không gạt người.” Type nhéo nhéo cái mũi của chính mình, “Những đặc điểm gương mặt của cậu nhóc này khi lớn lên phát triển hoàn thiện sẽ y hệt như lão Dương đó.”
Mọi người đối mắt nhìn nhau, rồi lại chỉ cậu trai tóc vàng còn lại, “Còn người này là ai?”
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua.” Type cầm tấm ảnh nhìn thật kỹ, “Nhưng mà nếu đem đối chiếu với những hình chụp có ghi chép ví như trong hồ sơ tội phạm hay là người đã tử vong thì……….có lẽ sẽ điều tra ra.”
“Lão Dương xem cái đĩa này rất nhiều lần.” Tương Bình tra nhật ký hoạt động trong máy tính Dương pháp y, “Xem đi xem lại ấy.”
“Không ngừng?”
“Gần như là nguyên đêm luôn.” Tương Bình nhìn Mew và Gulf, “Từ hôm qua tới hôm nay, tua lại hoài.”
“Khó trách hôm nay trông ông ấy mệt mỏi đến thế.” Type nhíu mày, “Rốt cuộc là đã phát hiện ra cái gì đây.”
Mew cầm cái đĩa, “Đem tới phòng chiếu của cảnh cục mở ra xem lại một lần, chúng ta cần chú ý đến những điểm đáng nghi.”
Tất cả gật đầu, mang theo đĩa VCD cùng tới phòng chiếu.
Lúc Bao Chửng tìm tới SCI thì nhận được tin báo, từ lớn đến bé cái phòng này đều đang tụ lại một góc mở phim kinh dị cùng nhau xem, vì thế mà ông hùng hổ đạp cửa xông vào, “Mấy đứa………”
“Bao cục.” Mew không đợi cho ông phát uy, lấy ảnh chụp giơ ra, “Sếp biết người này không?”
Bao Chửng cầm tấm hình, lắc lắc đầu, “Tóc đen là lão Dương phỏng?”
“Chú biết?” Mew kinh ngạc.
“Vớ vẩn, dù tuổi tác có phần hơn kém khá xa nhưng tôi gặp ông ấy từ hồi lão Dương còn rất trẻ, người ta là đệ nhất pháp y quốc nội thế hệ đầu đó.” Bao Chửng nhìn kỹ ảnh chụp, “Người còn lại này………..hình như đã gặp qua ở đâu đó.”
“Sếp cố gắng nhớ rõ lại xem.” Mew thúc giục, “Chuyện lão Dương bị tập kích có thể cùng hắn có liên quan.”
“Ách……” Bao Chửng nghiêng đầu nghĩ mãi.
Gulf đi qua, “Bao cục lớn tuổi rồi nghĩ không ra chăng? Để cháu giúp……”
“Biến!” Bao Chửng trừng mắt với Gulf, nhưng quả thực không nhớ được cái gì hết, “Đúng rồi, anh chàng người Tây kia mấy cậu nhốt trong phòng thẩm vấn định tiếp theo xử lý thế nào? Muốn hỏi nữa hay không?”
“Chuẩn bị thẩm vấn nhưng chưa có đầy đủ tư liệu cho nên tụi cháu muốn xem lại VCD rồi tới sau.” Gulf ngồi xuống.
Bao Chửng nhíu mày đi vào, “Bộ phim này có gì đặc biệt hử?”
Gulf lắc lắc đầu, “Không rõ, nhưng dường như lão Dương muốn tụi cháu xem cái này. Với cả Tần Thiên rồi Sầm Dịch, cả hai đều là diễn viên chính trong phim, chẳng rõ nguyên cớ vì sao lại bị hại chết. Quái nhân kia bắt được ở hiện trường cũng chính là địa điểm quay trước kia, cho nên……….”
“A, dừng lại chỗ này một chút!”
Gulf đang giải thích thì chợt nghe Krist chỉ tay vào màn hình hô lên.
Tất cả ai nấy đều rõ, Krist có biệt tài nạp dữ liệu qua mắt vào đầu rồi lập tức lưu trữ lại luôn, có phản ứng này phỏng chừng đã phát hiện ra cái gì đó.
