Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Trí tuệ của kẻ điên + Theo dõi + Xuất sắc

_Trí tuệ của kẻ điên

Lúc Gulf bọn họ trở về trường học, mọi người đang diễn tập lần cuối cho bữa tiệc.

Mew nhìn xung quanh, liếc mắt liền thấy một người - Singto.

Trên sân khấu, Krist đang luyện tập, ở dưới sân khấu, Singto đang ngồi xem, bắt chéo chân, dùng tay nâng cằm, ngay cả kính râm cũng không đeo, trong mắt toàn là yêu, mấy nữ sinh bên cạnh bắt đầu châu vào nhau to nhỏ, hỏi nhau người đó có phải Singto không? Nhìn rất giống!

Gulf bó tay, gien của người Mild gia đúng là loại rất nổi bật.

Mild cong khóe miệng, chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Singto,vươn tay chụp bả vai hắn, "Gọi một tiếng coi!"

Singto xấu hổ, một lúc sau mới nói, "Chú..."

"Ngoan!" Mild xoa đầu hắn.

Trên sân khấu, Krist lập tức làm sai, con thỏ giấu trong nón nhảy ra, Krist lập tức đuổi theo, trên mặt đỏ bừng.

Gulf và Mew bất đắc dĩ lắc đầu, Singto cũng khẩn trương, Mild thì cười, "Con thỏ đơn giản."

Gulf và Mew vừa định bước tới thì lại bị Lưu Manh giữ lại, "A! Hai người chạy đi đâu, mau lên diễn tập!"

"Diễn tập?" Hai người đều há mồm.

"Anh vẫn chưa đưa kịch bản cho họ?!" Lưu Manh căm giận nhìn Trần Hi.

Trần Hi vừa mới tỉnh lại, không biết vừa rồi có chuyện gì, mơ mơ màng màng nói, "Hả?"

"Anh hai, anh bị cái gì vậy, sắp bắt đầu rồi!" Trần Lộ cũng sốt ruột, nhét kịch bản vào tay hai người, vươn tay chỉ Mew, "Cậu đóng vai sát thủ."

"Sát..." Mew há miệng, còn chưa kịp nói gì đã bị Trần Lộ cướp lời.

Cô chỉ vào Gulf, "Cậu đóng vai cảnh sát."

...

Gulf rất muốn từ chối, nhưng mà trước hết vẫn nhịn không được phì cười.

Mew cầm áo choàng với mặt nạ Lưu Manh đưa, khó hiểu hỏi, "Tại sao tôi phải đóng sát thủ?"

"Cậu giống lắm!" Lưu Manh và Trần Lộ đồng thanh.

Mew há miệng.

"Đây là tính cách nhân vật!" Lưu Manh nhét một tờ A4 được đánh máy vào tay Mew, "Mau tập đi, hai người là diễn viên đó!"

"Diễn viên?" Mew kinh ngạc, tâm nói, mới đi chưa tới 1 tiếng mà đã như thế này.

"Bởi vì các nữ sinh đều bỏ phiếu cho hai người làm diễn viên, cho nên..." Lưu Manh vỗ bả vai hắn, "Điểm cộng của học kì này dựa vào hai người đó!" Nói xong, cùng Trần Lộ vui mừng chạy đi chỉ đạo mấy tiết mục khác.

Mew đứng tại chỗ, Gulf lấy tờ giấy trong tay hắn, "Từ nhỏ đã được huấn luyện làm vũ khí giết người, đơn giản, vô tình, lãnh khốc đến cực điểm, giết người không chớp mắt, được liệt vào vị trí thứ nhất của hàng sát thủ! Thói quen, thích cười quỷ dị, ai nhìn thấy nụ cười của hắn đều sẽ chết. Vũ khí: súng ngắm. Hắn là linh hồn cô độc lang thang khắp nẻo đường, có một ngày kia hắn đứng dưới đèn đường, ngẩng mặt lên 45 độ, nhìn lên trên lầu, thấy kẻ thù cũng là tình nhân của hắn..."

"Mèo nhỏ." Mew nghe tới đây liền choáng váng đầu óc, "Ai viết kịch bản mà ác quá vậy, tôi diễn được sao?"

"Thú vị lắm mà!" Gulf vươn tay sờ cằm hắn, "Ngẩng đầu lên 45 độ tôi coi coi!"

Gulf và Mew rất thường nháo động, động chạm tay chân là chuyện bình thường, nhưng mà bên đây đang đùa giỡn, bên kia liền truyền tới những tiếng thét chói tai, cúi đầu nhìn, mới phát hiện có một đám người đang nhìn về phía này.(;;;・_・)

"Khụ khụ." Gulf thu tay, tiếp tục đọc, "Cảnh sát chính trực thiện lương, thấy sát thủ anh tuấn lại cô đơn dưới lầu, trong một khắc kia, hắn bị ánh mắt đó mê hoặc. Trời đột nhiên đổ cơn mưa, hắn dẫn sát thủ ướt nhẹp về nhà, hai người ngồi trong phòng tối đen cả đêm, sáng hôm sau, cảnh sát tỉnh lại, sát thủ đã đi..."

"Ồ!" Gulf cầm tờ giấy tán thưởng, "Rất văn nghệ!"

Mew thấy một diễn viên ủ rủ đi ngang hắn, liền thuận tay giữ chặt, đưa mặt nạ và áo choàng nhét vào tay nam sinh.

Nam sinh cầm lấy, ngây ngô ngẩng đầu nhìn, "Tôi... tôi diễn ư?"

Mew gật đầu, vỗ hắn, "Để cậu diễn hợp hơn!"

Nam sinh đỏ mặt hỏi Gulf, "Vậy... cảnh sát vẫn là cậu diễn?"

Gulf chớp mắt, tựa hồ đang lo lắng.

"Nụ hôn cuối màn, chúng ta có nên tập luyện... Á!" Nam sinh còn chưa dứt lời, Mew thiếu chút nữa đạp hắn xuống sân khấu.

Nam sinh cả kinh, vứt áo choàng và mặt nạ lại, bỏ chạy, Gulf túm cánh tay Mew, "Bình tĩnh, cảnh sát sẽ không đánh người."

Mew cầm kịch bản, vẻ mặt khó chịu, "Ông đây vừa mới làm sát thủ!"

Gulf bật cười, đọc tiếp.

"Mèo nhỏ, cậu thật sự muốn diễn?"

"Chơi cũng vui mà." Gulf cười hì hì, hắn biết Mew có chút xíu chứng cưỡng bức, bởi vậy bình thường nhìn rất khốc, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mình thấy ngu hoặc rất dọa người, vì thế làm khó hắn, chính là một trong những niềm vui chủ yếu của Gulf. Đổi lấy niềm vui tất nhiên phải trả giá rồi, tự mình xấu hổ với Mew và mình cùng nhau xấu hổ thì cũng đâu còn vui nữa.

Mew đứng bên cạnh Gulf, lật xem kịch bản, càng xem càng thái quá.

Lúc này, Trần Lộ xấu hổ bước tới, hỏi hai người, "Kịch bản thế nào?"

"Ân..." Gulf vừa định khen vài câu, phỏng chừng là do cô gái này viết. Ai ngờ Mew lại nhanh hơn, "Hoàn toàn không hợp logic, người viết kịch bản này một chút thưởng thức cũng không có!"

Trần Lộ há hốc, ngẩng đầu lên, "Không... không biết thưởng thức?"

