Tân gia + lẩu thập cẩm + thể nghiệm cuộc sông + Nghi thần nghi quỷ
Tân gia
Sau đó, Gulf cùng Mew dưới sự chỉ dẫn của Trầm Trọng Nguyên và Liễu Thanh đi tới những hiện trường còn lại.
Những nơi này đều có một điểm chung duy nhất, đó là —— hẻo lánh, hoang vắng, rất thưa người.
Trên mặt đất còn đọng lại một vũng máu lớn, chứng tỏ hung thủ đã ở đây trực tiếp giết người.
“Các cậu tra xét lâu như vậy, có thấy đầu mối nào không?” Mew hỏi.
Trầm Trọng Nguyên và Liễu Thanh đều cúi đầu không nói —— không hề tiến triển. Bất quá cũng không trách được hai người, họ không được phép tham dự điều tra, chỉ có thể lén làm … tư liệu pháp y, ảnh chụp, chứng cứ, đều không được nhìn thấy.
“Đúng rồi.” Gulf đột nhiên nghĩ đến, liền hỏi Liễu Thanh, “Báo cáo nói rằng cậu phạm sai lầm làm mất đầu mối… Là đầu mối gì a?”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên nhìn nhau, rồi nói, “Trước người của đội hình cảnh tìm được một kẻ tình nghi, đó là một người cung cấp thông tin, chúng tôi rất cần có tin tức nên đã nhờ gã hỗ trợ hỏi thăm đầu mối, nên gã mới tới vùng này để hành động. Vừa vặn người của đội hình cảnh ở đây bố trí cơ sở ngầm thì tưởng gã là hung thủ, liền phái người đi bắt … Gã nếu bị bắt rồi lại thả ra thì rất phiền phức, cho nên bọn tôi đứng ra giúp gã đào tẩu.”
“Nga.” Krist gật đầu hỏi, “Vậy sau này không giải thích cho rõ ràng sao?”
“Nói.” Trầm Trọng Nguyên nói, “Chỉ là… vì đội hình cảnh bố trí trạm gác ngầm đã rất lâu rồi, nếu như đến cuối cùng chỉ bắt được một người cung cấp thông tin, truyền ra ngoài thật mất mặt a, cho nên bọn họ đổ lỗi cho bọn tôi, tôi cùng Liễu Thanh tham dự điều tra vốn cũng là sai rồi; mặt khác, lại không thể nói ra chuyện của người cung cấp thông tin kia, nên chỉ có thể ngậm bồ hòn.”
“Liễu Thanh cùng người chết là bạn, cậu tuyệt đối không có quan hệ gì a.” Mew khó hiểu nhìn Trầm Trọng Nguyên, “Vì sao cậu cũng tham dự điều tra.”
“Bởi vì cậu ta đem đầu mối điều tra tiết lộ cho tôi.” Liễu Thanh nói.
Mew cùng Gulf đều gật đầu.
“Thi thể đều đưa đến chỗ Type rồi?” Mew hỏi Krist.
“Vâng.” Krist gật đầu, “Sáng này em đi làm thủ tục, thi thể lập tức được đưa đến phòng pháp y, Type cùng Mã Hân kiểm tra suốt đêm.”
Mew gật đầu, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm liền hỏi Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên, “Hai cậu hay là theo bọn tôi về báo danh luôn đi?”
“Nga, được!” Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên đều gật đầu, theo Mew cùng Gulf về SCI.
Trong phòng làm việc SCI, tất cả mọi người đều có mặt, thấy Mew cùng Gulf trở về, còn dẫn theo hai người đến, ai cũng đoán ra đây chính là Liễu Thanh và Trầm Trọng Nguyên, mọi người đều ra sức quan sát hai người cảnh sát có tiếng hay gây rối này.
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên trước đây luôn làm việc ở Nam Thành phân cục, nơi đó tương đối đơn sơ, hai người bọn họ đi tới toà nhà của tổng cục ngẩng mặt nhìn liền có chút không thích ứng, cảm giác mình hệt như nông dân lên tỉnh.
Vào cảnh cục, thấy toàn bộ đều trang hoàng hiện đại, người trong cảnh cục tuy nhiều, nhưng rất sạch sẽ khí phái, đâu như ở phân cục a, loạn còn hơn cái chợ.
Vào thang máy lên lầu, đi tới phòng làm việc của SCI, Trầm Trọng Nguyên cùng Liễu Thanh liếc liếc mắt, bụng gào thét, thật là khí phái a.
Vào phòng làm việc, chỉ thấy tất cả mọi người đều có mặt, Mew thấy Triệu Hổ cùng Mã Hán cũng trở về, liền nhíu mày, “Không phải nói hai ngươi ngày mai hẵng đến sao.”
Triệu Hổ cùng Mã Hán thầm nghĩ
—— còn không phải do sợ hai người bị hại nên đến mật báo a.
“Hổ Tử, cậu sao rồi?” Gulf hỏi, “Kiểm tra hết chưa?”
“Không có việc gì a.” Triệu Hổ nói, “Toàn thân trên dưới đều kiểm tra hết rồi, bác sĩ nói không có bệnh gì hết, có thể đánh chết cọp nữa là.”
Gulf gật đầu.
“Đều đến chào hỏi đi, đây là Trầm Trọng Nguyên và Liễu Thanh, trước đây ở Nam Thành phân cục, tạm thời điều động đến đây giải quyết án tử, các cậu tự làm quen đi, phối hợp một chút.” Mew nói xong đi tìm một chỗ ngồi xuống.
Hai người có chút mờ mịt, Tương Bình chỉ chỉ một bàn làm việc bên cạnh mình nói, “Ở đây nè.”
Hai người đi qua, Triệu Hổ đẩy đẩy Mã Hán hỏi, “Ai, anh nói xem, không phải theo lời đồn thì rất kiêu ngạo sao? Thế nào lại thành thật như thế a? Nga… Thế nên mới nói gọi mèo không cắn cắn mèo không gọi a!”
Mã Hán liếc mắt khinh thường, “Mèo cái đầu cậu a, cậu xem trên quần Liễu Thanh có nửa dấu giày.”
Triệu Hổ nheo mắt nhìn, ngầm hiểu, “Nga, nguyên lai là đã ăn xong đòn ra oai phủ đầu nha.”
Đang rôm rả nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, Mã Hân thò đầu vào nói, “Đội trưởng, thi thể đã đưa tới.”
Mew cùng Gulf nhanh chóng đi ra ngoài, Lạc Thiên cùng đi để hỗ trợ đưa thi thể vào bên trong phòng pháp y.
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên hiếu kỳ chạy qua tham quan phòng pháp y một chút, đều bị những thiết bị tiên tiến ở đây hù cho sợ, tâm nói tổng cục đãi ngộ cũng quá nhiều rồi, ngay cả pháp y cũng là mỹ nữ, mà căn phòng cũng rất sạch sẽ, ngay cả một chút thối vị cũng không có.
Kỳ thực hai người bọn họ đâu có biết, những thiết bị này đều do Tharn “quyên tặng”.
“Type khoảng sáu giờ đã đến.” Mã Hân nói, “Từ lúc đó chúng tôi đã bắt đầu khám nghiệm tử thi.”
Mew gật đầu, vỗ vỗ Mã Hân, “Khổ cực rồi, giờ tìm nơi nào đó ngủ chút đi.”
“Không có việc gì a.” Mã Hân vui tươi hớn hở đi chuẩn bị công tác làm khám nghiệm tử thi.
Gulf nhìn Mã Hân một hồi, dùng khuỷu tay thúc nhẹ Mã Hán ở đằng sau hỏi, “Mã Hân gần đây tâm tình thật tốt a.”
Mã Hán nhìn trái phải một chút rồi thấp giọng nói, “Ngày đó bồi Dương Dương đi công viên chơi, bị trặc chân, Lạc Thiên cõng con bé về, mẹ tôi bảo Lạc Thiên ở lại ăn cơm… Dương Dương còn gọi mẹ tôi một tiếng bà ngoại.”
“Đã định rồi a?” Gulf mở to hai mắt.
Mã Hán nhún nhún vai, “Này thì tôi chịu, em gái thì kín tiếng, mẹ cũng chẳng nói gì với tôi.”
“Nga…” Gulf rất hứng thú vuốt cằm, nhìn Lạc Thiên cách đó không xa, Lạc Thiên không hiểu sao thấy lạnh cả sống lưng.
Sau đó, Mew nói Tương Bình đem tư liệu về án kiện đi chỉnh lý, mọi người trước khi đêm xuống đều hoàn thành tốt nhiệm vụ chuẩn bị, đợi đến sáng mai, mọi người sẽ họp để phân tích vu án.
Đương nhiên, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên phải ngay ngắn ngồi trên bàn làm việc viết bản kiểm điểm một vạn chữ… Nghĩ tới nghĩ lui, viết một vạn chữ kiểm điểm chẳng khác nào đem câu nói kia sao thành một vạn lần a!
