Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15 - " Chúng ta sẽ ra nước ngoài "

Byungchan sáng hôm sau vì khóc đến sưng cả mắt, thành ra bị sụt mí. Cậu nhét sách vở vào balo rồi đi xuống nhà

- Vào ăn sáng - Han Seungwoo nhìn thấy cậu đi từ trên xuống thì cất điện thoại sang một bên rồi đứng dậy

- Không đói

Cậu nói rồi đi thẳng một mạch ra ngoài, không thèm nhìn anh một cái. Seungwoo nhìn cậu, chắc chắn sẽ giận chuyện hỏng điện thoại, nhưng cũng không vì vậy mà xiêu lòng

Anh đi thẳng về phía cậu lôi cổ áo vào trong phòng bếp rồi đặt cậu xuống ghế

- Không đói. - Cậu vẫn kiên quyết nói

- Em không đói, vậy tôi sẽ ăn em

Byungchan nhìn anh một cái, rồi cũng chịu cầm đũa lên gắp ăn. Choi Byungchan cậu khi xưa không có khái niệm ăn sáng, nhưng từ lúc bị tóm về đây, bữa sáng lại là bữa không thể thiếu, ngày nào cũng được ăn đầy đủ, đến giờ cũng phải tăng được vài kilogram

- Giận sao? - Anh thong thả vừa gắp ăn vừa hỏi

- Không

Cậu đùng đằng trả lời rồi gắp ăn một miếng lớn bỏ vào miệng rồi nhanh chóng đứng dậy

- Ngồi xuống!

Byungchan nén nỗi tức giận lại, vẫn kiên trì ngồi xuống đợi người kia hoàn thành bữa sáng rồi mới đứng dậy xách cặp đi ra ngoài. Cậu chui vào trong xe ngồi, hôm nay còn ngồi đằng sau, nhất quyết bị anh lôi lên vẫn nắm lấy thành ghế đằng sau, miệng thì hét toáng lên. Han Seungwoo nhìn mà bất lực, đành để cậu ngồi sau, còn mình thì về ghế lái xe đưa cậu đến trường

- Hôm nay tốt nhất là..

Anh nói, lúc này xe đang dừng ở cổng sau trường học. Vừa quay ra liền thấy cậu biến mất, quay ra ngoài thì thấy Choi Byungchan đang bình tĩnh đi vào trường. Han Seungwoo nhìn cửa xe, chắc chắn dọc đường cậu để hé mở cửa xe, thành ra anh có khóa cũng như không. Xe vừa dừng được nửa, Byungchan đã nhảy xổ ra ngoài rồi đi vào trường, để lại cho Han Seungwoo một cục tức giận ở trong này

- Em được lắm Choi Byungchan

Han Seungwoo nuốt cơn tức vào trong rồi lái xe bỏ đi. Toàn bộ được thu vào mắt Jo Seungyoun. Hắn đoán không sai, chắc chắn cậu đang có chuyện gì đó với người này, chỉ vẫn chưa biết được đó là ai

Hắn chạy theo sau cậu, vỗ vai cậu rồi bản thân lại đi ở bên cạnh. Byungchan theo phản xạ nhìn ra đằng sau, không thấy ai, quay người lại liền bị Jo Seungyoun dọa cho giật mình, còn đứng lại ôm tim một lúc

- Jo Seungyoun, tôi mới sống được có 20 năm à..

- Hôm qua cậu đi đâu, tôi gọi liền không được

Byungchan bỗng nhớ lại chuyện hôm qua, rồi lại buồn một cục. Seungyoun lúc này mới để ý mắt cậu đang sưng lên, cả đôi mắt hai mí của cậu cũng bị mất một bên liền nghĩ cái gì đấy, nhưng lại không nói

- Hôm qua có việc gấp nên về trước - Cậu nói

- Việc gì mà gấp vậy chứ?

- Ở chỗ làm thôi, không có gì đâu

Đôi môi giật giật, con ngươi lay chuyển, Jo Seungyoun liền nhanh chóng kết luận cậu đang nói dối. Hôm qua hắn còn đi tới căn hộ nhỏ của cậu, bước vào không thấy người, điều hắn còn hoảng hơn cả là không chỉ người mà đồ đạc, sách vở, quần áo đều trống trơn. Nhìn qua kệ sách hay hộc tủ còn có bụi nhẵn, chứng tỏ cậu đã bỏ đi từ lâu rồi. Jo Seungyoun quay đầu đi tới WXO, tìm mãi đám người làm cùng Byungchan mới nghe tin cậu đã nghỉ việc được hai tuần nay rồi. Cộng thêm với chiếc xe mà cậu đi xuống vừa nãy, hắn liền kết luận cậu có tình ý với người nào đó nhưng lại một mực giấu hắn

---

Byungchan sau giờ học vẫn là ở lại thư viện cho đến khi mọi người, đặc biệt là Jo Seungyoun về hết mới dọn đồ xách cặp rời khỏi lớp.

Cậu đi theo cửa sau, ngó nghiêng xung quanh, xác định không có ai mới yên tâm bước đến chiếc xe Bentley màu đen kia. Cậu dùng sức mở cánh cửa đằng sau nhưng không thành, đành thui thủi leo lên ghế trước, tránh trường hợp cãi vã người khác sẽ nhìn thấy

- Chào - Han Seungwoo thấy cậu ngồi vào trong rồi thì nói

Byungchan không đáp lại, cậu thắt dây an toàn vào, rồi một mực chú tâm vào quyển sách Triết học đặt trên đùi. Han Seungwoo không tức giận, anh với tay ở đằng sau một hộp đồ rồi đặt trước mặt cậu

- Cái gì đây?