"Ừ." Mew gõ kịch bản, "Ai lại cầm súng ngắm chạy ra đường chứ, còn nữa, sát thủ quan trọng nhất chính là ẩn mình, đeo mặt nạ, mặc áo choàng, bị điên hả? Mặt khác, cảnh sát sao lại hơn nửa đêm mở cửa sổ ra, biết trời sẽ mưa thì phải đóng lại mới đúng chứ. Còn nữa, đứng dưới bóng đèn ngẩng mặt lên, cảnh sát có đẹp trai cách mấy thì sát thủ cũng không thấy được, huống chi trời còn mưa. Còn nữa..."

Mew còn chưa nói xong, Trần Lộ đột nhiên đỏ mắt, xoay đầu bỏ chạy.

Mew không hiểu, hỏi Gulf, "Sao vậy?"

Gulf không nói gì, khoanh tay nhìn Mew, "Cậu mắng cô ấy như vậy, người ta đương nhiên phải vừa khóc vừa chạy rồi."

"Tôi mắng cô ấy hồi nào?" Mew khó hiểu, "Mắc bệnh vọng tưởng bị hại?"

Gulf không nói gì, thu kịch bản, "Con chuột không có tình thú!"

Mew càng thêm buồn bực.

"Kịch bản này là do Trần Lộ viết." Gulf nói.

Mew há miệng - Vậy thì chết rồi!

Lúc này, Lưu Manh hùng hùng hổ hổ từ xa bước tới.

Gulf nhẹ nhàng khều Mew, "Theo tôi quan sát, cô ấy nhất định là tới tìm cậu tính sổ!"

Mew đưa mặt nạ, áo choàng và kịch bản cho Gulf, "Cho nên, nơi an toàn nhất bây giờ là nhà vệ sinh nam!" Nói xong, nhảy xuống sân khấu, chạy vào nhà vệ sinh tạm lánh.

Lưu Manh chạy tới, "Tên kia đâu!"

Gulf cười nói, "Đi vệ sinh."

"Chạy hả, lát nữa tính sổ sau!" Nói xong, Lưu Manh chạy vào hậu trường chuẩn bị.

Gulf cũng không muốn đứng trên sân khấu nữa, nhảy xuống dưới, tới ghế trống trên hàng đầu, ngồi xuống lật xem kịch bản.

Chu Dật ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng nói, "Có không ít người cùng nghề tới đây."

Gulf không nâng đầu, tiếp tục xem kịch bản, vừa xem vừa nói chuyện, "Là cùng nghề với cậu hay cùng nghề với tôi?"

"Là cùng nghề lúc trước với tôi, nói chính xác là vậy." Nói xong, Chu Dật đè thấp thanh âm, "Hợp xướng tối nay là bối cảnh đằng sau vở diễn của hai người, nhóm nữ sinh sẽ hát bài tình ca, Lưu Manh rất thích chuẩn bị những cảnh lớn."

"Ồ." Gulf tán thưởng, "Nữ sinh này rất biết gây sức ép."

"Anh cũng đừng quên, hôm nay sẽ có hơn 20 sát thủ cao cấp tới đây." Chu Dật nói xong, mỉm cười, "Cậu và Mew đứng trên sân khấu chính là bia ngắm sống, không sợ à?"

Gulf rốt cuộc ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói, "Chỉ số thông minh của cậu là bao nhiêu?"

Chu Dật sửng sốt, có chút không kịp suy nghĩ.

"Cậu có biết không, người có chỉ số IQ 120 so với người có IQ 100, thông minh hơn nhiều lắm. Mà một người có chỉ số IQ 150 so với người có IQ 120, người có IQ 120 cả đời này cũng không hiểu được người kia. Đồng dạng, trong mắt người có chỉ số IQ 200, người có chỉ số IQ 150 chỉ là con rệp mà thôi."

"Có ý gì?" Chu Dật nghe không hiểu.

Gulf cười ảm đạm, "Trong mắt thiên tài, bất kể là ai cũng chỉ là hạng tép riu." Nói xong, hắn cúi đầu xem kịch bản.

Chu Dật cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên, hắn cũng không biết Gulf hàm ý điều gì, nhưng khi ngẩng mặt nhìn trần nhà, hắn đột nhiên chú ý tới một số chi tiết. Trên nóc nhà được trang hoàng hơn mười đèn sân khấu, đại khái chỉ dùng để tô đậm không khí cùng tăng thêm hiệu quả sân khấu. Nhưng dựa vào thị lực của một tay súng bắn tỉa, qua quan sát cẩn thận, hắn phát hiện ra trong khe hẹp của đèn, có gắn không ít camera.

Chu Dật kinh ngạc... Cả căn phòng đều được gắn camera, không hề có góc chết. Càng làm cho hắn kinh ngạc hơn, camera gắn vào bóng đèn, sẽ không dễ dàng bị phát hiện, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một ít ánh sáng màu xanh biếc. Loại ánh sáng này hắn biết, đó là camera trí năng, có công năng xuyên thấu và phân biệt hình ảnh, dưới những camera này, súng ống sẽ chẳng có cách che giấu. Khó trách Mild lại hưng phấn tổ chức tiệc tối lần này, thì ra đã an bài xong xuôi hết rồi, sát thủ vừa vào cửa liền bị nhận ra, có thể nói là tự chui đầu vào lưới. Chu Dật rốt cuộc hiểu ra hàm ý của Gulf - Những chuyện mình lo lắng, Mild đã sớm nghĩ tới rồi, hơn nữa còn dựa vào đó để lợi dụng. Mà chỉ số thông minh của sát thủ có cao tới đâu, cũng không đấu lại Gulf và Mild.

Lắc lắc đầu, Chu Dật đơn giản tựa vào lưng ghế, ngủ một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức lát nữa xem kịch vui.

...

Mew xuyên qua hành lang thật dài, hướng tới nhà vệ sinh. Bởi vì bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu nên không cho ai vào, trong nhà vệ sinh rất yên ắng, cũng không có ai. Đẩy cửa ra, Mew tới bồn rửa tay, đồng thời, hắn chú ý tới một thứ, có một hơi thở rất nhẹ, nhẹ tới nỗi cơ hồ không hề nghe thấy.

"Rầm" một tiếng.

Ngay lúc đá bay cánh cửa thứ nhất, Mew lập tức rút súng. Hắn chỉa súng vào trong. Mà kỳ lạ chính là, bên trong không có ai.

"Bước ra." Mew chỉa súng vào phòng thứ hai, trong chốc lát, bên trong truyền ra tiếng cười nhẹ, "Rất cảnh giác, di truyền của Jongcheveevat gia thật sự rất khủng khiếp."

Mew hơi sửng sốt.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, có một người đàn ông tóc đen, râu lia chia, đeo kính đen ngồi trên bồn cầu, trong tay cầm gói thuốc lá, rút ra một điếu chuẩn bị hút. Tóc dài qua bả vai có vẻ tùy ý, động tác đốt thuốc thành thục, làm Mew cảm thấy có chút quen mắt. Khẽ nhíu mày, hắn hỏi, "Eleven?"

Người nọ ngẩng đầu, nở nụ cười, "Mã Hán rất sùng bái cậu."

Mew thu súng, xoat người lại, ra bồn rửa tay.

"Trước mặt sát thủ mà thả lỏng vậy à?" Eleven hỏi.

