Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

120

"Leader. Em xin đại ca. Bình tĩnh đã."

Rầm!!!!!!

Tên quái thú dùng hai tay nâng cả chiếc giường lên lật cho nó đổ xuống rầm, mắt hắn long sòng sọc, miệng rít lên từng tiếng rên đau đớn và uất hận. Hai tay hắn xiết chặt, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt. Thân hình to lớn của hắn như một ngọn núi lửa muốn phun trào và nổ tung tức khắc.

"Đại ca, phải bình tĩnh mới giải quyết được việc."

"Phải đấy ạ."

Lũ tội phạm đứng xung quanh nhưng cách xa tên cầm đầu, đang tìm mọi cách để trấn an hắn. Chưa bao giờ chúng thấy Leader nổi điên đến mức đáng sợ thế này. Chúng không dám một lần nhắc đến cái tên Seiky.

"Đại ca à, nếu muốn chúng ta có thể tìm một thú cưng khác..."

Vài tên quay lại nhìn tên tội phạm không biết ăn nói kia. Còn Leader thì đã nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt muốn tóe lửa, tay với xuống tìm thấy một tấm nan giường bị long ra... crắc – crắc.

Tên tội phạm giơ hai tay:

"Leader! Leader! Em sẽ im... xin... xin anh..."

Tên Leader đang tiến lại với thanh gỗ dài trên tay. Hắn đã tìm được kẻ để trút giận.

"Seiky của tao!!!" – hắn gầm lên.

Hắn cứ thẳng tay đập liên tiếp vào tên tội phạm, đập mạnh và túi bụi cho đến khi tên ấy máu me đầy người, gãy xương vai, đầu dập gần 1/3 và nằm bẹp dưới đất như một con gián bị giẫm. Hắn thoi thóp thở, máu vẫn ngập miệng và mũi thở ra toàn máu đen thẫm.

Tên quái thú vẫn chưa nguôi giận và vẫn muốn giơ tay tiếp tục đánh... Lũ tội phạm không dám can ngăn, chỉ đứng nhìn, im re.

"Sao phải nóng tính thế. Có thù thì nên trả."

Tên quái thú quay phắt lại, hắn vẫn thở hồng hộc. Cô quản gia vừa bước vào với một sự liều lĩnh nhất định.

"Muốn gì?" – một tiếng gầm lên dữ dằn trong hơi thở mạnh.

"Muốn giúp trả thù thôi. Cách tốt nhất là cho cậu cả thấy người con gái của cậu chết một cách khổ sở thế nào. Một mạng đền một mạng."

5h sáng.

"Cậu chủ đi sớm vậy sao?"

"Phải làm xong trước khi bọn chó săn phát hiện ra chiếc ô tô và trước khi cha ta hỏi đến. Nhưng rất nhiều khả năng lũ cớm sẽ theo đuôi ta."

"Cậu chủ phải cẩn thận, nếu không thể đem được về thì thôi, bị bắt sẽ mệt hơn đấy ạ."

"Biết rồi. À, còn chuyện này, ngươi đã thử nghiệm K115 bao nhiêu lần vậy?"

"Phải hơn 10 lần, nhưng em đã gửi ghi chép kết quả lại cho cậu chủ rồi mà."

"Chuyện hôm qua bên khu B khiến ta ngạc nhiên, chưa một lần thử nào cho thấy khẩu K115 tỉa hết tuýp đạn sẽ giải phóng năng lượng nhiệt khổng lồ, đến mức thiêu rụi cả một con trăn."

"Nếu không liên quan đến K115 thì sao ạ?"

"Thì sẽ liên quan đến sự cố ở party!"

Tay quản lí hơi nhíu mày, cố nghĩ xem cậu chủ đang phán đoán chuyện gì. Trong lúc này, Sehun vừa đội chiếc mũ lưỡi trai đen sụp xuống đầu, vừa bước lại phía giường mình.

"Ta sẽ để một nửa cảnh vệ lại, đề phòng chuyện như tối qua. Vậy nên dù chuyện gì thì cũng đừng gọi cho ta, nếu ngươi không muốn ta bị cha trách phạt. Nhưng đến lúc ta về, nàng mà xây xát chỗ nào, ngươi sẽ phải đền tội đấy."

Sehun đang đứng cạnh giường, cúi xuống hôn nhẹ lên làn môi mềm. Jisoo hơi cử động, vùi nửa khuôn mặt xuống chiếc gối êm và dày, ngủ tiếp. Ở cự li gần, Sehun nhìn khuôn mặt ấy không chớp, chợt cười, rồi đứng thẳng dậy, quay người.

"Nhiều nhất phải đi hai ngày, ngươi lo luôn chuyện trong nhà cho ta. Lũ chó hoang ta đã điều thêm người quản thúc rồi, về ta sẽ xử một thể!"

Sehun đưa tay kéo chiếc mũ sụp hơn xuống, bước về phía cửa. Tay quản lí đằng sau cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com