Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 75 - Lời tuyên thệ

Byungchan tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dai dẳng. Hai rưỡi sáng. Cậu mới chợp mắt ngủ được chưa đầy hai tiếng. Cậu mơ thấy ác mộng, ngay đúng ngày chuẩn bị diễn ra đám cưới của mình.

Cậu mơ thấy cậu cùng Cho Seungyoun tiến hành hôn lễ. Han Seungwoo không xuất hiện, thay vào đó là đoạn video được đăng tải lên phông nền trắng mướt của buổi tiệc. Toàn bộ âm thanh, hình ảnh đều được hiện lên những cái gì chau chuốt, tỉ mỉ nhất.

Cậu sợ hãi, Han Seungwoo đắc ý. Seungyoun thì càng thất vọng đến đáng sợ. Hắn ra tay đánh em, chửi bới em vì làm ô uế gia đình hắn. Han Seungwoo thì bỏ đi sau những chiến tích hắn để lại, cả vết nhơ trên người cậu cũng không được làm sạch.

Đến cuối cùng chỉ còn lại cậu, và sự nhục nhã.

Byungchan mở màn hình điện thoại lên. Han Seungwoo không nhắn tin hay gọi điện làm phiền cậu. Chí ít cậu nghĩ rằng ngày trọng đại như vậy anh cũng phải dọa nạt cậu lần cuối chứ? Trong đầu cậu càng nghĩ càng lo, sóng yên biển lặng là báo hiệu cho cơn giông lớn. Han Seungwoo không phải người dễ đoán, cậu nghĩ có lẽ anh đang chuẩn bị ' món quà lớn ' cho ngày lễ này rồi.

Không được, cậu không được để chuyện này xảy ra. Cậu mở điện thoại lên, vò đầu bứt tai trước sự lựa chọn có hoặc không gọi điện vào số của anh. Cậu muốn nghe giọng anh. Ít nhất là lúc này đừng để cậu ngồi yên suy nghĩ một mình, không cậu sẽ phát điên mất.

Điện thoại rung lên một cuộc gọi. Quả nhiên, là của Seungyoun. Cậu lấy lại bình tĩnh, ho khạc vài tiếng rồi lấy dũng khí bắt máy.

' Byungchanie chưa ngủ sao? '

' Anh cũng chưa ngủ phải không? '

' Anh ngủ không được, có lẽ do hồi hộp quá. Vì hôm nay là đám cưới của chúng ta rồi '

Hai từ ' đám cưới ' đánh thức lý trí của Byungchan, càng làm cậu cảm thấy có gì đó chột dạ. Hình như bên kia cũng cảm nhận được điều đó, rồi cho là cậu hồi hộp, ra sức an ủi cậu bớt lo. Byungchan cũng đỡ đi ít nhiều, khuyên hắn đi ngủ rồi cũng tắt máy, một mình trằn trọc đến sáng hôm sau.

oOo

Quả nhiên là một buổi sáng mệt mỏi khi lão quản gia đã đến gõ cửa phòng cậu khi mặt trời còn chưa ló rạng hẳn. Cậu phải đem gương mặt gấu trúc ra ngoài từ sớm để đến nhà lễ trước. Vì theo phong tục, trước khi diễn ra đám cưới, hai bên không được phép gặp mặt nhau, nên cậu đành phải đến để chuẩn bị trước Seungyoun.

Byungchan lúc này đã trong bộ y phục trắng tinh được đính vài sợi kim tuyến ở ngực trái cùng bông hoa nhài trắng nằm gọn cùng chỗ. Cậu đeo chiếc nơ trắng nghiêm chỉnh, quay đi quay lại trước gương lớn trong phòng thay đồ. Thời gian thấm thoát trôi qua cũng đến ngày tổ chức hôn lễ của cậu và Cho Seungyoun. Hồi hộp có, lo lắng có, hạnh phúc... chắc là không có.

Cậu thở dài không biết đã bao nhiêu lần trong ngày, cho đến giờ vẫn không phút nào đỡ thấp thỏm trong lòng. Cậu không biết làm thế nào nữa, chỉ đành để cho thời gian quyết định, dần dà cuối cùng sự lựa chọn duy nhất vẫn chỉ là cùng hắn tổ chức hôn lễ, nhanh nhất có thể trước khi Han Seungwoo kịp ra tay động thủ.

Nhưng người tính không bằng trời tính, nhất gì Han Seungwoo còn là người điều khiển trò chơi, Choi Byungchan chính xác là đang ở thế bị động không thể tự hành động.

Lớp trang điểm cũng đã xong, hầu như vẻ ngoài vốn tươm tất thường ngày nên đã điểm thêm những nét bảnh bao trên gương mặt anh tú của cậu. Byungchan vuốt gọn hai mái dấu phẩy của mình sang hai bên, tìm công việc duy nhất là ngắm mình trong gương để giảm bớt căng thẳng sắp đến nhưng chẳng ăn thua, ngược lại sự lo lắng còn tăng thêm. Cùng là gương mặt này, cùng là con người này, sẽ không thay đổi, nhưng chỉ một lát nữa thôi, thanh danh người này sẽ không còn, gương mặt cùng vóc người còn giữ được không hãy còn nằm ngoài dự đoán.

Thời gian hành lễ gần kề là lúc Byungchan không còn giữ được bình tĩnh. Cậu tắt màn hình điện thoại chỉ điểm 10 giờ sáng rồi đứng lên, hướng cánh cửa gỗ mà đi đến. Nắm núm vặn cửa rồi mở ra. Cậu bị người trước mặt làm cho bất ngờ.

