Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Brother

13. Em trai [ Nhặt rác về để trong nhà, bị điên sao? ]

--------------------------

Phác Chí Mẫn hiện giờ đang một mình nằm nghỉ mệt giữa sân cỏ trước toà lâu đài. Giờ này ở đây chỉ có mình cậu còn thức, ngay cả Kim Tại Hưởng chắc cũng đã say giấc mất rồi, đã trưa rồi còn gì, ma cà rồng giờ này thức mới là chuyện lạ đó, cái giấc mà mặt trời hoạt động gay gắt nhất.

Đáng ra Vương Gia Nhĩ cũng có thể cùng cậu vui chơi, nhưng hiện tại cậu ta đang dưỡng bệnh, mặc dù đã được uống thuốc xắt cùng với lông đuôi của cậu nhưng vẫn phải nghỉ ngơi, chưa khỏi hẳn được.

Phác Chí Mẫn cũng muốn cùng Kim Tại Hưởng chung giường lắm chứ, muốn cùng người ấy sống, nói đúng hơn là vậy. Nhưng thánh thần thì đời nào cho ta điều ta muốn. Mọi người thấy chứ? Mới khoảng nửa tháng sống theo người ấy thôi mà cậu đã phát bệnh rồi, nghĩ xem một con sói đi "né" mặt trời? Mới nói đến thôi đã thấy buồn cười!

Phác Chí Mẫn lăn lăn trên sân cỏ, miệng không ngừng kêu chán, duỗi tay chân giãn cơ, như mèo con tắm nắng.

Có tiếng động?!

Giờ này, ở đây, sao lại có tiếng động được?

À nói thế thôi chứ tiếng động không gần đây đâu. Nó ở cách đây để xem nào... chừng 2-3 dặm. Tiếng gió rít, và đoán không lần thì gió nơi đó thổi ngược lại với hướng của lâu đài, tức là thứ tạo ra điều đó đang hướng về lâu đài.

Nhanh nhảu trốn vào bụi rậm gần đó, Phác Chí Mẫn chờ đợi, xem ra sắp đến rồi.

Đến rồi.

Một cậu trai trẻ ma cà rồng, khăn choàng phủ kín người, tóc nâu lộ ra khỏi nón choàng, gương mặt nhỏ mà gầy được hắt sáng bởi ánh nắng, trông cũng dễ nhìn, mỗi tội mặt mày quá hốc hác, có thể đoán được thân người ẩn sau áo choàng đen kia ốm đến mức nào.

Lý do không nghe được tiếng bước chân mà chỉ nghe tiếng gió là vì hắn không đi mà "lướt" trên mặt đất.

Trời nắng như thế này mà ung dung đi ngoài đường như không có gì thì chắc là người trong hoàng tộc rồi.

Chờ đã, nhị hoàng tử?!

Mà cũng không chắc nữa, thôi cứ trốn đi đã, xem hắn làm gì.

Phác Chí Mẫn cứ thế bí mật theo sau người kia.

Hắn vào bên trong sảnh, tiến đến chỗ ghế ngồi của Kim Tại Hưởng, dùng tay nhẹ nhàng chạm vào nó.

Bên trong lâu đài tối, gần như không có ánh sáng, lúc này cậu mới có thể cảm nhận được toàn bộ âm khí mà "tên đó" toả ra. Cùng là hoàng tộc nhưng giữa Tại Hưởng và hắn ta dường như rất khác nhau, âm khí của Tại Hưởng không hề gây khó chịu cho cậu, còn tên này thì khác, bàn tay đó mà động trúng cậu, tưởng tượng thôi đã thấy rất kinh hãi.

Lúc này Kim Tại Hưởng không biết vì sao lại biết có người lạ mà từ trên lầu đi xuống.

Anh ngay lập tức đã nhìn thấy cậu. Sau đó không nói gì, quay sang tên kia, trao ánh nhìn chán ghét không mấy thiện cảm.

- Chào anh trai, à không, chúa tể.

Hắn ta nói với giọng mỉa mai. Môi nhếch nhếch khinh người.

Vậy đây đích thị là Kim Tại Quân-nhị hoàng tử rồi!