“Làm sao vậy?” Gulf đến bên người Krist.
“Em vừa mới thấy thứ giống hệt với hình xăm trên cánh tay của Dư Tiểu Phượng.” Krist di di con chuột, trở lại hình ảnh trước đó, rồi chỉ vào một vách tường, “Nhìn thử cái này.”
Tất cả tập trung nhìn lên, đó là một vách tường bên trong hành lang tối om của cái bệnh viện họ vừa trú mưa tạm, một mảng sơn phun đen xì, họa tiết hao hao với bản đồ, lại có trục tọa độ, có mũi tên cùng với một dấu X.
“Nét viết chữ X với dấu thập quá giống nhau.” Gulf trước đó có nghiên cứu qua một chút về các loại bút tích, nhìn xong đưa ra nhận xét.
“Cả chiều chúng ta đều ở đó.” Mew lắc lắc đầu, “Không thể không phát hiện ra!”
“Nơi đó có màu đỏ như là vết máu ấy.” Krist lại tua, lần thứ hai khung cảnh xuất hiện thì họa đồ đã không còn hình dạng như cũ mà thay vào đó là một mảng thẫm màu hỗn độn.
Những vệt đỏ đan xen lúc trước cũng không cho người xem có cảm giác gì nhiều. Nhưng lúc này coi quả thực đến là quỷ dị – vết máu trải rộng tung tóe xung quanh, không giống như là có ai đó cố tình vẽ loạn.
“Này không phải rõ ràng là làm lộ màn ảnh à?” Bao Chửng hỏi.
“Phải.” Mew gật đầu, kêu Tương Bình phóng to khối màu đó lên.
“Ách………” Sau khi hình ảnh đã được phóng đại, mọi người nhất loạt chỉ vào màn hình, đồng thanh, “Nơi này có một dấu tay!”
Quả thực là như vậy, một dấu tay toàn vẹn mập mờ giữa nền đỏ nhức mắt. Vẫn phải nhắc lại câu này, phim kinh dị, cảnh tượng khủng bố là đúng rồi, giữa một vũng máu có thêm một dấu vết hình bàn tay hay là dấu vết hình bàn chân thì vẫn thực bình thường có phải không. Chỉ là đối với đám người Gulf và Mew bọn họ thì dấu tay ấy kỳ quái vô cùng – Giống như là đã từng nhìn thấy ở đâu!
Tất cả đảo mắt sang nhau rồi cùng nở nụ cười – Dấu tay thật lớn a!
Bao Chửng cũng nhìn ra, “Là của cái cậu người Tây kia hử?”
“Bộ phim này đã được quay từ rất lâu rồi.” Gulf ngân nga, “Nói cách khác, có người đã cố ý xóa bỏ và thay đổi khối đồ họa này nhằm ẩn giấu nó đi, mà người thực hiện là anh chàng cao lớn nọ. Không ngờ……những thước phim đã vô tình ghi lại được, còn khán giả thì chẳng mấy ai thèm để tâm.”
“Người bình thường xem phim sẽ không chú ý tới tiểu tiết đó.” Gulf nhẹ nhàng vuốt cằm, “Thứ này có bí mật gì đây?”
“Kẻ hẹn Sầm Dịch ra gặp riêng cũng kí tên là X!” Mew chỉ chỉ vào kí hiệu dấu nhân kia, “Có phải ám chỉ X ở nơi này không?”
Trong lúc suy luận của mọi người lại đang đi vào ngõ cụt thì Krist tiếp tục phát hiện thêm những điểm rất khả nghi, “Xem nơi này!”
Quay lại màn hình, mọi người tập trung nhìn vào chỗ mà tay Krist đang chỉ – Đó là cảnh quay “ma quỷ đi dạo”.
Thời điểm quay áng chừng là chạng vạng, cho nên ánh sáng không được tốt lắm. Cảnh tập trung miêu tả cương thi do diễn viên quần chúng sắm vai đội mồ trở dậy tìm kiếm thức ăn.
Mà ở một góc rất hẹp của phân đoạn đó loáng thoáng xuất hiện khuôn mặt của hai người, bọn họ không mặc trang phục diễn cũng không hề hóa trang, hoàn toàn không đóng một vai trò gì cả.
