Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

001;

Liebe là một thị trấn nhỏ ở miền nam nước Amour. Một thị trấn nằm xa thủ đô, bốn phía đều là rừng núi. Nó dường như hoàn toàn tách biệt với thế giới và chỉ có duy nhất một con con đường cao tốc đi xuyên qua dãy núi lớn để tới thành phố. Người ta đồn đại rằng ở đó có một tòa lâu đài cổ vô danh, đã tồn tại hàng ngàn năm trời. Người dân lâu năm ở đây cho biết, tòa lâu đài này đã rất lâu không có người ở, nghe nói chủ cũ của nó đã dọn đi từ sau thế chiến thứ nhất. Buổi chiều, khi người ta trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi thường thấy một bầy quạ đen bay đến đậu trên nóc tòa lâu đài và kêu lên tiếng kêu âm u đặc trưng. Theo quan niệm cổ xưa, quạ đen chỉ kêu khi có mùi tử thi.
Ở đó còn tồn tại một truyền thuyết về ma cà rồng. Những người dân trong thị trấn tin rằng thời điểm trăng tròn nhất và khuyết nhất là khoảng thời gian dành cho ma cà rồng - thế lực trấn giữ vùng đất này từ hàng ngàn năm xưa. Họ còn cho biết thêm, nếu bất cẩn ra khỏi nhà vào đêm trăng tròn hoặc ngày trăng khuyết đầu tháng, có thể sẽ bị thế lực đó bắt và cướp mất đi linh hồn của chính mình.


Đó là những niềm tin của người dân trong thị trấn gần như hẻo lánh này. Tuy nghe có vẻ mê tín, nhưng cũng là một truyền thuyết đáng tin cậy. Tháng trước, một phóng viên trên đường về nhà đã vô tình chụp được bức ảnh một vật thể to lớn bay trên bầu trời tòa thị chính. Sau khi được các chuyên gia phân tích, đây có thể là một loài động vật đặc biệt mà giới khoa học chưa biết đến. Nhưng người dân Liebe lại tin rằng đó chính là ma cà rồng.
...
Sau một tiếng còi lớn, xe lửa dần chuyển động. Chaeyoung nghiêng người nhìn qua cửa kính, vẫy tay với Lisa.
- Mày phải cẩn thận đó, Chaeng!
- Tao biết rồi, Lice.
Cô bạn ngập ngừng, Chaeyoung biết chắc cô bạn lại định khuyên bảo cô hãy ở lại.
- Tao đã quyết định rồi Lice ạ, nếu tao bắt được sinh vật to lớn đó, tớ sẽ có cơ hội bước chân vào Trung tâm nghiên cứu của Irece.

- Nhưng mày cũng biết truyền thuyết ma cà rồng ở đó mà!
Lisa hét lên.
Chaeyoung không trả lời, cô nghiêng đầu, vẫy tay. Chiếc xe lửa dần đi xa, Lisa trong bộ váy màu trắng dần lùi ở phía sau cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Từ Chanson đến Liebe là một quãng đường dài, xe lửa chạy mất một ngày một đêm, đổi hai ga tàu mới đến nơi. Nhà ga Liebe rất vắng vẻ, có lẽ nơi này rất ít khi có ai đặt chân đến. Lúc Chaeyoung bước xuống tàu, cô mới nhận ra trời đang mưa. Có cái gì đó lành lạnh len lỏi vào áo khoác của cô, khiến từng tế bào căng lên. Chaeyoung không nén được run rẩy. Nhà ga không có một bóng người, xa xa vẳng lại tiếng chuông nhà thờ buổi chiều, ngân vang trong tiếng rì rào của mưa, khiến khung cảnh thật vắng lặng. Đây chính là thị trấn Liebe.
Sáu giờ hơn mưa vẫn chưa ngớt, trời đã nhá nhem tối. Ở đây không có bóng dáng xe cộ chạy qua lại đông đúc như ở Chanson. Mới chỉ giờ này, ngoài đường đã thưa thớt người.
Chaeyoung hỏi thăm một người đàn bà trạc năm mươi tuổi ngồi dưới hàng hiên của một căn nhà nhỏ đường đến nhà trọ. Người đàn bà có vóc người nhỏ thó, tóc cứng và tủa ra như rễ tre. Đôi mắt bà ta tuy sắc bén, nhưng gương mặt lại có vẻ ôn hòa.

- Cô là người ở xa đến đây sao?
- Vâng - Cô gật đầu.
Người đàn bà chỉ tay về phía tòa nhà lớn, trên nóc có treo lá cờ Amour.
- Đó là tòa thị chính. Nhà trọ cô tìm nằm ở con đường đằng sau đó. -Rồi bà ngước im lặng một chút, nói tiếp- Cô đến đây làm gì?
Chaeyoung mỉm cười.
- Cháu làm khoa học, cần thực hiện một số nghiên cứu.
Người đàn bà nâng cuộn len đang cầm trong tay đặt vào chiếc rổ bên cạnh. Giờ phút này cô mới biết bà ta đang đan len. Bà ta giơ bàn tay với làn da thô ráp ra phía trước ngực cô, chậm rãi nói.
- Phiền cô đặt tay lên tay tôi. Tôi không thấy đường.
Chaeyoung chậm chạp đưa tay lên, cô ngạc nhiên.
- Bà không thấy sao?
- Tôi bị mù.
Tay cô vừa chạm vào làn da đen sạm kia, một cơn gió thổi qua làm cô thấy các mạch máu trở nên căng thẳng.
Người đàn bà cầm lấy tay cô, trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng.
- Lẽ ra cô không nên đến đây.
- Tại sao ạ?