Tương Bình thấy hai người đang múa bút viết cái gì đó liền chạy qua, vừa nhìn, thì thấy hai người đó lại chống cằm nhìn chằm chằm vào dòng chữ lớn trên tờ giấy, mặt trên viết hai chữ —— “kiểm điểm”.
Hôm nay ở lại trực ban là Vương Triều và Trương Long, vừa nghe hai người kể lại ngọn nguồn sự tình thì mừng rỡ cười ha ha, Trầm Trọng Nguyên cùng Liễu Thanh trái lại làm bộ mặt đau khổ.
Tương Bình hỏi, “Liễu Thanh, nghe nói cậu thấy ngứa mắt với đội trưởng của chúng tôi, thế là thế nào?”
Liễu Thanh nhanh chóng lắc đầu, “Đó là tin vịt thôi.”
Tất cả mọi người khó hiểu.
“Tôi chỉ là không thích những kẻ nhờ quan hệ mà ngoi lên.” Liễu Thanh nói, “Đội trưởng đội hình cảnh ở phân cục vốn là như thế, một kẻ ngu ngốc, án tử đã phá không xong còn hại chết người một nhà… Tôi biết Mew đội trưởng bối cảnh không đơn giản, cho nên lúc đầu có chút hiểu lầm, về sau thấy những án tử được SCI mọi người xử lý gọn gàng, tôi vẫn chưa thay đổi định kiến… Chỉ đến hôm nay được đánh một trận, tôi đã hoàn toàn nể phục.”
Trầm Trọng Nguyên ở một bên cười xấu xa.
Tương Bình thấy Liễu Thanh này là một người ngay thẳng, cũng không phải không thể nói chuyện cùng như trong lời đồn, suy nghĩ một chút rồi chạy tới mở máy tìm cho bọn họ hai bài kiểm điểm một vạn chữ, đem in ra rồi ném qua, “Chép đi!”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên vừa mừng vừa sợ, cầm lấy một xấp giấy hơn mười trang, tâm nói chép cái này … ít nhất … cũng không cần tự nghĩ ra… nguyên một đêm khẳng định có thể làm xong!
Trương Long lấy vài tờ trong tay bọn họ, nói, “Tôi giúp hai người chép một ít.”
“Tôi cũng chép cho.” Vương Triều cùng Tương Bình cũng lấy đi vài tờ, Trầm Trọng Nguyên và Liễu Thanh hai mặt nhìn nhau, cảm động đến mức nước mắt dâng trào —— hảo huynh đệ a!
Mew cùng Gulf rời khỏi cảnh cục, hai người định vể nhà ăn uống tắm rửa, tiểu sư tử đang ở chỗ Singto cũng nên được đón về, hai ngày nay nó cùng Lisbon chơi rất vui vẻ.
Vừa lên xe, Gulf liền nhận được điện thoại, “Type gọi a.”
Tiếp điện thoại, Gulf chợt nghe Type đọc một địa chỉ ngay gần cảnh cục, rồi bắt bọn họ lập tức đến đó.
“Xảy ra chuyện gì?” Gulf khó hiểu hỏi, thế nhưng Type đã cụp điện thoại.
“Type hình như rất sốt ruột a.” Gulf nói với Mew.
“Hay là đã xảy ra chuyện gì?” Mew chau mày, lái xe chạy tới địa chỉ Type nói.
Tới rồi vừa nhìn thì thấy trước mặt có một chiếc xe Zeep, là xe của Singto và Krist.
“Anh!” Krist mở cửa xe, Lisbon cùng tiểu sư tử cũng chạy ra.
Tiểu sư tử vừa thấy Gulf cùng Mew liền vui vẻ chạy tới.
“Seaman!”
“Simba!”
Gulf cùng Mew cùng lúc gọi, tiểu sư tử đã chạy tới cọ cọ vào chân hai người.
“Đã nói gọi nó là Seaman rồi mà!” Gulf liếc Mew.
“Seaman không hay a!” Mew nói, “Không bằng gọi Simba.”
“Simba quá phổ thông!” Gulf nói, “Con sư tử nào cũng thấy tên Simba hết á!”
Mew nhìn trời, “Thế nhưng Seaman quá không phổ thông có ổn hay không a, ai lại gọi là Seaman chứ?”
Hai người lại vì tên của tiểu sư tử mà ầm ĩ, Gulf ôm tiểu sư tử lên, xoa bóp lỗ tai của nó, hỏi, “Gọi mày là Seaman nha?”
Tiểu sư tử vẫy vẫy lỗ tai nhìn đi chỗ khác, tựa hồ như không hài lòng.
“Gọi Simba thế nào?” Mew hỏi, tiểu sư tử như trước vẫy vẫy đuôi hai lần, không lên tiếng.
“Các cậu còn nhàn nhã chơi đùa a.” Lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm, “Nếu tôi sắp chết phải cầu cứu, các cậu sẽ đứng ngay cửa cãi nhau vì tên của tiểu sư tử sao? Chờ các cậu nhớ ra tôi chắc tôi đã tiêu đời rồi!”
Gulf cùng Mew xấu hổ quay sang, chỉ thấy phía sau cổng một toà biệt thự, Type không biết đã đứng đó từ lúc nào.
“Type, xảy ra chuyện gì thế?” Krist hỏi.
“Vào đây.” Type mang theo mọi người vào cửa chính, chỉ thấy bên trong là một vườn hoa rất lớn, bãi cỏ, cây cối… Không phải quá xa hoa nhưng rất ấm áp, đằng trước có một tòa biệt thự màu trắng.
“Đây là chỗ nào a?” Gulf hỏi, “Bất động sản đại ca vừa sắm sao?”
“Ừ.” Type gật đầu, nói, “Ở đây rất gần cảnh cục, lái xe mất hai ba phút, đi bộ cũng chỉ vài phút, hơn nữa phòng ở rất lớn… Tất cả mọi người có thể đến ở.”
“Mọi người?” Singto hỏi.
“Lisbon cùng Caesar không phải luôn không có người chiếu cố sao, Hazard thì vẫn ở trong nhà bá mẫu bọn họ, hơn nữa mọi người muốn tăng ca vân vân đều bất tiện, cho nên Đại ca các cậu mới chuẩn bị toà nhà này… Có bốn phòng riêng, đều có toilet bên trong, còn có phòng bếp… ừm, tôi, Tharn cùng cặp song sinh đều ở lại, giờ còn hai phòng, các cậu có muốn hay không?”
Mọi người liếc nhìn nhau, Singto giật giật mắt, “Có chuyện tốt đến mức này?!”
Krist cười, “Tốt lắm a! Nhiều người càng náo nhiệt a!”
Mew khóe miệng co rút, “Vậy là phải ở cùng cặp song sinh?”
Gulf trầm ngâm một lát, hỏi Type, “Caesar là chỉ Seaman sao?”
Mọi người bất lực nhìn anh, tự nhủ suy nghĩ quả không giống với người bình thường.
“Vào xem đi, đều lắp đặt xong thiết bị rồi.” Type cười nói.
Đi vào trong phòng khách thì thấy Tharn đang đọc báo, cặp song sinh đang xem TV, thấy mọi người đều tới liền hắc hắc nở nụ cười.
Mew mí mắt giật giật, tâm nói cùng cặp song sinh này ở chung thì còn gì là vui vẻ nữa a?! Gulf cùng Krist vui tươi hớn hở theo sát Type đi tham quan gian phòng.
Mew cùng Singto đi tới ngồi xuống cạnh Tharn, “Đại ca, sao đột nhiên nghĩ đến chuyện ở chung?”
Tharn dụi dụi điếu thuốc nói, “Từ lần trước xảy ra chuyện của Mild, Type luôn cảm thấy các cậu ở một mình không an toàn, nhiều người cùng một chỗ có thể phối hợp, gian nhà này là hai ngày trước Triểnbá phụ chỉ cho anh biết, chú ấy hình như cũng muốn chúng ta ở chung một chỗ, cho nên đã mua nó.”
“Nga…” Mew cùng Singto đã hiểu rõ.
Lisbon thư thư phục phục nằm xuống tấm thảm trong phòng khách, tiểu sư tử chạy qua cọ cọ với nó một hồi, rồi chạy tới cùng Tharn chào hỏi, Tharn nhéo nhéo lỗ tai nó, nói, “Đúng là không hề lớn thêm chút nào… thật giống một con mèo, nhưng thịt nhiều quá rồi đấy.”
“Đản Đản, qua đây!” Đại đinh cầm một khối bánh gato dụ dỗ tiểu sư tử, tiểu sư tử thấy liền chạy qua.
“Sao anh lại kêu nó là Đản Đản, gọi Cupid đi!” Tiểu Đinh nghiêm túc nói.
“Nó là công nha! Đương nhiên gọi là Đản Đản!” Đại Đinh trả lời.
Tiểu Đinh nhíu mày, “Anh sao lại thô tục thế a?!”
“Cupid thì khác gì, em so với anh hay hơn chỗ nào đâu!”
Lại đến Đại Đinh Tiểu Đinh ầm ĩ vì tên của tiểu sư tử.
Singto ngồi trên sô pha hỏi Mew, “Vậy rốt cuộc gọi là gì?”