- Đến có việc gì?

Kim Tại Hưởng không nhìn hắn, nhướng mày tạo phép hất tay hắn ra khỏi ghế của mình, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Kim Tại Quân thoáng chút tức giận, hai mắt chuyển đỏ nhìn Kim Tại Hưởng.

- Anh trai, đừng có hóng hách như vậy, không có gì là mãi mãi đâu-và cái chỗ này cũng vậy.

Hắn ta nhếch môi cười, giọng nói vẫn gây khó chịu như vậy.

- Thèm khát nơi này đến vậy sao?

Kim Tại Hưởng không có vẻ gì là gấp gáp, đề phòng, nhàn hạ rót rượu ra ly, nhâm nhi thưởng thức.

- Ngươi chẳng phải cũng như vậy đi? Tham vọng và ích kỷ!

Kim Tại Quân tức giận, nói tiếp.

- Không chỉ vậy, lại còn cứu con của kẻ thù, à không phải, phải gọi là nhặt, nhặt rác về để trong nhà, bị điên sao?

Kim Tại Hưởng bị chọc điên thật rồi đây. Hai mắt chuyển đỏ, tay giơ lên dùng phép bóp lấy cổ hắn ngay khi hắn vừa mới dứt lời.

- Đống rác chưa vứt đi chính là ngươi! Lỗ mãn và ngu ngốc!

Kim Tại Hưởng ép hắn vào góc tường, cậu có thể thấy được tay anh càng ngày càng siết chặt lại.

- Ngươi...mau buông! Ngươi giết ta...cha sẽ không tha cho ngươi!

- Mồm thối nhà ngươi còn dám nhắc đến ông ấy, gọi bằng cha?!

Kim Tại Hưởng như nổi trận lôi đình. Âm khí cũng theo tâm trạng mà trở nên mạnh hơn.

Người sói thông thường sẽ phải ngất xỉu với nguồn âm khí này, ý nói ở đây là ngoại trừ Chí Mẫn ra.

Lúc này thì âm khí khiến cậu gây khó chịu (âm khí phát ra từ Kim Tại Quân) dần giảm đi, có lẽ nó đã bị sát khí của Tại Hưởng áp đảo. 

Kim Nam Tuấn, Kim Thạc Trấn cùng Mẫn Doãn Kỳ từ trong phòng ngủ của họ chạy ra (phòng ở trong đại sảnh), có vẻ như sát khí của Kim Tại Hưởng quá mạnh nên đã ảnh hưởng đến mọi người, họ chưa kịp hiểu gì đã há hốc miệng bất ngờ khi thấy Kim Tại Hưởng đang siết cổ Kim Tại Quân.

- Kim Tại Hưởng! Bình tĩnh! Buông nó ra!

Mẫn Doãn Kỳ quát lên, khi đang tức giận tuyệt đối không được quyết định bất cứ chuyện gì! 

Kim Tại Hưởng hít thở đều, nhắm mắt lại cố giữ bình tĩnh, tay cũng từ từ thả lỏng, cuối cùng Kim Tại Quân bị thả rơi xuống mặt đất.

- Kim Thạc Trấn, giam nó xuống ngục đi, không để nó tự do nữa. 

Kim Tại Hưởng tay xoa hai thái dương, xoay đầu định bỏ đi. 

- Cha nuôi ngươi lớn, cho người biết bao nhiêu là thứ, ngay cả cái ngôi vị kia cũng giao cho ngươi sất. Vậy mà ngươi lại không làm tròn được trách nhiệm của một vị chúa tể ma cà rồng. Không chỉ không huỷ diệt kẻ thù khi có cơ hội, lại còn đem chúng về đất của chúng ta? Đúng là ngu ngốc!

Kim Tại Quân ho khan, tay vịn cổ cố gắng tìm cách hít thở, lúc này thì Phác Chí Mẫn không còn cảm nhận được âm khí của hắn nữa, thậm chí một chút cũng không còn cảm nhận được nữa. Có lẽ là do hắn đã trở nên yếu đi rồi. 

Hai tay Kim Tại Hưởng nắm lại thành quyền. 