Mew rút giấy lau tay, "Quấy rầy hai người nói chuyện." Nói xong, bước ra ngoài.

"Không quấy rầy." Eleven nở nụ cười, "Người trong nhà cũng nói chuyện khách khí như thế?"

Một cánh cửa từ phòng trong mở ra, là Boat Jongcheveevat... Mew không biết xưng hô thế nào, người kia vẫn chưa nói ra thân phận và danh tính của mình. Boat đi ra, thấp giọng hỏi, "Mild cũng tới?"

Mew gật gật, lại nhìn hộp đàn violoncello bên cạnh Eleven, "Ông muốn làm gì?"

Eleven cười, "Làm gì đâu? Tiệc tối đương nhiên phải biễu diễn, ta còn tự mình dẫn dàn nhạc tới."

Mew nhíu mày, "Hôm nay có rất nhiều sinh viên vô tội!"

"Sách." Eleven lắc đầu, "Tiểu Mã cũng dùng giọng này để nói, đáng tiếc, ban đầu vốn tưởng có thể kế thừa y bát (*) của ta, công việc tốt đẹp, không nên đi làm cảnh sát, nhỉ?" Nói xong, liếc nhìn Boat.

(*) Y bát là mảnh áo chén cơm.

Boat không nhìn hắn, lạnh giọng nói, "Chẳng phải nói còn việc phải làm à?"

"Nga, quên!" Eleven khoát tay với Mew, "Bye, giúp ta hỏi thăm Tiểu Mã." Nói xong, mở cửa ra ngoài.

Mew xoay đầu liếc Boat, không hiểu sao có chút không tự nhiên. Khuôn mặt của Boat cơ hồ giống y chang hắn, Mewsuppasit đang tưởng tượng mười mấy năm sau mình sẽ mang bộ dạng đó, có chút không nói nên lời.
(٥↼_↼)

"Eleven muốn làm gì?" Mew hỏi Boat, "Mild nói cho chú kinh hỉ bất ngờ, là có ý gì?"

"Kinh hỉ có đôi khi sẽ biến thành kinh hách." Động tác lau tay của Boat, giống y đúc Mew, một lần rút ba tờ, xài cùng lúc ba tờ. Lau tay xong, vò giấy lại ném vào thùng rác, động tác cũng giống như Mew, mục tiêu luôn là chướng ngại vật trên thùng rác, sau đó chính xác bắn ngược lại vào thùng, sẽ có ít nhất hai thậm chí ba hoặc bốn đường cong hoàn mỹ. Dùng lời của Gulf để hình dung, bản năng của người này, không có lúc nào không khoe thiên phú trời ban cho mình.

Mew xuất thần.

"Tâm phòng bị vẫn chưa đủ, thiếu thận trọng sẽ không bảo vệ được người bên cạnh." Boat nhắc nhở.

Mew phục hồi tinh thần, "Chú vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."

"Vấn đề thật ra không phải Eleven muốn làm gì, mà là Ghost muốn làm gì."

Mew không rõ, "Cô ta không phải là con mồi sao?"

"Cậu và Gulf vẫn còn hơi non." Boat cười cười, nhét gì đó vào tay Mew, "Trên đời này không có con mồi vĩnh viễn, cũng không có thợ săn vĩnh viễn. Hoạt động nguy hiểm nhất trên đời chính là săn bắn, bởi vì rừng rất lớn, cậu mãi mãi cũng chẳng biết cái gì đang đợi cậu, là đầm lầy hay bẫp rập."

"Chú nói những sát thủ được triệu tập là cái bẫy?" Mew kinh ngạc nhìn Boat.

"Các cậu không hiểu Mild." Boat lắc đầu, "Nhưng tôi hiểu."

"Ý chú là, tất cả đều do Mild sắp đặt?" Mew nhíu mày, vậy tại sao Bao cục lại đồng ý để bọn họ tới hỗ trợ?

"Cũng không hẳn là sắp đặt." Boat cười khổ, "Nhưng không đảm bảo là hắn biết, hơn nữa còn thuận tiện làm gì đó, làm chuyện kinh hỉ không phải điểm mạnh của hắn. Một khi hắn điên lên, một chữ kinh hách cũng không đủ để khái quát, cho dù còng hắn lại, hắn cũng có khả năng làm người còng hắn tháo còng ra rồi tự nuốt vào, chết ngay trước mặt hắn."

Mew khẽ nhíu mày.

"Đương nhiên." Boat an ủi, "Cậu và Gulf vẫn mãi là người hắn thương nhất, hắn sẽ không bao giờ làm các cậu tổn thương."

"Mấy chú rốt cuộc có quan hệ gì với tôi và Gulf?" Mew rốt cuộc nhịn không được, hỏi ra điều rối rắm trong lòng bọn họ bấy lâu nay, hoặc là nói, đây là điều tra tấn hắn và Gulf không biết bao nhiêu lâu rồi.

"Chính vì không muốn các cậu biến thành như thế."

"Như thế nào?"

"Mau quay lại đi." Boat nhấc vali lên, "Trò hay sắp bắt đầu rồi, không cần gấp, sớm muộn gì cậu cũng biết rõ chân tướng thôi."

_Theo dõi

Khi Mew trở lại, bên trong đã rất tấp nập, các xã đoàn hầu như đều chuẩn bị tiết mục, vô cùng náo nhiệt. Đặc biệt là tiết mục hợp xướng của nữ sinh, toàn bộ đều thống nhất mặc đồng phục đen. Về phần tại sao lại là màu đen, Mild có nói - Sát thủ phần lớn đều hợp với màu đen, nếu con gái mặc quần áo bình thường, chỉ cần mặc màu da, vậy sát khí đều sẽ bị giấu hết. Nhưng khi mặc màu đen, sát thủ sẽ tự động tiến vào trạng thái đề phòng, có điều dễ quan sát hơn.

Gulf thay quần áo, cầm kịch bản lắc lư, thoạt nhìn chơi rất vui. Mew bước tới, thấp giọng nói vào tai hắn, kể lại tình huống lúc nãy.

Trong thính phòng, Mild đang ghé đầu vào vai Singto, thấy Mew và Gulf to nhỏ thương lượng cái gì đó, ông vươn tay hơi hơi sờ sờ cằm.

"Ố?" Mild vươn tay cầm đồ uống Mã Hân đưa, khó hiểu hỏi, "Sao lại tới?"

"Tước gia nói có trò vui để xem mà!" Mã Hân ngồi xuống, đưa trà sữa cho ông.

"Ngoan." Mild cầm trà sữa, nói nhỏ gì đó với Mã Hân, Mã Hân gật gật đầu. Lạc Thiên cũng tới, ngồi xuống cạnh Mã Hân, cúi đầu xem danh sách tiết mục, nhưng thật ra là đang chú ý bên kia.

Triệu Hổ và Mã Hán ngồi ở vị trí cách đó không xa, Triệu Hổ xoa cổ, dùng cánh tay huých Mã Hán, "Tiểu Mã ca, em gái anh không phải thích dạng già dặn sao, có khi nào thích người khác không?"

Mã Hán lật xem tờ quảng cáo tiệc tối, thuận miệng đáp, "Sao có thể, nó với Lạc Thiên giờ cũng rất tốt không phải sao, còn thích người nào nữa? Đàn ông trong mắt nó bây giờ đều là nữ hết."

"Vậy anh không lo ư?" Triệu Hổ nhỏ giọng nói, "Mild biết thôi miên, lỡ thôi miên luôn em gái anh thì sao?"