Mew nhún vai, anh cùng Mèo Nhỏ đã giở nát một quyển từ điển cũng không nghĩ được cái tên mà cả hai đều thoả mãn.
“P'Mew!” Lúc này, Gulf đi tới lan can lầu hai, đang dựa vào lan can nói, “Lắp đặt thiết bị rất tuyệt a, chúng ta ở chỗ này đi!”
Krist cũng chạy ra nói, “Đúng vậy, ở cùng cho náo nhiệt!”
Mew cùng Singto đương nhiên không có ý kiến.
Vì vậy, mọi người đều trở về thu dọn đồ đạc, dọn dẹp nhà mới, bắt đầu cuộc sống ở chung.
-Lẩu thập cẩm
Đến hừng đông, Gulf cùng Mew rốt cục cũng đem gian phòng thu dọn ổn thoả một chút, Gulf tắm rửa xong liền lăn lên giường vù vù ngủ, Mew cẩn thận đắp chăn cho anh, thu thập những thứ cần tẩy rửa ném vào trong sọt rồi cầm ra bên ngoài, vừa lúc thấy Lisbon nằm ngoài hành lang, còn có tiểu sư tử đang tựa vào người Lisbon say giấc.
“Lisbon, sao lại ngủ ngoài cửa?” Mew đi qua, thấy cửa phòng của Krist và Singto mở, Krist đang một mình thu dọn trong phòng.
“Kít Kít.” Mew đi vào, khẽ nhíu mày, “Singto đâu, sao có mình cậu thu dọn?”
Krist nói, “Nga, anh ấy ở phòng làm việc phía sau, ngày mai có một buổi biểu diễn rất quan trọng, giờ đang chuẩn bị đạo cụ… Anh ấy cũng muốn giúp em, nhưng em bắt anh ấy đi chuẩn bị đồ trước, dù gì công việc cũng quan trọng hơn.”
Mew gật đầu, bụng nói tiểu gia hỏa này một lòng nghĩ cho Singto a, rất sợ người khác hiểu lầm hắn, “Sao cậu không nói một tiếng để mọi người đến giúp.”
“Em dọn cũng xong rồi.” Krist cười tủm tỉm.”Anh đâu? Đang ngủ?”
Mew nhún nhún vai, “Vừa dọn xong đã ngã xuống rồi.”
Krist nở nụ cười, đem những món y phục cuối cùng gấp xong, nhét vào trong ngăn kéo, gian phòng cũng coi như đã dọn tốt, rất sạch sẽ ấm áp.
Mew bảo Krist ném đồ cần giặt vào giỏ để anh đem xuống phòng giặt đồ dưới lầu.
“Đi ngủ sớm một chút.” Mew đóng cửa lại cho Krist, “Ngày mai phải dậy sớm.”
“Vâng.” Krist gật đầu.
Từ phòng của Krist đi ra, Mew tiếp tục đi về phía trước, thấy phòng của cặp song sinh cũng còn sáng đèn thì có chút buồn bực, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra thì thấy hai người bên trong đang đeo kính 3D xem phim gay cấn, Mew nhanh chóng đóng cửa lại, lắc đầu… loại sinh hoạt tập thể thế này thật đúng là quái dị a.
Lại đi tiếp qua phòng của Tharn, thấy bên trong cũng còn tia sáng, Mew liền đẩy cửa thì thấy Tharn đang ở bên bàn xem văn kiện.
Thấy Mew đẩy cửa tiến đến, Tharn hỏi anh, “Còn chưa ngủ?”
“Vâng.” Mew gật đầu, “Sắp ngủ, đại ca còn không ngủ?”
“Xem xong văn kiện này đã.” Tharn nói.
Mew liếc mắt thấy trên giường trống trơn mới nhớ ra, hôm nay Type muốn khám nghiệm tử thi cả đêm, vừa định lui ra, đột nhiên Tharn nói, “Đúng rồi Mew.”
“Vâng?” Mew nhìn anh.
“Quên nói cho cậu biết, căn phòng đó có cách âm.” Tharn nói.
Tharn sửng sốt.
Tharn cười cười, “Muốn làm gì thì cứ đóng cửa lại mà làm, không cần tiết chế.”
[ Hảo Đại Ca 👍]
Mew nhìn trời, dở khóc dở cười nói với Tharn một tiếng, “Sớm ngủ đi a.” Rồi ra ngoài.
Cầm quần áo ném vào phòng giặt ủi xong, bên ngoài màn đêm thâm trầm, Mew đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, phía trước là khu vườn đã được cắt tỉa gọn gàng, xe của bọn họ đều ở trước cửa, phía trên bức tường cao cao có loé lên tia sáng màu hồng của camera, trên cửa sắt có khoá nhận diện vân tay, còn có thiết bị báo động cảm ứng.
Anh lại nhìn quanh bốn phía, xung quanh không có bất luận toà nhà cao tầng nào, xa xa, mơ hồ có thể thấy cổng lớn của cảnh cục, đèn trên đường đặc biệt sáng, dãy cửa hàng tiện lợi hai bên hoạt động suốt đêm, rất náo nhiệt, bởi vậy cứ qua một lúc sẽ có cảnh sát tuần tra đi ngang qua.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Mew dựa vào kinh nghiệm dồi dào của mình phán đoán —— muốn đánh lén biệt thự này độ khó vô cùng vô cùng lớn.
Nghĩ tới đây, Mew không hiểu sao có chút đói bụng, liền đi vào phòng bếp, trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, anh nhanh nhẹn làm một đĩa mỳ Ý, hương vị thơm ngon dẫn dụ cả Tharn cùng hai chú bạch sư cùng xuống lầu, Lisbon hơn nửa đêm đã ngốn một tảng thịt bò lớn, tiểu sư tử cũng đã gặm một khối thịt nhỏ hơn, Mew hỏi Tharn, “Đại ca, có muốn ăn không?”
Tharn suy nghĩ một chút, nói, “Ừ… Chắc anh mang đến cho Cà Ri một phần… À, đúng rồi, còn có cô gái đang ở cùng hắn nữa.” Nói xong, bắt Mew làm đầy hai cái cà mèn rồi cầm lấy ra ngoài.
Mew vừa ăn no khuôn mặt thoả mãn, lên lầu tiến vào trong chăn, ôm lấy con mèo nào đó đã say giấc, ngủ.
Bên trong cảnh cục, mọi người phấn đấu tới tận hừng đông, rốt cục cũng chép xong hai bản kiểm điểm vạn chữ, tay đã có chút tê dại, Liễu Thanh và Trầm Trọng Nguyên cầm xấp giấy lên, đột nhiên minh bạch Mew bắt bọn họ chép câu “hợp tác gắn bó” kia đích thực có hàm ý … Quả nhiên, toàn đội hợp tác mới là then chốt, chỉ là… hai người trong lòng hiểu rõ, tính tình của mình thuộc loại quái đản, làm ở đâu cũng không bền, SCI đều là đội viên già dặn kinh nghiệm, ở trong giới cảnh sát đều là những nhân vật phong vân, không biết bọn họ cùng những người như thế làm sao mà ở chung.
“Này.” Tương Bình từ bên trong đi ra, vừa gặm pizza vừa nói với mọi người, “Đêm nay tôi thức chơi game, các cậu ngủ đi, tôi gác đêm cho, ngày mai không chừng các cậu có việc phải ra ngoài, tôi có thể ngủ bù.”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên đều có chút giật mình, hỏi, “Trực ban không phải để nghỉ ngơi, đến sáng mới được nghỉ chứ?”
“À… nếu đội trưởng nói sáng hôm sau phân tích vụ án thì bọn tôi sẽ tụ lại một chỗ phân tích sơ qua trước rồi về nhà nghỉ ngơi, bất quá thông thường bọn tôi không có về nhà, trực tiếp cùng nhau ngủ đến sáng hôm sau luôn.” Trương Long trả lời.
“Cho nên bây giờ mọi người nhân cơ hội ngủ chút đi.” Vương Triều chỉ chỉ vào phòng nghỉ, “Có giường có chăn có sô pha.”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên nhìn nhau một lát, Trầm Trọng Nguyên vỗ vỗ Liễu Thanh, nói, “Cậu đi ngủ đi, tôi cùng Tương Bình chơi game.”
“Thật không?” Tương Bình giật mình.
Trầm Trọng Nguyên cởi áo khoác cùng hắn ngồi xuống đấu game, một giờ sau, Tương Bình kích động đến nước mắt dâng trào a, rốt cục cũng có người cùng hắn đấu game thâu đêm!
Trong phòng pháp y, Mã Hân cùng Type đang kiểm tra thi thể, thấy nhiều thi thể như vậy, Mã Hân vừa làm vừa thở dài, “Ai, dạo này người chết ngày càng nhiều, một vụ án mới chỉ bắt đầu đã chết một đống như vậy, thực sự là.”
Type cười cười, nói, “Trong tay em đều là nữ sinh đó.”
“Vâng.” Mã Hân gật đầu, “Thi thể bị phá hỏng quá nặng, em đang tìm nguyên nhân tử vong… Hả?”