Nếu như không phải Krist quan sát được thì thật sự khó mà phát hiện ra. Đây là ưu thế của những người có chỉ số thông minh cao nha, lực chú ý so với người thường mạnh mẽ gấp bội của gấp bội.
Hai bóng dáng đó đang chạy như điên về phía trước, bên ngoài giới hạn cảnh quay, vô tình bị ống kính lia qua thu được.
Tương Bình khoanh vùng, tăng kích cỡ ảnh. Bọn họ chạy một trước một sau, mà người ở phía sau thì thân hình cao lớn quá khổ, động tác tương đối vụng về.
Tất cả nhìn một cái liền nhận ra ngay, còn ai ngoài quái nhân mà cả đội vừa mới quơ được ban nãy.
Về phần người chạy phía trước, bộ dáng có hơn phân nửa đã bị khổng lồ đuổi phía sau chắn đi không nhìn được.
Thực may mắn làm sao, y tự mình quay đầu, trong một thoáng gương mặt được thu trọn.
Tương Bình cắt lấy phóng to ra – Người nọ có mái tóc vàng ngoại quốc, râu để rậm rạp căn bản nhìn không ra tuổi, nhưng gương mặt lại thực có chút quen quen.
Type vội vã đem tấm ảnh tìm thấy trong phòng lão Dương ra so sánh đối chiếu “Tuyệt đối là cùng một người, lão Dương nhận ra hắn, có thể là nhờ vào đặc điểm bẩm sinh – màu tóc.”
Tất cả hơi nhíu mày nhưng cũng đồng thời nhẹ nhàng thở một hơi – Đây là chỗ liên hệ!
Cùng lúc, Bao Chửng lại vỗ vỗ vào trán, “Tôi đã từng thấy y!”
..............................Bị quỷ đột kích
“Gặp qua ở đâu sếp?” Mọi người nhất loạt xoay đầu nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng xoa xoa ót, “Không nhớ nữa.”
“Bao cục, để cháu thôi miên nha?” Gulf chân thành nói, “Một chút cũng không đau đâu, thật đấy!”
Bao Chửng ném cho Gulf nửa con mắt, thực ra ông cũng nhớ được mang máng, “Mới gặp mấy ngày trước.”
“Mới mấy ngày trước?” Mọi người hiếu kỳ, Type cũng nói, “Còn tưởng sếp và lão Dương trước đây cùng quen biết y………….”(。•́︿•̀。)
“Đúng rồi!” Bao Chửng vỗ tay một cái khiến tất cả giật nảy.
“Hai ngày trước tôi thấy bọn họ giáp mặt với nhau.” Bao Chửng nói, “Hôm đó tôi hẹn lão Dương cùng đi ăn khuya, ông ấy dạo này có chút hoài niệm, còn nằng nặc kéo tôi tới tận chợ đêm ở phụ cận đại học y nữa kia. Cái loại chợ đêm xung quanh trường học này thực náo nhiệt, lúc bọn tôi còn đang ăn cơm thì lão Dương nhìn thấy bóng dáng của một ai đó liền kích động chạy theo.”
Mọi người kinh ngạc.
Type mở to hai mắt, “Lão Dương chạy bộ á? Bao cục, ngài chẳng tốt bụng chút nào, sao không giúp ông ấy đuổi bắt người kia, tim lão Dương không được tốt lắm.”
“Chờ cho đến khi tôi đuổi tới thì ông ấy lại bảo là nhận sai người.” Bao Chửng nhún vai, chỉ vào màn hình, “Hiện tại lù lù trước mắt thì tôi mới nhớ ra thôi. Người đó tóc râu đều trắng, dáng vẻ lại rất gầy, nhìn không rõ có phải người ngoại quốc hay không.”
Gulf và Mew nhìn sang nhau.
“Em hình như cũng từng gặp qua y.” Krist bỗng nhiên lên tiếng.
Tất cả trợn mắt chiếu thẳng laze vào tiểu Kít Kít, “Nhóc cũng từng đi ăn đêm với lão Dương?”