Mã Hán bật cười, "Chẳng phải có tiến sĩ Gulf rồi à, thôi miên lại là được rồi, tốt nhất là thôi miên nó thành thục nữ thì càng tốt, tôi sẽ mời hắn đi ăn cơm."

Triệu Hổ bĩu môi, ngồi chờ sinh nhàm chán, liền nhìn xung quanh, tám nhảm với Mã Hán, "Anh nhìn mấy nữ sinh đi, một đám mặc đồng phục y chang nhau, rồi lát sao phân biệt?"

"Mặc đồng phục lại càng dễ nhận ra hơn." Mã Hán cúi đầu tiếp tục xem tờ quảng cáo, "Người bình thường nhìn mọi người chỉ xem quần áo, bởi vậy nếu muốn chuồn, thay quần áo là biện pháp tốt nhất. Nhưng nếu mọi người cùng mặc đồng phục, người ta sẽ liền nhìn khuôn mặt của bọn họ, rất khó trốn đi."

"Anh cảm thấy Ghost rốt cuộc là ai?" Triệu Hổ cảm thấy kì lạ, "Sát thủ này cũng thật là, mình là con gái, sao không đổi nghề sống an nhàn nửa đời sau, tại sao cứ phải theo đuổi cái nghề này chứ?"

"Nếu nói vậy thì chắc nên đi làm cảnh sát nhỉ?"

Mã Hán không mở miệng, thanh âm truyền tới từ phía sau.

Hai người kinh ngạc xoay đầu lại, có một người tươi cười bước tới ngồi xuống phía sau, gác đôi chân dài, nhìn hai người.

Mã Hán nhíu mày, "Eleven."

Triệu Hổ kinh ngạc mở to hai mắt, tâm nói Eleven quả nhiên khí phách phi thường, tại sao lại công khai lộ diện? Hắn lại chú ý tới thùng đàn violoncello bên cạnh, Triệu Hổ có chút khẩn trương.

"Đừng căng thẳng." Eleven nhạy bén cảm nhận được Triệu Hổ đang nghĩ gì, cười nói, "Ta chỉ tới xem tiết mục thôi."

"Sẽ có tiết mục gì?" Mã Hán xoay đầu lại nhìn.

"Ừm..." Eleven tựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm Mã Hán, sau đó lại nhìn Mew đang nói chuyện với Gulf. Sau đó lại nhìn hai người, vuốt cằm tựa hồ đang cân nhắc.

Mã Hán thấy hành động của hắn, thoáng ngẩn người, sau đó liền cười một tiếng.

"Ồ, cậu cũng có lúc chủ động cười người khác?" Tâm tình của Eleven tựa hồ rất tốt.

Mã Hán thấy hắn cười, đột nhiên nghĩ tới thi thể của K... Nhất thời có chút nghẹn, vì thế không nói gì.

Eleven nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng mắt trên người Gulf, "Người bên cạnh Mewsuppasit là Gulfkanawut? Giống y đúc miêu tả của Mild!"

Mã Hán trầm mặc một lát, "Chú hỏi làm gì?"

"Qua chào hỏi tí thôi." Eleven nói, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Mã Hán lắc lắc đầu, "Tôi khuyên chú đừng có tới chọc hắn."

"Sợ Mewsuppasit giết tôi?" Eleven hỏi.

Mã Hán không trả lời, chỉ nhìn thùng đàn bên cạnh, tựa hồ có chút nghi hoặc.

"Sao?" Eleven cười hỏi, "Đẹp hả?"

"Mang súng lớn như vậy, trong hội trường sẽ có cuộc chiến ngắm bắn?" Mã Hán hơi khó hiểu, "Chú một vừa hai phải thôi, nơi này mà có biến động, sinh viên cũng rất dễ chấn kinh, đến lúc đó mấy ngàn người đạp lên nhau, thương vong sẽ rất nghiêm trọng!"

"Cảnh giác đúng là cao hơn trước, nhưng sức tưởng tượng vẫn chưa đủ, có biết tại sao không?" Eleven rất hứng thú nói, "Tôi đã sớm nói rồi, quen bạn gái đi, lãng mạn một chút thì sức tưởng tượng cũng phong phú hơn."

Triệu Hổ chớp mắt, "Ảnh có quen..."

Mã Hán liếc mắt một cái, Triệu Hổ mếu máo, "Rõ ràng là có mà."

"Ồ!" Eleven hứng thú nâng cằm, "Con gái nhà ai mà xui quá vậy? Hay là anh nào may mắn quá vậy?"

Mã Hán quay sanh nhìn hắn, "Chú gần đây rảnh quá nhỉ?"

Eleven ngẩng đầu, lập tức thu lại nụ cười.

Triệu Hổ và Mã Hán theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy Mew không biết từ khi nào đã chú ý tới bên này, đối mắt với Eleven.

Gulf cũng nhìn thoáng qua, xoay đầu lại tiếp tục xem kịch bản, lơ đãng hỏi, "Eleven hả?"

Mew nhẹ nhàng gật đầu, cũng xoay đầu đi, thuận tay cầm ly trà sữa, hỏi, "Sao vậy?"

"Đừng thấy hắn cười vậy chứ trong lòng thật ra đang căng thẳng." Gulf trả lời, thuận miệng đọc kịch bản, "Nga, anh yêu, sao anh nỡ bỏ em đi..."
(ʘ言ʘ╬)

"Khụ khụ..." Mew mất hình tượng sặc sụa, nhìn Gulf, "Cậu đang làm gì vậy?"

"Tập kịch!" Gulf chỉ lời thoại của Mew٩(× ×)۶, "Đọc cho kỹ, lát nữa mà quên là chết!"

"Cậu đừng có quậy, mấy cái này sao mà diễn?" Mew nhìn lời thoại, cảm thấy rất buồn nôn, "Sao mà nói được chứ?"

Gulf đặt kịch bản lên đầu gối, nhẹ nhàng vỗ cánh tay Mew, "Anh yêu, anh có bỏ em đi không?"

Mew sửng sốt, "Sẽ không."

"Cậu phải nói, em yêu, anh sao có thể bỏ em được? Không có em, thế giới của anh sẽ không hoàn chỉnh!" Gulf đọc xong, Mew đỡ trán, "Cậu giết tôi đi!"

Gulf bật cười.

Triệu Hổ thấy rõ, dùng cánh tay chọt chọt Mã Hán, "Đội trưởng sao lại bị tiến sĩ Gulf tra tấn dữ vậy? Em thấy ảnh sắp điên rồi."

Mã Hán bật cười, "Kêu hắn đi diễn kịch, một hơi nói nhiều như thế, phỏng chừng bây giờ hắn rất muốn đi chết."

"Ồ?" Eleven chồm lên, "Đồng cảm à?"

Mã Hán cúi đầu, thật lâu sau mới nâng đầu lên hỏi, "Chú muốn tôi hỗ trợ?"

Eleven ngẩn người, sau đó bật cười, "Ta biểu hiện rõ vậy sao?"

"Với tôi thì không nhưng với người khác thì phải." Mã Hán nói xong, lấy di động cho hắn xem, chỉ thấy Gulf nhắn một tin - Eleven muốn cậu giúp nhưng khó mở miệng.

Khóe miệng Eleven khẽ rút, ngẩng đầu, chỉ thấy Gulf yên lặng xoay đầu lại, khoát tay, "Nga, kẻ thù kia, kẻ thù cũng đâu vĩnh viễn là kẻ thù..."

