34
12h đêm. Phòng 102.
Màn hình máy tính vẫn sáng, ánh sáng xanh hắt xuống sàn...
Những viên thuốc trắng nằm tung tóe trên nền gỗ, chiếc hộp trong suốt lăn lóc cạnh chân bàn.
Một bàn tay rắn chắc buông lơi, loang màu đỏ... Máu... Nhỏ giọt xuống từ những ngón tay...
Kim Taehyung ngồi dưới sàn, ngay bên dưới chiếc cửa sổ đóng kín, bất động.
Bên kia bức tường, tiếng mưa đêm vẫn vọng về.
Trong phòng, bên bàn máy tính, chiếc MP3 nằm trơ trọi, tai nghe đã rơi ra. Một bản nhạc buồn vẫn vang lên đều, hòa vào tiếng mưa.
Đôi mắt Taehyung nhìn xuống sàn, vô hồn.
Cánh cửa phòng khẽ mở, chút ánh sáng từ đèn tường ngoài hành lang mờ nhạt hắt vào.
Đôi chân trần khe khẽ bước vào...
Giữa bóng tối mờ mịt, hiện lên chiếc váy trắng, mái tóc dài và đôi mắt nâu...
Khoảnh khắc ấy... thời gian như ngừng trôi.
Một khoảng lặng.
"Cô đơn... buồn... lắm... phải không...?"
Taehyung chậm rãi đưa ánh mắt lên... chạm vào đôi mắt nâu ấy...
Ngoài kia, mưa vẫn rơi...
"Tôi gặp em vào một đêm mưa..."
Trái tim tôi giá băng và cô độc.
Tâm hồn tôi trống trải và lạnh lẽo.
Đôi mắt tôi... nhuộm màu của máu...
Em là ai?
Mà làm tan chảy tất cả...
Em đến từ đâu?
Thiên đường...
Hay địa ngục...?
3 năm sau
Ô tô cảnh sát réo còi inh ỏi, đậu trước cổng khu biệt thự.
Hai điều tra viên của cục cảnh sát Fensico bước vào phòng khách. Một người giơ tấm thẻ đeo trước ngực lên.
"Tôi là điều tra viên, mong hai người hợp tác."
Sehun vẫn đọc cuốn tạp chí, chân gác lên bàn, không quan tâm tới cảnh sát thành phố. Minho đẩy người đứng dậy, bước lại phía hai điều tra viên.
"Xin lỗi. Tôi có nghe người thông báo rồi. Nhưng thực sự chúng tôi không hoan nghênh sự có mặt của hai vị... không biết hai vị đến có chuyện gì nghiêm trọng?"
"Không phải tổng thống, không phải quan chức cấp cao mà cần người canh cổng, có phải là điều mà cảnh sát cần lưu tâm không?"
"Tôi muốn biết điều luật nào của quốc gia quy định nhà người dân không được có người bảo vệ? Điều tra viên của cục cảnh sát đến nhà dân để hỏi về chuyện này, có phải là lố bịch lắm không?"
Sehun đang ngồi trên ghế cười khẩy một cái, lẩm bẩm. "Khỏi làm cảnh sát nữa, đi làm người mẫu có khi được nhiều tiền hơn."
Minho hơi quay đầu.
"Anh cả. Nghiêm túc chút đi."
Nữ điều tra viên có vẻ khó chịu, liền sẵng giọng.
"Vậy tôi sẽ không vòng vo nữa. Tôi đến để lục soát khu biệt thự này. Chúng tôi nghi ngờ khu biệt thự có tàng trữ hàng trắng và vũ khí. Jungwon bị tình nghi có liên quan đến một đường dây buôn lậu và sản xuất hàng trắng."
"Lệnh lục soát đâu? Nếu không có lệnh lục soát, tôi sẽ kiện các vị tội xâm phạm dân bất hợp pháp."
"Chúng tôi ở trong đội điều tra tội phạm... và không cần thiết phải xin lệnh."
"Không có lệnh lục soát, vậy chứng cớ nào kết tội khu biệt thự này có tàng trữ hàng cấm?"
"Chứng cớ chính là thứ được giấu trong khu biệt thự."
Minho hơi mỉm cười, lùi lại vài bước, ngồi xuống ghế.
"Vậy thì một là các vị ra khỏi đây ngay lúc này, hai là các vị lên tòa nói chuyện với luật sư của tôi. Không có lệnh lục soát, không có chứng cứ, vô cớ xông vào nhà người dân kết tội. Tôi không chắc các vị còn giữ được tấm thẻ cảnh sát trước ngực được bao lâu."
Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau rồi kết một câu trước khi quay ra cửa.
"Tôi sẽ trở lại sớm với lệnh lục soát khu biệt thự của Jungwon."
Sehun quăng cuốn tạp chí lên bàn, rút di động từ túi ra.
"Tiễn chúng đi và khử lũ chó săn trước khi chúng về cục."
Xong, hắn nằm kềnh xuống ghế sô pha dài, nhắm mắt, lẩm bẩm.
"Một lũ ngốc tự hại mình. Chuyên viên điều tra sao? Chúng không biết động não tí nào."
Minho ngồi trên ghế, hơi nhíu mày.
"Không đâu. Điều tra viên của cục cảnh sát... không thể hành động thiếu sót vậy."
Cậu rút di động bấm số.
"Xử lý cho cẩn thận vào. Và kiểm tra xem trên người họ có thiết bị dò phân tử khí hay những gì tương tự không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com