Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Xuyên không

"Park Jimin, lấy giúp ta cái gáo"

"Park Jimin, phụ ta với"

"Park Jimin..."

Ôi trời, công tử nhà họ Park bận rộn thế là cùng, chả là hôm nay có tiệc ăn mừng chiến công đầu của các võ sĩ, cư nhiên sẽ tổ chức thật hoành tráng.

Park công tử khoác lên bộ hanbok hồng phớt, nhẹ nhàng nhưng lịch sự. Hôm nay sẽ có sự hiện diện của các tướng sĩ lớn trong làng, cư nhiên phải thật chuẩn mực.

...

Mãi cũng tới giờ tiệc tàn, em mệt mỏi tựa vào gốc cây cạnh hồ. Mân mê các nhành hoa vừa kiếm được, chốc chốc lại thẫn thờ suy nghĩ...

"Park công tử có vẻ rất thích hoa?"

Em giật mình quay lại, nhìn người trước mặt mà bàng hoàng, đầu em nhói lên một chốc. Vị tướng sĩ này vừa lạ mà cũng vừa quen...

Cảm thấy nên cư xử đúng mực, em liền mỉm cười gật đầu.

"Liệu có được hay không, nếu cùng ta nói chuyện?"

...

Khí trời về đêm dịu nhẹ, phảng phất mùi hoa cúc em đang cầm, cả hai im lặng hồi lâu, vị tướng sĩ kia liền lên tiếng.

"Ta tên Kim Taehyung, tướng sĩ quân triều đình, về làng để nhận nhiệm vụ"

"Ta là Park Jimin, công tử của gia tộc Park"

Cả không gian như chìm vào trong mộng mị, xung quanh màn đêm bao trùm, chắc hẳn đã trễ lắm rồi...

"Park công tử, đã không còn sớm, người không định nghỉ ngơi?"

"Ta muốn ngắm đêm thanh, ngươi nếu mệt có thể ly khai sớm"

"Ta ở đây cốt yếu muốn nói chuyện với người"

Đôi mắt em, cả bầu trời thương nhớ, chẳng hiểu sao người trước mặt hắn bây giờ mang vẻ đẹp man mác buồn, muốn hỏi, điều gì làm em sầu sao?

Người ở đây, cảnh ở đây, tim hắn đập liên hồi.

"Người có phải hay không, đang lo lắng?"

"Lo lắng? Lo lắng vì điều gì?"

"Vì đêm thanh, vì hoa cúc, vì vẻ đẹp tựa trăng cao?"

"Tướng sĩ cũng thật khéo ăn nói, tiếc là ta đang thấy, một chút nhung nhớ..."

"Phải chăng người đang thầm thương trộm nhớ vị nào ngoài kia?"

"Ồ, không...ta nhung nhớ cảnh vật"

Kim Taehyung thấy được, tấm chân tình nơi em, nhưng không rõ là dành cho ai, hắn tự hỏi, là ai khiến người cao quý như em để mắt tới? Là ai khiến em trầm lặng vậy?

Hắn và em nói chuyện, trời bắt đầu nổi gió, hắn khuyên em nghỉ ngơi, trước khi đi còn hứa

"Mai ta sẽ cùng người nói chuyện, giờ đã trễ, người nên về đi thôi..."

"Đêm an, Taehyung"

"Đêm an, công tử"

Hắn dạo bước quanh hồ, thoáng lại mỉm cười khi nhớ lại hình bóng em, hắn có cảm giác, hắn và em có mối liên kết vô hình mà chính bản thân hắn không xác định được. Nỗi lòng trong hắn gợn sóng, buộc hắn phải rung động trước em, vị công tử lần đầu gặp gỡ...

Chợt hắn thấy một bó cúc trắng ven hồ, hệt như bó khi nãy em cầm trong tay, hắn nhặt lên và tiếp tục dạo quanh, chốc chốc lại thấy vài bó cúc, trắng, vàng, tím đủ cả. Hắn đem về và đặt ngay ngắn cạnh giường.

...

Đêm nay hắn mơ, giấc mơ lạ lắm, nhưng hắn phân vân không xác định được giấc mơ ấy là gì...là mơ hay tựa như thước phim chạy dọc tâm trí hắn. Hắn mơ thấy em và hắn ở cùng nhau, hắn mơ em trao cho hắn những cái ôm buổi sáng, hắn mơ em và hắn hạnh phúc đến nhường nào

Nhưng rồi hắn thấy em, thấy em lìa đời vào đêm mưa gió, hắn điên cuồng gào thét, hắn đau xé tâm can.