Nói còn chưa xong, Mew đã giữ gáy hắn, "Nói chuyện bình thường giùm đi! Đừng có câu nào cũng thêm "Nga" vào!"

Gulf giãy dụa, "Nói vậy thú vị mà!"

Triệu Hổ cười, nhìn Eleven, "Chú muốn Tiểu Mã ca giúp một tay? Sao không nói đại đi, thầy trò còn khách khí cái gì, quanh co lòng vòng."

Eleven nở nụ cười, ngoắc ngón tay với Mã Hán, ý bảo hắn đi với mình.

Mã Hán đứng dậy, Triệu Hổ liếc mắt nhìn Mew,Mew gật đầu, hắn lập tức vọt theo.

Eleven thấy được, "Một người đủ rồi, cậu cũng không giúp được gì."

Triệu Hổ bĩu môi, "Chú nghĩ cái gì vậy, tôi đâu có giúp chú, tôi giúp Tiểu Mã ca chứ bộ!"

Mã Hán biết Mew và Gulf lo cho mình cho nên gật đầu.

Eleven không nói gì thêm, dẫn hai người ra ngoài. Mã Hán vốn tưởng hắn sẽ dẫn hai người ra sân vận động, không nghĩ tới Eleven lại dẫn hai người lên lầu hai.

"Sao lại lên đây?" Mã Hán không rõ, hơn nữa vị trí của bọn họ là hướng về khán giả, chứ không phải hướng về sân khấu.

Mã Hán nghĩ, ý của Eleven là: hắn chiếm khu phía đông, còn mình thì trốn ở khu phía tây.

Lúc này, Eleven mở thùng ra, lấy ra hai cây súng ngắm.

Mã Hán nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút bực bội, đây không phải súng bắn tỉa đầy đủ, hắn cầm súng lên nhìn một chút, nhíu mày, "Bên trong trang bị đạn gì?"

"Đạn gây mê, viên đạn rất nhỏ, trước đây cậu đã từng xài đạn BB rồi mà nhỉ?" Eleven trừng mắt nhìn Mã Hán và Triệu Hổ, "Đêm nay có đổ máu hay không, liền phải xem cậu và ta, cậu bắn trúng thì của cậu, ta bắn trúng... thì cũng là của cậu, đây là điều kiện hợp tác! Nhưng nếu không bắn trúng hoặc bắn trúng người khác, vậy sẽ xảy ra nhiễu loạn, ta sẽ không chịu trách nhiệm, dù sao gây chuyện cũng đâu phải ta."

Mã Hán buồn cười, "Chú muốn tôi bắn ai?"

"Người cậu thấy khả nghi nhất trong mọi người." Eleven chỉ chỉ đôi mắt, "Có nhớ ta đã từng dạy gì không?"

Mã Hán trầm mặc một lát, "Mỗi một tay súng bắn tỉa đều có đôi mắt của thợ săn."

"Yes!" Eleven gật đầu, "Loại bỏ con mồi này, bắn thợ săn."

Triệu Hổ có chút không rõ, "Chờ một chút, không phải nói Ghost là nữ, đứng sau bối cảnh sao? Hỡn nữa trong khán phòng lát nữa đều là nam sinh, nữ sinh đều lên hợp xướng rồi, giám sát nam sinh thì không thể giám sát nữ sinh! Nóc nhà là dạng tròn, chúng ta có bốn người?"

Eleven cười cười, không giải thích, ngồi xuống tìm vị trí.

Mã Hán kéo Triệu Hổ, không nói gì, tới góc phía tây.

"Tiểu Mã ca, anh thật sự muốn giúp?" Triệu Hổ cẩn thận kiểm tra cây súng, mở đạn ra xem, phát hiện bên trong có bơm chất lỏng vào, "Anh đoán xem bên trong có khi nào là độc không?"

Mã Hán cầm bật lửa ngẩn người, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Dưới lầu, Gulf còn đang chăm chú học thoại, Mew thì nghiêm mặt ngẩng đầu, vừa rồi hắn có một cảm giác rất kì lạ, phía trên đang có người theo dõi. Đại khái vì làm cảnh sát đã lâu nên trực giác cực kì nhạy bén, một khi có người dùng ốm nhòm hoặc nòng súng chỉa vào mình, vô luận xa bao nhiêu hắn đều sẽ cảm nhận được.

Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ, chợt phát hiện nòng súng và nụ cười xấu xa của Eleven.

Mew nhíu mày, nói khẽ nói Gulf, "Tôi biết Eleven và Mã Hán làm gì rồi."

Gulf ngẩng đầu, nhìn nhìn, đại khái cũng hiểu được, "Thao tác có khó khăn không?"

Mew nhìn hắn thật lâu, hỏi, "Không 'nga' nữa?"

Gulf thêm vào, "Nga..."

Mew lập tức bịt miệng hắn, "Thao tác cho dù có khó khăn thì Mã Hán vẫn có thể làm được."

Gulf nhấc mi, "Cậu có thể hiểu nghĩa là cậu cũng có thể, vì thế cậu và Mã Hán có chỗ giống nhau, cũng giống Eleven, có được một năng lực đặc biệt mà người khác không có... Là thị lực?"

Mew nở nụ cười, vươn tay gõ đầu Gulf, "Nếu tôi không quá hiểu cậu thì cũng giống như người bình thường, đều sẽ bị cậu hù chết."

Gulf khép kịch bản lại, ngẩng mặt đơn giản nhìn ngọn đèn nhiều màu trên trần nhà, khó hiểu, "Nhưng mà, có thị lực tốt phải xài thế nào?"

Mew cũng ngẩng mặt, nhìn trần nhà, "Cậu nhìn gì vậy?"

"Đèn màu." Gulf trả lời.

"Nhìn kỹ thử xem."

"Ân... thấy giá treo đèn."

"Nhìn kỹ tí nữa!"

Gulf nhìn thật lâu, "Không thấy gì hết."

"Bên cạnh bóng đèn." Mew gợi ý.

"Ồ, camera." Gulf gật đầu, "Cũng giống bóng đèn a, có gì đặc biệt ư?"

Mew nhìn camera phía trên bọn họ, "Có nhìn thấy camera đó không?"

"Thấy." Gulf gật đầu.

"Bên trong có cái gì?"

"Nga!" Gulf kìm lòng không được, "Bóng đèn lớn vậy mà gắn camera có tí xíu, tôi tới chỗ nào mới xem được bên trong có cái gì?"

Mew cười cười, chỗ ngồi phía sau có ốm nhòm Triệu Hổ mang tới, vươn tay lấy, đưa cho Gulf, "Nhìn lại đi!"

Gulf cầm ống nhòm, ngẩng đầu xem camera... Nhìn thật lâu, sau đó buông ống nhòm, "Có ảnh ngược của chúng ta!"

"Không tồi." Mew gật đầu, "Lát nữa biểu diễn, đèn xung quanh sẽ tắt hết, chỉ còn lại đèn sân khấu, vì thế, giám sát khán giả sẽ dựa vào mắt thường để nhìn, còn tình huống trên sân khấu sẽ dựa vào ảnh ngược trên bóng đèn."

Gulf sửng sốt hồi lâu, gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi, thao tác này độ khó rất cao, lại nói, Eleven, Boat, còn có Mild, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"

_Xuất sắc

Cho Dù Mew có không tình nguyện, thì thời gian vẫn đang trôi đi, buổi diễn vẫn sắp bắt đầu.