Byungchan hỏi, Han Seungwoo nhún vai. Cậu đành phải mở hộp ra xem. Là điện thoại. Byungchan nhấc nó ra khỏi rồi ngắm nhìn một chút, điện thoại gì mà phải dài gần bằng cả mặt cậu, đằng sau lại có tận 3 cái camera hình tam giác, nhìn trông lạ đời thật đấy. Cậu đặt nó xuống rồi đóng hộp lại để trên kệ ô tô

- Không cảm ơn sao? - Anh nhìn

- Sao tôi phải cảm ơn trong khi đó là nghĩa vụ của anh?

Han Seungwoo trầm mặc. Anh có chút ngạc nhiên, cậu thật sự là không có phản ứng gì sao? Chiếc máy này là mẫu mới nhất, do chính tay anh chọn cho cậu, vậy mà một chút phản ứng gì đó cũng không thấy đâu là sao?

Chiếc xe dừng trước cổng nhà, Byungchan mở cửa xe định đi xuống liền bị anh kéo lại

- Sao?

- Em quên thứ này

Anh cầm hộp đựng điện thoại bên trong giơ lên. Byungchan đón lấy nó rồi cũng chịu xuống xe đi vào trong, cậu vốn là không định nhận thứ này, nhưng nếu anh đã có tâm đền thì cậu đây cũng nên có tâm nhận vậy

--

Tối đến, Byungchan đến 10 giờ tối vẫn đang loay hoay với đống bài tập trên bàn học thì cánh cửa bật mở. Han Seungwoo đi vào trong, đứng cạnh bàn học nhìn Choi Byungchan với quyển nháp đầy vết gạch xóa. Byungchan cảm thấy có hơi người thì quay ra đằng sau, quả nhiên đập phải bóng dáng to lớn của anh. Cậu rùng lên một cái, anh là người hay ma mà vào không phát ra tiếng động vậy? Han Seungwoo thấy bé con quay ra nhìn mình thì lấy tay xoay đầu cậu lại rồi đẩy nó xuống, vẫn là về tư thế cũ

- Lấy số này cộng vào

Byungchan khó hiểu quay sang nhìn anh, anh tay chỉ vào con số trên đề bài, nhếch mắt về phía quyển vở, cậu hiểu ý liền cầm bút tính toán theo lời anh

- Gộp cả bộ này.. nhân với số..:L!$:{

Choi Byungchan hoa mắt chóng mặt làm theo lời anh, tay bấm máy tay cầm bút một thoáng rồi cũng xong bài. Cậu thở hắt một hơi, cuối cùng cũng xong nổi một bài, rồi tự vả tai sao năm xưa không cố gắng học một chút để đậu được khoa Triết chứ?!

Cậu nghĩ ngợi cái gì đó, rồi lật loẹt xoẹt quyển sách

- Bài này.. Bài này.. Giải hết cho tôi đi

Han Seungwoo thở dài, nhưng vẫn là ngồi lại giảng bài cho cậu. Anh chỉ từng bước chậm rãi, anh giảng đến đâu, cậu ghi lại đến đấy. Một tiếng đồng hồ sau, cả quyển vở của cậu đều chi chít chữ. Hoàn thành đống bài tập nát óc kia, Byungchan thở một hơi dài rồi vứt cây bút trên bàn, bản thân thì ngửa đầu ra sau ghế, ngay lập tức chạm phải sống mũi cao của anh.

Han Seungwoo không thay đổi tư thế, hai người hiện giờ là khoảng cách mũi chạm mũi, hơi thở đều đều phả vào đối phương. Cậu lay động con ngươi, định thần lại rồi ngồi phắt dậy

- Xong rồi, anh về phòng trước đi

- Nghỉ ngơi sớm

Anh nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng. Byungchan lúc này mới ôm tim, mặt thì nóng lên, trong lòng không ngừng trấn an bản thân bình tĩnh lại

Han Seungwoo lại một lần nữa mở cửa phòng ra, lại làm cho bé con lần nữa trái tim yếu ớt muốn nhảy ra ngoài. Anh đi tới, đặt thứ gì đó trên bàn học cậu

- Thưởng cho em

Anh nói. Cậu theo phản xạ nhìn theo vào. Giống như một quyển sổ nhỏ, ngoài bìa ghi chữ hộ chiếu

- Cái này để làm gì vậy? - Byungchan nhìn anh, cậu là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này

- Sáng mai chúng ta sẽ ra nước ngoài

Byungchan giây trước bình tĩnh truyền câu anh nói vào bộ nhớ, giây sau giãy nảy lên nhìn anh

- RA NƯỚC NGOÀI?!!! - Cậu nói lớn, thứ này chưa từng xuất hiện trong từ điển của cậu

Anh gật đầu, Byungchan cầm hộ chiếu lên rồi mở ra, quả thật là tên và ảnh thẻ của cậu. Là anh làm ư? Lúc nào chứ?

- Anh không lừa tôi chứ? - Byungchan nheo mắt nhìn anh, đáy mắt anh vẫn không thay đổi

- Chúng ta sẽ đi Hồng Kông

#stanX1andHanSeungWoo
#ProtectX1

#vote

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com