- Hãy cẩn thận.
Người đàn bà buông tay, ra hiệu bảo cô mau rời đi. Cô mỉm cười cho rằng đây chỉ là một lời đùa, xốc lại va li và tiếp tục đi.
Có lẽ hiếm khi trong thị trấn xuất hiện người lạ, nên khi thấy Chaeyoung kéo vali chạy dưới mưa, rất nhiều người trong nhà đều ngoái ra nhìn. Một số người còn lẩm bẩm những điều kì lạ không thể hiểu được. Chaeyoung không bận tâm nhiều, cô quan tâm đến việc làm sao để không ướt mưa mà thôi. Vừa đến đây mà bị cảm sẽ không phải việc gì hay ho.
Sáu giờ rưỡi, Chaeyoung mở cửa bước vào căn hộ có ban công hướng ra tòa lâu đài của Dracula. Đây chỉ là một cái tên mà mọi người gán cho tòa lâu đài không người ở ấy, như là một cách để hù dọa những đứa trẻ không biết nghe lời. Khi nhìn thấy tòa lâu đài sừng sững kì dị lóe sáng bởi tia chớp rạch ngang trời, Chaeyoung đột nhiên thấy tin truyền thuyết ma cà rồng là có thật. Nhưng cô nhanh chóng gạt đi. Chỉ là tòa lâu đài không có người ở mà thôi, Chaeyoung tự nhủ như thế.

Cô dành chút thời gian để sắp xếp lại phòng ngủ. Căn buồng không quá rộng rãi nhưng có vẻ gọn gàng và ấm cúng. Chaeyoung bắt một ấm nước nóng lên bếp, trong lúc chờ đợi nó sôi, cô bắt đầu lấy quần áo ra treo lên giá.
Cuối cùng nước cũng sôi và Chaeyoung mang theo bộ quần áo vào phòng tắm. Đắm mình trong làn nước ấm, cô bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về thị trấn này. Có điều gì đó lạ lùng, cô nghĩ, nhưng không cố gắng để lướt qua vấn đề này.
- Sẽ chẳng hay ho gì khi mày tự hù dọa chính mày đâu, Chaeng.
Cô nói thầm.
Cô chợt nhìn lên rèm cửa sổ. Dường như vừa rồi đã có ai ở đó.
...
Cái lạnh của cơn mưa len lỏi vào giấc ngủ của Chaeyoung. Cô cuộn người vùi sâu vào chăn, nhưng dường như chẳng hề ấm lên. Cô liên tục trở mình, giữa những cơn mơ vô nghĩa ngắt quãng, cô dường như mơ thấy một đôi mắt màu tím lạnh lẽo sượt qua. Một nỗi sợ mơ hồ bủa vây Chaeyoung, cô thậm chí còn không xác định được mình đang mơ hay tỉnh.
Chaeyoung thức dậy khi chuông nhà thờ điểm tám giờ. Hôm nay là chủ nhật. Cô đứng trên ban công, dưới đường phố ngày càng đông người đi đến nhà thờ, trên tay cầm những quyển Kinh Thánh.
Chaeyoung chợt thấy khó hiểu, những người tin Đức Chúa Trời còn sợ hãi Ma cà rồng sao? Chaeyoung nhớ lúc còn nhỏ, mẹ cô đã kể cho cô nghe những câu chuyện về ma cà rồng. Bà tin rằng Chitlien của Fliter chính là nơi tụ họp của các thế lực đen tối, như phù thủy, người sói, ma cà rồng, nhà giả kim, ... Nhưng mẹ cô - một tín đồ trung thành của Chúa Cứu Thế tin rằng, những thế lực đen tối đó đều phải quỳ phục dưới chân Thượng Đế toàn năng. Chaeyoung cũng tin như thế. Đó là lí do cô tìm đến nơi này, với mong muốn có thế bắt được con chim to lớn mà các nhà khoa học đang nghiên cứu, hoặc có thêm nhiều hình ảnh hay bằng chứng về nó. Nếu thành công, bài luận văn tốt nghiệp của cô sẽ được sự chú ý lớn, và cô thêm cơ hội bước chân vào Trung tâm nghiên cứu khoa học Irece danh giá. Còn về truyền thuyết ma cà rồng của thị trấn Liebe, cho dù là thật hay không, cô sẽ không run sợ.
Chaeyoung mở điện thoại, nhưng phát hiện ra ở đây không có sóng. Một thị trấn nơi khỉ ho cò gáy, không có sóng điện thoại. Chaeyoung đột nhiên nghĩ, không biết còn những điều gì chờ cô ở phía trước nữa.
Việc đầu tiên Chaeyoung làm chính là đi dạo thị trấn Liebe để nắm rõ đường lối ở nơi này. Cô đi bộ dọc theo vỉa hè trên con đường gần tòa thị chính. Cả thị trấn dường như chẳng có ai, có lẽ mọi người đều đã đến nhà thờ. Chaeyoung nghĩ thế. Cô cho rằng chẳng có gì hay ho hơn là đi đến tòa lâu đài của Dracula vào bây giờ. Đó có vẻ là một quyết định điên rồ. Nhưng Chaeyoung là một chiến binh gan dạ. Cô thích những điều bí ẩn và chưa bao giờ sợ hãi.
Đi đến cuối thị trấn, có một con đường mòn dẫn vào khu rừng, xuyên qua khu rừng này là đến tòa lâu đài của Dracula. Chaeyoung đứng trước con đường đó, nhìn lối mòn dẫn vào sâu hun hút, trời đã bắt đầu có cơn mưa lất phất. Cô hít sâu, sau đó quay trở về căn hộ của mình.
Cô vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng vô thức, cô phát hiện có một đôi mắt tím đang theo dõi cô, khi cô quay lại đằng sau, chẳng có gì ở đó. Có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com