Trên sâu khấu đang diễn tập lần cuối cho tiết mục hợp xướng, các sinh viên đang vào hội trường, diễn tập cuối cùng cũng xong, các nữ sinh đều tự động đi xuống, trở về chỗ ngồi.

Gulf cuộn kịch bản lại, nhẹ nhàng gõ cằm, nhìn xung quanh.

Mew lại quan sát các cửa vào, phát hiện mọi người chen đầy cả lối đi, lát nữa mà xảy ra chuyện gì, có thể sẽ tạo ra nhiễu loạn cực kì lớn.

Mew không tự giác nhớ lại lời Boat,Mild là một "kẻ điên", một khi điên lên, không có chuyện gì là không làm được. Mild tổ chức một bữa tiệc lớn như vậy, có thể đã chuẩn bị trước cái gì không?

"Sách."

Mew ngẩng đầu, chỉ thấy Gulf đang nhìn mình.

Mew hơi nhướn mày, nhìn Gulf, mang ý - Tình hình thế nào, Mèo nhỏ?

Gulf nheo mắt lại, "Cậu xem ra rất lo lắng."

Mew nói ra suy nghĩ trong lòng cho Gulf.

Gulf sờ sờ đầu hắn, "Yên tâm đi."

Mew không hiểu, "Yên tâm cái gì?"

Gulf nở nụ cười, "Cậu không nghĩ Mild là kẻ điên, nhưng tôi thì đã dự kiến rồi. Tới bây giờ tôi vẫn luôn nghĩ chú ta chẳng phải là kẻ điên nhất, mà là càng ngày càng điên."

Mew hơi sửng sốt, "Vậy cậu xác định hôm nay sẽ không có gì xảy ra? Lát nữa mà cả đám đạp lên nhau, Bao cục sẽ băm nát tôi ra đó!"

Gulf vuốt lại vạt áo ở phía trong, "Cái điên của Mild cũng không phải loại điên đó."

Mew nhìn Gulf, như chờ hắn giải thích.

Gulf nhấc chân, "Làm đắm thuyền, mọi người đều rơi hết xuống nước, hoặc làm người trong thuyền rơi hết xuống nước nhưng thuyền không chìm, cái nào điên hơn?"

Mew lắc lắc đầu, "Cũng gần như nhau."

Gulf cong khóe miệng, "Cái này cũng không phải điên, người điên thật sự là ngay trong lúc đó, biến con thuyền thành thuyền ma, lang thang trên biển một trăm năm, sau khi được tìm thấy, thi thể vẫn được bảo tồn nguyên vẹn."

Mew nhíu mày, "Điên không giống người thường?"

"Lát nữa khẳng định sẽ có trò hay để xem, nhưng mà tôi một chút cũng không lo lắng sẽ làm liên lụy người vô tội." Gulf đè thấp thanh âm, "Làm liên lụy người vô tội chỉ có kẻ ngu mới phạm phải, nếu hôm nay Mild làm như thế, đảm bảo sẽ bị tôi cười tới chết."

Trong lòng Mew lập tức nắm chắc, đúng vậy, đối với Mild mà nói, không có chuyện gì mất mặt hơn chuyện bị Gulf chế giễu!

Đồng hổ điểm bảy giờ tối, buổi diễn chính thức bắt đầu.

Đèn xung quanh đều được tắt, đèn màu trên đỉnh được bật lên.

Các sinh viên ngẩng đầu, nhìn ánh sáng lấp lánh trên đỉnh, đều cảm thấy hiệu trưởng kiếm được thần tài ư? Cũng quá tráng lệ rồi.

Mew nhìn hồi lâu, cúi đầu nhìn tới cuối tờ quảng cáo, có viết rõ ràng - Tập đoàn Jongcheveevat thị hân hạnh tài trợ.

Gulf cùng Mew đều cảm giác mồ hôi đổ sau gáy, anh hai dư tiền tới nỗi quăng như rác luôn sao?

MC lần này là Trần Hi và Lưu Manh, hai người đứng trên sân khấu, thoạt nhìn rất xứng, Gulf gác chân hớn hở nhìn, Mew vẫn ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn kia...

Tuy rằng thị lực của hắn đã vượt qua người bình thường, nhưng muốn nhìn hình ảnh phản xạ từ bên trong camera là không thể, Mã Hán và Eleven có kính ngắm thì khác. Nhưng mà... nếu chịu khó nhìn kỹ, vẫn có thể theo quang ảnh khác nhau nhận ra điểm khác biệt. Sau khi nhìn vài lần, Mew liền thích ứng, những người ngồi bên dưới rõ ràng luôn nhìn về phía trước, trên đó phản chiếu hình ảnh màu đen, một khi ngẩng đầu, sẽ có điểm nhạt hơi chớp. Nếu thường xuyên ngẩng đầu... Nghĩa là người đó có vấn đề.

Mew đang nhìn, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống - Là Chu Dật.

"Anh đẹp trai." Chu Dật khều khều bả vai Mew, "Anh mà ngẩng đầu nữa là sẽ ảnh hưởng cục diện đó!"

Mew không rõ, xoay đầu nhìn hắn.

"Anh có cảm thấy có mấy ánh sáng chớp chớp không?" Chu Dật nói, "Mấy nữ sinh đằng sau đang thi nhau chụp hình anh đó anh hai, đừng nhìn nữa!" Chu Dật bất đắc dĩ.

Gulf vươn tay đè đầu Mew, "Ngoan! Giấu mặt đi đừng để người ta chụp nữa!"

Mew không nói gì, nhìn Gulf.

Gulf cho hắn xem đồng hồ, "Trời ơi, cả tiếng nữa mới tới chúng ta."

Mew ngẩn người, kịch bản hắn còn chưa đọc.

Trên sân khấu bây giờ đang có tiết mục ca hát, Trần Lộ chạy xuống, hỏi Gulf và Mew, "Thuộc lời thoại chưa?"

Gulf ra dấu OK, Trần Lộ lại nhìn Mew, nơm nớp lo sợ hỏi, "Kịch bản có phải viết không hay?"

Mew rất muốn gật đầu, nhưng mà bị Gulf nhéo một cái, vì vậy từ yes bên miệng liền đổi thành no, nhưng mà nếu mở miệng nói vài câu an ủi thì rất khó, dù sao Mew cũng không mắng nữ sinh kia nữa.

"Hay là vầy đi." Trần Lộ nói, "Lát nữa nếu cậu không thuộc, vậy cứ tự do phát huy."

Mew ngẩn người, "Tự do phát huy cũng được?"

"Đúng vậy!" Trần Lộ gật đầu, "Cậu cảm thấy rất buồn nôn thì diễn khốc một chút cũng được, cậu diễn sát thủ mà, càng khốc thì càng ok!"

Mew nhíu mày, cảm thấy có thể chấp nhận, nhét kịch bản sang một bên, "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Trần Lộ vui mừng chạy đi, Mew nhún vai với Gulf - Ít nhất khỏi cần học thoại.

Gulf vuốt cằm, "Cậu không học thoại đối đáp với tôi, vậy tôi chịu thiệt rồi?"

Mew vươn tay, gác lên lưng ghế Gulf, nhẹ nhàng xoa mi tâm, nói với hắn, "Mild có âm mưu gì không vậy, sao tôi cảm thấy hình vẽ trên sân khấu cứ thay đổi, rất có quy luật."