Krist lúc lắc cái đầu, “Không ….. không ……. Nhưng mà em dám chắc là mình đã từng gặp qua người này rồi.”
Type dúi đầu cậu nhóc, “Có thể là do tập trung quá nên sinh ra ảo giác không?”
“Ừm………” Krist do dự.
Tất cả nhìn lại cũng bất giác cảm thấy quả đúng là có chút quen quen, rồi ra sức lắc lắc đầu, tâm nói, có lẽ nào cuốn băng này có phép thôi miên thật.
“Ha hả.”
Lúc này, Gulf bỗng nhiên nở nụ cười, “Không phải bị thôi miên đâu, chúng ta thực sự đều đã từng gặp qua ông ấy.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Gulf.
Mew dường như cũng phát hiện ra vấn đề liền kêu Tương Bình mở đoạn băng video ngày đó Tề Nhạc ‘dạy dỗ’ Tần Thiên ở bãi đậu xe.
Xem được một hồi, ai nấy đều bừng tỉnh – Đã nói là nhìn rất quen rồi còn gì! Thì ra người nọ chính là ông lão quét rác bị Tần Thiên giận chó đánh mèo a!
Gulf hỏi Tharn, “Đại ca, ông ấy là công nhân vệ sinh của công ty anh sao?”
Tharn nhún vai, “Anh không biết, phải hỏi bên nhân sự chứ.”
Tương Bình thực hiện so sánh hai đoạn video bằng hình chiếu lập thể, có kết quả liền ngẩng mặt lên nói với Mew, “Cùng một người!”
“Đây là nhân vật có hiềm nghi rất lớn.” Bao Chửng nói, “Phát lệnh truy nã hắn, kêu bọn Ngải Hổ phái người đến khu vực phụ cần tìm kiếm đi, tìm thấy lập tức bắt giữ áp giải về.”
Tương Bình gật đầu nhận lệnh.
“Tần Thiên động tay động chân với ông lão hẳn là có lý do!” Mew nhíu mày ngẫm nghĩ, hỏi Gulf, “Có còn nhớ hôm chúng ta gặp Sầm Dịch ở văn phòng của đại ca không………”
Gulf hơi nhíu mày, “Ừ! Hắn có đọc một lời thoại! Trốn không thoát chính là trốn nữa cũng không thoát!”
Vai diễn bác sĩ của Sầm Dịch coi bộ ở vào trạng thái quá mức bi quan, ‘trốn không thoát’ này là trốn không thoát nổi trách nhiệm buộc phải gánh vác hay là không chống chọi được nữa mà bỏ trốn nhưng rồi vẫn bị cuốn trở về.
“Kỳ thật các anh có cảm thấy rằng có một số tình tiết khiến cho người xem cảm thấy rất đau xót không?” Krist bỗng nhiên cảm khái, “Hai nhân vật chính vốn thuộc về dạng người sống rất hời hợt, họ không hề có một tín niệm nào để vin vào rồi cố gắng sống sót, hoàn toàn là do may mắn vẫn còn ở bên. Mặt khác, người người nhà nhà đều đã bị cương thi hại chết, tứ cố vô thân.”
“Nó ám chỉ gì sao?” Bao Chửng hỏi, “Thường thường đều là vậy mà, càng không muốn chết thì càng dễ tử, cứ không sợ chết thì thường sẽ sống sót đến cuối cùng, đánh trận cũng như vậy cả thôi.”
Toàn thể SCI lâm vào cảm khái, tua đi tua lại cả chục lần vẫn không nhìn ra được có manh mối gì cất dấu trong đoạn phim kia.
Một lúc lâu sau, mọi người cùng chung ngận định, ngoại trừ biểu cảm trên gương mặt của Sầm Dịch và Tần Thiên có chút quái gở thì căn bản những thứ khác vốn rất bình thường.
Gulf chọt chọt Mew, “Không phải tôi hoa mắt chứ?”
Mew ngoái đầu lại nhìn vào mắt Gulf, mấy giây sau còn nghiêm túc giơ ra dấu chữ V, rồi hỏi, “Đây là mấy?”