Mạng chó của nhà ngươi!

- Ta không phải ông ấy, ta không phải Kim Tại Chung. 

Anh bình tĩnh, không giải thích nhiều với hắn ta.

- Ngươi có phải ông ta hay không thì cũng không quan trọng, người sói là kẻ thù của chúng ta, đó là điều cơ bản, đã diễn ra cả ngàn đời rồi. Đừng có ra vẻ nữa đi, nó chỉ làm ngươi trở thành một tên ngốc thôi!

- Ai mới là ngu ngốc? Các ngươi còn không biết lý do tại sao lại ghét bọn họ, vậy mà còn muốn chiến tranh với họ, bớt có tiêu tốn thời gian của chính mình đi, cả mạng sống nữa!

Kim Tại Hưởng nói xong thì ngay lập tức bỏ đi.

Phác Chí Mẫn trốn trong góc tường từ nãy giờ  cũng đi theo. Vì sao ư? Vì cậu biết cậu đã bị Kim Tại Hưởng phát hiện từ lâu lắm rồi, dường như ngay từ đầu đã biết được nên mới cố toả sát khí áp đảo hắn ta giúp cho cậu không bị ảnh hưởng. 

Kim Tại Hưởng cùng Phác Chí Mẫn cùng nhau đi lên phòng anh nhưng lại không ai mở miệng nói gì cả. Kim Tại Hưởng không nói gì thì thôi, Phác Chí Mẫn thấy anh vừa mới tức giận như vậy xong sợ anh còn mệt nên cũng không dám đá động. 

Cả hai vào phòng, đóng cửa lại. 

Kim Tại Hưởng vừa vào phòng liền dùng ánh mắt kéo hết rèm cửa ra cho ánh nắng chiếu vào, Kim Tại Hưởng thì không thích cho lắm nhưng dù sao thứ đó cũng không thể ảnh hưởng gì tới anh nên cũng không sao. 

Để Phác Chí Mẫn phơi nắng thêm chút. 

- Ngươi biết ngươi có thể bị ảnh hưởng bởi sát khí của những phe đối lập ta đúng chứ?

Đúng, cậu nhận ra được. Với những người bạn và binh lính của Kim Tại Hưởng cậu chưa từng bị ảnh hưởng bởi sát khí. Nhưng với tên này thì khác, khi hắn đang chạm vào chiếc ghế ấy với dáng vẻ thèm khát đó, âm khí từ hắn đã toả ra khá mạnh mẽ, may mà Kim Tại Hưởng xuất hiện kịp. 

Phác Chí Mẫn gật đầu trả lời anh. 

- Phải cẩn thận hơn, rõ chưa? Kể cả những người dân ngoài kia cũng phải cẩn thận, hiểu chứ? Trong trường hợp bất trắc nhất khi ngươi phải ở bên ngoài kia, nếu cảm nhận được nguồn âm khí tương tự như hôm nay, liền bỏ chạy, nếu không thể bỏ chạy thì hoá sói, cắn vào cổ hắn, đó là điểm yếu của ma cà rồng. 

- Cái gì ngươi cũng nói cho ta như vậy sao? 

Người lớn hơn gật đầu, sắc mặt lo lắng dần bộc lộ ra ngoài. 

- Ban nãy ta đã cảm nhận được, nguy hiểm cận kề ngươi. Ta cảm nhận được.

Đại ca ca, ngươi lo lắng cho ta đến vậy sao? Ta không sao hết, ta có người mà!

Phác Chí Mẫn hơi mỉm cười, lần này không hề lo lắng bị Kim Tại Hưởng đọc ra suy nghĩ. 

Hai mày của Kim Tại Hưởng bây giờ mới được giãn ra. 

Ngươi có ta mà, ta sẽ bảo vệ ngươi. 

------------

Hôm đó Phác Chí Mẫn bị ôm đến tận đêm khuya. 

------------









#leehanee

Sau này có thấy lâu quá thì cứ vào hối au nhé, chứ không au lười đấy ㅠㅠ

À mọi người nhớ cmt nhiều nhiều nhé.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com