“Làm sao vậy?” Type nhìn Mã Hân.
“Tiên sinh, anh nhìn khuôn mặt người chết nè.” Mã Hân chỉ chỉ cỗ thi thể đang được kiểm nghiệm, khuôn mặt cực độ thối rữa, con mắt nhô ra, môi không trọn vẹn.
Type đi qua, nhìn thoáng qua rồi khẽ nhíu mày, hắn với lấy kính lúp ở bên cạnh soi thật sát vào mặt thi thể… trên khuôn mặt bị phóng đại quá mức, có một vẻ tươi cười cứng ngắc vô cùng quái dị.
Type giương mắt, cùng Mã Hân nhìn nhau… Hai người vô thức kiểm tra toàn bộ những thi thể còn lại, hết thi thể này đến thi thể khác, chỉ thấy… những thi thể này đều có điểm giống nhau, chính là … trên mỗi khuôn mặt đều có một dáng cười quỷ dị.
“Y hệt điệu cười lúc chết của nam sinh kia.” Type nhíu mày, “Xem ra đây chính là nguyên nhân tử vong!”
Đang nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa phòng pháp y có hai tiếng gõ.
Mã Hân giật mình kinh ngạc, Type cười, “Em cũng có lúc bị giật mình à?”
Mã Hân bưng ngực nói, “Đại ca vẫn dạy em, làm con gái phải như chim nhỏ nép vào lòng người, phải chịu không nổi nửa điểm kinh hách, phải hơi ủy khuất môt chút liền khóc, phải thấy sợ liền kêu lên, rồi khóc đến kinh tâm động phách, nếu không sẽ không gả đi được!”
Type cười cười lắc đầu, đi tới mở cửa ra, quả nhiên thấy Tharn đang đứng, trên tay còn cầm hai cà men.
Type cũng đoán là Tharn, quả nhiên vừa nghĩ đến hắn hắn đã có mặt.
“A!” Mã Hân vui sướng hỏi, “Là đồ ăn khuya sao?”
Tharn gật đầu, “MewMew làm mỳ Ý.”
“Có lộc ăn nha!” Mã Hân liền chạy tới cười hì hì đỡ lấy một phần, nói cảm ơn Tharn rồi mở hộp, lại vừa ăn vừa chạy đến bên thi thể nhìn quanh, còn nói, “Tiên sinh, liều lượng thuốc có ảnh hưởng gì đến dáng cười này không?” Nói đến đây thì tán thán, “Tay nghề đội trưởng quả là không còn gì phải bàn, người đàn ông chuẩn mực a, đã đẹp trai lại còn biết nấu cơm!”
Type có chút bất đắc dĩ nhìn Mã Hân, “Hân, em nếu còn muốn gả đi thì đừng vừa nhìn chằm chằm vào thi thể vừa ăn thế, nam nhân nào cũng chịu không nổi đâu.”
Mã Hân vẻ mặt sa sút tinh thần, “Em quả nhiên không xong rồi… Rất may em còn có hi vọng với mấy ông chú, hắc hắc, mấy ông chú đều mang bộ mặt giống bài tú-lơ-khơ, chắc là có thừa năng lực chịu đựng đó.”
Tharn lấy ghế cho Type ngồi xuống ăn, vừa nhìn thoáng qua phòng pháp y liền nhíu mày, “Mọi người đang tra án gì vậy? Đại tàn sát à? Thi thể nhiều như vậy?”
“Ừ, mười mấy người lận, hơn nữa không phát hiện ra chút manh mối nào.” Type lắc đầu, “Quả là có đẳng cấp… Loại sát thủ này nhất định phải được đưa vào trong sử sách của ngành hình sự.”
Tharn tựa hồ có chút hứng thú, hỏi, “Nhiều người như vậy, sao có thể giết hết, lại còn thối rữa đến mức này?”
Type cười cười nhìn anh, “Khó có lúc thấy anh hứng thú với thi thể nha.”
Tharn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi sốt cà chua bên mép Type, rồi khẽ liếm ngón tay ấy, nói, “Anh thông qua thi thể mà lý giải em.”
Mã Hân đang cầm cà mèn gật đầu, “Chà, lời này thật có đẳng cấp.”
“Đúng rồi.” Type lại ăn một đũa lớn, rồi hỏi Tharn, “Cả năm nay anh đều đến Ý phải không?”
“Ừ.” Tharn gật đầu.
“Nghe nói qua xác chết mỉm cười chưa?” Type hỏi.
Tharn ngẩn người, “Là phong tục của cái nhóm người gì gì đó trên đảo phải không?”
“Vâng.” Mã Hân gật đầu, cầm lấy túi vật chứng đựng chiếc dây chuyền mặt nạ qua cho Tharn nhìn, “Người Phoenicia.”
Tharn nhận lấy cái mặt dây chuyền kia nhìn thoáng qua, một lát sau mới nói, “Anh hình như đã thấy qua.”
“Anh đã đến cái đảo đó?” Type hiếu kỳ.
“Ừm.” Tharn lắc đầu, “Cái mặt dây chuyền này… Hình như anh thấy có người đeo nó.”
…
Nghe xong lời Tharn nói, Mã Hân cùng Type đồng loạt ngừng ăn, Mã Hân đi tới nói, “Cái mặt dây chuyền này rất đặc biệt a, em đã đi lùng hết chợ đồ cũ, chợ bảo vật vân vân đều tìm không ra, em cũng hỏi mấy người bạn thích sưu tầm mặt dây chuyền, bọn họ đều nói chưa từng thấy!”
Tharn khẽ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi hỏi Type, “Thi thể này … có phải trước khi chết đều đang cười?”
“Đúng vậy!” Type cùng Mã Hân đều có chút kinh hỉ, chẳng lẽ Tharn biết đầu mối có liên quan đến vụ án?
Thấy hai người vẻ mặt mong đợi nhìn chính, Tharn khoát khoát tay, nói, “Anh chẳng có gì đặc biệt đâu, chỉ là… ở Ý đã từng phát sinh án kiện tương tự.”
“Nga?” Type hiếu kỳ, “Tương tự?”
“Ừ.” Tharn gật đầu, “Anh nghe cha nuôi anh nhắc đến.”
“Cha nuôi… Lão Leonard?” Type hỏi.
Tharn gật đầu.
Mã Hân nhai nhai mỳ Ý cảm thán
—— không có thiên lý a, vừa đẹp trai vừa thành thục lại là con nuôi nhà mafia… Tharn còn không phải hình mẫu nam nhân sát gái trong tiểu thuyết thiếu nữ sao.
“Châu Âu bây giờ vẫn còn tồn tại rất nhiều phần tử phát xít” Tharn đem mặt nạ trả lại cho Mã Hân, nói, “Bọn họ bình thường đều làm một ít chuyện kinh khủng tàn bạo, đối với loại phần tử cực đoan này, ngay cả xã hội đen cũng phải đau đầu.”
Type gật đầu, đích xác, xã hội đen có sao cũng không qua mặt nổi phát xít.
“Khi đó, hình như có thành lập một đoàn thể đặc thù, toàn thanh niên trẻ tuổi ở trong đó, là thành viên của chủ nghĩa phát xít mới, tên của tổ chức đó là Xác chết mỉm cười, từng thành viên đều có một mặt dây chuyền như vậy.” Tharn nói “Năm đó cũng xảy ra vài án giết người bằng thuốc độc Xác chết mỉm cười… Bất quá về sau vụ án đó chứng minh giống như một tách trà ô long thôi.”
“Ô long?” Mã Hân cùng Type đều hiếu kỳ, “Người chết còn uống ô long?”
“Ừ.” Tharn gật đầu, “Đám thanh niên này dùng thuốc để gây ảo giác… Có người uống thuốc vô liền nghĩ mình là Hitler tái thế… Thế nhưng cũng có vài người dùng quá liều liền ly kỳ tử vong, trên mặt còn có nét cười. Lúc cảnh sát phát hiện đột nhiên có quá nhiều người chết như vậy, tưởng trong giới mafia có cái gì biến hóa, sau điều tra rõ ràng mới biết, thì ra do một đám thanh niên dốt nát nháo mà thành, kết quả án tử đó chấm dứt, cũng không xuất hiện người chết vì độc Xác chết mỉm cười nữa.”
“Chủ nghĩa phát xít mới” Type cầm chiếc mặt nạ lên nhìn một lúc lâu, hỏi, “Cái này… Cách chúng ta rất xa a.”
Tharn nhún nhún vai, anh chỉ từng nhìn thấy qua thôi.
“Người Châu Á rất ít cơ hội để tiếp xúc với mấy thứ này?” Type khẽ nhíu mày.
“Không nhất định nga.” Mã Hân nói, “Hiện tại internet khắp nơi, chỗ nào không thể biết a?”
“Vậy lúc đó, người chết thân thể có trọn vẹn không? Còn có, trong bụng có nuốt ngón tay nào không?” Type lại hỏi.
“Nuốt ngón tay, của chính mình?” Tharn hỏi.
“Không, của người khác.” Type nói.