Gulf đập cho con chuột một đập, “Cậu mới cần đếm hai ba ấy!”ಠ╭╮ಠ
Mew thu tay lại, trở về bộ dáng đứng đắn, hỏi, “Phát hiện cái gì?”
Gulf chỉ vào biểu tình của Tần Thiên và Sầm Dịch ở trên màn hình, “Tôi không hiểu diễn xuất nhưng cái đoạn này có phải không nên cười hay không a?”
Tharn tuy không rõ SCI đang tra cái vụ án gì chỉ là căn cứ vào góc độ của một người thưởng thức điện ảnh y cũng gật đầu, “Đúng là rất lạ.”
“Nói thật, tuy Sầm Dịch và Tần Thiên được đánh giá rất cao trong bộ phim này ai cũng nói họ diễn rất khá.” Krist chà xát cánh tay, “Nhưng mà em cảm thấy lúc họ diễn cũng là lúc họ lên cơn thần kinh.”
“Bối cảnh phim, thuộc thể loại kinh dị……….Có tố chất thần kinh cũng coi như là một loại năng lực diễn xuất đi.” Bao Chửng vuốt cằm nhíu mày.
“Cả hai dường như đang cười nhạo mấy câu thoại.” Gulf lẩm bẩm, “Có quan hệ gì với ông lão kia đâu.”
Tất cả cũng chung một suy nghĩ.
“Đúng rồi.” Gulf hỏi Triệu Hổ, “Tề Nhạc đâu? Tìm cô nhóc hỏi chuyện của ông lão thử coi, Tần Thiên không phải là vừa đánh mắng vừa đuổi theo người nọ sao? Hắn mắng cái gì nhỉ?”
“Nhạc Nhạc hôm nay cùng Trần Du vào bệnh viện thăm Trần Khả Phong rồi.” Triệu Hổ trả lời, “Phỏng chừng lúc này còn chưa có về tới đâu.”
“Cũng tiện.” Type sốt ruột, “Chúng ta vào xem lão Dương đi, lòng tôi bất an lắm.”
Tharn gật gật đầu, vì để cho an toàn, Mew và Gulf quyết định dùng xe chống đạn của cảnh cục để chở Type đi, hơn nữa lúc này chắc hung thủ cũng đã tạm thời dừng tay gác kiếm.
Mọi người lái xe tới bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu có rất nhiều người đứng chờ.
Bị vây ở trong cùng là thân nhân của lão Dương, hai cô con gái ông đều khóc tới sưng cả mắt, ngoài ra còn có một đống đàn em rồi học trò xưa nay đều đến, đứng chật kín bên ngoài.
Gulf kinh ngạc nhìn sang Type – Thật sự là môn đồ trải khắp thiên hạ a!
Type gật đầu – Lại chẳng vậy! Đừng nhìn lão Dương cả ngày treo bộ dạng con mèo lười rúc đầu ở trong tầng hầm cảnh cục mà nhầm, người ta dù gì cũng là cây đại thụ trong giới pháp y kia đấy!
Đại Đinh và Tiểu Đinh túc trực ở bên, ời rất nhiều những bác sĩ giỏi tới để hội chẩn. Đại Đinh lẳng lặng qua chỗ Gulf bọn họ, nói thầm, “Vừa nãy bác sĩ có nhắn ra, tình huống đã chuyển biến tốt đẹp! Tính mạng của ông ấy an toàn rồi.”
Ai nấy nghe xong cũng đều thở ra nhẹ nhõm.
Lưu lại mọi người ở đó, Gulf và Mew cùng nhau qua khu phòng bệnh gặp Tề Nhạc, Trần Du.
Cũng chính là tới buồng mà Trần Khả Phong đang nằm nghỉ dưỡng.
Lúc này, Trần Du hiện ngồi ở phía cuối giường gọt táo, Tề Nhạc thảo luận ca khúc với Trần Khả Phong.
“Mấy bữa trước không phải đã khá hơn nhiều rồi sao?” Tề Nhạc nhìn Trần Khả Phong vô tư xem bản nhạc phổ, còn Trần Du thì cầm quả táo ngẩn người, nhịn không được mà hỏi, “Sao lại tái phát?”
Trần Khả Phong nhún vai, ho khan một tiếng, “Cũng không có gì.”