" Anh đến đây làm gì nữa? "

" Không phải em mời tôi đến dự lễ cưới của em sao? "

Han Seungwoo nói, anh giơ ra tấm thiếp mời còn nguyên vẹn mùi hương nhẹ trên tay.

" Sắp đến giờ rồi, phiền anh ra sảnh lớn "

" Tôi đến để cho em cái này "

Anh đưa túi đồ nhỏ ra trước mặt. Byungchan lúc này mới ngước nhìn anh, thập phần sợ hãi không muốn biểu lộ.

" Đây là cái gì? "

" Của hồi môn. Ít nhất trước kia tôi cũng từng nuôi em "

" Anh lấy tư cách gì mà nuôi tôi? "

" Vì em là người của tôi. Dù cho em có lấy Cho Seungyoun, em có gia đình, thậm chí đến khi em chết, em vẫn mãi mãi lừ của tôi "

" Còn nữa.. "

Túi quà từ tay Han Seungwoo lúc nào đã chuyển qua cho cậu. Anh ghé sát tai cậu, thủ thỉ một hai câu khiến cậu trợn trừng mắt rồi lại bỏ đi một cách đắc ý.

" Cậu Choi, bên này "

Người quản gia gọi cậu từ xa, Byungchan nhanh chóng ném túi đồ vào phòng rồi đi theo lão.

" Byungchanie.. "

Cho Seungyoun đã đứng trước cổng lớn từ nãy, khi thấy cậu ra liền không khỏi vui mừng, vì sự xinh đẹp của cậu, và cả hôn lễ sắp đến đây.

" Em thật đẹp "

" Anh cũng vậy "

Cậu đáp cộc lốc. Cho Seungyoun lúc nào cũng mang vẻ điển trai vốn có, hôm nay lại được dặm thêm chút phấn điểm cho gương mặt thêm bảnh bao, chững chạc hơn rất nhiều.

Hắn nắm lấy tay cậu khoác vào tay mình. Cánh cửa lớn mở ra, bài nhạc hùng tráng vang lên. Hắn tay trong tay với cậu, sải bước chân cũng bằng nhau, dần dần tiến vào khán phòng lớn dưới ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người ngồi xung quanh những bàn tiệc lớn.

Cậu đưa mắt liếc xung quanh như phản xạ, chẳng khó khăn gì khi tia đến bóng dáng của Han Seungwoo. Anh đang ngồi ở vị trí dành cho những vị khách quý, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu biết chứ, cậu cảm nhận được nó.

Hai người lúc này đứng trên bục cao, trước vị cha sứ. Lão ta đọc một tràng dài hàng nghìn văn tự về hai con người đang yên vị trên đây, rồi cả một màn giới thiệu đám cưới của hai bên gia đình. Byungchan ánh mắt vẫn hướng về phía Han Seungwoo chờ động tĩnh của anh.

Trái lại anh không phản ứng gì với cái nhìn của cậu. Hai người chỉ nhìn nhau như vậy, Byungchan càng căng thẳng hơn bội phần, nếu không phải đôi tay được che bởi đôi găng màu trắng, có lẽ dòng mồ hôi cùng sự run rẩy đã lộ rõ rồi.

"  Cho Seungyoun, con có đồng ý làm chồng của Choi Byungchan, suốt đời bên cạnh cậu ấy, cùng sinh lão bệnh tử, gian khó hoạn nạn cùng chia sẻ với nhau không? " 

Cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất của buổi tiệc. Cha sứ đọc lời tuyên thệ lớn trước sự có mặt của tất cả mọi người.

" Con đồng ý " 

Cho Seungyoun dõng dạc đáp lại câu hỏi, khiến người bên dưới trầm trồ, quả nhiên có khí thế của một phái đàn ông.

" Còn Choi Byungchan, con có đồng ý làm chồng của Cho Seungyoun, suốt đời bên cạnh cậu ấy, cùng sinh lão bệnh tử, gian khó hoạn nạn cùng chia sẻ với nhau không? "

" Choi Byungchan "

" Byungchan "

Cho Seungyoun huých nhẹ vào tay cậu, khiến cậu bừng tỉnh sau những suy nghĩ vớ vẩn, và đã đến những giây phút quan trọng nhất. Byungchan khẩn trương hơn bao giờ hết, điều đó đều thu vào tầm mắt của Seungyoun. Hắn lo lắng cho cậu, lại nhìn về phía Han Seungwoo, quả nhiên hai người là đang trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng hắn lại nhìn không ra.

" Byungchan, mau lên nào " - Hắn nói nhỏ, có lẽ tiếng nhạc cũng như khoảng cách so với bên dưới chỉ khiến câu nói của hắn chỉ đủ cho hai người nghe.

" Choi Byungchan, con có đồng ý làm chồng của Cho Seungyoun, suốt đời bên cạnh cậu ấy, cùng sinh lão bệnh tử, gian khó hoạn nạn cùng chia sẻ với nhau không? "

Cha sứ đọc lại lời tuyên thệ, sự nhẫn nại dồn nén khó mà bộc phát được hết. Choi Byungchan gương mặt dần biểu lộ rõ ràng sự căng thẳng mà ai ở dưới cũng nhìn thấy. Tiếng xì xào ồn ào bắt đầu vang lên tứ phía thúc giục cậu không được chần chừ nữa, cậu phải kết thúc chuyện này nhanh hơn tất thảy.

" Con.. "

--

Tỉ năm up một lần 🙈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com