Tharn nhíu mày, “Có thể là thủ đoạn mà xã hội đen đối phó với kẻ phản bội, nhưng đa số là nuốt của chính mình.”
“Có ý nghĩa gì?” Type khó hiểu.
“Khi phát hiện kẻ phản bội, cắt đầu ngón cùng đầu ngón chân, sau đó bắt y nuốt vào, ý tứ là, y giết hại tay chân.”
“Vậy cắt tai, cắt mũi, cắt mắt?” Type hỏi.
Tharn nhíu mày, “Những nơi này… Có thể là hình phạt riêng chăng?”
“Bị chuột ăn thì sao?” Type hỏi.
“Nga, cái này thì rất hay xuất hiện, phương pháp hủy thi diệt tích tốt nhất.” Tharn gật đầu, “Còn có bị ăn sống nữa.”
Mã Hân tương nuốt ngụm mỳ cuối cùng xuống rồi nói, “Tiên sinh, sao em thấy, cái tên sát thủ chúng ta gặp, giống một nồi lẩu thập cẩm?”
“Lẩu thập cẩm?” Type cười, “Tên này mới nha.”
“Anh xem hắn xem, vừa phát xít mới, vừa xã hội đen, vừa lạm dụng hình phạt riêng lại còn hủy thi diệt tích.” Mã Hân nói, “Quả là làm chuyện xấu đến tận cùng.”
Type gật đầu, “Nói không chừng, cái này chính là đầu mối… Lẩu thập cẩm!”
_Thể nghiệm cuộc sống
Sáng sớm, Gulf cảm giác có thứ lông xù gì đó đang ủi ủi vào cổ mình, xoay mặt lại nhìn thì thấy Tiểu bạch sư không biết từ lúc nào đã leo lên giường, đang ra sức cọ cọ vào anh.
“Sớm a, Seaman.” Gulf nhéo nhéo lỗ tai của nói, nhìn đồng hồ trên tường đã điểm bảy rưỡi, chỗ nằm của Mew bên cạnh cũng trống không, đại khái đã rời giường đi làm điểm tâm rồi.
Gulf đứng lên, lại thấy Lisbon đang nằm úp sấp bên giường liền hỏi, “Lisbon, sao mày cũng ngủ ở đây vậy?”
Lisbon lắc lắc cái bờm khổng lồ, rồi nằm úp xuống tiếp tục ngủ.
Gulf rời giường rửa mặt, rồi xuống lầu, thì thấy Mew cùng Krist đang ở trong bếp làm bữa sáng, Singto đang nằm trên sô pha ngủ bù, Mew ngồi bên bàn ăn đọc báo, cặp song sinh đang xem tin tức buổi sáng.
“Mèo Nhỏ.” Mew thấy Gulf đi xuống, thì đưa cho anh một phần điểm tâm rồi nói, “Ăn xong phải đến cảnh cục, nghe nói Type có phát hiện không nhỏ.”
“Ừ.” Gulf gật đầu, ngồi xuống ăn bữa sáng, trong chốc lát có phần không thích ứng với chuyện đột nhiên có đông người như vậy, sinh hoạt trở nên rất náo nhiệt.
Mew lái xe chở Gulf cùng Krist tới cảnh cục, Mew đem xe vào ga ra, Gulf và Krist đi vào cửa chính.
Vừa tới nơi thì thấy cảnh vệ trực cửa đang cùng một người có tướng sinh viên đang nói chuyện với nhau.
Sinh viên này mặc áo len màu đen, tóc tai mất trật tự, cầm trên tay một cái ba lô, nói muốn báo án.
Cảnh sát bảo cậu ta đưa túi để quét hình, từ lần xuất hiện bom tập kích trước đây, túi ra vào cảnh cục đều phải qua kiểm tra, người lạ muốn vào còn phải đưa chứng minh nhân dân ra.
“Tôi là bạn cùng phòng của Lưu Tung, tôi biết cậu ấy chết như thế nào!” Nam sinh này tâm tình tựa hồ có chút kích động.
Gulf cùng Krist vừa vặn đi qua, vừa nghe đến đây, hai người liền liếc nhau —— Lưu Tung, chính là sinh viên lần trước nổ súng loạn xạ rồi lăn ra chết, thi thể của hắn vẫn không có người đến nhận, sau đó phải dán thông cáo, trường học lúc này mới gọi điện xác nhận, ngày đó có hai lão sư đến nhận dạng thi thể, quả thực đó chính là Lưu Tung.
Gulf đứng lại, xoay mặt nhìn nam sinh kia, hỏi, “Cậu là… bạn học của Lưu Tung?”
“Đúng vậy.” Nam sinh này gật đầu, “Tôi biết cậu ấy chết như thế nào, tôi biết hung thủ là ai!”
Vị cảnh vệ cửa thấy Gulf liền nói, “Tiến sĩ Gulf, tôi nói cậu ta đưa túi đi kiểm tra một chút, cậu ta không đồng ý.”
“Vì sao?” Gulf khó hiểu.
“Tôi nếu chịu kiểm tra… Các anh, không được bắt tôi, thứ này không phải của tôi, là của Lưu Tung.” Nam sinh nói.
Đoạn đối thoại này thu hút không ít người trong cảnh cục, lúc này, Mew cũng đậu xong xe đang đi tới, “Làm sao vậy?”
Gulf nói nam sinh này nhận được Lưu Tung, còn nói biết được nguyên nhân cái chết của hắn, bất quá không chịu qua kiểm tra, nói sợ bị bắt.
“Bị bắt?” Mew nhìn túi của cậu ta một chút rồi nói, “Tôi là cảnh sát phụ trách điều tra vụ án của Lưu Tung, có vật chứng gì cứ giao cho tôi.”
Nam sinh nhìn xung quanh một chút, cảnh vệ gật đầu với cậu ta, “Đây là đội trưởng SCI, có vấn đề gì cậu cứ nói.”
Nam sinh do dự một chút, rồi đưa tay giao cái túi cho Mew
Mew tiếp nhận mở ra, vừa nhìn thì nhíu mày… đưa cho Gulf cùng Krist nhìn thoáng qua, hai người cũng há hốc miệng.
“Theo bọn tôi vào trong.” Mew cùng Gulf ra hiệu cho nam sinh cùng nhau vào, nam sinh nọ gật đầu, người cảnh vệ dùng thiết bị dò kim loại kiểm tra cậu ta một chút, phát hiện trên người không có vật gì nguy hiểm mới để cậu ta tiến vào.
“Cậu tên gì?” Gulf hỏi, “Học ở trường nào?”
“Tôi là Quách Thành, ở viện y khoa Nam Thành.” Nam sinh trả lời, “Lưu Tung là bạn học của tôi. Cũng là bạn cùng phòng.”
“Không ở ký túc xá sao?” Mew hỏi.
“Phải.” Nam sinh lắc đầu, nói, “Chúng tôi đều là người địa phương, không được ở đó, mà gần trường có cho thuê một căn nhà hai phòng một sảnh nên chúng tôi cùng thuê.”
Gulf gật đầu hỏi, “Vì sao bọn tôi không liên lạc được với cha mẹ Lưu Tung?”
“Cha mẹ cậu ấy đều chết cả rồi.” Quách Thành nói, “Hai năm trước tai nạn xe rồi chết.”
Mew cùng Gulf nhìn nhau, đều gật đầu.
Cửa thang máy mở, vừa tới cửa phòng làm việc SCI thì thấy tất cả mọi người đều có mặt.
Mew ý bảo mọi người chờ một chút mới họp, rồi chính mình cùng Gulf mang theo Quách Thành đi qua căn phòng bên cạnh, bảo Quách Thành ngồi xuống.
Tất cả mọi người trong SCI đều hiếu kỳ vây trước cửa sổ nhìn vào, hỏi Krist, tiểu tử này là ai a?
Đồng thời, Mew mở cái túi, từ bên trong lấy ra bốn cái bình thủy tinh. Bốn chiếc bình này, đều là loại phòng thí nghiệm hay dùng để đựng tiêu bản, trong bình đựng đầy Formalin. Bên trong bình thứ nhất, có sáu con mắt, to tròn với những đường tĩnh mạch nhỏ li ti. Bên trong bình thứ hai, là một khối tóc lớn như tảo biển. Trong bình thứ ba, là sáu cái tai. Và trong bình thứ tư, là một đống ngón tay.
“Thứ này từ đâu tới?” Mew hỏi.
“Tìm được trong một ngăn tủ nhỏ của Lưu Tung.” Quách Thành thành thật trả lời.
Gulf đưa ra một cây bút, nói với cậu ta, “Đem địa chỉ nhà các cậu viết vào đây, bọn tôi phái người qua điều tra.”
“Được.” Quách Thành thành thành thật thật đem địa chỉ viết xuống, còn đưa ra một cái chìa khóa, Gulf gọi người mang mấy cái bình đến phòng giám định trước.
“Cậu biết lai lịch của mấy thứ này không?” Gulf hỏi.
Quách Thành gật đầu, “Có, tôi có xem qua tiểu thuyết cậu ấy viết.”
“Tiểu thuyết?” Mew khó hiểu.