Rồi hắn choàng tỉnh, lạ thật, hắn vừa thấy gì vậy? Mọi thứ dường như tân tiến hơn, nhưng hắn lại không thấy nó lạ lẫm, ngược lại còn rất quen thuộc.

Mồ hôi hắn túa ra, hắn là tướng sĩ, bôn ba khắp mặt trận, máu me bê bết không phải chuyện lạ, cư nhiên nhìn thấy em như vậy, hắn kiềm lòng không nổi.

...

Em hôm nay tươi tắn hẳn, dạo bước quanh khuôn viên làng, tìm kiếm những bó cúc trắng tươi. Hôm nay phụ mẫu lên đình có việc, cư nhiên em phải ra chợ thay.

Không khí ở chợ đúng là khác hẳn không khí trong làng, đông đúc và náo nhiệt. Em lại không thích thế, em muốn yên tĩnh và trầm lặng hơn.

Đứng trước sạp thịt tươi, vội xem xét và mua một lạng. Gì chứ kĩ năng đi chợ của Park công tử có thừa nhé!

Sau khi mua xong, lúc định ly khai liền chú ý đến sạp hoa đầu cổng, em ghé vào một lát

"Ồ...nay Park công tử đi chợ đấy à?"

Cả làng này ai chả biết em, nhưng mà có vẻ thân nhất là tỷ tỷ bán hoa - Han Min Ah. Cô nàng thân thiện này là hoa khôi của làng nên việc cả hai thân nhau bị đem ra bàn tán khá nhiều. Chủ yếu là ghép đôi em với tỷ tỷ ấy, trai tài gái sắc, theo quan niệm dân làng là vậy!

Nhưng mà thực em không có cảm giác với thiếu nữ, nói đúng hơn là phái nữ. Em cũng không biết, tiên nữ như Min Ah cũng chỉ dừng lại ở mức tỷ đệ. Cơ mà tỷ ấy quý em lắm, thương em như ruột thịt.

"Phụ mẫu lên đình rồi, ta phải lên chợ thay, sẵn tạt ngang qua đây cốt yếu muốn hỏi, hoa cúc còn hay đã hết?"

"Hoa cúc vừa héo hôm nay, ngày mai sẽ có, đệ có muốn đi dạo cùng ta không?"

"Ta sao dám từ chối?"

...

Em và tỷ dạo ở phía chân núi, nơi này có nhiều hoa dại cỏ non, cốt yếu là để tỷ tỷ đem về bán.

Về đến đầu làng liền nghe tiếng xôn xao của người dân, Min Ah tò mò kéo em đến bảng thông báo.

Thông báo
Đất nước lâm nguy
Báu vật quốc gia vừa mất
Cốt muốn tướng quân hỗ trợ
Triều đình ban lệnh
Dân làng đáp ứng!

Vừa thắng chiến công đầu không lâu, nay lại phải đi tìm báu vật quốc gia, người dân buộc phải đáp ứng lương thực cho quân triều đình. Các tướng sĩ lớn đều đang tụ họp ở đây, định sau ăn mừng chiến công đầu sẽ được đoàn tụ gia đình, cư nhiên phải tiếp tục lên đường.

"Park công tử, nói xem, có phải báu vật này sẽ rất khó tìm không?"

"Tỷ tỷ, đừng xằng bậy, tướng triều đình đều rất giỏi, không thể chịu khuất phục được"

"Đệ đệ hãy nhìn xem, quân triều đình mọi năm không đột ngột thông báo, lần này e là gấp rút lắm rồi"

Thẫn thờ một lúc, ai về nhà nấy, Park Jimin lòng nhộn nhạo từng cơn, phụ mẫu vẫn chưa về, chắc đang họp triều đình đến khi xong trận, em buồn chán đi hóng gió, dạo quanh nơi hồ nước tĩnh lặng.

Ồ, người em muốn gặp cũng đang ở đây?

"Công tử"

"Ngươi sao còn ở đây? Quân triều đình bị triệu tập rồi cơ mà?"

"Ta đã cố tình thu thập chỗ hoa này, để dành tặng cho người"

"Ngươi...cảm ơn, nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta, chẳng phải quân triều đình..."

"Ta ở đây cốt muốn chào tạm biệt, tối nay sẽ lên đường, chỉ muốn nói, khi ta về sẽ cùng nhau nói chuyện, có được không?"

"Lên đường bình an, ta chờ ngươi"

Em nhận lấy số hoa, nhìn bóng lưng khuất dần của Kim Taehyung mà cảm thấy thiếu thốn. Chôn chân một hồi lâu, cũng đến lúc về nhà. Đêm nay em lại cô đơn rồi!



*lấy cảm hứng từ ep145 run BTS!*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com