Gulf ngẩn người, ngẩng đầu lên liền thấy, hơi nhíu mày, xoay đầu nhìn Mild.

Mild ngồi cách đó không xa nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, giống như chào hỏi, có vẻ còn cười khẽ.

Mew hỏi, "Chú ta động tay động chân?"

Gulf gật đầu, "Chúng ta thật sự không hề đoán sai, không quậy banh không phải Mild!"(ʘ言ʘ╬)

"Chú ta muốn làm gì?" Mew nhíu mày.

"Ám thị mọi người ngồi yên, không được nhúc nhích." Gulf bĩu môi, "Khó trách không cần sợ lát nữa gây ra nhiễu loạn."

Mew không biết nói gì - Đây là phương pháp phòng bị việc hỗn loạn đạp lên nhau?

"Cậu xác định cứ như vậy sẽ không sao?" Mew cảm thấy rất lo lắng.

Gulf ngẩng mặt nhìn hắn, "Chẳng phải cậu không sao à? Thể chất mỗi người không giống nhau, thứ này chỉ có thể đối phó với một số thiếu nam thiếu nữ không có tâm trí, nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?" Mew sốt ruột, "Mèo nhỏ, nói hết đi!"

"Bản năng của con người không thể thay đổi, người được huấn luyện thường xuyên, bản năng đề cao cảnh giác sẽ càng cao." Gulf nói, "Ví dụ như một người thường xuyên vận động, phản ứng sẽ nhạy hơn, là một sát thủ, ý chí so với người bình thường kiên cường hơn, năng lực chống cự cũng cao hơn, năng lực chống lại quấy nhiễu cũng trội hơn người thường, cho nên..."

"Sát thủ sẽ phát hiện ra?"

"Chậc chậc, đám sát thủ không phải nhà tâm lý học đâu honey, hơn nữa cái này là do Mild bố trí, ngoại trừ tôi ra sẽ không có ai phát hiện." Gulf tràn đầy tự tin chậc chậc hai tiếng, "Khủng long bị đâm, một tiếng sau nó mới thấy đau, chờ đám người kia phát hiện mình bị tính kế, phỏng chừng Mild đã đem họ đi bán rồi."
¯\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯

Gulf nói xong, thấy Mew nhìn mình, tựa hồ có chỗ không hiểu.

Gulf nhíu mày, Mew tự nhiên ngốc hả? Liền hỏi, "Không hiểu câu nào?"

"Câu đầu tiên." Mew không do dự trả lời.

"Cái này là do Mild..."

"Câu trước nữa!"

"Đám sát thủ không phải nhà tâm lý học đâu honey!" Gulf cười.

"Bỏ hết đống râu ria ở đầu, giữ lại từ cuối." Mew cũng cười, "Cái đó nghe không rõ!"

Gulf vươn ngón tay chọt chọt xương sườn Mew, "Honey!"

Mew mặt mày hớn hở.

Chu Dật bội phục nhìn hai người, tâm nói, giờ phút này còn có tâm trí liếc mắt đưa tình? Tình cảm rất tốt, vậy chắc nhạy cảm lắm?

Bây giờ là tiết mục ảo thuật của Krist,Gulf xoay đầu lại, không thấy Singto đâu... Cái này lạ nha, Tiểu Krist diễn ảo thuật, tại sao Singto lại không ở dưới xem?

Đang nghi hoặc, chỉ thấy Krist bước lên sân khấu, đằng sau là "trợ lý", cầm nón giúp hắn.

Gulf nheo mắt lại, "Tôi thấy kì này Krist nổi chắc rồi!"

Mew không nói gì, Singto lên làm trợ lý cho Krist, quả nhiên, sau khi Krist biến mất, cả hội trường đều oanh động.

Gulf vừa vỗ tay vừa lắc đầu, "Làm quá mức nha, chơi kì quá nha!"

Mew buồn cười, "Cậu kích động quá làm gì?"

"Vở kịch của chúng ta lỡ bị thua thì sao? Điểm sẽ bị trừ đó, không công bằng, Singto là dân chuyên nghiệp!" Gulf kháng nghị.

Mew không nói gì, "Mèo nhỏ, cậu có phải rất muốn diễn?"

Mew chưa nói xong, hắn đột nhiên tạm dừng.

Hắn xoay đầu nhìn, khẽ nhíu mày, tựa hồ nhận ra điểm khác thường.

"Ê." Gulf vỗ hắn, "Sao vậy?"

Chu Dật cũng nghiêng đầu nhìn, không rõ sao lại thế này?

Mew nhíu mày, "Có thể là nghe lầm."

"Không cần thiết." Gulf chỉ vị trí cách đó không xa.

Mew đảo mắt nhìn, chỉ thấy ở chỗ Mild và Mã Hân bọn họ, Lạc Thiên cũng xoay mặt nhìn, cùng hướng về phía của Mew khi nãy. Khoảng cách của Lạc Thiên so với Mew gần hơn, hơn nữa dựa vào cảm giác mà nói... Lạc Thiên được trời ban khả năng kinh người, lần nào cũng rất chuẩn.

Gulf hỏi Mew, "Nghe thấy tiếng gì vậy?"

Mew nói, "Tiếng súng đã gắn ống giảm thanh."

Gulf chau mày, "Ống giảm thanh... vậy không phải súng ngắm?"

Mew gật đầu, "Vậy không phải Mã Hán bọn họ?"

"... Mã Hán có bắn thì sẽ báo cho cậu một tiếng." Gulf còn chưa nói xong, di động của Mew đột nhiên "Meo~" một tiếng, là Mã Hán nhắn - Ghế 13, hàng 3 từ dưới đếm lên có người bị trúng đạn, là bắn lén, vẫn chưa tìm thấy vị trí bắn.

Gulf và Mew liếc mắt nhìn nhau.

Gulf cầm di động quơ quơ về phía Mild, thuận tiện cho ông một ánh mắt - Sao lại thế này?!

Mild hơi cong khóe miệng, cười xấu xa.

Gulf sửng sốt, Mew chuẩn bị xoay đầu ra sau nhìn, nhưng lại nghe thêm một tiếng "Phốc".

Mew nhíu mày, kéo Gulf ra phía sau sân khấu.

"Chi vậy?" Gulf kinh ngạc.

"Không an toàn." Mew giấu hắn tới chỗ bí mật, di động lại reo lên, là Mã Hán gọi, hắn bắt máy, "Sao lại thế này?"

Mã Hán thấp giọng nói, "Hai người bị bắn đều là sát thủ, tôi và Eleven vừa mới phát hiện, bọn họ không phải đối đầu, dự định làm ký hiệu và gây mê, có thể có người giành nổ súng trước chúng ta. Hơn nữa còn dùng súng lục gắn ống giảm thanh, rất ồn, chúng tôi tìm không ra nơi bắn."

"Đều là sát thủ?" Mew một tay gõ cằm, "Mục tiêu đang ngắm đã bị bắn..."

"Sao vậy?" Gulf hỏi.

Mew nghĩ nghĩ, nói với Mã Hán, "Bắn vào lưng ghế Mild đi."

"Hả?" Mã Hán không hiểu.

"Làm đi." Mew đơn giản phân phó.

"Nga." Mã Hán quả thực nhắm vào lưng ghế Mild, bắn một phát.