“Kể lại một chút a.” Gulf nói.
“Vâng.” Quách Thành gật đầu, “Lưu Tung bình thường rất si mê tiểu thuyết trinh thám, từ nhiều năm trước đã bắt đầu đóng góp một ít cho tạp chí trinh thám, bởi vì cậu ấy có kiến thức y khoa chuyên ngành, nên có thể viết ra tương đối giống, cũng khá đặc sắc, vài năm gần đây cũng có chút danh tiếng, tiền kiếm được cũng không ít, còn có nhà xuất bản muốn đặt bản thảo của cậu ấy… Cho nên cậu ấy mới đi thuê một căn nhà trọ riêng, bắt đầu chăm chú viết tiểu thuyết, còn sẵn sàng bỏ nghiệp bác sĩ để đi viết văn. Tôi cùng cậu ta chơi rất thân nên mới ở cùng, coi như là độc giả đầu tiên của cậu ấy, cậu ấy viết được chút nào liền đưa cho tôi xem đầu tiên.”
Gulf cùng Mew gật đầu, hỏi, “Bút danh của hắn là gì?”
“À, là Xác Chết Mỉm Cười.” Quách Thành trả lời.
Gulf cùng Mew liếc mắt nhìn nhau —— lại có liên quan đến cái mặt nạ xấu xí quái đản kia.
“Lưu Tung cậu ấy đối với độc vật vô cùng hứng thú, tiểu thuyết trinh thám cũng đa phần đề cập đến cái này.” Quách Thành tiếp tục nói, “Mấy hôm trước, cậu ấy cho ra một bản thảo mới.”
Nói xong, Quách Thành từ trong túi lấy ra một xấp giấy đưa cho Gulf bọn họ.
Gulf tiếp nhận vội lật ra xem, nói: “Miêu tả lại việc hung thủ làm sao có thể giết chết mười hai người vô tội, đồng thời lưu lại nét mỉm cười trên thi thể… Cùng án kiện của chúng ta giống nhau như đúc.”
Mew nhíu mày, “Là bắt chước theo nội dung tiểu thuyết mà gây án sao?”
Quách Thành nói, “Bản thảo này còn chưa có hoàn thành… Tôi lúc đó nghe xong chỉ thấy lối suy nghĩ của cậu ấy có chút đặc biệt, lúc xuất bản rồi hẳn sẽ rất nổi tiếng, thế nhưng, Lưu Tung sau khi viết xong, tâm tình có chút không khống chế được.”
“Tâm tình không khống chế được?” Gulf hiếu kỳ hỏi, “Vì sao viết đến mức không khống chế được?”
“Tình tiết suy luận rất tốt, dù sao ý tưởng luôn luôn là sở trường của cậu ấy.” Quách Thành nói, “Bất quá khó khăn nhất chính là chi tiết cảnh giết người, miêu tả ra sao, cách viết của cậu ấy, theo cậu ấy nói thì là rất giả.”
Mew gật đầu hỏi, “Sau đó sao?”
“Đợt đó cậu ấy rất phiền muộn, cả ngày xem phim kịnh dị, còn nói nếu như có thể giết chết vài người thật, có cảm giác một chút thì quá tốt.”
Gulf cùng Mew đều nhíu mày.
Bên ngoài, Type lảo đảo đi ra nghe được câu này liền ngáp một cái nói, “Ngu ngốc.”
“A?” Krist khó hiểu hỏi Type, “Type, ai ngốc?”
“Anh nói cái tên viết sách kia.” Type cười nói, “Hắn là người học y, đối với chuyện miêu tả tình tiết giết người, tuyệt đối so với người bình thường có cảm giác chân thực hơn, còn việc hắn muốn có được cảm giác chân thực tuyệt đối thì không cần thiết a. Bởi vì ngoại trừ kẻ đã chân chính giết người qua, những độc giả khác hoàn toàn không thể nhìn ra nó không thật.”
“A, ra thế.” Tất cả mọi người đều thấy có lý.
“Hơn nữa, cảnh giết người so với cảnh giết heo tuyệt đối không khác gì lắm, cũng có phản kháng, có kêu gào, có máu me, có tắt thở, có cái gì hay mà phải tả?” Type hời hợt nói, “Tiểu thuyết cuốn hút người đọc là ở không gian tưởng tượng của nó, ngay cả tiểu thuyết hiện thực cũng có tồn tại một phần không thực bên trong, quá mức chân thực gì đó sẽ không có gì hấp dẫn hết, vì giết người cùng giết heo cảm giác tuyệt đối là như nhau.”
Mọi người cười gượng… Ví dụ của Type cũng quá mức dũng mãnh a.
“Sau đó, khoảng hai tháng sau, tâm tình Lưu Tung đột nhiên tăng vọt.” Quách Thành nói, “Cậu ấy nói đã thể nghiệm được cảm giác giết người, rất chân thực, sau đó tâm tình cũng trở nên tốt hẳn.”
“Hắn không nói với cậu đã thể nghiệm cảm giác đó thế nào sao?” Gulf hỏi, “Còn có, bản thân hắn có gì biến hóa không?”
“Nhìn không ra a.” Quách Thành nói, “Lưu Tung tuy rằng khó ở chung, thế nhưng bản tính vẫn là một người rộng rãi, cho nên tôi cũng không để ý, chỉ là cậu ấy bình thường sớm đi tối về, sau đó tôi có nghe được tin cậu ấy chết, còn nghe được chuyện mấy thi thể phát hiện được ở Nam Thành, thấy có chút kỳ hoặc… Cho nên đã nghĩ, có thể đã thực sự xảy ra chuyện gì đó không, tôi mới vào phòng giúp cậu ấy sắp xếp quần áo đồ đạc này nọ, sau đó ngay bên trong ngăn tủ của cậu ấy, tìm được mấy thứ này.
Gulf cùng Mew gật đầu, hỏi, “Cậu nói cậu biết hung thủ là ai?”
“Đúng vậy.” Quách Thành gật đầu, nhỏ giọng nói, “Tôi biết, Lưu Tung nói cậu ấy có một cố vấn, sẽ cung cấp cho cậu ấy tư liệu để sáng tác.”
“Cố vấn?” Gulf cùng Mew giật mình, “Là người thế nào?”
“Không biết, tôi chỉ thấy bọn họ bình thường hay chat với nhau.” Quách Thành đem QQ Lưu Tung thường dùng giao cho Gulf cùng Mew.
Hỏi thêm một ít tình huống về Lưu Tung, Gulf cùng Mew gọi cảnh viên đến đưa cậu ta tới phòng nghỉ chờ, mọi người quyết định dời cuộc họp lại, trước tiên đi đến nhà Lưu Tung, kiểm tra đồ dùng cá nhân của hắn một chút, xem có thể tìm ra chút đầu mối nào cho vụ án này không.
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên đem bản kiểm điểm nộp cho Mew, Mew sửng sốt một chút, hình như đã quên phéng chuyện này rồi. Anh cũng không để ý xem trong đó viết những gì đã đem mọi người trước hết tập trung lại, vội vã đến tìm Type, đại thể muốn nghe một chút về kết quả khám nghiệm của Type.
“Ai, nói như vậy, Lưu Tung rất có thể đã tham gia vào vụ giết người này?” Triệu Hổ hỏi.
“Thế nhưng mấy ngón tay trong bụng hắn là của ai a?” Krist hỏi.
“ừm… Lẩu thập cẩm sao?” Mew nhìn Gulf, “Mèo Nhỏ, một sinh viên bình thuờng xuất phát từ tâm lý gì mà đi làm loại chuyện này?”
“Này rất khó nói.” Gulf nói, “Bất quá loại phương thức giết người này có chút tính chất tập luyện, nhằm thể nghiệm cảm giác tồn tại.”
“Thể nghiệm cuộc sống sao?” Mew nhíu mày, “Để sáng tác? Hay để luyện tập kỹ năng nào đó?”
“Nói chung phải đến xem nhà Lưu Tung trước đã.” Gulf nhíu mày nói, “Cảm giác án tử lần này rất phức tạp.”
“Ừ.” Mew gật đầu, nói với Tương Bình, “Tương Bình, điều tra vị cố vấn kia xem là thân phận gì.”
“Vâng.” Tương bình gật đầu, bắt đầu tìm đọc lịch sử trò chuyện của Lưu Tung, mà Mew cùng Gulf, mang theo những người còn lại chạy đến nơi Lưu Tung ở.
_Nghi thần nghi quỷ
Gulf cùng Mew mang theo người trong SCI cùng Quách Thành rời đi, lái xe chạy tới nơi ở của Lưu Tung. Quách Thành cùng Mã Hán đồng thời ngồi vào ghế sau cùng xe với Lạc Thiên; Mew, Gulf, còn có Type, Krist, Mã Hân thì ngồi ở chiếc xe đằng trước.
Gulf ngồi ở trên xe nhìn tư liệu về Lưu Tung, hỏi Type, “Type a, sinh viên học y lá gan đặc biệt lớn phải không? Gặp chuyện gì cũng đều lãnh tĩnh?”