“Còn không có gì.” Tề Nhạc tức khí, “Cậu mới chạm vào đàn được hai nhát thì hộc máu, dọa chết con người ta, chị cậu không phải là bác sĩ sao, một chút cũng không để tâm tới?!”
Trần Khả Phong nghe cô nói cũng chỉ thở dài, buông bản nhạc xuống, “Tay nghề của chị tôi cậu còn không biết sao.”
Trần Du ngẩng đầu, “Chị cậu không tới bệnh viện làm việc sao?”
“Dạo này nhiều chuyện xảy ra, còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, xin nghỉ dài hạn rồi.” Trần Khả Phong nhíu mày, “Tôi cảm thấy chị ấy có tâm sự.”
Trần Du và Tề Nhạc đánh mắt qua nhau, do dự, họ muốn hỏi Trần Khả Phong chút chuyện liên quan đến Trần Khả Tình, nhưng lại sợ nói năng lung tung, lỡ như để lộ ra tin tức gì đó, phá hư kế hoạch của SCI thì xong đời.
Lúc này, di động của Trần Du vang lên.
Thấy màn hình hiển thị cuộc gọi của Lam Tây liền chạy vội ra ngoài bắt máy, “Alo?”
Để tránh cho Trần Khả Phong lại lên cơn ghen rồi chọc phá lung tung, Trần Du tựa sát ra mép ngoài hành lang, đè thấp giọng.
“Tiểu Du?” Lam Tây sau khi rời khỏi SCI cũng cùng mọi người tới cửa bệnh viện, nhưng chỉ đứng ở dưới không đi lên, vì dù sao anh hiện tại cũng nằm trong diện nghi vấn, chỗ nào cần tránh tốt nhất vẫn nên hạn chế tới lui, chẳng qua anh muốn gặp Trần Du quá, “Tôi ở dưới cổng bệnh viện, theo Mew đội trưởng bọn họ đến đây, chừng nào em làm xong chuyện thì cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
“Ăn cái gì?” Trần Dư cầm điện thoại cùng Lam Tây nói chuyện phiếm.
“Tùy em a, em muốn ăn cái gì………”
Bên ngoài thủ thà thủ thỉ, trong phòng Trần Khả Phong cố gắng ngó ra, nhíu mày, “Nhạc Nhạc, Tiểu Du nói chuyện với ai vậy?”
“À……….anh trai cậu ấy.” Tề Nhạc thuận miệng đáp lại một câu, kỳ thật chẳng cần đoán cô cũng biết người gọi, thực sự là Lam Tây cơ.
Trần Du đang trò chuyện với Lam Tây chợt nghe có tiếng bước chân trên hành lang từ đằng xa tiến tới. Mấy phút trước cô có nhận được tin nhắn của Mew, báo rằng anh và Gulf sẽ qua đây, liền hướng mắt lên nhìn thử, một giây sau đó thì tay chân rụng rời, cả người chết đứng.
Tề Nhạc và Trần Khả Phong đang ở trong phòng chờ lại bất chợt nghe thấy tiếng thét sợ hãi của Trần Du.
Hai người cả kinh, ngay sau đó Trần Du xông vào khóa trái cửa, vừa thở vừa nói nhanh, “Nhạc Nhạc, mau gọi điện cho Mew đội trưởng bọn họ!”
Tề Nhạc lúng túng làm theo, đồng thời phía ngoài cửa tiếng bước chân đã ngày một rõ ràng – “Cộp cộp cộp” – đối phương hẳn phải to khỏe tới mức nào mới có thể khiến sàn nhà rung lên như thế.
Trong đầu cấp báo cô phải chạy ra hỗ trợ, liền ném điện thoại cho Trần Khả Phong, “Cậu gọi!”
Trần Khả Phong luống cuống chân tay.
Trần Du sợ tới mức sắc mặt đã tái cả đi, di động trong tay cô còn chưa hề tắt, Lam Tây nghe được sự tình liền nhanh chóng chạy lên, còn hỏi, “Tiểu Du, làm sao vậy?!”
Trần Khả Phong ôm ngực bị băng bó đứng lên định tới phụ giúp chặn cửa.