Đồng thời chợt nghe một tiếng "Phốc", Mild cả kinh nhảy dựng, chui tọt vào lòng Krist vừa mới về chỗ.

Singto vội vàng kéo hắn qua, Krist nhìn lưng ghế Mild, chỉ thấy bên trên có một viên đạn... Kinh ngạc há to miệng, không đợi Mild lên tiếng, Krist một tay đè ông lại, thuận tiện nhét xuống dưới ghế.

"Á!" Mild bị đè, giãy dụa, Krist dùng chân giữ, còn nói, "Đừng cử động, có người muốn giết chú!"

Mild tức giận nói, "Giết con khỉ, là cái tên họ Jongcheveevat kia chỉnh ta!"

" Jongcheveevat nào?" Krist buồn bực, tâm nói tôi cũng họ Jongcheveevat chứ bộ. Singto bảo hắn thả Mild ra, không cần xen vào, Mild không chết được đâu.

Mild khó khăn giãy ra ngoài, hậm hực đứng lên, kéo tay áo hướng vào hậu trường.

Mew thấy ông, trong lòng hiểu rõ, nói với Mã Hán, "Kính ngắm của cậu bị phá."

"Cái gì?" Mã Hán hơi sửng sốt, kéo kính ngắm ra xem, phát hiện bên trong được trang bị thêm một thiết bị dư thừa - Là trang bị điều khiển, bình thường dùng để chỉ đường bắn.

Hắn nhíu mày nhìn Eleven.

Triệu Hổ bước tới, "Sao vậy?"

"Bị chọc." Mã Hán ném súng, muốn đi tìm Eleven hỏi chuyện, ai ngờ lại nghe một tiếng "Phốc".

Hắn sửng sốt, Triệu Hổ đột nhiên nhào lên kéo hắn nằm xuống mặt đất.

Mã Hán ngẩng đầu, liền thấy Eleven té trên mặt đất, trên vai có máu, mà súng ngắm của hắn cũng bị bắn xuyên qua kính ngắm, thấu kính vỡ vụn.

"Eleven!"

Dù sao cũng là thầy trò, Mã Hán phải qua đó, ai ngờ Eleven lại cầm súng, xoay người bỏ chạy.

"Mã Hán?" Mew vẫn chưa cúp máy, chợt nghe bên kia truyền tới thanh âm kì lạ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Hổ kéo Mã Hán ra sau tấm biển quảng cáo, trốn ở chỗ bí mật, cầm di động, "Đội trưởng, Eleven bị bắn, bây giờ chạy mất rồi."

Mew nhìn Mild.

Mặt Mild không chút thay đổi, chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm, lầm bầm, "Trên đời này chỉ có hai người là có thể bắn trúng Eleven..."

Vừa dứt lời, ở hành lang cách đó không xa, truyền tới tiếng nói chuyện, "Không phải tôi."

Mọi người xoay đầu lại, là Boat.

Mild nở nụ cười, "Ố? Xem ra tình hình đang phát triển theo chiều hướng thú vị nha."

Boat nhìn trái nhìn phải, hơi nhướn mày, "Chẳng lẽ..."

Mild ngẩng mặt, cười nói, "Phản ứng rất nhanh, nhưng mà ta đã sớm có chuẩn bị." Nói xong, ông lấy bộ đàm ra, nói với đầu bên kia, "Chuẩn bị xong chưa?"

Bên kia liền truyền tới thanh âm của cặp song sinh, "Ok."

Mild vươn ba ngón tay, giống như đếm ngược.

Vừa lúc đó, Mã Hán trên lầu nhận được một cuộc điện thoại, hắn bắt máy, một thanh âm xa lạ truyền tới, "Tiếp tục đi, nếu không tôi sẽ nổ súng."

Mã Hán sửng sốt, "Ai vậy?"

"Tôi cho cậu ba giây, bắn một sát thủ... Một... Hai..."

"Chờ chút!"

"Tôi đang nhắm một cô gái ngồi giữa hàng mười hai, vị trí thứ bảy, cậu không tìm người khác, tôi sẽ bắn đó."

Mã Hán cảm thấy lỗ tai ong ong, vị trí kia là Mã Hân...

"Vậy, ba..."

Ngay lúc người nọ "Ba" một tiếng, nguồn điện đột nhiên cắt đứt, xung quanh một mảng im lặng.

Các sinh viên đều sửng sốt, sau đó bắt đầu xôn xao, châu đầu vào nhau to nhỏ - Cúp điện ư?

"Khụ khụ." Mild lấy ra một cái loa phóng thanh, "Mọi người không cần khẩn trương, không phải cúp điện, chúng ta đã đóng tiền điện rồi."

Mild vừa nói xong, mọi người đều cười vang.

Gulf cau mày, giữa bóng tối chỉ có thể nhận ra hình dáng của Mild, hắn nói nhỏ với Mew, "Ổng lấy cái loa ở đâu ra vậy? Biến ra hả?"

Mew đỡ trán, hắn muốn cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện, cảm thấy hình như đã xem nhẹ cái gì rồi.

Mild cầm loa phóng thanh tựa hồ muốn lên sân khấu, Mew và Gulf vội vàng ngăn lại, "Chú muốn làm gì?"

Mild cười, vỗ vỗ hai người, "Cho hai đứa xem trò vui." Nói xong, bước lên sân khấu.

Mew và Gulf xoay đầu lại, liền nhìn thấy Boat bước tới bên cạnh, trên tay cầm súng ngắm.

Mà lúc này, ai cũng không để ý, vị trí bên cạnh Krist đột nhiên trống không, không biết Singto đã đi đâu rồi.

Mew cảm thấy Boat đưa cái gì đó cho hắn, khó hiểu.

"Có một người nhất định phải bắt." Boat nói vào tai hắn, "Hãy cho tôi thấy huyết thống của Jongcheveevat gia tới đời cậu vẫn chưa hề suy giảm."

Gulf đứng bên cạnh bọn họ, bỗng nhiên nhận ra - Đây chính là màn Mild đã chuẩn bị rất xuất sắc, tất cả diễn viên chính thật ra chỉ là diễn viên quần chúng, mà tất cả diễn viên quần chúng lại bất tri bất giác trở thành diễn viên chính. Vị trí của con mồi và thợ săn sẽ luôn luôn thay đổi, một khi chưa trúng đạn, ai cũng không biết, rốt cuộc mình là thợ săn hay chính là con mồi.

CHUYỂN VER
Bản Gốc : SCI Mê Án Tập

➩Bản chuyển thể đã có sự cho phép của Tác Giả dịch SCI!

⇢Không tự ý mang Bản Chuyển Thể đi bất cứ đâu,nơi nào! khi chưa xin phép với TG Chuyển Ver

⇢ Không nói năng hay nói xấu về NV trong chuyện!

⇢ Bản Chuyển Thể giống bản gốc 98%

⇢ 2% còn lại TG Chuyển Ver chuyển ý lại!

➩ Bản gốc của Bạn Trung Quốc nên Bản Chuyển Ver không hoàn toàn là Quốc Gia của NV trong Bản Chuyển Ver!

➩ Ý Nào trong Bản Chuyển Ver bạn không hiểu có thể hỏi,Không buôn lời xấu với Ý Nghĩa của bản Chuyển Ver!

➩ Có lỗi trong Chuyển Ver thì hãy báo cho Ta,để ta chỉnh sửa lại!

⇢➩ Cảm Ơn vì đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com