Type nhướn nhướn mày, nói, “Cảnh sát cũng không phải ai cũng dũng mãnh phi thường vô địch, đại đa số cũng giống người bình thường thôi, gặp phải sự tình gì phản ứng cũng không sai biệt mấy, chẳng qua là bởi vì có súng có võ nên can đảm hơn thôi, thế nhưng gặp phải quỷ cũng sẽ sợ, gặp phải rắn cũng sẽ kêu, gặp phải sắc lang cũng sẽ la hét.”
Mew cùng Gulf đều nhếch khoé môi cười cười, Krist hỏi, “Type, ý của anh là, Quách Thành kia có chuyện?”
“A.” Mã Hân gật đầu, “Tôi cũng nghĩ thế đó.”
“Hửm? Cậu ta đâu có gì đáng nghi?” Gulf tựa vào lưng ghế hỏi Mã Hân.
“Nga, bằng hữu ở cùng cậu ta cổ cổ quái quái như thế, sau đó còn tìm ra vài thứ kia… Người bình thường sẽ mang đến cảnh cục sao?” Mã Hân hỏi, “Nếu như là em, có lẽ em sẽ ngồi một chỗ gọi điện báo nguy a, sau đó em sẽ không động đến thứ gì của hắn nữa.”
Gulf cười, nói, “Cái này đích xác rất đáng nghi!”
“Ừ, tôi cũng thấy cậu ta rất khả nghi, bởi vì những tin tức cậu ta kể lại quá tỉ mỉ rõ ràng.” Mew nói.
“Đúng nha.” Krist cũng gật đầu, “Mấy án tử này không phải ai cũng biết, nói cách khác, chúng ta ở ngay gần Nam Thành, bọn họ nếu gióng trống khua chiêng để điều tra một án tử lớn như vậy, đến mức ngay cả sinh viên đi học cũng biết, thì không có lý do gì chúng ta không biết a.”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Anh.” Krist lại hỏi, “Quách Thành kia có nhiều kẽ hở như vậy, vì sao các anh vừa rồi không vạch trần hắn a?”
Gulf cười cười, nói, “Ừ, Quách Thành rất có thể là người nắm rõ mọi chuyện, nhưng không nhất thiết là hung thủ.”
“Không sai.” Mew gật đầu, “Chúng ta trước hết án binh bất động thì tốt hơn, mong sao có thể có thêm vài đầu mối nữa.”
Rất nhanh, xe tới địa chỉ mà Quách Thành ghi lại, đó là một khu nhà trọ tương đối hẻo lánh, nhà ở trong khu đó đã rất cũ rồi, lại là kiểu nhà hộp đã rất cổ xưa, mọi người ở đây đều là thanh niên trẻ tuổi chưa bao giờ được thấy những căn nhà cổ kính như vậy. Mew bọn họ đem xe đỗ lại dưới lầu, cùng Quách Thành đi vào trong.
Quách Thành đưa mọi người lên tầng bốn, đứng trước căn nhà biển số 401, bên ngoài là cửa sắt bảo vệ kiểu cũ, thấy nhân viên giám định đã thu thập mẫu vật xong, Mew mang người tiến vào.
Gian phòng được trang bị đồ đạc khá đơn giản, thế nhưng thoạt nhìn lại quá sạch sẽ, Gulf quan sát trang phục của Quách Thành, cậu ta cũng không phải là người ngăn nắp sạch sẽ quá mức đến như vậy,chỉ là kiểu nam sinh bình thường mà thôi. Thế nhưng với căn phòng sạch sẽ có trình độ thế này, chắc chắn phải là người vô cùng khiết phích mới có thể ở lại được. Ví dụ điển hình là phòng của Mew và phòng của Krist, Krist là kiểu nam sinh sạch sẽ, ngăn nắp bình thường, còn Mew lại là người siêu cấp khiết phích, hai gian phòng khác biệt tương đối lớn, liếc mắt là có thể nhìn ra.
Mew nhìn quanh bốn phía, mà Gulf lại chỉ quan sát đến nhất cử nhất động của Quách Thành, từ mỗi động tác của cậu ta, Gulf cảm giác được… Cậu ta tựa hồ đang rất khẩn trương, về phần đang khẩn trương cái gì, đại khái chỉ có cậu ta biết rõ.
Liễu Thanh theo Mew bọn họ vào nhà kiểm tra, Trầm Trọng Nguyên lại thừa dịp bốn phía không có ai, đi tới cạnh Gulf hạ giọng nói, “Cái tên Quách Thành kia, hình như trước đây tôi đã gặp qua.”
Gulf hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn hắn, Trầm Trọng Nguyên nhỏ giọng nói, “Vừa rồi không nhớ ra, đến khi ngồi trong xe mới nhớ tới, cậu ta trước đây đã tới cảnh cục vài lần, vừa vặn tôi đi ngang qua thì nhìn thấy cậu ta.”
Gulf nhíu mày, thấy Quách Thành đang cùng Mew bọn họ ở trong phòng của Lưu Tung, liền ra hiệu bảo Trầm Trọng Nguyên đi ra ngoài nói.
Hai người ra bên ngoài, Gulf hỏi hắn, “Quách Thành đến cảnh cục làm gì?”
Trầm Trọng Nguyên nhỏ giọng nói, “Làm ở căn tin cảnh cục, hình như phụ trách đun nước nóng.”
“Nga?” Gulf có chút giật mình, đích thật là kỳ quái.
“Đa số các phòng ban trong cảnh cục đều dùng máy lọc nước, thế nhưng nơi để đun nước lại ở bên ngoài, bởi vì bên phải cảnh cục có cảnh chúc đại viện, vì vậy trên cơ bản đều mở cửa cho những người đó. Tôi có mấy lần giúp một đại nương trong cảnh chúc đại viện xách nước, nên đối với cậu ta có chút ấn tượng, cậu ta hẳn là không nhớ rõ tôi, dù sao thì người tuy nhiều, nhưng phụ trách múc nước cũng chỉ có mình cậu ta.” Trầm Trọng Nguyên thấp giọng giải thích, “Cho nên lần này cậu ta đến đây tôi thấy có chút kì quái.”
“Ừ.” Gulf gật đầu, thấp giọng nói, “Cảnh chúc đại viện a… Ừm, thì ra là thế.”
“Có vấn đề gì a?” Trầm Trọng Nguyên khó hiểu hỏi.
Gulf suy nghĩ một chút, rồi ngoắc ngoắc Trầm Trọng Nguyên, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu.
Trầm Trọng Nguyên nghe xong hơi sửng sốt hỏi, “Làm vậy có được không?”
Gulf cười, “Cứ làm theo lời tôi là được.”
“Ừ.” Trầm Trọng Nguyên gật đầu, Gulf lại gọi Lạc Thiên cùng Krist tới, thì thầm vài câu rồi để cho ba người bọn họ cùng đi.
Chờ ba người ly khai, Gulf lại nhìn quanh bốn phía rồi đi vào trong phòng.
Ở bên phòng, Mew đã sớm phát hiện Gulf ra bên ngoài làm cái gì đó, sau đó kêu ba người kia đi trước, liền đối với anh nhướn nhướn mày —— sao vậy Mèo Nhỏ?
Gulf mỉm cười, ý bảo Mew —— lát nữa sẽ rõ.
Trong phòng của Lưu Tung, tràn ngập những nguyên tố quỷ dị, ngoại trừ những vật dụng sạch sẽ ngăn nắp quá mức, còn có những poster cùng đồ trang trí cũng quái đản không kém.
“Sẽ có người dùng poster u ám như thế này để làm đồ trang trí sao?” Triệu Hổ nhìn chằm chằm vào tấm poster trên tường mà đờ người ra.
“Hắn tựa hồ đối với Mặt nạ xác chết mỉm cười rất có hứng thú.” Mã Hán lật xem một quyển sổ trên bàn, chỉ thấy bên trong là đủ kiểu ghi chép về mặt nạ Xác chết mỉm cười.
“Mew đội trưởng.” Lúc này, lão Trần của đội giam định đi đến chỉ chỉ xuống dưới giường, “Chúng tôi vừa ở dưới giường phát hiện vài thứ.”
Mew nhìn ông ấy hỏi, “Là cái gì?”
“Chúng tôi không lấy ra được.” Lão Trần nói, “Hình như đã bị đinh đóng chặt, bọn tôi dùng sức mà vẫn chưa mở được, bất quá mẫu vật xung quanh đã thu thập xong, chỉ chờ các anh lật ván giường lên nữa thôi.”
Mew gật đầu, đi qua khẽ nhấc thử ván giường lên, nhíu mày, “Rất nặng, bị đóng đinh rồi.”
Triệu Hổ đi đến, đem toàn bộ những thứ trên giường cuộn lại vứt sang một bên, thì thấy đóng trên ván giường là những cái đinh xi măng cực đại.
“Giường này cấu tạo kiểu gì?” Vương Triều khó hiểu hỏi, “Thế nào trên dưới hai tầng, còn có thể dùng đinh xi măng đóng lên a?”
“Có thể nhổ đinh không?” Mew nhìn mọi người.