Bất chợt, cánh cửa xô đánh “Rầm” một cái, bị đẩy ra.
Trần Du và Tề Nhạc lảo đảo ngã dụi xuống đất.
Lúc ngửa mặt lên nhìn thì nhận thấy, người kia là một nam nhân cao lớn, trên người đơn giản mặc một chiếc áo len màu đen cùng một chiếc quần bò đã bạc, chỗ đáng sợ hơn cả chính là trên gương mặt hắn có treo một vẻ quỷ dị vô cùng…………….Nói cho đúng thì không phải là do hắn đeo mặt nạ mà là trực tiếp dùng màu vẽ lên. Cũng không phải vẽ theo những khuôn mẫu thường thấy trong kinh kịch mà là khắc họa một loại mặt quỷ họ chưa từng thấy bao giờ. Màu sắc sinh động, đường nét rất đặc biệt, khiến cho người khác nhìn vào cảm giác bản thân gặp quỷ thật sự.
Người nọ tiến vào, một chút cũng không thèm để ý đến hai cô gái ngã ngay gần cửa mà chỉ chăm chăm hướng về phía Trần Khả Phong, rút dao ra ý đồ cắm thẳng vào tim người trước mắt.
Trần Khả Phong tuy rằng đang bị thương nặng nhưng bản năng muốn sống thôi thúc cậu ta túm chặt cổ tay người nọ, mặc cho cánh tay đã bị thương cũng đang đuối sức dần. Mắt thấy con dao nhỏ sắp sửa đâm tới, Trần Du và Tề Nhạc ở một bên đứng dậy cầm ghế điên cuồng đập người, còn lớn tiếng hô lên, “Cứu mạng!”
Bên trái bên phải giằng co, người vẽ mặt nọ có chút bối rối, một tay gạt đẩy Trần Du cùng Tề Nhạc, một tay dùng nhiều sức hơn nhằm sớm giết được Trần Khả Phong.
Tình thế đang tựa như mành chuông treo sợi chỉ thì một bóng trắng lao vào.
Cả ba bất giác thở hắt ra một hơi – Là Mew.
Chỉ trong nháy mắt, anh vọt tới nhắm thẳng vào cổ người mặc đồ đen vật xuống, khiến y trở tay không kịp lảo đảo khuỵu ngã trên mặt sàn, tay theo phản xạ một chống đằng trước một vòng ra phía sau định đâm đối phương thì…..
“Rắc” một tiếng.
“A!” Người nọ kêu lên, cánh tay đã bị trật khớp.
Trần Du nghe được âm thanh này thì chau mày, nhìn nhìn Tề Nhạc, mà Trần Khả Phong cũng ngây ngẩn cả ra, mắt nhìn chăm chăm vào người mặc đồ đen đang bị Mew chế trụ.
Gulf nhận được cái gật đầu của Mew thì vội vàng tiến vào, chạy tới chỗ hai cô gái còn đang ngồi bệt dưới đất.
Mew tra còng tay người nọ xong xuôi.
Tề Nhạc đi đến bên cạnh hắn lấy khăn ướt ra định lau đi khuôn mặt quỷ.
Gulf nhanh chóng cản lại.
“Từ từ Nhạc Nhạc, để anh chụp lại một tấm đã.” Nói xong lấy di động ra chụp lại bộ mặt giả quỷ, đồng thời cảm thấy dáng vẻ này rất kỳ quái a!
Tề Nhạc sau đó ra sức lau cho bằng sạch những vệt màu đen đỏ, diện mạo thật sự của người nọ cũng dần dần lộ ra.
Mọi người vừa thấy thì tránh không khỏi giật mình. Sửng sốt nửa ngày, Trần Du bật thốt lên, “Kaibin?!”
Trần Khả Phong cũng nhận ra người anh em chơi nhạc cùng với mình bấy lâu nay, “Cậu điên rồi sao?!”
Mặc dù Kaibin bị Mew vặn trật khớp tay còn còng ngược sau đầu hiển nhiên đau đớn ẩn ẩn nhưng ánh mắt thì vẫn gắt gao nhìn thẳng vào Trần Khả Phong, trừng tới mức muốn xuất cả huyết, liều mạng giãy giụa, cổ tay lập tức bị cọ sát mà chảy máu.