Lúc này, không biết Liễu Thanh từ đâu mang đến một cây kìm thật lớn.
Mew nhấc nhấc mày, thứ này đủ mạnh đó!
“Hắc hắc.” Liễu Thanh cười, “Mượn của nhà sửa xe đạp bên kia.” Nói xong, dùng cái kìm này chạy đến nhổ đinh.
Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng rút được hết đinh ra, Liễu Thanh từ trên giường nhảy xuống, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ chia nhau đi tới bốn góc giường, dùng sức nhấc nó lên… Két một tiếng, ván giường bị dịch chuyển.
Ngay tức khác, mọi người cảm giác được một trận tanh tưởi đập vào mặt.
Mew cùng Gulf chau mày, loại thối vị này bọn họ quá quen rồi.
“Là người chết.” Type nhíu mày, thấp giọng nói.
Ván giường được hé ra, phía dưới xuất hiện hai cỗ thi thể đã mục rữa, làm người ta buồn nôn hơn nữa là … bị nhốt trong đó cùng hai cỗ thi thể bên dưới ván giường, còn có khoảng mười con chuột, đều đã chết cả, chắc là vì buồn bực mà chết, thế nhưng thi thể cũng bị chúng nó cắn cho chẳng còn hình dạng gì.
“Thật biến thái.” Mã Hân nhíu mày nói một câu.
Type nói, “Đại khái đã biết bọn họ là ai rồi!”
Gulf theo ngón tay Type chỉ nhìn qua, thì thấy mấy ngón tay của hai thi thể này đều bị chặt đứt.
Type đeo bao tay, đi qua kiểm tra một chút, rồi nói, “Không sai, đều là đàn ông trung niên, mang thi thể về, so với đống ngón tay trong bụng Lưu Tung một chút, là biết có phải bọn họ không liền.”
Mew gật đầu, mang người ra ngoài trước, để cho Type khám nghiệm tử thi.
“Trời ạ.” Quách Thành ở một bên che miệng buồn nôn, lẩm bẩm, “Tôi cùng ai ở chung thế này? Cậu ta lúc nào giấu hai cỗ thi thể xuống dưới giường tôi cũng không biết nữa!”
Mew liếc nhìn Gulf, nhướn nhướn mày —— Mèo Nhỏ, thế nào a?
Gulf mỉm cười —— ngay cả đống bộ phận ở trong bình kia còn không sợ, sinh viện học viện y, thấy hai cỗ thi thể lại ói ra? Tôi sao có thể tin nổi a a.”
“Cậu vẫn cùng hắn ở chung đấy chứ?” Mã Hán hỏi, “Muốn đóng cái giường thành thế này tốn không ít công phu nha.”
“Bình thường tôi hay về nhà.” Quách Thành nói, “Lưu Tung không còn người nhà nên vẫn ở đây, tôi là người địa phương, cho nên bình thường vẫn về nhà ăn.”
“Vậy sao cậu không ở nhà mình luôn?” Gulf hỏi.
“Ba mẹ tôi quan hệ không tốt.” Quách Thành thấp giọng nói, “Bọn họ luôn luôn cãi nhau, tôi không muốn ở lại, nhìn phiền, ngày nào mà một trong hai người không có ở nhà, tôi sẽ trở về ăn.”
Tất cả mọi người gật đầu, Gulf nói, “Bây giờ cậu không thể ở đây nữa rồi, trong khoảng thời gian này trước hết hãy về nhà đi.”
“Ách… Anh cảnh sát.” Quách Thành đột nhiên nói, “Các anh… có thể phái người bảo vệ tôi không?”
Gulf cùng Mew đều sửng sốt, Liễu Thanh hỏi, “Nếu như sát nhân là Lưu Tung, như vậy hắn đã chết, cậu còn sợ cái gì?”
“Đúng đó.” Gulf cũng cười, “Lúc hắn còn sống, mỗi ngày cậu đều cùng hắn ở chung, hắn chưa từng làm gì cậu thì thôi, hiện tại hắn chết rồi, cậu sao còn phải sợ hắn sẽ làm thương tổn gì?”
“Đều không phải…” Quách Thành cười gượng một tiếng, nói, “Nhưng… vạn nhất hung thủ không phải cậu ấy thì sao?”
Gulf cùng Mew đều cười, hỏi, “Cậu nghĩ, hung thủ là người khác?”
“Không phải.” Quách Thành lắc đầu, nói, “… Không phải còn một tên cố vấn gì đó chưa bắt được sao?”
“Ừ.” Gulf gật đầu, “Bất quá khả năng Lưu Tung là hung thủ là rất lớn, kết quả còn phải cho bọn tôi điều tra thêm một bước nữa.”
“Ách… Các anh mặc kệ sống chết của tôi sao?” Quách Thành sốt ruột, “Này …”
Mew mỉm cười, “Như vậy đi, cậu ghi địa chỉ cho chúng tôi, tôi sẽ an bài tăng mạnh cảnh sát tuần tra ở chỗ cậu, yên tâm, đừng lo nữa, cậu cùng lắm thì quay về ở lại trong trường học.” Nói xong, Mew ngoắc một cảnh viên lại, phân phó, “Đưa cậu ta về nhà, rồi kiểm tra vùng xung quanh một chút.”
“Rõ.” Cảnh viên này gật đầu, Quách Thành vẻ mặt cầu xin bị kéo đi.
Chờ người đi, Mew hỏi Gulf, “Mèo Nhỏ, cậu để Lạc Thên bọn họ đi chờ trước rồi phải không?”
Gulf nhẹ nhàng mỉm cười, “Ừ, chờ ở gần chỗ cậu ta ở.”
“Sao cậu biết chỗ cậu ta ở?” Mew hỏi, “Trường học, hay là nhà cậu ta?”
Gulf suy nghĩ một chút, nói, “Ừm, một nơi… đối với cậu ta vốn là an toàn nhất, nhưng bây giờ đã hết an toàn rồi.
Mọi người nhìn nhau, không biết Gulf đang tính toán gì.
Rời khỏi nơi ở của Lưu Tung, vốn Type cùng Mã Hân muốn trở lại khám nghiệm tử thi ngay, bất quá hai người đã một đêm không ngủ,Mew ra lệnh cưỡng chế bọn họ về nhà, sáng mai trở lại.
Mã Hán Triệu Hổ bọn họ mang thi thể về trước, Mew cùng Gulf lái xe đưa Type và Mã Hân về nhà, Liễu Thanh đã có mặt sẵn trong xe bọn họ.
“Đội trưởng, thế này thì, đầu mối của chúng là lại bị chặt đứt rồi.” Liễu Thanh nói, “Chuyện gì cũng xảy ra trên người Lưu Tung… Không có đầu mối về hung thủ.”
Gulf cùng Mew gật đầu, Type lại nói, “Đầu mối duy nhất lúc này, chính là Quách Thành và mấy cỗ thi thể.”
“Quách Thành nhất định phải theo dõi kĩ càng.” Mew nói, “Nếu đầu mối này lại bị mất thì sẽ rất phiền phức.”
“Yên tâm đi.” Liễu Thanh nói, “Trọng Nguyên rất bản lĩnh, nhất định sẽ phát hiện ra đầu mối.”
Gulf cùng Mew mỉm cười gật đầu.
Trước tiên đem Mã Hân tống về nhà, mở cửa ra dĩ nhiên lại là Dương Dương, Gulf cùng Mew ho khan một tiếng, Dương Dương tủm tỉm kéo tay Mã Hân vào trong, cái miệng nhỏ thì thầm, “Chị Hân, sao không phải là ba em đưa chị về?”
Xe tiếp tục đi, đến phía trước biệt thự thì thả Type xuống, đúng lúc Tharn cũng vừa về tới, liền lôi kéo Type cùng nhau đi vào nhà.
“Nga ~” Liễu Thanh dựa người vào lưng ghế, có chút cảm khái nói, “Các anh giống như người một nhà vậy a, phân cục Nam Thành trước đây ấy hả, tất cả mọi người đối với nhau như kẻ thù vậy.”
Mew cười cười, nói, “Môi trường công tác rất quan trọng, đặc biệt là cái nghiệp cảnh sát này, một người không tin tưởng cậu còn nguy hiểm hơn cả kẻ thù.”
“Chính xác a.” Liễu Thanh gật đầu, lúc này, điện thoại của Mew reo lên, Gulf đưa tay từ trong túi áo của Mew lấy ra, vừa nghe liền cau mày.
Gulf mở loa ngoài, tất cả mọi người đều nghe được cuộc trò chuyện, chợt nghe Tương Bình kích động gào lên, “Đội trưởng! Ra rồi! Tìm ra rồi a!”
Sau đó, Tương Bình theo thói quen ngáp một cái rồi ngắt điện thoại giữa chừng …
“Khi nào rảnh phải cho tên này ăn đòn mới được.” Mew nghiến răng nói.
“Mau trở về thôi.” Gulf cất điện thoại đi, “Phỏng chừng Tương Bình đã phát hiện ra đầu mối gì kinh thế hãi tục a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com