Mew nhíu mày, cảm thấy khí lực của người này quả là lớn hơn mức bình thường, Không đúng, lúc trước họ đã từng gặp mặt ………… Kaibin chỉ là một anh chàng ngoại quốc có vóc dáng còn lại vừa yếu ớt vừa nhát gan, chẳng lẽ khi đó cậu ta chỉ giả bộ thôi sao?
Trần Du và Tề Nhạc cũng nhìn ra điểm bất thường của cậu bạn. Trần Khả Phong hết nhìn con dao ở trên mặt đất rồi lại nhìn đến vết máu dây khắp người mình, sau đó ngơ ngác nhìn một Kaibin không chút run rẩy, nhịn không được hỏi hắn, “Cậu …….. cậu không phải có chứng sợ máu, sợ bệnh viện sao?”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng người chạy vội vã, là Lam Tây và Triệu Hổ kích động phóng tới nơi.
Lam Tây vừa mới nghe được tiếng hét của Trần Du thì đã lao đi chẳng thèm suy nghĩ, tới cổng bệnh viện đụng trúng Triệu Hổ đi mua nước trở ra, nói sơ sơ tình huống thôi cũng đủ khiến Triệu Hổ sợ mất hồn cuống cuồng dồn hết tốc lực.
“Ừm.” Gulf nhìn chằm chằm Kaibin thật lâu, sau đó giơ ngón cái ra quệt một ít màu vẽ trên gương mặt hắn, đưa lên ngang mũi ngửi thử. Rồi thì, xoay người nói với mấy vị hộ sĩ sợ cứng người nép sát cạnh khung cửa, “Giúp tôi đến chỗ phòng cấp cứu tìm một người là pháp y Type đưa đến đây, còn có ………. Các vị có bác sĩ chuyên về Đông y chứ? Cũng mời giùm tôi luôn.”
Nhóm hộ sĩ nhìn qua nhau rồi cũng thuận theo đi gọi người.
Mew giao Kaibin vẫn đang cố sức giãy giụa sang cho Triệu Hổ để đi tới bên cạnh Gulf, “Mèo nhỏ, hắn bị làm sao vậy?”
“Người điều khiển hắn cũng có thể chính là người đã giết chết Dư Tiểu Phượng.” Gulf lau đi vệt màu trên tay, “Thứ dùng để vẽ khuôn mặt này có mùi của thảo dược, trước kia tôi từng nghe nói, có những bộ tộc nguyên thủy chế ra màu vẽ từ cỏ cây, vẽ lên sẽ càng thêm dũng mãnh khi giao chiến, kỳ thật là bởi vì trong hỗn hợp đó có tinh chất gây tê của thảo dược, khiến cho cảm giác đau đớn bị lấn át đi. Mà sáp ở trên mặt thì mùi hương của thuốc màu sẽ đưa con người ta vào một loại ảo giác huyễn hoặc, phần lớn là thúc đẩy sự hung hãn điên cuồng.”
CHUYỂN VER
Bản Gốc : SCI Mê Án Tập
➩Bản chuyển thể đã có sự cho phép của Tác Giả dịch SCI!
⇢Không tự ý mang Bản Chuyển Thể đi bất cứ đâu,nơi nào! khi chưa xin phép với TG Chuyển Ver
⇢ Không nói năng hay nói xấu về NV trong chuyện!
⇢ Bản Chuyển Thể giống bản gốc 98%
⇢ 2% còn lại TG Chuyển Ver chuyển ý lại!
➩ Bản gốc của Bạn Trung Quốc nên Bản Chuyển Ver không hoàn toàn là Quốc Gia của NV trong Bản Chuyển Ver!
➩ Ý Nào trong Bản Chuyển Ver bạn không hiểu có thể hỏi,Không buôn lời xấu với Ý Nghĩa của bản Chuyển Ver!
➩ Có lỗi trong Chuyển Ver thì hãy báo cho Ta,để ta chỉnh sửa lại!
⇢➩ Cảm Ơn vì đã đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com